Tài xế nhìn chằm chằm vào Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu lặng lẽ đáp lại ánh mắt ấy.
Chưa kịp nói gì, anh đã bị Ninh Lạc bóp mặt, bắt cúi đầu nhìn xuống.
Ninh Lạc nghiêm mặt, cực kỳ tức giận:
“Anh đang nhìn ai đấy? Ngoài tôi ra anh còn muốn nhìn ai nữa? Anh vẫn chưa quên được cha em đúng không?”
Lộ Đình Châu: “…”
Anh im lặng một giây, thuận nước đẩy thuyền:
“Nhìn em.”
Ninh Lạc hài lòng, mặt đầy kiêu ngạo.
Tài xế trợn tròn mắt như chuông đồng.
Lộ Đình Châu cất điện thoại, gỡ tay Ninh Lạc khỏi mặt mình.
Ninh Lạc tức tối vùng vẫy, cảm thấy người đàn ông này thật không biết điều, dám muốn thoát khỏi “nhà tù tình yêu” của mình!
“Anh làm gì vậy? Sao lại không cho em chạm vào anh?”
Lộ Đình Châu bất đắc dĩ, giữ chặt đôi tay đang loạn xạ của Ninh Lạc:
“Không có.”
Anh ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Lạc:
“Nắm tay thì được chứ?”
Nắm tay tất nhiên là được rồi! Ninh Lạc miễn cưỡng đồng ý, ngẩng cằm, ra vẻ cao ngạo:
“Anh đã muốn như vậy thì em cho anh cơ hội đấy.”
Lộ Đình Châu thở dài, lấy chìa khóa xe từ túi áo vest, ném cho tài xế:
“Phiền anh lái xe.”
Thấy tài xế còn lưỡng lự, anh nhẹ đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười:
“Làm đúng việc được trả tiền, đừng nói lung tung, hiểu không?”
Tài xế đối diện ánh mắt sắc lạnh phía sau cặp kính, tim khẽ đập nhanh hơn, hối hận vì đã nhận chuyến xe này. Anh cầm chìa khóa xe mà như cầm cục than nóng trong tay.
Chuyện gì thế này? Ai lại muốn dính vào bộ phim máu chó “cha dượng và con riêng” cơ chứ!
Nhưng khi nhấn nút mở khóa xe và thấy chiếc Maybach mới nhất sáng đèn, suy nghĩ của anh lập tức thay đổi.
Trời ạ! Maybach đời mới nhất đấy!
Chỉ cần được lái chiếc xe này, đừng nói là đưa hai người đi, kể cả họ muốn đặt phòng khách sạn, anh cũng tự nguyện làm luôn!
Tay tài xế run rẩy khi chạm vào vô lăng, hưng phấn không giấu nổi trên mặt.
Anh suýt nữa định hỏi xem làm thế nào để ứng tuyển làm “bố nhỏ” luôn rồi!
Lộ Đình Châu nhét Ninh Lạc vào ghế sau, đóng cửa rồi cũng vào theo.
Tài xế làm quen sơ với hệ thống điều khiển rồi lái xe đi, chiếc xe lướt êm trên con đường vắng vẻ.
Ninh Lạc yên lặng được một lát rồi lại bắt đầu bày trò. Cậu liếc qua người đàn ông ngồi cạnh mình, chớp mắt một cái rồi nhào sang, tay chống lên ghế, thân người nghiêng ngả theo từng chuyển động của xe.
Lộ Đình Châu im lặng nhìn, chờ xem cậu định làm gì tiếp theo.
Ninh Lạc chỉ vào cặp kính gọng vàng của anh, lắp bắp hỏi:
“Sao… sao anh lại đeo kính? Trước đây anh cũng đeo à?”
Vừa nói, cậu vừa đưa tay định gỡ kính của Lộ Đình Châu, làm gọng kính lệch hẳn sang một bên, lủng lẳng trên sống mũi anh.
Không còn cặp kính che chắn, đôi mắt phượng dài hẹp với đuôi mắt hơi nhếch lên của Lộ Đình Châu lộ rõ vẻ sắc bén, cuốn hút đến kỳ lạ.
Lộ Đình Châu dứt khoát tháo kính xuống:
“Tôi đeo để che vết thương.”
Nếu không, ai cũng sẽ hỏi anh về vết sẹo trên mặt, khiến anh phải cười trừ tìm lý do giải thích, trong lòng thì ngán ngẩm đến cực điểm.
