Ninh Lạc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, mặt mày hoảng loạn.
Phương Lộc Dã kéo cậu ra sau lưng, đứng chắn trước mặt:
“Ninh Lạc, lui về sau tôi ngay!”
“…Cảm ơn ông, suýt chút nữa tôi đã chết vì ông rồi.“
Phương Lộc Dã phớt lờ. Lùn như vậy thì trách ai được?
Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn “cuộn sushi rong biển đen”, cảnh giác hỏi:
“Ông là ai?”
“Đúng đấy, ông là ai?” Ninh Lạc từ sau lưng anh ta thò đầu ra, chống hông, phụ họa theo.
【Dù giờ cười là vô duyên, nhưng Ninh Lạc dễ thương đến phát khóc.】
【Như con cáo mượn oai hùm ấy.】
【Chỉ cần Lộc Dã đứng đó, tự nhiên thấy yên tâm. Ít nhất, cậu ấy đấm phát là bay năm mét.】
Ninh Lạc cũng hiểu sức mạnh của Phương Lộc Dã, càng thêm tự tin. Cậu nhẹ kéo áo anh ta, hai người vừa từ từ lùi lại vừa hỏi:
“Ông bạn, có phải ông đi nhầm phải không? Bây giờ quay lại vẫn kịp, chúng tôi không mách với chương trình đâu.”
“Gì mà ông bạn? Ai bạn bè gì với các người?”
Vua Buôn Dưa cười khẩy:
“Đừng hòng thân thiết với tôi, tôi không phải bạn của các người.”
Ninh Lạc gật đầu liên tục, giọng nhún nhường:
“Được rồi được rồi, vậy tôi gọi ông là Lôi huynh nhé. Hay ông thích tôi gọi là Điện Mẫu? Ông lỡ đi nhầm đường phải không? Quẹo trái đi thẳng là ra thôi.”
“Đi nhanh đi, ăn mặc thế này, lỡ cầm dao kéo thì chết tôi.”
Phương Lộc Dã quay mặt đi, coi như không nghe thấy.
Lại bắt đầu rồi, cái miệng chạy trước, cái đầu đuổi theo không kịp.
Vua Buôn Dưa nghe mà sững sờ, nhìn dòng bình luận toàn “hahaha” thì tức điên:
“Lôi công với Điện Mẫu cái gì, đừng có nhảm nhí! Tôi cảnh cáo các cậu, tôi đang livestream đấy!”
“Cái gì? Livestream?” Ninh Lạc nghe xong thì giật mình.
Cậu vội giấu bàn tay vẽ đầy hình nhỏ ra sau lưng, nở nụ cười “ngôi sao”, ánh nắng len lỏi qua tán lá, cắt bóng lên khuôn mặt. Cậu duyên dáng chào trước ống kính:
“Xin chào các bạn đang xem livestream, rất vui được gặp mọi người vào buổi chiều mùa hè này. Hy vọng chương trình chúng tôi ghi hình sẽ mang đến niềm vui cho các bạn.”
Giờ mà nói câu đó ư? Phương Lộc Dã sắp phát điên với người đồng đội ngốc nghếch này.
“Nghe rõ chưa? Tôi có nói ‘chương trình’ đấy! Mau gọi chương trình bảo họ cử bảo vệ đến cứu tôi với!“
Phương Lộc Dã im lặng một lúc, rồi lại thấy không còn giận nữa.
【Tin mới: Ninh Lạc và Phương Lộc Dã đã lên hot search. Ê-kíp sẽ biết ngay thôi.】
【Tôi vừa gọi cảnh sát, hy vọng họ đến nhanh.】
【Tin tốt! Tôi gọi được cho ê-kíp rồi, họ nói sẽ đến ngay.】
【Trời ơi, mãi cười quên cả báo cảnh sát. May mà mọi người có trách nhiệm.】
Vua Buôn Dưa cũng nhận ra không thể trì hoãn thêm. Biết mình đã lỡ mất cơ hội theo dõi vụ lùm xùm giữa Tưởng Bội Ngôn và Ninh Tịch Bạch, hắn chỉ còn cách tập trung moi thông tin từ Ninh Lạc.
“Ninh Lạc, trước đây cậu dựng hình tượng ‘nam thần trong sáng’ nhưng liên tục thất bại. Bây giờ đổi chiến lược, làm ‘hoàng tử phát điên’ để hút fan, cậu đang tiếp tục lừa khán giả phải không?”
