Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 65

Vào giữa tháng Sáu, con đường sỏi bị ánh nắng gay gắt mùa hè nung đến bỏng rát. Gió hè thổi qua, nhưng chẳng mang lại chút mát mẻ nào.

Tất cả các khách mời xếp thành một hàng dài, đứng dưới bóng râm của cây cối, chăm chú lắng nghe bài phát biểu quan trọng của Tiền Đa Đa.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Tiền Đa Đa đứng trên xe ba bánh, cầm chiếc loa phóng thanh tuyên bố: “Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ của buổi hòa nhạc lần trước. Bây giờ, chúng ta sẽ đối mặt với thử thách mới.”

“Từ hôm nay, chúng ta sẽ không phát thực phẩm cho các bạn nữa. Mọi thứ phải tự cung tự cấp. Trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu, trước cửa có vườn rau, tiến lên phía trước là ao cá, chúng ta còn nuôi gia cầm, gia súc. Các bạn có thể tự do lao động, muốn ăn gì thì tự nấu.”

Ninh Lạc ngồi trên vali, cầm tờ rơi khuyến khích sinh sản ai đó phát cho để che nắng, mệt mỏi hỏi: “Chẳng phải là sinh tồn hoang dã phiên bản nông thôn đấy sao?”

Tiền Đa Đa vỗ tay tán thưởng: “Nhận xét rất đúng! Hơn nữa, lần này chúng ta còn chào đón hai khách mời mới. Người đông sức lớn, mọi người cùng nhau sống cho thật vui vẻ nào!”

Nghe đến khách mời mới, Ninh Lạc lập tức ngó nghiêng xung quanh nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai đến, bèn hỏi: “Khách mời còn chưa đến à?”

Tiền Đa Đa đáp: “Đang trên đường đến. Mọi người có thể vào sân chọn phòng mình thích trước, sau đó chuẩn bị lễ chào đón cho hai người mới.”

Ninh Lạc nghe vậy, mắt sáng rực: “Chúng tôi tự chuẩn bị? Chắc chắn chứ?”

Cậu vừa hỏi thế, mọi người lập tức cảm thấy có điều chẳng lành.

Tiền Đa Đa cười tươi như hoa, dù sao Ninh Lạc cũng mang lại không ít chủ đề nóng và lưu lượng: “Đúng, hoàn toàn do các bạn tự làm! Muốn làm gì thì làm.”

Ninh Lạc nheo mắt: “Vậy chúng tôi có thể điều động nhân viên của chương trình, bắt họ nghe theo chúng tôi không?”

Tiền Đa Đa: “Đương nhiên là có.”

“Cả hết à?”

Tiền Đa Đa thấy anh hỏi mãi, hơi ngập ngừng nhưng vẫn gật đầu: “Tất cả.”

“Tốt!” Ninh Lạc rất hài lòng, mắt cong lên đầy gian xảo.

Chờ đó mà xem, dám quay lén tôi tập Thái Cực, lát nữa tôi bắt được thì tha hồ mà bêu rếu.

Tiền Đa Đa: “…”

Bị mắc bẫy rồi, chết tiệt!

Anh ta còn đang nghĩ Ninh Lạc sẽ bày trò gì, đã nghe Lộ Đình Châu hỏi: “Phòng có tự do chọn không?” Tiền Đa Đa gật đầu: “Đúng, ai đến trước thì chọn trước, tổng cộng có tám phòng.”

Nghe thế thì còn đợi gì nữa!

Phương Lộc Dã háo hức: “Vậy tôi đi trước đây! Anh, nhờ anh mang hành lý giúp nhé.”

Lộ Đình Châu bỗng dưng cảm thấy tay nặng trịch vì bị nhét thêm một chiếc vali.

“…”

Tưởng Bội Ngôn vội vàng đuổi theo, chạy về phía ngôi nhà: “Đứng lại! Tôi nhất định phải chọn trước!”

Ninh Lạc nhìn hai người chạy xa, lẩm bẩm: “Giữa hè mà chạy cái gì.”

Tiền Đa Đa định hỏi cậu không muốn chọn phòng tốt sao, thì thấy Ninh Lạc kéo vali ra đứng giữa đường.

Nhắm vào con đường dốc có vạch đơn, cậu chỉnh vali, ngồi lên, đạp chân.

Chỉ trong chớp mắt, cậu trượt thẳng xuống!

Mọi người đều sững sờ.

