Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 66

Tiền Đa Đa cố gắng giữ nụ cười trên mặt, giọng hơi nghẹn lại, cầm loa nói với Chu Kiều và Tạ Kha: “Hai vị thiếu gia, mời vào trong.”

Đám nhân viên đồng thanh hô vang: “Thiếu gia, xin mời.”

Chu Kiều đứng ngơ ngác, miệng hơi hé ra, mắt nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mặt.

Mọi thứ quá ảo diệu, hoàn toàn vượt xa khỏi những gì cậu từng biết. Cậu buông tay khỏi vali, lùi lại vài bước, nhìn lên logo của tiểu viện, rồi quay sang Tiền Đa Đa, giọng khô khốc hỏi: “Đạo diễn Tiền, anh có phải đang làm cùng lúc hai chương trình không?”

“…”

Tiền Đa Đa ấm ức, nhưng không thể nói gì. Anh hối hận vô cùng vì đã dây vào Ninh Lạc và bị chơi một vố đau.

【Thề luôn, bệnh thấp khớp của tôi cũng tái phát rồi…】

【Ninh Lạc thật vĩ đại, một mình cậu ấy đã cho toàn dân được sống trong lâu đài mơ ước.】

【Chu Kiều à, cậu nghi ngờ chương trình, nghi ngờ đạo diễn, nhưng chẳng nghĩ đây là lễ chào mừng của các khách mời dành riêng cho cậu sao?】

【Chu Kiều, chạy ngay đi! Nơi này chẳng có ai bình thường đâu!】

【Tiền Đa Đa, ai bảo anh dám dây vào Ninh Lạc chứ?】

【Tôi đến đây để xem Chu Kiều và người yêu bí ẩn của cậu ấy, mà giờ lại thành ra thế này là sao?】

【Sao tôi cảm thấy Chu Kiều lên thuyền giặc rồi nhỉ? Có trả vé lại được không!】

【[Tôi không cần biết cậu nghĩ gì, tôi chỉ cần tôi thấy đúng, cho Chu Kiều vào đi, xem cậu ấy bao giờ bị đồng hóa.】

Tiền Đa Đa nhìn hai người đứng chôn chân ở cửa, gượng cười thúc giục: “Nhanh, nhanh vào đi, mọi người đang đợi.”

Phương Lộc Dã nhìn bộ dạng của anh ta mà lạnh sống lưng, trong thoáng chốc liên tưởng đến hình ảnh một bà chủ nhà thổ vẫy khăn tay mời chào: “Đại gia vào chơi nào,” rồi rùng mình nổi da gà.

Ninh Lạc thầm nghĩ:

Tôi bảo anh biến hóa chứ không bảo anh đổi giới tính, ba ngày nghỉ của anh là sang Thái Lan trải nghiệm văn hóa địa phương đấy à?

Tiền Đa Đa nghe rõ tiếng răng mình nghiến kèn kẹt.

Tạ Kha cuối cùng cũng lấy lại lý trí, nghiêm giọng hỏi: “Các người đang làm cái gì vậy?”

“Lễ chào mừng,” Tiền Đa Đa nghiến răng nói, đẩy họ vào trong, “Nhanh vào, mọi người đang đợi.”

Chu Kiều và Tạ Kha bước vào trong, đầu óc mơ hồ, không hiểu gì cả.

Điều kỳ lạ nhất là xung quanh họ, hàng người đứng thành hai hàng đều mỉm cười nhìn họ, gương mặt ai cũng giống nhau như được sao chép, nụ cười chuẩn xác, đầu cứ theo bước chân của họ mà quay.

Cả hai: “…”

Chẳng còn chút tâm trạng tình cảm gì nữa, suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng đi hết con đường này!

Đây là cái gì vậy trời!

Tạ Kha thậm chí khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Dương ở cuối đường, tự nhiên lại cảm thấy gần gũi, thấy anh ta không còn khó chịu như trước.

Anh ta bước nhanh tới, nắm chặt tay Ninh Dương lắc mạnh: “Ninh tổng, lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp” Ninh Dương mỉm cười, lịch sự hỏi: “Anh có thích lễ chào mừng mà chúng tôi dày công chuẩn bị không?”

Tạ Kha lập tức buông tay, còn lau nhẹ lên áo mình.

