Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 52

Ninh Lạc vừa nghĩ đến chuyện tối qua của mình đã muốn gầm lên trong tuyệt vọng.

Điều khiến cậu càng sụp đổ hơn chính là câu dặn dò trước khi rời đi của Lộ Đình Châu: “Nhớ trả áo cho anh.”

Điều này đồng nghĩa, cậu phải gặp anh ta thêm một lần nữa, và phải tiếp tục đối mặt với ký ức kinh hoàng về những gì mình đã làm tối qua!

Chiếm chút lợi thì sao? Ai mà chẳng là kẻ háo sắc, giả vờ đứng đắn làm gì? Tôi chỉ kéo áo của Lộ Đình Châu thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Quần áo mặc lên chẳng phải để cởi ra sao? Tôi chủ động giúp anh ta cởi trước, đáng ra anh ta phải cảm ơn tôi chứ!

Tô Vạn Đồng mở to mắt: “Trời đất, còn dám ra tay kéo áo nữa à!”

Ninh Lạc, cậu cũng liều lĩnh thật, không, cô ta định nói, hành vi này cần bị nghiêm khắc lên án!

Nhưng mà không cởi trước mặt cô thì cũng thật quá xa cách rồi.

Phương Lộc Dã ngớ người ra.

Không phải chứ, anh cậu? Bị c.ởi đồ á?

Đây thật sự là anh cậu sao? Hay là Lộ Đình Châu thấy đầu óc Ninh Lạc không tỉnh táo nên bịa chuyện dọa cậu?

Còn Tống Nam thì đã chỉnh tư thế ngồi thoải mái, tay gõ bàn phím lách cách.

Cảm hứng sáng tác đang dân trào mãnh liệt!

Tên sách anh ta nghĩ sẵn rồi: “Ngôi Sao Bị Ép Yêu: Vợ Cưng Của Ảnh Đế Tỷ Phú”.

Liệu cậu có thành công chuyển hướng sự nghiệp hay không, tất cả đều dựa vào cuốn tiểu thuyết này!

Trong khi đó, Ninh Lạc vẫn lún sâu vào suy nghĩ đen tối của mình.

Không làm chuyện cấm kỵ thì không thành đại sự, không hiểu tiểu thuyết bố nhỏ là không có gu, đó chính là quan điểm thiện ác của tôi, bố à!

Cậu tức giận liếc nhìn Phương Lộc Dã và đám người hóng chuyện:

Cả cậu, cậu nữa, và con công đang xòe đuôi kia, đều là đồ không có gu!

Đám hóng hớt tự dưng bị chửi mà chẳng hiểu sao: Hả?

Phương Lộc Dã không chịu thua: “Không xảy ra chút chuyện thì ai tin? Tôi nhớ hình như có người nhảy lầu từ tầng một, là anh tôi cứu đấy? Ơn cứu mạng này chắc làm cậu cảm động lắm nhỉ?”

Tô Vạn Đồng lập tức hiểu ý: “Tại sao lại muốn nhảy lầu nhỉ? À~~ nghe nói là lén rót rượu nhưng lại rót hết vào giày ông sếp thì phải.”

Ninh Lạc muốn nghẹt thở, vừa buồn vừa tức đến mức không cười nổi: “Im ngay đi mà, xin các cậu đấy!”

Tống Nam cười mỉm, nhẹ nhàng đâm nhát dao chí mạng: “Tiểu Lạc, cậu biết không, tối qua cậu nổi tiếng trong giới rồi đấy.”

Phương Lộc Dã tiếp tục bồi thêm: “Còn được đặt cho cái biệt danh: Khủng long bạo chúa cuồng nộ nữa đó”

Ninh Lạc: ???!!!

Khóe miệng cậu giật giật, tốc độ suy nghĩ nhanh đến mức tốc độ ánh sáng cũng phải thua xa, nhưng ba người kia chỉ nghe thấy một sự yên lặng đáng sợ.

Tống Nam gửi lời hỏi thăm đầy quan tâm: “Tiểu Lạc, cậu vẫn sống chứ?”

Một lúc lâu sau, Ninh Lạc nghiến răng, khó nhọc thốt ra hai chữ: “Sắp, chết”

Cậu trông như sắp tan vỡ.

Điều đau lòng nhất là tối đó, Ninh Dương lại nhắn tin hỏi cậu tối qua đã làm gì.