【??? Tôi đang mong đợi điều gì vậy?】

【Ninh Lạc đang làm cái gì thế? Tôi lại đang xem cái gì đây??】

【Thật sự, đừng bao giờ dùng não bình thường để hiểu Ninh Lạc, anh ta không phải người bình thường!】

【…Hơi lạ, để tôi bình tĩnh lại đã.】

【Bộ não của Ninh Lạc, như thể chưa từng bị kiến thức làm ô nhiễm, thuần khiết vô cùng.】

Mọi người còn nghe Tưởng Bội Ngôn hét to từ xa: “Ninh Lạc, cậu gian lận! Cái đồ cáo già kia, xuống khỏi vali ngay!”

Mười giây sau, là tiếng hét của Phương Lộc Dã: “Đồ ngốc, ông đi đâu thế? Nhà mình ở bên này, ông trượt quá rồi!”

Sau đó là tiếng hét yếu ớt của Ninh Lạc, theo gió truyền đến ngày càng nhỏ: “Tôi không dừng lại được! A a a~~”

“Phụt!”

“Ha ha ha ha!”

Những người còn lại bật cười khúc khích, cố gắng nín cười.

Bình luận thì không kiềm chế như thế, ngay lập tức trở thành biển “ha ha ha ha”, thậm chí xếp thành bánh ngàn lớp, chỉ lộ ra đầu của mọi người.

Lộ Đình Châu thu lại ánh nhìn từ người đang biến thành một chấm nhỏ, nghiêng đầu hỏi Ninh Dương: “Nhà họ Ninh có phải theo đuổi giáo dục vui vẻ không?”

Ninh Dương siết chặt tay kéo vali, từng chữ từng chữ nói: “Chúng tôi theo đuổi tự sinh tự diệt.”

Ninh Lạc đã thêm rất nhiều đường vào cuộc sống của anh.

Tất cả đều là điều nực cười.

Khi Ninh Lạc chinh phục vali trở về trong tư thế chiến thắng, mọi người đã chọn phòng xong.

Cậu tập tễnh bước vào, hỏi: “Còn phòng nào không?”

Lộ Đình Châu đang đứng giữa sân, thong thả nói: “Còn hai phòng ở phía đông, một phòng phía tây…” Nói rồi, ánh mắt anh rơi xuống quần của Ninh Lạc, đặc biệt là chỗ vải đầu gối bị rách “Em ngã à?”

Ninh Lạc phản bác: “Anh biết gì chứ, đây là phanh bằng đầu gối, thao tác đỉnh cao.”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Được.”

Ninh Lạc đang chuẩn bị đấu tranh 800 hiệp để vớt vát thể diện cho mình: “…Khoan đã, anh dễ dàng đồng tình thế à?”

“Chứ sao nữa?” Lộ Đình Châu đứng đó, mày mắt thanh tú, khẽ cười, “Nếu như anh nói gì về em, em lại không vui nữa.”

Ninh Lạc: ?

Cậu nhìn Lộ Đình Châu, lẩm bẩm: “Em thấy chẳng phải lời hay.”

“Sao lại thế được, bây giờ em có nói mặt trời mọc vào ban đêm anh cũng tin nữa” Lộ Đình Châu nhướng mày, “Dù sao người bị thương là nhất.”

【Lộ Đình Châu, tỉnh táo lại đi! Anh đang làm cái gì thế?】

【Người khác nhìn Ninh Lạc: Điên thiệt chứ, Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc: Lạc Bảo nói gì cũng đúng.】

【Lộ Đình Châu, tôi không muốn gọi anh là não yêu đương, vì anh là yêu không não.】

【Trước đây tôi đã nói gì nhỉ, bảo hai người này ít chơi cùng nhau đi, xem kìa, anh Lộ cũng bị lây rồi!】

【Đừng nói nữa, thật đấy, sao tôi lại thấy anh ta có vẻ hưởng thụ thế?】

“Thôi nào, chân không đau à? Còn đứng đây nói chuyện,” Lộ Đình Châu kéo vali của cậu, dẫn vào phòng phía tây, “Vào đây cất đồ, thay quần áo, lát nữa còn vào nhà chính.”

Anh có ý sâu xa: “Không phải định lên kế hoạch cho lễ chào đón sao?”

Ninh Lạc lập tức phấn khích: “Suýt quên chuyện chính!”

Hừ hừ, Tiền Đa Đa, chờ đấy.

Từ xa, Tiền Đa Đa hắt xì một cái rõ to: “…Có phải Ninh Lạc đang chửi tôi không?”

