Ngay khi nhận được tin tức, nhóm Ninh Lạc lập tức náo loạn:
“Cái gì? Tưởng Bội Ngôn đánh nhau với Ninh Tịch Bạch á?”
“Cái gì? Chương trình vừa lên sóng đã bị dừng lại?”
“Cái gì? Ninh Tịch Bạch giẫm nát món đồ phiên bản giới hạn của Tưởng Bội Ngôn?”
Ninh Lạc như người bệnh sắp chết bất ngờ ngồi bật dậy:
“Tôi đã bảo là bọn họ thế nào cũng đánh nhau mà! Ấy khoan đã… phiên bản giới hạn? Hiếm cỡ nào cơ?”
Cả nhóm, cùng với Tiền Đa Đa, nhanh chóng chạy lên sân thượng.
Vừa tới nơi, Ninh Lạc đã thấy món đồ bị giẫm bẹp dí. Anh chắp tay, vẽ thánh giá trước ngực, khẽ lẩm bẩm siêu thoát cho nó:
“Đạp nát ghim cài áo phiên bản giới hạn của fan ăn tạp, Ninh Tịch Bạch, ông không chết thì ai chết?”
Rồi cậu nói tiếp câu chí mạng:
“Vương Duy mà thấy cảnh này chắc phải đổi tên bài ‘Tiễn Nguyên Nhị Về An Tây’ thành ‘Tiễn 2D Về Tây Phương’ mất!”
Ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy bộ dạng của Ninh Tịch Bạch sau trận ẩu đả.
“Nếu không nhờ nước da rám nắng kia, tôi thật sự không nhận ra được cái đống đầy màu sắc này là Ninh Tịch Bạch. Đúng là ‘nghệ sĩ đa sắc thái’!”
Mấy người phía sau cậu, bao gồm Lộ Đình Châu, chỉ biết câm nín:
“Cậu có vẻ phấn khích khi thấy Ninh Tịch Bạch bị đánh nhỉ?”
Thực tế, nhìn Ninh Tịch Bạch với khuôn mặt vừa đen, vừa đỏ, lại sưng húp như bánh bông lan, đúng là rất khó nhận ra. Đinh Vũ Kiệt lao tới, khóc ròng:
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch của anh! Sao em lại bị đánh thê thảm thế này?”
Ninh Lạc phì cười:
“Xin lỗi, nhưng ngay từ lần đầu nghe gọi ‘Tiểu Bạch’, tôi cứ tưởng người ta đang gọi… chó nhà mình.”
Ninh Dương đứng gần đó, bất chợt hiểu ra tại sao Ninh Lạc lại kiên quyết gọi Ninh Tịch Bạch là “Tiểu Bạch”. Trước giờ, anh cứ nghĩ là do tình anh em thắm thiết, hóa ra… chẳng liên quan gì cả.
Tưởng Bội Ngôn lúc này đã bước vào trạng thái “hóa điên”. Bị Đinh Vũ Kiệt kéo ra, cậu ta cắn thẳng vào tay anh ta. Khi Đinh Vũ Kiệt đau quá phải buông tay, cậu ta lập tức tặng cho anh ta một cái tát mạnh:
“Biến!”
Đinh Vũ Kiệt định lao lên lần nữa nhưng bị Tưởng Tư Kỳ kéo lại. Với cơ bắp cuồn cuộn, anhta chỉ cần dùng một tay đã xách được Đinh Vũ Kiệt như xách một chú gà con.
Ninh Tịch Bạch cuối cùng cũng được thở, vừa đau vừa tức, hét lớn:
“Tưởng Bội Ngôn! Cậu dám dùng tay tát vào mặt tôi sao?!”
Tưởng Bội Ngôn hất tay áo, khí thế như Lữ Bố sống lại, cười lạnh:
“Tôi dùng tay vì tôi chỉ có tay! Nếu tôi mà lái xe đến đây, tôi đã đâm chết cậu rồi!”
Thấy tình hình sắp căng thẳng trở lại, Tiền Đa Đa cuống cuồng, hét lớn đến khản cả giọng:
“Kéo họ ra! Mau kéo họ ra!”
Trước khi bị lôi đi, Tưởng Bội Ngôn vẫn kịp tung thêm một cú đá vào Ninh Tịch Bạch. Dáng vẻ hùng hổ chẳng khác nào một chú gà chiến lông hồng đang xông pha trận mạc.
Cả nhóm của Ninh Lạc đứng nhìn từ xa. Nhân viên chương trình nhất quyết không cho họ lại gần, sợ tình hình từ “hai người đánh nhau” biến thành “trận đại chiến toàn tập”, lúc đó chương trình chắc chắn đi đời.