【Ninh Dương: Em biết không, hôm nay nhiều người nhắn tin nói về em. Rốt cuộc tối qua em làm cái gì vậy?】

Ninh Lạc lập tức chột dạ: 【Em chỉ làm điều em nên làm, nhưng có thể giữa chừng xảy ra chút sai sót…】

【Ninh Dương: Sai sót bao nhiêu?】

【Ninh Lạc: …Cũng hơi nhiều.】

【Ninh Dương: Ha ha】

【Ninh Lạc: Ơ, anh, anh không muốn hỏi cụ thể là chuyện gì sao?】

【Ninh Dương: Miệng em vừa mở ra là anh biết em sẽ nói nhảm gì rồi.】

【Ninh Dương: Biến đi, đừng có làm phiền mắt anh.】

Ninh Lạc không thể tin được anh trai ruột của mình lại lạnh lùng, vô tình, ngang ngược đến thế.

【Ninh Lạc: Không phải chính anh nhắn tin hỏi em trước sao?】

Tin nhắn không gửi được.

Ninh Dương đã chặn cậu.

Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ chói trên màn hình, tức đến mức như muốn xoay mình 360 độ rồi nhào lộn thẳng đến Nam Cực nghe bầy chim cánh cụt kêu quang quác.

“Anh có lịch sự không? Là anh hỏi trước mà!”

“Đụng tới em, anh coi như đạp trúng bông rồi nhé! Ấm áp không, thích chưa!”

Điện thoại rung một cái.

【Ninh Dương: Quên nói, Ninh Tịch Bạch sẽ về trong một tuần nữa.】

【Ninh Lạc: ? Không phải vừa chặn em rồi sao??】

Tin nhắn lại không gửi được.

Ninh Dương nhanh tay lẹ mắt chặn cậu thêm lần nữa.

Ninh Lạc giận đến mức đấm một phát vào không khí.

“Anh em tốt thì phải đồng cam cộng khổ chứ! Tại sao Ninh Dương thấy mình làm mất mặt lại chặn mình vậy chứ?”

Nhưng nghĩ kỹ, đúng là Ninh Tịch Bạch cũng nên trở về rồi. Hơn nửa năm rồi còn gì.

Ninh Lạc định thu dọn đồ đạc từ đoàn phim để về nhà, kiểu gì cũng sẽ chạm mặt Ninh Tịch Bạch.

“Vậy chẳng phải lại có trò hay để xem sao!” Ninh Lạc bật dậy khỏi giường, ánh mắt đầy phấn khích khi đánh hơi được mùi drama.

Nhưng trước tiên…

Cậu nhìn chiếc áo vest đã được giặt sạch treo trên mắc.

Phải trả lại áo cho Lộ Đình Châu.

Ninh Lạc ôm áo, lần lữa mãi rồi mới dám gõ cửa phòng Lộ Đình Châu.

Gõ mãi không ai mở, cậu đành nhắn tin hỏi xem anh ta có ở trong không.

Một lúc sau, Lộ Đình Châu trả lời: 【Đang tắm, chờ chút.】

Đang… tắm!

Ba chữ này làm Ninh Lạc choáng váng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đứng ngẩn ngơ trước cửa, không biết phải làm gì.

Khoảng năm phút sau, cửa mới mở.

Hương sữa tắm nhẹ nhàng phảng phất theo làn hơi ẩm nóng từ phòng tắm lan tỏa ra ngoài.

Ninh Lạc không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy góc áo choàng tắm của Lộ Đình Châu bằng khóe mắt, lập tức cúi đầu nhìn mũi chân, tay nâng áo vest lên cao như đang dâng lễ vật.

“Áo… trả anh.”

Lộ Đình Châu nhướn mày, nhìn cậu như nhìn một người đang cung kính dâng đồ cúng.

“Cảm ơn.” Anh nhận lấy áo.

Bàn tay còn ấm sau khi tắm chạm vào tay Ninh Lạc, làm cậu giật mình rụt tay lại, vành tai lập tức đỏ bừng.

“Không… không có gì.”

Ninh Lạc nói xong lại hối hận: “Không phải, ý tôi là, em phải xin lỗi. Em uống say nên nói năng lung tung, anh đừng giận được không?”