Khi vào nhà chính, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt long lanh như điện cao áp của Ninh Lạc, tim anh ta càng run rẩy, ngoài cứng trong mềm: “Ninh Lạc, tôi cảnh cáo cậu, đạo diễn là tài nguyên không tái tạo, cậu hành hạ xong là hết đó.”

Ninh Lạc cười ngại ngùng, giọng the thé lên, e thẹn nói: “Tiền đạo, tôi là loại người đó sao?”

Nội tâm rất thô bạo:

Tất nhiên là vậy rồi, hừ hừ ha ha! Tôi ăn trẻ con anh không biết à? Gà gà gà!

Tiền Đa Đa: “…”

Tình trạng tinh thần của Ninh Lạc mà không đi đóng vai sát thủ bi.ến th.ái thì thật lãng phí!

Tưởng Bội Ngôn hỏi: “Vậy, cậu định làm gì?”

Ninh Lạc vẫy tay gọi họ lại gần, hạ giọng: “Chúng ta sẽ làm thế này… sau đó…”

Lộ Đình Châu và Ninh Dương khi nghe cậu nói đến một nửa thì đồng loạt lùi lại một bước, đứng ở cửa giả vờ nhìn trời, một bên trái một bên phải như hai vị thần giữ cửa.

Chờ Ninh Lạc nói xong, Tưởng Tư Kỳ cũng lặng lẽ lùi lại: “…Mọi người cố lên, tôi xin rút lui trước.”

Chỉ có Tiền Đa Đa phản ứng dữ dội, lớn tiếng: “Tôi không đồng ý!”

Tưởng Bội Ngôn nhìn anh ta, nắm tay thành quyền, cười lạnh: “Không đồng ý? Lúc anh chỉnh chúng tôi, chúng tôi đồng ý chắc?”

Phương Lộc Dã chốt hạ: “Cứ thế mà làm!”

【Nói to hơn chút đi, có gì mà VIP quý báu của chúng ta không được nghe nhỉ?】

【Cảm giác mấy người này chẳng có ý đồ gì tốt lành, nhìn ba người anh em kia chẳng ai muốn tham gia cũng đủ hiểu rồi.】

【Đạo diễn Tiền, tự cầu phúc đi, đây đúng là phúc báo của anh đó.】

【Cuối cùng thì là gì, tôi tò mò muốn chết!】

Một chiếc xe dừng ở đầu làng, người thanh niên bước xuống đầu tiên có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi nhợt nhạt, thân hình gầy yếu, nhìn qua là biết sức khỏe không tốt. Anh ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhận lấy vali của mình rồi đi về phía họ.

Đây chính là một trong những khách mời bay lần này, Chu Kiều.

Ninh Lạc lén nấp sau cánh cửa, thò đầu ra nhìn trộm.

Dưới đầu cậu còn có hai cái đầu khác, lần lượt là Phương Lộc Dã và Tưởng Bội Ngôn, cũng đang hóng hớt.

Đến rồi, đến rồi, tình nhân bệnh tật ốm yếu của kim chủ thế thân xuất hiện!

Tiền Đa Đa chậm rãi gõ một dấu hỏi: Cái gì vậy?

Ngược lại, hai cái đầu kia lại đầy phấn khích: Ồ, tình nhân thế thân cơ à, kịch tính quá!

Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặc vest cũng bước xuống, không cần ai giới thiệu, mọi người đều biết đây chính là tổng tài của Cự Thượng, Tạ Kha.

Anh ta không lấy hành lý từ cốp xe mà nhanh chóng đuổi theo người thanh niên phía trước, giữ chặt anh ta lại, giọng nói trầm thấp đầy gấp gáp.

Hoan nghênh nam chính khác của cảnh hỏa tá tràng xuất hiện, hình tượng bá đạo tổng tài kinh điển, cao ngạo trầm mặc, Tạ Kha!

Chờ chút, hình dung này có vẻ giống anh trai tôi, không ổn rồi… À không, giờ anh tôi là công khai rồi.

Ninh Dương từ xa đã nghe thấy giọng Ninh Lạc, tức giận lục tung cặp tài liệu của mình.

Tưởng Tư Kỳ hỏi: “Anh tìm gì thế?”

Ninh Dương căng thẳng đáp: “Thuốc trợ tim!”

Bên ngoài xe, Chu Kiều từng chút một gỡ tay Tạ Kha ra, nhân lúc chưa quay hình, lạnh lùng nói: “Cút.”

Thấy anh ta còn muốn nói thêm, Chu Kiều tiếp lời: “Không ai ép anh đến, chịu không nổi thì về mà chăm sóc em họ anh đi, không tiễn.”