Phương Lộc Dã nhìn qua, cảm thán:
“Tưởng Bội Ngôn thật sự giận đến đỏ cả mắt rồi.”
Ninh Lạc gật đầu:
“Không biết có ai đủ gan dạ đưa cho cậu ấy chai thuốc nhỏ mắt không nhỉ?”
Mọi người: “…”
“Điên rồi, cậu đúng là đỉnh cao của sự điên đấy!”
Cuối cùng, dưới sự can thiệp mạnh mẽ của ê-kíp, cả Tưởng Bội Ngôn và Ninh Tịch Bạch đều bị ép lên xe cứu thương để kiểm tra vết thương. Do chương trình đang phát sóng trực tiếp nên không thể che giấu được tin tức này. Cả ê-kíp chỉ còn cách cố gắng kiểm soát tình hình.
Tiền Đa Đa tất bật như con thoi, chạy qua chạy lại, vừa nghe điện thoại vừa gọi đi, bước chân gấp gáp như sắp bốc cháy.
40 phút sau, anh thở phào, vui mừng thông báo với cả nhóm:
“Mọi người ơi! Tin cực vui đây! Chương trình vẫn được tiếp tục ghi hình!”
Nhân viên nghe xong đều nhẹ nhõm.
Ninh Lạc khẽ lẩm bẩm:
“Được nghỉ nửa ngày rồi, nhưng không nên vui mừng quá. Vì đây là dựa trên nỗi đau khổ của đạo diễn Tiền.”
Tiền Đa Đa: “…”
Tuy đau lòng, nhưng trong lòng anh ta vẫn nghĩ: “Ninh Lạc đúng là một bậc thầy tiên tri!”
Dù ngay sau đó, thấy Ninh Lạc ôm quả địa cầu mô hình, lẩm bẩm:
“Trời đất, to thế này mà mỗi cân chỉ có 500 gram thôi sao?”
Tiền Đa Đa vẫn tự nhủ: “Thiên tài thì thường khác người mà!”
Được nghỉ ngơi, Ninh Lạc nghĩ đã đến lúc chứng tỏ tinh thần học hỏi của mình. Cậu liền quay sang tìm thầy dạy thanh nhạc.
Sau một giờ chờ đợi, Ninh Lạc bị giáo viên của mình lịch sự “tiễn” ra ngoài với lời nhắn:
“Khi nào cậu niệm xong mười lần kinh Đại Bi thì quay lại.”
Không còn gì để làm, Ninh Lạc bèn lang thang khắp trường quay và vô tình phát hiện chiếc hộp rút bài hát mà cả nhóm đã dùng sáng nay. Cậu nói với nhân viên một tiếng, rồi ôm hộp đi tìm Phương Lộc Dã để cùng chơi.
Hai người kéo nhau ra khoảng sân trống phía sau, dựng bàn ghế dã ngoại lên, đặt hộp rút bài hát lên trên thành một chồng.
Ninh Lạc hào hứng hỏi:
“Rút cái nào trước đây?”
Phương Lộc Dã không chút do dự:
“Nhóm nhạc dân ca chứ gì nữa! Tôi phải xem Tiền Đa Đa đã bỏ cái thứ quái quỷ gì vào trong đó.”
Ninh Lạc thò tay vào hộp, rút ra một nắm bài. Chỉ nhìn qua tiêu đề, cậu đã không nhịn được méo mặt:
“Truy Mộng Lục Tử Tâm, Kỳ Nhộng Giả, Gió Dừng Lại, Xuống Núi Thu, Ký Sự Sao Hỏa?”
Cậu than trời:
“Tại sao chứ? Tại sao chỉ có bài tôi rút phải là kỳ quặc đến thế?”
Phương Lộc Dã, người biết rõ Ninh Lạc đã lén luyện thêm một giờ đồng hồ, bĩu môi:
“Thấy quái dị mà vẫn tập? Ông thích mấy thứ dị à?”
Ninh Lạc liếc nhìn Phương Lộc Dã, không biết nghĩ đến điều gì mà hai tai đỏ ửng, ấp úng đáp:
“Không hẳn thế…”
Phương Lộc Dã bỗng giận tím mặt, hét lên:
“Chết tiệt!”
Cậu ta lập tức hiểu ra, hóa ra Ninh Lạc đang vòng vo chửi bóng chửi gió anh trai mình là “dị nhân”.
“Được lắm, lần này ông không chết với tôi thì thôi!”