Phương Lộc Dã không tin nổi, lập tức kéo tay Ninh Lạc ra:
“Cậu ấy đến mức này rồi, mà ông vẫn nghĩ cậu ấy giả điên sao? Rốt cuộc ai mới là ‘hoàng tử phát điên’?”
Ninh Lạc xấu hổ rút tay về.
【Rõ ràng Lộc Dã đã chịu tổn thương quá nhiều.】
【Hahaha, Lạc Bảo, nói gì đi chứ!】
【Lộc Dã: Không ai hiểu tôi, mọi người chỉ muốn cười thôi!】
Ninh Lạc dùng sức kéo tay lại, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
“Lừa dối gì chứ. Trên đời này ai cũng có thể lừa cậu, ngoại trừ pizza và toán học.”
Vua Buôn Dưa ngơ ngác:
“Gì cơ?”
Ninh Lạc mỉm cười:
“Vì pizza chỉ có 6 miếng, 8 miếng, 10 miếng hoặc 12 miếng, không bao giờ có 7 miếng.”
Phương Lộc Dã tiếp lời:
“Còn toán học, không biết nghĩa là không biết.”
Khán giả trong livestream cười lăn cười bò.
Còn Vua Buôn Dưa, bị tức đến nỗi nghẹn họng.
Hai người phối hợp nhịp nhàng đến mức suýt nữa khiến Vua Buôn Dưa tức đến mức phát bệnh Parkinson.
Hắn cúi đầu, lục lọi tìm thứ gì đó trên người.
Phương Lộc Dã nhíu mày, kéo Ninh Lạc lùi nhanh về phía sau.
Quả nhiên, Vua Buôn Dưa móc ra một thứ gì đó sắc nhọn, lạnh lẽo, nhỏ xíu nhưng ánh thép trắng sáng rực. Hắn thở phì phò, nói như hét:
“Tôi thật sự chán ghét cái thế giới chết tiệt này! Giờ tôi sẽ xử hai người, rồi tự kết liễu mình luôn!”
Ninh Lạc nhìn kỹ, phát hiện đó chỉ là một con dao rọc giấy bé tí, lưỡi dao chỉ dài 1cm và sẽ rút lại ngay nếu bấm nhầm. Cậu im lặng hồi lâu.
“Xem ra Lôi huynh này tinh thần cũng chẳng ổn định lắm nhỉ?“
Phương Lộc Dã cuối cùng cũng cảm thấy lời này của Ninh Lạc có chút lý.
Ban ngày ban mặt mà mặc đồ đen, lén lút tập kích người khác, thì làm sao mà bình thường được?
Ninh Lạc nhẹ kéo tay áo Phương Lộc Dã, ra hiệu nhìn về phía sau cây. Quả nhiên, họ thấy một chú cảnh sát đang ra dấu hiệu.
Cảnh sát cố gắng nhép miệng: “Câu giờ!”
Câu giờ? Câu kiểu gì?
Ninh Lạc mắt lóe sáng, hỏi một câu mang chiều sâu triết học:
“Lôi huynh, ông có ước mơ không?”
Cảnh sát: “…”
Vua Buôn Dưa ngơ ngác. Hiệu quả thật ư?
Ninh Lạc nhanh chóng bồi thêm:
“Hồi nhỏ, ông có mơ ước được làm siêu nhân cứu thế giới không?”
Vua Buôn Dưa cười khẩy:
“Đừng nói, tôi đã thực hiện được rồi.”
Ninh Lạc: “Hả?”
Vua Buôn Dưa trút hết nỗi bất mãn chất chứa bao năm, hét lớn:
“Lúc đi làm, tôi một mình làm việc của mười người, thế không phải siêu nhân thì là gì?”
“Tôi đúng là kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này đi làm! Lương tháng ba ngàn năm, đời tôi còn đắng hơn cả cà phê!”
【Mí mắt nhỏ, ông phát điên thì phát, nhưng đừng đá tôi! Chúng ta chỉ là cư dân mạng thôi, ông đừng lấn lướt thế chứ!】
【Có người nghe chuyện cười, có người thấy bản thân mình. Không nói là ai đâu nhé.】
【Khốn thật, tôi cũng muốn phát điên! Tôi phải lao vào guồng 007, 0 lòng vị tha, 0 kiên nhẫn, làm việc 7 ngày/tuần không ra hình người!】
【Bắt đầu hiểu Ninh Lạc rồi. Thế giới này chẳng còn ai bình thường. Điên cũng hay!】
Vua Buôn Dưa lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sảng khoái khi phát điên. Nhưng còn chưa kịp trút hết uất ức, hắn đã bị cảnh sát khống chế, đè xu.ống đất, ăn một ngụm bùn.