Cậu nói, cẩn thận ngước lên nhìn.

Rốt cuộc mình đã làm gì thế này? Mình đã nhồi nhét tư tưởng kỳ quặc gì vào một nhân vật phản diện trong sáng vô tội? Mình có tội, mình xin nhận lỗi, mình không nên làm hư người tốt!

Mình đáng chết mà!

Lộ Đình Châu tựa vào khung cửa, chờ cậu nói xong mới gật nhẹ, rồi hỏi: “Hay không?”

“Hả?” Ninh Lạc ngơ ngác.

“Anh hỏi” Lộ Đình Châu cúi nhìn cậu, giọng khàn khàn pha chút uể oải, ánh mắt lấp lánh nét cười: “Tiểu thuyết “bố nhỏ”, hay không?”

“…”

“Bùm!”

Đó là tiếng vệ tinh Ninh Lạc được phóng thành công, rời khỏi Trái Đất, bay thẳng ra dải Ngân Hà.

————-————-

Khi Phương Lộc Dã đến tìm Ninh Lạc, cậu thấy người bạn của mình đứng ngơ ngác giữa hành lang khách sạn.

Vẫn là trước cửa phòng anh trai cậu.

Phương Lộc Dã lập tức cảm thấy bất an, bắt đầu lo lắng cho sự “trong sạch” của anh trai mình, bước nhanh đến, quàng tay qua vai Ninh Lạc:
“Đêm hôm không ngủ, ra đây làm gì thế hả?”

Nói xong lại thấy có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn kỹ, kinh ngạc thốt lên:
“Sao mặt ông đỏ như đít khỉ vậy? Trên núi mà toàn khỉ, đít ông là đỏ nhất đó”

Ninh Lạc bị sự “đả kích” từ Lộ Đình Châu làm bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi:
“Cuốt*!”

Bản gốc là 瓜 /Guā/ đồng âm với từ cút (滚) /gǔn/. Ở đây mình chế lại để nó đồng âm với từ “cút” luôn. Từ “cuốt” hổng có nghĩa gì đâu nhe mn, hổng phải tui sai chính tả đâu =)))

Phương Lộc Dã: “Hả?”

Ninh Lạc bỗng thấy vỡ vụn, đối diện ánh mắt khó hiểu của đối phương, cố gắng gom lại chút ý chí còn lại của bản thân:
“Ý tôi là, cút đi!”

Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên một tràng cười rộ.

Nếu không phải sợ nửa đêm làm phiền hàng xóm, Phương Lộc Dã chắc đã gáy như gà trống suốt mười phút không nghỉ.

“Hahaha, cuốt! Hahaha, cuốt á, hahahaha!”

Ninh Lạc tức đến muốn giết người.

“Aaa! Ngay lúc tôi gọi ‘cút’ thành ‘cuốt’, tôi đã biết mình không cãi nổi con công đực này rồi!”

Dưới ánh mắt ngày càng u ám của Ninh Lạc, Phương Lộc Dã cuối cùng cũng nén cười lại, quàng vai cậu ta, kéo về phòng:
“Qua đây, tôi cần nhờ ông chút việc.”

Ninh Lạc: “Hả?”

Cậu không thể tin được:
“Ông nửa đêm mò sang đây, cười nhạo tôi đã đời rồi bảo là muốn nhờ vả tôi à?”

Phương Lộc Dã cũng biết mình hơi quá đáng, xuống nước:
“Tôi nhờ ông, tôi nhờ mà! Như này đủ chân thành chưa?”

Nhìn nắm đấm vung vẩy trước mặt, Ninh Lạc nhớ đến lần tên bạn trai cũ của Lộc Dã bị một cú đấm “bay” lên tường, nuốt nước bọt:
“Được, đặc biệt là đủ rồi.”

“Dám hăm dọa tôi à? Cứ chờ đấy, món nợ này tôi sẽ tính sổ!”

Phương Lộc Dã lật mắt khinh thường: Được thôi, quả nhiên là một thằng nhát cáy, vô dụng.

Anh vào đề:
“Tôi có thể về nhà ông ở vài hôm được không? Tôi không muốn về nhà.”

“Hả? Sao thế?” Ninh Lạc thắc mắc.

Phương Lộc Dã mặt mày khó chịu:
“Mẹ tôi nói để ăn mừng tôi thoát khỏi gã bạn trai cặn bã, bà định sắp cho tôi đi xem mắt… 13 lần!”