Khung kính che đi, vết sẹo trông cũng không còn quá rõ ràng.
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Ninh Lạc vô thức rơi vào vết sẹo dài mảnh còn chưa lành hẳn. Cậu lập tức tức giận:
“Ai đấy? Không có mắt à? Dám rạch vào khuôn mặt hoàn hảo này!”
Vừa nói xong, Ninh Lạc lại buồn bã, giọng nghẹn ngào:
“Có phải… có phải cha phát hiện ra chuyện của chúng ta, rồi đánh anh không? Xin lỗi, em muốn cho anh tất cả… nhưng em chẳng có gì cả. Còn khiến anh phải chịu ấm ức…”
Lộ Đình Châu bình thản đáp:
“Không sao, ít nhất em vẫn còn mặt mũi để nói ra.”
…Gì cơ?
Ninh Lạc lẩm bẩm:
“Chắc là em nghe nhầm rồi…”
Dù trí nhớ đang mơ hồ, cậu vẫn cảm thấy người đàn ông này không thể nói chuyện như thế.
Nhìn gương mặt đẹp trai sắc sảo của Lộ Đình Châu dưới ánh sáng mờ ảo, Ninh Lạc gật gù, tự an ủi:
“Nhất định là nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm.”
Tự tẩy não xong, cậu lập tức quay về trạng thái u sầu, vẻ mặt tràn đầy đau thương:
“Tất cả là lỗi của em, em không tốt. Nhưng cha cũng thật vô lý, ông ấy sớm muộn gì cũng phải chết, đến lúc đó người chăm sóc anh chẳng phải là em sao? Em chỉ ‘chăm sóc’ sớm vài năm thôi mà!”
Chiếc Maybach lượn một vòng hình chữ S giữa đường.
Lộ Đình Châu liếc nhìn tài xế, giơ tay hạ vách ngăn âm thanh xuống.
Anh nhận ra rằng khi say, Ninh Lạc không còn là cậu trai nhút nhát chỉ âm thầm phát điên trong lòng nữa, mà đã lộ bản chất điên cuồng một cách công khai.
Anh bắt chéo chân, chống cằm nhìn cậu, khẽ gật đầu, hứng thú nói:
“Nói tiếp đi.”
Để xem em còn bịa được gì nữa.
Được khuyến khích, Ninh Lạc càng phấn khích, giọng đầy xúc cảm:
“Cha già rồi, vô dụng rồi. Anh trẻ trung thế này, phải sống như góa bụa thật đáng thương. Cha không đau lòng, nhưng em thì có! Em sẽ thừa kế tất cả của cha… bao gồm cả anh, bố nhỏ.”
Lộ Đình Châu mỉm cười, khóe môi cong lên chậm rãi, trong ánh sáng mờ ảo liên tục thay đổi, nét mặt anh càng thêm khó đoán.
Anh nhẹ nâng tay lên.
Đó là một bàn tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nhìn vừa tinh tế vừa tao nhã.
Bàn tay ấy… nhẹ gãi dưới cằm Ninh Lạc.
Như đang trêu đùa một con thú nhỏ.
Ninh Lạc lập tức ngậm miệng.
Đôi mắt mèo tròn xoe, sững sờ nhìn anh, Lộ Đình Châu không chút xấu hổ, thậm chí còn dùng đầu ngón tay khẽ gẩy một cái:
“Anh là bố nhỏ của em à?”
Ninh Lạc ngơ ngác gật đầu, nhưng khi đầu vừa chạm vào tay anh liền cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Lộ Đình Châu chậm rãi áp sát, đôi mắt phượng sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can cậu, chậm rãi nói:
“Vậy… gọi một tiếng bố nghe thử xem nào.”
…Gì cơ?!
Ninh Lạc chết lặng.
Cằm cậu bị ngón tay kia nhẹ nhàng gãi gãi, giọng Lộ Đình Châu kéo dài, mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Gọi đi.”
Ninh Lạc bặm môi, không dám mở miệng.
Ngay cả khi đầu óc cậu đang mụ mị vì say, trực giác vẫn mách bảo rằng người đàn ông trước mặt không phải người tốt.
Rõ ràng là một kẻ xấu!
“Ơ? Sao không nói gì nữa?”
Ninh Lạc đối diện với nụ cười nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm kia, mấp máy môi:
“Con trai ngoan.”