Anh ta cười mà như không: “Cảm ơn lòng tốt của Ninh tổng.”

Ninh Dương nhìn vẻ mặt của anh ta, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, cảm thấy cuối cùng Ninh Lạc cũng làm được một việc tốt.

Tạ Kha nhìn nụ cười trên mặt anh ta, bắt đầu hối hận vì tại sao mình lại đến tham gia chương trình này?

Chu Kiều cũng thế, chẳng có việc gì lại đi giận dỗi, mình đã giải thích rõ ràng rằng hôm đó chỉ là tai nạn, cậu em họ say nên mới ôm lấy mình, giữa họ chẳng có chuyện gì cả.

Nhưng mình cũng sẵn lòng cưng chiều cậu ấy, hiểu tại sao Chu Kiều lại giận dỗi lạnh nhạt, tham gia chương trình này chỉ để thể hiện quyền sở hữu của mình, mình hiểu cả.

Tiền Đa Đa cuối cùng cũng kết thúc màn chào đón đầy khổ sở, trở về với công việc đạo diễn của mình, để các khách mời mới giới thiệu sơ qua về bản thân.

Tạ Kha bắt đầu trước, ánh mắt lướt qua toàn trường, kiêu ngạo nói: “Chào mọi người, tôi là Tạ Kha, giám đốc điều hành của Cự Thượng, thạc sĩ đại học xxx, MBA từ Học viện Kinh doanh Phô Mai Thêm, từng nắm giữ cổ phần của aaa, bbb… là người đại diện pháp lý của công ty xx…”

Trong vài phút tiếp theo, mọi người bắt đầu nghe bản lý lịch dài dằng dặc của Tạ Kha, từ giải thưởng tham gia cuộc thi mô phỏng kinh doanh hồi cấp ba cũng không bỏ qua, liệt kê hàng chục danh hiệu, biến màn giới thiệu thành buổi diễn thuyết cá nhân.

Ninh Lạc nghe đến nhức cả đầu:

Dậy nhanh quá, gặp Đại Băng* rồi.

Tên của người dẫn chương trình, ca sĩ lớn của Trung Quốc

Cậu nhỏ giọng nói chuyện với Tưởng Bội Ngôn ngồi cạnh cũng đang thấy chán: “Biết thế mình cũng giới thiệu nhiều hơn.”

Tưởng Bội Ngôn liếc cậu: “Cậu? Cậu có gì để giới thiệu?”

Ninh Lạc vỗ ngực tự hào: “Tôi là độc giả của giải Nobel, người gửi hồ sơ cho các công ty Fortune 500, nhà đầu tư kỳ cựu trên Meituan và Eleme, người mua sắm kinh nghiệm trên các nền tảng thương mại lớn, người tham gia dự án xổ số tỷ đô, chuẩn bị trở thành người kế thừa chủ nghĩa xã hội!”

Tưởng Bội Ngôn cười sảng khoái: “Không sai, ai chẳng sở hữu hàng loạt danh hiệu. Tạ Kha kia chỉ có mỗi cái miệng.”

“Ninh Lạc, cậu là thần giới thiệu bản thân đến từ thế giới khác, cứ nói nhiều vào.”

Ninh Lạc được khích lệ, ý tưởng tuôn trào: “Tôi còn mỗi ngày đi trên con đường trải nhựa hàng trăm tỷ, tham gia vào việc xây dựng tài chính quốc gia bằng cách tích cực nộp thuế, hít thở không khí hàng triệu năm, phơi nắng dưới mặt trời 50 tỷ năm, không đáng tự hào sao?”

Tưởng Bội Ngôn giơ ngón tay cái: “Rất đáng tự hào. Một đòn này, xuyên qua cả tinh tú.”

Nghe còn mạnh hơn cả vị strong man kia!

“Cậu vừa nói dự án gì nhỉ? Dự án này, tôi Vương Đa Ngư đã đầu tư!”

Còn bên kia, Tạ Kha kết thúc phần giới thiệu, nhìn Chu Kiều, giọng trầm thấp: “Đến lượt em rồi, bảo bối.”

Bảo bối?!

Ninh Lạc như bị sét đánh trúng, tê liệt từ đầu đến chân, có cảm giác như bị điện giật, tê rần từ đỉnh đầu xuống.