Ninh Lạc cảm thán:
“Thím nhà cũng đầu tư ghê nhỉ, chắc tìm được 13 người đó cũng mất kha khá công sức?”

Phương Lộc Dã lườm cậu.

Ninh Lạc ho khan:
“Ý tôi là, được, tôi báo gia đình một tiếng là xong… Nhưng mà sao ông không qua nhà anh ông ở?”

Phương Lộc Dã nói:
“Anh tôi chê tôi phiền… Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là nhà anh ấy còn nuôi mèo. Đám mèo đó cứ thấy tôi là gào lên, thậm chí còn tè bậy lên giường tôi!”

Ninh Lạc hiểu ra.

“Thì ra là bi kịch từ cuộc chiến chó mèo. Nói sớm đi chứ.”

Cậu đáp:
“Thế mai ông đi với tôi.”

“Cảm ơn nha, ông bạn!”

Phương Lộc Dã giải quyết xong một việc lớn, hí hửng về phòng.

Đầu vừa chạm gối đã sắp ngủ, bỗng nhiên nhớ lại câu “tâm sự” của Ninh Lạc.

“Chết tiệt, ai là chó chứ hả?!”

————-————-

Hôm sau, Ninh Lạc dẫn Phương Lộc Dã về nhà, giới thiệu với gia đình.

Đây là lần đầu tiên cậu đưa bạn về nhà, nên ba mẹ Ninh rất vui mừng, nhiệt tình tiếp đón Phương Lộc Dã, còn bảo người giúp việc chuẩn bị phòng gần phòng Ninh Lạc nhất cho anh ta.

Chỉ có Ninh Dương, khi nghe nói Phương Lộc Dã là em họ của Lộ Đình Châu, mới nhìn anh ta thêm một cái.

Phương Lộc Dã lên lầu, thấy căn phòng được dọn dẹp sẵn, anh ta chỉ vào căn phòng gần phòng Ninh Lạc hơn rồi hỏi:
“Phòng kia có người ở rồi à?”

Ninh Lạc liếc nhìn:
“À, đó là phòng của Ninh Tịch Bạch.”

Phương Lộc Dã làm mặt như vừa dẫm phải phân:
“Sao cậu ta vẫn còn phòng ở nhà cậu vậy?”

“Chắc vài ngày nữa sẽ về dọn đồ thôi” Ninh Lạc đáp, “lúc đó ông có thể gặp chính chủ luôn.”

Nghĩ đến lời Ninh Dương nói, Ninh Lạc chợt nhớ mình vẫn chưa được gỡ khỏi danh sách chặn, mặt mày ủ rũ. Nhân lúc Phương Lộc Dã đang sắp xếp hành lý, cậu lóc cóc chạy xuống lầu, hướng về ba mình mà hét to:
“Ba ơi, con có lỗi với ba!”

Ba Ninh ngơ ngác:
“Con bị làm sao vậy?”

Toàn thân Ninh Lạc tỏa ra một mùi hương thanh nhã như hoa sen, mắt ngấn nước như sắp khóc:
“Con không nên làm anh giận, khiến anh tức đến mức chặn con. Anh chắc chắn đang buồn lắm. Tất cả đều là lỗi của con. Anh ơi, đừng giận con nữa mà.”

Ninh Dương: “…”

“Ninh Lạc” Ninh Dương cười lạnh, giọng điệu đầy uy hiếp, “nói thêm một câu nữa là tháng này đừng mong có tiền tiêu vặt.”

Ninh Lạc:
“Nhưng anh làm gì sai được chứ, anh lúc nào cũng đúng, là đứa em như em không hiểu chuyện thôi.”

Ninh Dương liếc cậu một cái:
“Đừng có lại gần anh mà gáy bậy.”

Vì số tiền tiêu vặt sáu trăm sáu mươi tám ngàn, Ninh Lạc chỉ biết nhẫn nhịn, không dám phản kháng.

Ba Ninh thì cười ha hả, cùng mẹ Ninh ngồi xem kịch vui.

————-————-

Không lâu sau, bộ phim truyền hình của Ninh Lạc, “Đập tan lan can”, bắt đầu chiến dịch quảng bá rầm rộ.