Lộ Đình Châu khựng lại, mắt hơi nheo lại, nụ cười không chạm tới đáy mắt:
“Em gọi tôi là gì cơ?”
Ra-đa sinh tồn của Ninh Lạc lập tức kêu inh ỏi.
Cậu cảm thấy tất cả các dây thần kinh đều căng như dây đàn, toàn thân như sắp nổ tung, lông tơ dựng đứng cả lên.
Cậu chậm rãi lùi về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách.
Nhưng chưa kịp chạy xa, đã bị Lộ Đình Châu túm lại, chậm rãi kéo về chỗ cũ.
“Sợ cái gì” Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi, lười biếng “chậc” một tiếng, giọng không rõ cảm xúc:
“Tôi đâu có ăn thịt em đâu.”
Ninh Lạc run rẩy thu mình trong góc, trông chẳng khác gì một chú chim cút bé nhỏ bị rụng lông, tội nghiệp đến thảm thương.
————-————-
Tài xế liên tục ngoái đầu lại, tò mò muốn biết hai người phía sau đang “chơi” lớn đến mức nào. Nhưng đáng tiếc là vách ngăn cách âm của xe quá tốt, anh chỉ nghe thấy tiếng họ nói chuyện, còn cụ thể nội dung thì không lọt được chữ nào.
Suốt dọc đường, anh ta như kiến bò trên chảo nóng, tò mò đến bứt rứt. Đến khi xe dừng trước khách sạn, hai người kia bước xuống, anh vội vã rời khỏi ghế lái, nhìn theo bóng dáng họ.
Ngạc nhiên thay, hai người vừa dính lấy nhau như keo giờ lại kéo dài khoảng cách cả mét. Cậu trai thấp hơn trông như con nhím xù lông, ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông cao lớn.
Nhưng tài xế lại nghĩ đây là một phần “kịch bản” của họ, vì cậu trai kia vẫn khoác áo vest của người đàn ông, còn được cài cúc cẩn thận để không bị lạnh.
Dưới ánh đèn chói lóa của sảnh khách sạn, tài xế chợt nhận ra hai người này trông rất giống mấy ngôi sao nổi tiếng. Đặc biệt là cậu trai thấp hơn, anh ta nhớ đến một nhân vật trong bộ phim mà con gái mình hay xem gần đây.
Lộ Đình Châu nhận lại chìa khóa xe từ tài xế, nói lời cảm ơn:
“Vất vả rồi.” Anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho Ninh Lạc đi vào khách sạn.
Ninh Lạc lề mề bước theo, như đang sợ anh bất ngờ lôi chuyện mình nói năng lung tung trên xe ra tính sổ.
Đột nhiên, tài xế gọi lại:
“Chuyện là, cậu có phải là ngôi sao không?”
Lộ Đình Châu quay đầu, nhận ra tài xế đang hỏi Ninh Lạc.
Ninh Lạc chỉ vào mình, vẻ mặt mờ mịt:
“Tôi? Ngôi sao?”
Cậu còn chẳng nhớ nổi mình là ai, làm sao biết được mình làm nghề gì.
“Không phải.” Lộ Đình Châu cắt ngang, bảo cậu vào khách sạn trước, sau đó quay sang tài xế nói: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Tài xế kích động:
“Không thể nào! Cậu ta chắc chắn là Ninh Lạc! Con gái tôi mê cậu ấy lắm!”
Lộ Đình Châu vẫn phủ nhận:
“Không phải.”
Thấy tài xế không tin, anh nhíu mày, hờ hững nói:
“Cậu ta phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống Ninh Lạc thôi.”
Tài xế lưỡng lự:
“Vậy… nhưng anh cũng rất giống Lộ Đình Châu. Tôi chắc chắn không nhận nhầm, từ nhỏ đã xem phim của anh rồi.”
Từ nhỏ?
Lộ Đình Châu ngừng lại, ánh mắt quét qua người tài xế, trông ít nhất cũng hơn 30 tuổi. Anh chậm rãi, rõ ràng nói:
“Không. Vì cậu ta thích tôi, nên tôi cũng đi thẩm mỹ để giống Lộ Đình Châu.”
Tài xế ngây người:
“Vì… vì tình yêu mà phẫu thuật?”
Lộ Đình Châu khẽ cười:
“Anh hiểu được thì tốt.”