Tạ Kha vẫn đang dùng giọng trầm quyến rũ của mình nói gì đó, nhưng cậu không thể nghe thêm được nữa:

Cổ họng người này có phải bị luộc qua rồi không? Khàn đặc thế này làm sao nói chuyện bình thường được? Trời ơi, đây là loại dây thanh quản gì mà như món thịt luộc thế này!

Cậu ở bên này gào thét đến khản cả giọng, trong khi mọi người bên kia thì đồng loạt gật đầu lia lịa.

Tôi nói nhiều như vậy là vì phải làm miệng nói hộ mọi người đó, có gì nói hết ra đi!

Chu Kiều cũng tỏ vẻ khó chịu, hít sâu một hơi: “Đừng gọi tôi như thế nữa. Chào mọi người, tôi là một diễn viên, năm nay 26 tuổi, rất vui được gặp mọi người.”

Tạ Kha tưởng rằng cậu ta ngượng ngùng, gật đầu, ai cũng có thể nhận ra anh ta thở dài bất lực: “Được rồi, anh biết em khiêm tốn, không thích anh làm vậy.”

Chu Kiều tức đến nỗi môi run rẩy.

Chỉ cần là người bình thường thì chẳng ai thích như vậy! Cậu ổn chứ, nếu không ổn thì ăn chút mận đi!

Ninh Lạc đổ mồ hôi hột, lần đầu tiên nhận ra rằng việc hóng hớt cũng phải trả giá, vì trước tiên cậu phải chịu đựng những lời nói đầy dầu mỡ của một vị tổng tài.

Chẳng lẽ đây chính là sức công phá của những tác phẩm văn học tổng tài thời xưa?

Tiền Đa Đa không chịu nổi nữa, sau khi tự giới thiệu xong liền để lại thẻ nhiệm vụ rồi chuồn lẹ, ngay lập tức biến mất.

Trên thẻ nhiệm vụ là những công việc hàng ngày của họ, mỗi ngày phải hoàn thành việc gặt lúa, tưới nước cho ruộng, chăm sóc gia cầm, gia súc. Ninh Lạc chỉ biết thu hoạch lúa vào mùa thu, giờ mới biết hóa ra tháng sáu cũng có thể thu hoạch lúa mì đông, thật sự đã học hỏi được nhiều.

Mọi người rút thăm chia nhóm, hai người một nhóm đi làm việc.

Ninh Lạc đúng kiểu người vừa dở vừa ham chơi, bị lời nói dầu mỡ của Tạ Kha làm cho phát ngán nhưng vẫn muốn tiếp tục hóng hớt chuyện của hai người này, cậu biết rằng hai người này chắc chắn sẽ bị phân công đi chăm heo, trong lòng bắt đầu làm phép nhảy múa cầu nguyện mong mình rút được việc chăm gà.

Chăm gà ơi, chăm gà ơi, chăm gà từ bốn phương tám hướng đến đây! Hồn ơi về đây! Hồn ơi về đây! Á á á á á mẹ ơi Maria! (nhảy múa) (xoay vòng) (lắc chuông) (làm phép) (niệm chú) chăm gà ngập tràn khắp nơi… chăm gà đến mọi lúc mọi nơi…

Lộ Đình Châu nhìn tờ giấy ghi chăm gà trong tay, im lặng một lúc.

À, đúng là chăm gà rồi!

Ninh Lạc cầm tờ giấy, cười ngây ngô: “Hì hì.”

Cuối cùng kết quả là Ninh Lạc và Lộ Đình Châu cùng một đội, Ninh Dương và Tưởng Tư Kỳ một đội, Phương Lộc Dã và Tưởng Bội Ngôn một đội. Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là không phải Tạ Kha, ai cũng được.

Tạ Kha vô cùng hài lòng với việc phân nhóm này, quay sang Chu Kiều, cười nhếch mép.

Ninh Lạc cảm thán:

Tôi đoán nụ cười này có nghĩa là: Bé cưng, cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.

Mọi người rùng mình một cái, lập tức đeo lên mặt nạ đau khổ.

Oẹ oẹ oẹ, ai đó làm ơn bịt miệng Ninh Lạc lại giùm!

Sao mà chỉ vài lời ngắn ngủi lại gây tổn thương đến vậy!