Phương Lộc Dã muốn trả thù, định để Ninh Lạc rút bài nào hát bài đó, nhưng ngẫm lại, như vậy chẳng khác nào tự làm khó mình. Nghĩ vậy, cậu ta đổi chiêu, lấy ra một chiếc hộp khác:
“Rút hộp nhạc kịch đi, rút được gì thì diễn nấy.”
“Diễn mụ phù thủy đi nhé!”
Ninh Lạc không chút nghi ngờ, thậm chí còn thấy trò này rất thú vị. Hai người mỗi người rút một lá bài.
Phương Lộc Dã mở bài của mình ra, thấy ngay phân cảnh nhạc kịch trong Nữ Hoàng Băng Giá. Cậu ta tò mò ghé mắt nhìn bài của Ninh Lạc.
Ninh Lạc lập tức giơ bài của mình lên, phấn khích nói:
“Là kịch nói Lôi Vũ! Tôi thích nhất vở này!”
Nói rồi, chẳng biết từ đâu Ninh Lạc lôi ra một cây bút lông, bắt đầu hí hoáy vẽ hình người lên ngón tay mình. Vừa làm vừa nói:
“Diễn phải không? Tôi chuẩn bị xong rồi đây!”
Phương Lộc Dã bỗng cảm thấy có điều chẳng lành.
Ý nghĩ này còn chưa kịp rõ ràng thì Ninh Lạc đã kéo tay cậu ta lại, vẽ ngay lên ngón cái một ông chú râu rậm, mắt lờ đờ, đeo kính:
“Nhìn này, Chu Phổ Nguyên*!
Chu Phổ Nguyên là nhân vật trong bộ phim truyền hình “Giông tố” của Tào Vũ . Chu Phổ Nguyên là một nhà tư bản mang đậm hương vị phong kiến. Ông sinh ra trong một gia đình địa chủ phong kiến, chấp nhận tư tưởng phong kiến, cố gắng dùng những biện pháp khắc nghiệt để tiêu diệt sự bất mãn và phản kháng, đồng thời thành lập cái gọi là gia đình và doanh nghiệp “hoàn hảo và có trật tự nhất”.
Phương Lộc Dã á khẩu:
“Mình đúng là bị điên mới đồng ý chơi với cậu ta!”
————-————-
Ở cổng sân sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen đang thập thò. Cả người ông ta được che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt híp gian xảo đảo tới đảo lui.
Đối diện máy quay, ông ta hùng hồn tuyên bố:
“Được rồi, tôi đã đến trường quay. Bây giờ sẽ lén đột nhập!”
“Sự thật về vụ ẩu đả giữa Tưởng Bội Ngôn và Ninh Tịch Bạch là gì? Chân tướng đằng sau ra sao? Vua Buôn Dưa sẽ hé lộ tất cả!”
【Được rồi, không hiểu gì trên livestream, qua đây hóng cho rõ!】
【Nhanh nhanh, tôi muốn thông tin độc quyền! Vào trong đi!】
【Hóng cái gì mà hóng? Đây là xâm phạm đời tư đấy! Không ai xử lý à?】
【Loại paparazzi trơ trẽn thế này đúng là đáng ghét!】
【Tôi chỉ muốn biết Ninh Lạc có phải được cao nhân chỉ điểm để xây dựng hình tượng mới không?】
Vua Buôn Dưa đọc bình luận, gật gù tán đồng:
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Cậu ta chắc chắn thấy hình tượng cũ đã thất bại nên đổi sang kiểu ‘phát điên’. Chứ ai bình thường lại cư xử như vậy?”
Đúng lúc này, có người bình luận:
【Ơ? Không phải Ninh Lạc đang đi với Phương Lộc Dã sao? Hai người họ đang làm gì thế?】
Vua Buôn Dưa lập tức nhích lại gần, lẩm bẩm:
“Phải đi xem thử!”
【Tránh xa Lạc Bảo của tôi ra, đồ mắt híp đáng ghét!!!】
【Lộc Dã, mau giơ nắm đấm bảo vệ bạn cậu đi! Nhìn Lạc Bảo yếu ớt thế kia làm sao chịu nổi!】
Vua Buôn Dưa cười khẩy:
“Chờ đấy. Để xem khi chân tướng được phơi bày, còn ai bênh vực được cậu ta.”
Ông ta lén lút mò vào bên trong, hoàn toàn không bị hai người phát hiện. Tiếng cười đùa của họ càng lúc càng rõ.