Tài xế hoàn toàn không hiểu nổi!
Anh đứng trong làn gió xuân lạnh lẽo, nhìn theo bóng dáng hai người bước vào khách sạn. Một lúc lâu sau, anh tự cấu mình một cái thật đau, mặt méo xệch.
“Chết tiệt, không phải mơ!”
Hóa ra mình vừa chở hai kẻ giàu có nhưng thần kinh không bình thường!
Lộ Đình Châu hoàn toàn mặc kệ trạng thái tinh thần sụp đổ của tài xế, ung dung đưa Ninh Lạc về phòng. Anh thuần thục thò tay vào túi quần Ninh Lạc, rút thẻ phòng ra quẹt mở cửa.
Quay lại nhìn cậu trai vẫn đứng ngây ngốc chưa tỉnh rượu, anh hỏi:
“Ở một mình được không? Tôi gọi Tiểu Tống qua đây nhé?”
Ninh Lạc nhìn anh bằng ánh mắt càng mờ mịt hơn khi thấy anh thao tác rút thẻ quá thành thục. Cậu nghiêm túc hỏi:
“Sao anh lại lấy thẻ từ túi tôi dễ dàng thế?”
Lộ Đình Châu “ồ” một tiếng, chậm rãi đáp:
“Em uống say không nhớ à? Chúng ta thường làm vậy mà.”
Anh hơi nghiêng đầu, yết hầu khẽ động, giọng khàn đặc mời gọi:
“Vào không?”
Giọng nói trầm thấp, cố ý nén lại như một lời thì thầm bí mật, vừa mơ hồ vừa khiêu khích. Không khí xung quanh dường như đọng lại, mang theo cảm giác ám muội nguy hiểm.
Nhịp tim của Ninh Lạc vọt lên 180, đập mạnh như trống chiến.
Cậu ôm lấy ngực mình, ấp úng:
“Nhưng… nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, cười khẽ:
“Xuỵt.”
Anh nhẹ giọng trấn an:
“Vào trong rồi nói tiếp.”
Bị sắc đẹp mê hoặc, Ninh Lạc hoàn toàn mất kiểm soát, tay chân luống cuống bước vào phòng, trông chẳng khác gì một chú nai nhỏ bị dẫn dụ vào bẫy.
Cửa phòng phía sau “rầm” một tiếng, đóng sầm lại.
Ninh Lạc ngớ người, vội vàng quay đầu nhìn.
“Khoan đã! Không phải nói là vào cùng nhau sao?! Đồ lừa đảo!“
Bên ngoài, Lộ Đình Châu chỉnh lại cà vạt, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đưa cậu ta về phòng xong, đúng là mệt muốn chết.
Anh không tiện vào trong, liền gọi điện cho trợ lý Tiểu Tống của Ninh Lạc để thông báo tình hình. Vừa cúp máy, anh mới nhận ra giờ đã khuya lắm rồi.
“… Này, cậu ta uống say rồi có bị mất trí nhớ không nhỉ?”
————-————-
Ninh Lạc mãi đến hai giờ chiều hôm sau mới tỉnh.
Cậu vừa mở mắt đã thấy đầu đau như búa bổ, chóng mặt và buồn nôn. Tửu lượng hôm qua đúng là thảm họa, chính cậu cũng không nhớ mình đã uống bao nhiêu nữa.
Lăn qua lăn lại một lúc, cậu với tay tìm điện thoại, thấy nhóm chat của đoàn phim vẫn im lìm, chắc mọi người vẫn đang say bí tỉ.
Định ngồi dậy thì… khoan đã.
Ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc áo vest đặt ngay ngắn trên chăn.
Kiểu dáng quen thuộc. Huy hiệu trước ngực cũng quen thuộc.
Cậu cúi xuống ngửi, thoang thoảng mùi gỗ nhàn nhạt còn vương lại.
“Trời ơi…” Ninh Lạc run rẩy chạm tay vào trán, cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao áo vest của Lộ Đình Châu lại nằm trên giường mình?!
Càng nghĩ càng rùng mình.
Những hình ảnh lờ mờ ùa về: Cậu bị phát hiện giả say, ra ngoài hóng gió… rồi hình như gặp một người đàn ông đẹp trai ngời ngời… Cậu… cậu còn táo tợn v.e v.ãn người ta, vừa sờ mặt vừa nắm tay…
… Và còn tự xưng hô mình là con trai của người ta?!