Phân nhóm xong, mọi người đi thay đồ, thay những bộ đồ tiện lợi cho việc làm nông. Ninh Lạc đã thay đồ từ sớm, ngồi trên phiến đá trong sân chờ Lộ Đình Châu.

Tiền Đa Đa nhìn dáng vẻ thảnh thơi tắm nắng của cậu, nghĩ đến đoạn video hát rap của mình đang nổi trên mạng, chỉ muốn kéo Ninh Lạc chết chung.

Thằng nhóc này sao lại thù dai đến thế, thật đáng ghét!

Từ xa, Ninh Lạc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiền Đa Đa, nhìn qua.

Nhìn tôi? Nhìn nữa? Nhìn nữa là phạt anh hôn Tạ Kha đó.

Tiền Đa Đa: !!!

A a a a a da đầu tê dại!

Lộ Đình Châu thay đồ xong, bước ra: “Đi thôi.”

Ninh Lạc ngoan ngoãn đi theo, tay cầm một thau thức ăn cho gà, phấn khích: “Đi thôi, đi thôi, đi chăm gà!”

Lộ Đình Châu hỏi: “Sao vui thế?”

Ninh Lạc nhảy nhót chạy lên phía trước, quay đầu nhìn anh, nụ cười rạng rỡ: “Tất nhiên rồi, em chưa từng trải nghiệm cuộc sống nông thôn bao giờ.”

Ánh nắng xuyên qua mái tóc của cậu, khiến ngọn tóc trở thành màu vàng nhạt, Ninh Lạc cười tươi như một mặt trời nhỏ, dây mũ trên áo đung đưa, cậu bước lùi, mặt đầy hân hoan.

Chiếc quần ngắn chỉ đến đầu gối, đôi chân dưới ánh nắng trắng đến chói mắt, đôi giày thể thao dẫm trên con đường nhựa bốc hơi nóng. Sau lưng cậu là bầu trời xanh ngắt, bên cạnh là cánh đồng lúa chín vàng, ánh nắng ấm áp và sáng ngời.

【Tôi giờ mới nhận ra Ninh Lạc đẹp thế nào, trước đây toàn nhìn cậu ấy buồn cười ra sao.】

【Ninh Lạc, tôi xin cậu đừng nói nữa, đừng làm trò ngớ ngẩn nữa được không, chỉ cần cậu đồng ý cậu vẫn là Lạc bảo của tôi.】

【Điều này chứng tỏ gì? Xem gif có rủi ro, vẫn là jpg vẫn đáng đồng tiền bát gạo hơn.】

Lộ Đình Châu nhìn vết thương trên đầu gối đã được xử lý đơn giản của cậu, bảo cậu đến gần: “Đừng đi ngược.”

Ninh Lạc hỏi: “Tại sao?”

Lộ Đình Châu: “Để khỏi lát nữa dùng gáy mà phanh.”

Ninh Lạc: “…Sẽ không đâu!”

Miệng thì nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Lộ Đình Châu, cùng anh đi song song.

Hai người rất nhanh đã đến chuồng gà phía sau nhà, bên trong có hơn ba mươi con gà. Cậu nhìn những con gà mập mạp mọng nước, nuốt nước bọt, rải một nắm thức ăn: “Ăn đi mấy bé gà con.”

Đợi tôi cho các cậu ăn xong sẽ qua chuồng heo kế bên xem trò vui. Hê hê.

Những con gà thấy có thức ăn, liền rủ nhau kéo tới.

Lộ Đình Châu đứng sau Ninh Lạc, nói: “Không thể cho ăn kiểu đó được, em phải để thức ăn vào máng kia.”

Ninh Lạc nhìn quanh, thấy một cái máng bên trong, hào hứng: “Vậy em vào trong nhé.”

Vừa bước vào, ba mươi con gà đồng loạt tán loạn chạy trốn, một con gà trống thì trừng mắt nhìn cậu, sẵn sàng lao vào mổ bất cứ lúc nào.

Ninh Lạc tỏ ra bất mãn: “Cho các cậu ăn mà sao lại thái độ thế? Đối với ân huệ của ông chủ mà không biết cảm ơn à? Hôm nào ăn hết các cậu luôn.”

Câu nói của cậu khiến con gà trống nổi giận, lập tức lao tới định mổ, Ninh Lạc hoảng hốt quay đầu chạy khỏi chuồng: “Làm gì đấy? Đừng có đến đây!”