Không phải Phương Lộc Dã không chú ý, mà là vì toàn bộ sự chú ý của cậu ta đã bị Ninh Lạc hoàn toàn chiếm lấy. Chỉ cần mất tập trung một chút, ngón cái của cậu ta sẽ lập tức bị siết chặt, kèm theo câu hỏi đầy khí thế: “Chu Phổ Nguyên, ông đang làm gì thế? Không nhập vai à? Ngay cả nhập vai cũng không làm được thì làm sao làm diễn viên đây?”
Vua Buôn Dưa lặng lẽ điều chỉnh camera, ống kính thu trọn hình ảnh hai người. Microphone bắt trọn âm thanh rõ mồn một, tiếng nói vang dội của Ninh Lạc truyền thẳng đến các cư dân mạng.
Phương Lộc Dã nén một hơi thở dài, cố kéo giọng lê thê, giơ ngón cái tượng trưng cho Chu Phổ Nguyên:
“Ai sai cậu tới đây?”
Ninh Lạc với cảm xúc bùng nổ, gằn giọng đáp:
“Số phận! Chính cái số phận bất công này đã đưa tôi tới đây!”
“Ba mươi năm rồi, cuối cùng cậu cũng tìm đến.” Phương Lộc Dã đọc thoại với giọng điệu chẳng khác nào đi viếng mộ.
Nhưng màn diễn hời hợt của cậu ta không hề ảnh hưởng tới khí thế ngút trời của “diễn viên thực lực” Ninh Lạc!
Gương mặt Ninh Lạc tràn đầy đau thương và căm hận. Ai nhìn cũng phải thốt lên: “Một tài năng đầy cảm xúc!”
“Nước mắt tôi đã cạn khô. Tôi không còn cảm thấy oan ức nữa, chỉ còn lại sự hối hận, là những khổ đau mà tôi đã phải gánh chịu suốt ba mươi năm qua!”
Rất nhanh, ngón tay út đang “diễn” liền đổi vai thành ngón trỏ. Trên đó vẽ một nhân vật nữ với tóc xoăn gợn sóng và đôi môi chúm chím.
Giọng Ninh Lạc lập tức chuyển sang bi thương não nề:
“Chỉ có tôi hiểu cậu. Tôi biết điểm yếu của cậu, cậu cũng biết điểm yếu của tôi. Chu Bình, lại đây. Cậu sợ gì chứ?”
Vua Buôn Dưa cảm thấy não mình như bị đóng băng.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Hắn zoom cận cảnh, camera tập trung vào bàn tay của Ninh Lạc.
Trước mắt mọi người là các khuôn mặt nhỏ xíu được vẽ trên từng ngón tay, mỗi ngón tay một nhân vật, không nhân vật nào trùng lặp.
Cư dân mạng im lặng trong giây lát, sau đó lập tức bùng nổ tiếng cười:
【Không phải chứ? Ninh Lạc, cậu thật sự vẽ tất cả nhân vật lên tay để diễn hết một mình à? Haha!】
【Vua Buôn Dưa trước khi vào: Tôi sẽ phơi bày sự giả tạo của Ninh Lạc! Vua Buôn Dưa sau khi vào: Các đồng bào, cậu ta thật sự bị hâm dở!】
【Cười đến đau cả bụng, Ninh Lạc, cậu đúng là thiên tài hài hước!】
【Vừa gọi cho ekip chương trình vừa cười phát khóc đây này!】
【Ai đó cứu tôi với, tôi không chịu nổi khiếu hài kỳ quặc này nữa!】
【Đoạn này mà không được phát trực tiếp thì phí quá! Vua Buôn Dưa, làm ơn lấy công chuộc tội đi!】
Vua Buôn Dưa quá bất ngờ, suýt nghẹt thở. Hắn cố nhịn nhưng cuối cùng lại ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.
Ninh Lạc và Phương Lộc Dã đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Ninh Lạc lập tức bị “cục đen thui” trước mặt dọa sợ, phản ứng ngay bằng một giọng opera chói tai:
“Trời ơi! Đây là cái sushi rong biển cuộn gì thế này ~ A ~ A ~ A ~ A ~~”
Phương Lộc Dã lập tức bừng tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến:
Sushi cuộn? Rong biển gì cơ? Ở đâu ra món cá sống biết chạy thế này?
Vua Buôn Dưa: “…”
Cậu có cần thiếu lịch sự đến vậy không?!
Tác giả có đôi lời:
Câu thoại trích từ vở kịch “Lôi Vũ”, nhưng để tránh bị nhận xét là sao chép, đã chỉnh sửa đôi chút.