Khoan đã, đừng nói người đó chính là Lộ Đình Châu nhé?!
“Bùm!”
Cả não bộ của Ninh Lạc như nổ tung. Cậu vội nhảy khỏi giường, chân trần lao ra mở cửa.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là… Tiểu Tống đang ngáy khò khò trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Phù!
Ninh Lạc thở phào một hơi thật dài, vỗ ngực trấn an bản thân.
“May quá! Không phải Lộ Đình Châu.”
Cậu không dám tưởng tượng nếu mình làm trò ngu ngốc trước mặt người kia, có khi đã bị tên phản diện ấy đá xuống sông Hoàng Hà cho tự sinh tự diệt rồi!
Dù sao trong nguyên tác, nhân vật Ninh Tịch Bạch từng giả say để tiếp cận Lộ Đình Châu, kết cục bị anh nhấn đầu xuống bồn tắm đầy nước, vừa cười vừa hỏi: “Tỉnh chưa? Nếu chưa thì tôi ngâm thêm chút nữa nhé.”
Cả đời sống trong ám ảnh luôn!
Ninh Lạc đi đến, lay nhẹ Tiểu Tống:
“Dậy đi, Tiểu Tống.”
Tiểu Tống ngáp dài ngáp ngắn tỉnh dậy, vừa định hỏi han thì Ninh Lạc đã nói:
“Cậu về nghỉ ngơi đi. Đêm qua chạy đến khách sạn đón tôi, chắc mệt lắm rồi.”
Tiểu Tống dụi mắt, ngơ ngác:
“Ơ? Không phải tôi đâu, là thầy Lộ đưa anh về mà.”
Sét đánh giữa trời quang!
Tay Ninh Lạc run bần bật:
“Ai? Cậu chắc chứ?”
Tiểu Tống gật đầu khẳng định:
“Chắc chắn mà. Chính là thầy Lộ.”
Chết tiệt!
Vậy đêm qua mình thực sự đã vừa v.e v.ãn vừa sờ mặt sờ tay Lộ Đình Châu?!
… Còn lột luôn áo vest của người ta đem về!
Ninh Lạc “bốp” một tiếng đập tay lên mặt, tuyệt vọng nhận ra: Với cái tửu lượng thảm họa của mình… chuyện này rất có thể đã xảy ra thật.
Thấy sắc mặt cậu thay đổi liên tục, Tiểu Tống lo lắng hỏi nhỏ:
“Anh Lạc, anh sao thế?”
Ninh Lạc thẫn thờ lẩm bẩm:
“Có thể phá hỏng mọi chuyện… cũng là một loại năng lực đấy.”
Tiểu Tống:
“Gì cơ? Anh nói ai vậy?”
Ninh Lạc đau khổ đáp:
“Tôi đang nói bản thân mình – đồ vô dụng này đây.”
Khi cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại…
… Thì cũng là lúc cậu phát hiện mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Con thuyền nhỏ… đã đâm sầm vào tảng băng lớn.
Khi xuống lầu ăn tối, vừa thấy Lộ Đình Châu, phản xạ đầu tiên của Ninh Lạc là… bỏ chạy.
Nhưng đã muộn.
“Tiểu Lạc.”
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Ninh Lạc cứng đờ tại chỗ, chậm rãi quay đầu lại như bị tua chậm.
“…Chào buổi chiều.”
Cậu cúi gằm mặt, mắt dán chặt xuống mũi giày, không dám ngẩng đầu.
“Chào cái gì mà chào, chiều gì mà chiều! Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém đầu!“
Lộ Đình Châu quan sát vẻ lúng túng của cậu, khóe môi nhếch lên:
“Chào buổi chiều. Áo vest của tôi… vẫn còn ở chỗ cậu à?”
“Còn.”
Ninh Lạc nghiến răng, quyết định “thành khẩn thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị.” Cậu không muốn bị ném xuống sông Hoàng Hà từ “rác khô” biến thành “rác ướt”.
Cậu ngẩng đầu, hít sâu một hơi, rồi líu ríu khai hết:
“Em thành thật kiểm điểm về hành vi quá khích khi say rượu tối qua. Em sai rồi, em đáng chết, em thật sự không cố ý! Cầu xin anh đừng giận!”