Weibo chính thức của phim đăng tải một đoạn trailer hoành tráng: cơn sóng ngầm của triều đình, những âm mưu chính trị hiểm độc, máu và nước mắt của người vô tội, tiếng than khóc của kẻ khốn cùng, tất cả đan xen vào những phe phái và bóng tối không hồi kết.

Một bộ phim chính kịch lịch sử đậm chất, lại do đạo diễn Tôn Học Binh chỉ đạo – bảo chứng chất lượng. Thêm nữa, nguyên tác vốn đã có lượng fan hùng hậu, đây là một dự án đáng để mong chờ.

Nhưng điều khiến bộ phim ngay lập tức leo thẳng lên hot search không phải trailer, mà là một đoạn video hậu trường.

Trong video, Ninh Lạc đang ôm chặt lấy một người, cả tay lẫn chân đều quấn lấy đối phương như một con bạch tuộc. Khi dây treo nâng cả hai lên cao, cậu càng ôm chặt hơn, đến mức giả tóc rơi xuống, xõa tung trên vai và cổ người kia.

Ngay khi một cư dân mạng vừa đăng bài với nội dung: “Nếu không phải nhân viên đạo cụ thì tôi chắc sẽ đi làm người lái thuyền đó!”, người đàn ông trong video bất ngờ quay mặt về phía máy quay.

Đù má, hóa ra đó là Lộ Đình Châu!

Không chỉ người xem mà ngay cả fan của Lộ Đình Châu cũng không kiềm được, tràn ngập màn hình là vô số dấu chấm hỏi:

【Anh tôi đúng là hay qua phim trường giám sát, nhưng bao giờ thì anh lại thân thiết với Ninh Lạc như vậy?】
【Cái quái gì vậy? Một bên là tam kim ảnh đế trên màn ảnh, một bên là diễn viên hài luôn xuất hiện trong những video tấu hài của tôi?】
【Ninh Lạc! Buông anh trai tôi ra! Không được truyền trạng thái tâm lý bất ổn của cậu sang anh ấy!!】

Chưa hết, trong video, Ninh Lạc rúc đầu vào vai Lộ Đình Châu, không dám mở mắt, nhưng cảm thấy như vậy thì không ổn, nên từ từ buông tay ra:
“Xin… xin lỗi, em chỉ sợ thôi… Em không có ý gì khác.”

Ngay sau đó, tay cậu bị nắm chặt, eo bị một bàn tay vững chắc đẩy nhẹ, không cho lùi bước, và cả người cậu bị ôm trọn trong một vòng tay mạnh mẽ.

Giọng của Lộ Đình Châu, dù hơi mờ trong video, vẫn truyền tải rõ sự bất lực pha chút buồn cười. Nếu nghe kỹ, người ta thậm chí cảm nhận được chút cưng chiều thoáng qua trong từng lời anh nói, như chiếc lông vũ khẽ lướt qua trái tim khán giả:
“Không phải sợ sao? Vậy đừng buông tay, cứ ôm đi.”

Đôi tai của Ninh Lạc đỏ bừng lên rõ rệt.

Một lúc sau, cậu đáp lại bằng một tiếng “ừ” nhỏ nhẹ.

Cư dân mạng: ?
Cậu e thẹn cái gì vậy trời ơi?!

【A a a! Có ai nói gì đi! Không ai nói thì tôi bắt đầu ship đây!】
【Ninh Lạc, cậu giỏi thật đấy, dám tạo CP với ảnh đế cơ à!】
【Tôi đã nghi hai người này có gì đó rồi! Từ lúc chụp tạp chí chung là tôi biết ngay!】
【Nếu hai người này không phải thật, thì tôi là giả!】

Ông chủ của studio Đinh Đang, sau khi thấy dấu hiệu này, lập tức ra lệnh cho mọi người:
“Anh em, chuẩn bị chiến thôi! Đây là thời điểm của chúng ta!”

Đội ngũ nhân viên hừng hực khí thế:
“Luôn sẵn sàng!”

Cùng lúc đó, Đường Mộ Bạch, nhận được tin nhắn từ studio Đinh Đang với nội dung: “Mọi thứ ổn thỏa, ông chủ cứ yên tâm”, khẽ cười lạnh.

“Ninh Lạc, lần này cậu chết chắc rồi!”

Bình Luận (0)
Comment