Thấy tình hình ổn thỏa, Ninh Lạc thở phào, vỗ ngực:
“Thật đáng sợ. Chỗ này có ai bình thường không? Đều là điên cả!”
Nói xong, cậu ngẩng đầu, thấy Phương Lộc Dã đang nhìn mình với biểu cảm khó diễn tả. Cậu chớp mắt:
“Sao nhìn tôi?”
“Thích tôi à? Yêu tôi à?“
Phương Lộc Dã nghe mà muốn nôn, quay đầu lại thì thấy những người khác vội vã chạy đến.
Ngay lập tức, anh ta thấy Lộ Đình Châu đang sải bước về phía này.
Anh đi nhanh như vậy, chắc chắn là rất lo cho anh ta.
Phương Lộc Dã dang tay, sẵn sàng đón nhận sự lo lắng trách mắng và yêu thương của Lộ Đình Châu:
“Anh ~”
Lộ Đình Châu ba bước thành hai, đi thẳng đến trước mặt, nhưng lại đặt tay lên vai Ninh Lạc, xoay cậu một vòng:
“Không sao chứ?”
Ninh Lạc bị xoay đến choáng váng. Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, cậu đưa tay gãi gãi má, ngửa đầu cười:
“Không sao đâu. Chỉ là một tay săn ảnh lén muốn kiếm thêm chút tiền. Nói được vài câu thì tự nhiên phát điên, nhưng mà có cảnh sát ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mặt Vua Buôn Dưa bị ép xuống đất, méo mó đến mức biến dạng. Nghe xong câu đó, hắn tức điên, muốn mắng chửi nhưng chỉ phát ra vài tiếng ư ử.
Gì mà tự dưng phát điên? Không phải bị cậu chọc tức thì là gì!
“Không sao là tốt rồi.”
Lộ Đình Châu buông vai Ninh Lạc ra, ánh mắt vô tình lướt xuống bàn tay cậu và dừng lại.
Ninh Lạc cũng nhìn theo, thấy những khuôn mặt nhỏ xíu trên ngón tay mình:
“À, cái này, cái kia…” Cậu lúng túng giơ ngón tay vẽ hình mặt cười của Lỗ Đại Hải:
“Muốn nó chào anh không?”
“…”
Lộ Đình Châu nắm lấy tay cậu, ấn xuống:
“Không cần, cảm ơn.”
Phía sau là bốn ánh mắt đầy oán hận, gần như muốn hóa thành thực thể. Lộ Đình Châu quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn của Ninh Dương và Phương Lộc Dã.
Ánh mắt Ninh Dương dán chặt vào tay Lộ Đình Châu – bàn tay vừa đặt lên vai Ninh Lạc. Việc không ngăn cản ngay từ đầu là do biết ơn bữa cơm trưa hôm nay.
Nhưng mà lại gần thêm chút nữa thì bất lịch sự rồi nhé! Ninh Dương cố gắng dùng ánh mắt đẩy lùi Lộ Đình Châu.
Phương Lộc Dã thì lại thẳng thắn hơn, thở dài nói:
“Anh à, anh có thấy em đang sống sờ sờ ở đây không? Em cũng là nạn nhân mà.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, im lặng vài giây rồi hỏi:
“Chuyện này tự vệ chính đáng, chắc không cần tôi chi thêm tiền thuốc men nữa, phải không?”
Phương Lộc Dã sững người:
“Hả?”
Rồi cậu bừng tỉnh:
“Anh nghĩ em là loại người gì vậy? Không phải em đánh hắn, em thậm chí không ra tay! Không cần phải đền tiền thuốc men, càng không cần tổ chức họp báo để xin lỗi, hay đăng Weibo thề sẽ làm người tử tế.”
“Quy trình này quá quen thuộc, cú quỳ gối trượt mượt mà như vậy, chắc là không ít lần dính chuyện rồi đây?“
Phương Lộc Dã cảm thấy không thể phản bác.
Đáng ghét thật!