“Đoạn đầu quên, đoạn giữa cũng quên, tổng cộng mười tội! Tội thần đáng muôn chết!“
Nụ cười của Lộ Đình Châu càng sâu hơn:
“Em có còn nhớ gì không?”
Ninh Lạc thấy trong mắt anh như đang viết rõ rành rành: “Với cái trình đó mà dám ve v.ãn tôi?”
Rùng mình!
Cậu đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới dám lí nhí thú nhận:
“Em không nên động tay động chân với anh… còn lột áo vest của anh nữa.”
“Và còn xưng hô với anh là con trai nữa!“
Câu cuối chỉ dám rống lên trong lòng. Nói ra chắc chết ngay tại chỗ.
Lộ Đình Châu khẽ nhướn mày, mắt ánh loé lên nét cười.
Bàn tay anh bỗng đưa lên… xoa nhẹ lên đ.ỉnh đầu Ninh Lạc, giọng trầm ấm:
“Chuyện đó… không sao, anh hiểu mà.”
“Thật ư?!”
Ninh Lạc kinh ngạc, cảm động đến suýt khóc.
“Người tốt quá! Người tốt tuyệt vời! Tôi lại sống rồi! Haha!“
“Cuộc đời có thể nghiền nát tôi, nuốt tôi, nhả tôi ra rồi lại nuốt tiếp… nhưng không sao! Tôi là cây kim cứng cỏi!“
Nhưng rồi…
Lộ Đình Châu lại nhẹ nhàng vò tóc cậu lần nữa, cười tủm tỉm:
“Nhưng em bảo muốn đoạt anh từ tay cha mình, gọi anh là bố nhỏ… thì hơi khó hiểu đấy.”
???!!!
Ninh Lạc đứng hình.
“Mình thực sự… nói mấy câu đó sao?! Mấy lời quái quỷ đó phát ra từ miệng mình thật sao?! Trời ơi, tại sao hôm nay mình lại thức dậy làm người cơ chứ? Mình chỉ là một đứa lắm mồm nhưng yếu tim thôi mà!“
Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lộ Đình Châu, Ninh Lạc nuốt khan, cố hết sức nặn ra một lời giải thích yếu ớt:
“Em… gần đây đọc tiểu thuyết hơi nhiều… chắc… nhập vai quá sâu… anh tin không?”
“Ngay cả mình còn không tin!“
————-————-
Phương Lộc Dã, người đã đứng nghe từ nãy giờ, đợi anh trai mình rời đi liền túm ngay lấy Ninh Lạc, kẻ mặt mũi xám xịt như hồn ma vất vưởng, kéo cậu về chỗ ngồi của mình.
“Ê, tối qua ông với anh tôi rốt cuộc đã làm gì thế?”
Tô Vạn Đồng và Tống Nam cũng tò mò hết sức, ánh mắt đầy hóng hớt, hận không thể bắt Ninh Lạc kể chi tiết từng phút từng giây của tối qua.
Hai người bọn họ chẳng nghe được gì từ cuộc đối thoại lúc nãy, nhưng tiếng lòng đầy sụp đổ của Ninh Lạc thì nghe rõ từng câu từng chữ.
Ninh Lạc cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Làm gì là làm gì? Không có gì cả! Chúng tôi trong sạch, rõ ràng!”
“Nhưng tôi nghe nói tối qua thầy Lộ là người đưa cậu về mà.” Tống Nam hỏi.
Tô Vạn Đồng gật đầu lia lịa.
Đùa chắc? Với tính cách mê sắc mê đẹp như Ninh Lạc, sao có thể không xảy ra chuyện gì?
Ninh Lạc gắn chặt miệng: “Không có gì, thật sự không có gì!”
Nhưng tiếng lòng thì tuôn trào như suối:
“A a a a đừng hỏi nữa! Làm sao tôi có thể kể cho các cậu chuyện tôi đứng trước cửa nhà anh ấy gọi: “Bố nhỏ mở cửa, tôi là bố tôi*” tối qua được chứ!“
*Câu này là một cây nói líu lưỡi của bên Trung
“Nếu các cậu biết tôi tối qua say rượu mà diễn nguyên một màn vở kịch bố nhỏ x con chồng thì tôi thà chết còn hơn!“
Ba người đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực.
Ôi trời, k.ích th.ích quá đi mất!
Bọn họ nhìn Ninh Lạc bằng ánh mắt nóng bỏng: Nào nào nào, kể thêm chi tiết đi!