Tạ Kha tức giận: “Chu Kiều, cậu có ý gì! Cậu trước giờ không thế này, cậu thay đổi rồi.”

Chu Kiều gần như bật cười.

Chẳng lẽ không chiều chuộng anh ta, không lấy anh ta làm trung tâm, thì gọi là thay đổi sao?

“Nghĩa đen đấy.” Chu Kiều mạnh mẽ gạt tay Tạ Kha ra, tiếp tục bước tới.

Wow, tình nhân thế thân đã giác ngộ thật khác biệt.

Để tôi nhớ xem đây là đoạn nào rồi nhỉ? À à, nhớ ra rồi!

Tưởng Bội Ngôn ánh mắt rực lửa nhìn cậu: Nói nhanh lên!

Thế thân tình nhân đã tỉnh ngộ, tổng tài bắt đầu theo đuổi, nhưng lại cứ đắm chìm trong màn kịch ‘cậu ấy chắc chắn là cố tình để tôi phải theo đuổi’, đẩy người yêu chính thức càng lúc càng xa. Lúc này cần gì nhỉ?

Phương Lộc Dã mắt sáng lên: Cái này anh rành mà! Chắc chắn phải có chất xúc tác.

Đúng rồi, chính là Bạch Nguyệt Quang! Bạch Nguyệt Quang sẽ xuất hiện ở đây, gây ra xung đột tam giác ngập tràn kịch tính giữa ba người.

Tiền Đa Đa nghe được một tin sốt dẻo kinh thiên động địa, hứng khởi hẳn: Thật không ngờ, làng giải trí các cậu chơi lớn thật, hấp dẫn quá, ăn được quả dưa lớn rồi.

Tôi đoán chắc là ‘Mùa Đông Rực Cháy’ là sách gối đầu giường của họ, ba người này gây ra kịch tính liên tục cho chương trình! Chặc Chặc, đạo diễn Tiền, anh tiêu đời rồi.

Tiền Đa Đa vừa mới phấn khởi vì quả dưa, nụ cười lập tức tắt ngấm:?

Không phải chứ, sao lại đổ lên đầu tôi nữa rồi??

Không kịp nghĩ nhiều, Chu Kiều và Tạ Kha đã bước vào trong.

Nhìn vẻ mặt hai người, rõ ràng họ vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu đau khổ không thể dứt ra.

Ninh Lạc nháy mắt ra hiệu cho Tiền Đa Đa, thấy anh ta còn đang lơ đãng, liền kéo mạnh anh ra ngoài!

Chu Kiều và Tạ Kha diễn một màn truy đuổi gay cấn, người trước kẻ sau đến tận trước cửa, bất ngờ có người lao ra, suýt làm cả hai hoảng hồn.

“À… Đạo diễn Tiền?” Chu Kiều không chắc chắn.

Giây tiếp theo.

“Phụt!”

Tiếng pháo giấy vang lên, những dải lụa đầy màu sắc rơi lả tả từ trên trời xuống.

Trương Vạn Sâm*, tuyết rơi rồi

Nhân vật trong phim Ngôi sao lấp lánh

Ninh Lạc chắp tay trước những dải lụa rơi, thành kính cầu nguyện:

Nguyện, ngược gió nếu hiểu lòng ta, đừng làm ta đau thêm nữa

Tưởng Bội Ngôn giật giật khóe miệng.

Đúng là đồ thần kinh.

DJ sôi động phát ra âm thanh đầu tiên, biến nông trại nhỏ thành sàn nhảy đêm sôi động.

Tiền Đa Đa cầm micro, trong ánh sáng màu rực rỡ, đối diện ánh mắt kinh hãi của Chu Kiều và Tạ Kha, hét lên:

“Chúc Tạ tổng rộng bước trên con đường thành công, từ nay danh tiếng khắp chốn giang hồ!”

“Chúc Chu tổng vươn cao không ngừng, như giao long tung cánh!”

Tiền Đa Đa mặt như muốn chết, quay đầu vào trong sân hô lớn: “DJ, chuẩn bị!”

Một tấm băng rôn lớn được kéo ra:

“Khắc tên người trong tim, con đường huy hoàng đến đỉnh cao!”

Các nhân viên đồng loạt xông ra, xếp thành hai hàng, đồng thanh hô lớn:

“Hoan nghênh Tạ tổng Chu tổng hồi cung! Đại thiếu gia giá lâm, tất cả tránh đường!”

Bình Luận (0)
Comment