Trong khi đó, Tiền Đa Đa đang thương lượng với cảnh sát. Vẻ mặt anh đầy bất lực, nghĩ rằng mình nên đến chùa xin xả xui. Một chuyện chưa xong, chuyện khác lại ập tới, thật là hết cách mà!
Cảnh sát nhanh chóng xác nhận rằng Vua Buôn Dưa đang livestream và video được tự động ghi lại. Họ bắt đầu xem nội dung và không nhịn được cười. Vừa cười vừa lén liếc nhìn Ninh Lạc, thì thầm với nhau.
Ninh Lạc cảm thấy có gì đó không ổn, vội hỏi:
“Trong video có ghi lại gì vậy?”
Một nữ cảnh sát khẽ ho:
“Chỉ là cuộc đối thoại của ba người các cậu, không có gì khác. À đúng rồi, mời hai cậu qua làm bản ghi lời khai, người này chúng tôi sẽ đưa về.”
Sự chú ý của Ninh Lạc nhanh chóng bị chuyển hướng. Cậu ngoan ngoãn đi theo cảnh sát làm lời khai.
Bên này, Hứa Linh đang làm đẹp thì phát hiện tên tuổi ngôi sao nhà mình đang chễm chệ trên bảng xếp hạng tìm kiếm hot nhất.
“Bộp.”
Điện thoại rơi thẳng vào mũi cô.
Cơn đau thể xác chẳng là gì so với cảm giác muốn chết đang bùng lên trong lòng.
Thợ làm đẹp thấy màn hình điện thoại hiện mấy từ khóa như “Ninh Lạc tái hiện Lôi Vũ”, “Ninh Lạc nghi ngờ mắc bệnh đa nhân cách”, “Ninh Lạc chọc điên paparazzi”, liền bật cười hỏi:
“Chị Linh, đây là nghệ sĩ mà chị trực tiếp dẫn dắt hả?”
“Không, là họ hàng xa.” Hứa Linh đáp hờ hững.
Thợ làm đẹp:
“Hả? Nghệ sĩ còn có họ hàng xa nữa à?”
Hứa Linh bốc hỏa:
“Lo làm việc của cô đi!”
————-————-
Sau khi xử lý xong sự việc của Vua Buôn Dưa, Tiền Đa Đa lập tức đăng thông báo qua tài khoản chính thức, hứa sẽ tăng cường bảo mật. Nhờ cú “trượt quỳ” kịp thời và các biện pháp cụ thể, cư dân mạng mắng anh có phần nhẹ nhàng hơn một chút.
Mệt mỏi rã rời, niềm an ủi duy nhất của Tiền Đa Đa là Ninh Lạc lại mang về thêm một lượng lớn lưu lượng, đẩy chương trình lên top, dữ liệu vượt xa mọi show cùng kỳ.
“Đại sư đúng là phúc tinh của tôi! Tôi phải in mặt cậu ấy treo đầu giường trừ tà mới được.” Tiền Đa Đa than thở trên ghế nằm, giọng yếu ớt.
Nhân viên đi ngang tưởng tượng cảnh nửa đêm thức dậy gặp ánh mắt Ninh Lạc, lặng lẽ không nói gì.
Chắc chắn là trừ tà chứ không phải rước tà hả?
Thôi kệ, đạo diễn Tiền vui là được.
Niềm vui của Tiền Đa Đa không kéo dài lâu. Bệnh viện gọi đến thông báo rằng Tưởng Bội Ngôn đã nhân lúc mọi người không để ý, đánh Ninh Tịch Bạch một trận nữa, vừa hét lớn:
“Ta trả thù cho những hạt lúa đã mất của mình!”
Người ở bệnh viện nói:
“Đạo diễn Tiền, tôi nghĩ mặt Ninh Tịch Bạch không thể lên hình được nữa rồi.”
Tiền Đa Đa bật dậy, mặt méo xệch:
“Nhưng chúng ta không thể đền hợp đồng! Anh có biết khoản tiền đó lớn cỡ nào không?”
Đối phương nói:
“Tin tốt là Ninh Tịch Bạch chịu không nổi nữa, đã chủ động xin chấm dứt hợp đồng.”
Tiền Đa Đa lại ngồi phịch xuống:
“Chuyện tốt, chuyện tốt. Nhân tiện mang Đinh Vũ Kiệt theo luôn, chịu phí bồi thường gấp đôi.”
Ánh mắt anh lóe sáng, tính toán đến mức hạt bụi cũng không lọt.