Lộ Đình Châu đứng bên cạnh cười rộ lên: “Em chọc nó làm gì?”

Ninh Lạc nắm lấy hàng rào, nhìn con gà trống oai phong lẫm liệt, nghiến răng ken két: “Cứ chờ đấy, tối nay hầm vợ mày làm canh!”

Quay sang Lộ Đình Châu, cậu nói: “Tối nay em muốn ăn món tủ của anh, lại diễn một màn lấy xác nó nhúng vào dịch thể của con nó chưa kịp ra đời. Em sẽ cho chúng đoàn tụ trong bụng em.”

Lộ Đình Châu suy nghĩ nghiêm túc: “Giết gà thế này, chương trình có lẽ không phát được đâu. Ai cũng biết hình ảnh này quá đẫm máu, sẽ bị cấm.”

Ninh Lạc bình tĩnh lại, trầm ngâm: “Lộ đầu bếp nói có lý.”

【Anh thì có cái lý gì, hai người còn phối hợp trò chuyện nữa chứ.】

【?????? Lộ Đình Châu, cậu đang làm gì thế?】

【Tôi biết mà! Sớm muộn gì cậu cũng giống như vợ cậu thôi!】

【Anh Lộ… anh Lộ, liệu anh có bình thường được không?】

【Tôi đã cắm b.a que khoai tây lên bánh tart trứng, tưởng niệm anh Lộ của tôi đã mãi mãi không quay đầu.】

【Cô bạn à, phải nói là, cô cũng hơi điên đó.】

【Có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Các cậu đừng nói nữa!】

【Chuyện gì? Làm ồn thánh giá, kéo xuống chém!】

【Bên Tạ Kha, heo mẹ đã xổng chuồng rồi!!】

Ninh Lạc vừa định bàn thêm với Lộ Đình Châu về kỹ thuật giết gà thì nghe tiếng động ầm ầm từ chuồng heo phía xa, quay đầu nhìn.

Miệng cậu mở to thành hình chữ O.

Cậu thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Tạ Kha bị một con heo mẹ phát điên đuổi theo, chạy trối chết với tốc độ kinh ngạc, miệng hét lớn: “Chặn nó lại! Nhanh chặn nó lại!!”

Người phía trước chạy, heo phía sau đuổi.

Ninh Lạc chớp mắt:

“Cứ chạy với tôi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nhé?”*

Lời bài hát All love – Phụng hoàng truyền kỳ ( lời việt là bài Nghi Ngờ – Đông Nhi, Ngô Kiến Huy)

Lộ Đình Châu khóe miệng co giật.

Bài hát này đã khắc vào DNA của em rồi đúng không?

Tạ Kha đã hoàn toàn suy sụp, điều làm anh ta sụp đổ hơn cả là con heo bất ngờ hất anh ta lên lưng.

Tạ Kha cưỡi trên lưng heo.

Tạ Kha cưỡi trên lưng heo??!

Ninh Lạc cả đời chưa từng thấy cảnh tượng nào chấn động đến thế, nhìn người và heo phi nước đại ra xa, trong đầu lóe lên ý tưởng:

Chúng ta hãy làm bạn đồng hành trong hồng trần, sống cuộc đời thong dong! Nhĩ Khang, cậu thiếu một Tử Vy rồi!

Lộ Đình Châu phải bấu chặt lòng bàn tay để không bật cười, quay mặt đi để che biểu cảm, cố mím môi, bờ vai hơi rung lên.

Hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn, Tạ Kha la hét, Tiền Đa Đa hét toáng lên.

“Không dừng lại được, nó không dừng lại được!!”

“Không đuổi kịp, nó chạy nhanh quá!”

Con heo lao ra khỏi vòng vây, hướng về con đường nhựa, không ai kịp đuổi theo, Tiền Đa Đa quỳ xuống, tay giơ lên như Nhĩ Khang: “Quay lại, quay lại đi!”

“Giờ làm sao đây!”

Ninh Lạc lại lóe sáng ý tưởng: “Tôi có cách!”

Cậu trong sự kỳ vọng của mọi người chạy về sân, lấy vali của mình ra, đứng giữa đường, ngồi lên, nắm chặt tay kéo, đạp chân.

Vèo ~ một cái lướt đi!

Bình Luận (0)
Comment