Mất một đôi khách mời, lại là ngày phát sóng đầu tiên, không hẳn vấn đề lớn. Nhưng chuyện rắc rối là tiết mục đã chia vai rồi, ai sẽ thay Ninh Tịch Bạch diễn vở nhạc kịch mà cậu ta rút thăm?
Ngôi sao lớn hơn Ninh Tịch Bạch không muốn thay vì sợ bị chỉ trích. Người nhỏ hơn thì càng không dám vì sợ bị mắng.
Không nghĩ ra cách, Tiền Đa Đa họp toàn nhân viên nhờ ý kiến.
Có người đề xuất:
“Hay là mời bạn của các khách mời đến tham gia? Nói là góp vui thôi, không phải thay thế.”
Tiền Đa Đa nghe xong thấy hợp lý:
“Được đấy! Nhưng phải chọn người tốt, vừa tạo hiệu ứng, vừa vui nhộn, vừa có phản ứng hóa học, khán giả mới thích.”
Người lên ý tưởng nói ngay:
“Thế tìm Ninh Lạc là xong! Bạn cậu ấy chắc chắn đều thú vị.”
“Xuất sắc!” Tiền Đa Đa vỗ tay:
“Toàn những ý hay!”
Và thế là anh lập tức tìm đến Ninh Lạc.
Ninh Lạc nói phải hỏi ý kiến bạn bè.
Cậu đầu tiên nhắn tin cho Vương Lâm và nhóm bạn:
“Dạo này mọi người có bận không? Có muốn tham gia một show tạp kỹ không?”
Chưa đầy vài giây sau, Thẩm Văn Dực – người vừa nhắn hỏi tối nay ăn gì – đã phản hồi:
【Có phải cái show vừa phát sóng đã ngừng vì vụ ẩu đả không?】
Vương Lâm tiếp lời ngay sau đó:
【Đổi khách mời đúng không? Tôi đi, tôi đi! Tôi rảnh đây!】
【Otaku Lạc Béo: Hả? Sao mọi người biết cả rồi?】
【Tôn Thiệu Nghi: Mở phát sóng là đã thấy trên bảng hot search rồi.】
【Tôn Thiệu Nghi: Người dùng đã thu hồi một tin nhắn.】
【Otaku Lạc Béo: Hot search gì? Tổ chương trình mua hot search à?】
【Vương Lâm: Không phải chuyện thường tình sao?】
【Vương Lâm: Lúc nào ghi hình? Tôi dù có phải chen lịch cũng sẽ tới!】
Rõ ràng, chuyện náo nhiệt mà thiếu đám bạn này thì không được.
Vương Lâm và nhóm bạn còn bảo, gần đây không có Ninh Lạc cuộc sống mất hết niềm vui.
Có ai kiểm tra nghiêm túc không? Không lẽ không khí quanh Ninh Lạc bị tẩm thuốc kí.ch th.ích?
Xong nhóm này, Ninh Lạc quay sang hỏi Tô Vạn Đồng và Tống Nam xem có tham gia không, muốn đi thì bấm 1.
【Tống Nam: 11111】
【Tống Nam: Tôi còn nghĩ ra khẩu hiệu cực chất cho show các cậu!】
【Otaku Lạc Béo: Gì cơ?】
【Tống Nam: Sân khấu tạp kỹ lớn, có bệnh thì cứ đến.】
Phương Lộc Dã nhảy vào:
【Hay! Thưởng ngay!】
【Otaku Lạc Béo: …Tầm thường! Lui xuống!】
Tô Vạn Đồng thì nhiệt tình không kém:
【1111, tôi đến để học nhảy “Mì Ý” từ cậu!】
【Người dùng đã thu hồi một tin nhắn.】
【Gõ nhầm, hì hì. Là để học hát nhạc dân gian.】
Hai từ đó giống nhau chỗ nào mà gõ nhầm được? Ninh Lạc nghi hoặc nhìn bàn phím 26 chữ của mình.
“Cảm giác không đúng lắm… Bọn này có chuyện gì giấu mình thì phải?”
Tiền Đa Đa bên cạnh nghe thấy liền cảnh giác cao độ:
“Giấu gì? Ai giấu? Cậu đừng mở to mắt mà nói lung tung. Bạn bè cậu nói chuyện vốn thế mà, đôi lúc cũng nên tự nhìn lại mình. Bao nhiêu năm rồi, có phải cậu nhạy cảm quá không? Có thực sự quan tâm đến bạn bè không?”