Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 67

“Ninh Lạc!”

Ninh Lạc nhanh như chớp, đến mức Lộ Đình Châu còn chưa kịp phản ứng, người đã vèo một cái biến mất dạng.

Tiền Đa Đa cùng mọi người đều ngơ ngác, quay đầu nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Ninh Lạc.

“Sao không giữ cậu ta lại?”

Tiền Đa Đa đờ người một chút mới nhận ra Lộ Đình Châu đang nói với mình, đối diện ánh mắt không mấy hài lòng của anh, Tiền Đa Đa oan ức kêu lên:
“Tôi thật sự không kịp phản ứng mà!”

Ai mà đoán được cái đầu cậu ta đang nghĩ gì, sao lại lao đi thẳng thế chứ?!

…Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái vali đó đúng là nhanh thật.

Nhanh một cách kinh khủng.

Thêm cả đoạn dốc dài hỗ trợ nữa.

Tạ Kha vẫn đang trong cơn sợ hãi tột độ, đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi: “Này, đưa tay đây!”

Nhanh vậy đã có cứu viện rồi sao?

Anh ta mừng rỡ quay đầu lại, nhưng chỉ thấy Ninh Lạc đang cưỡi vali trượt bon bon trên đường, không tin nổi mà hét lên:
“Cậu cưỡi cái quái gì đến đây vậy?”

Ninh Lạc không chấp nhận thái độ khinh bỉ dành cho vali của mình, lập tức bênh vực:
“Vali mới nhất tôi mua đấy! Chạy bằng năng lượng gió, kết hợp điện và gia tốc trọng lực luôn nhé! Tôi còn dồn hết điện sạc dự phòng vào đây rồi!”

Biết ơn một chút được không, đồ mắt điếc hồn ma hờn dỗi?

Tạ Kha chẳng hiểu năng lượng gió hay điện gì cả, chỉ cảm thấy mình sắp bị xóc đến chết trên lưng con lợn nái này, xóc đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cũng mặc kệ Ninh Lạc có hữu dụng hay không, đưa tay ra, khó khăn thốt lên:

“Tôi muốn… Tôi muốn…” ói mất!

“Gì cơ? Anh muốn gì cơ?” Ninh Lạc nghe không rõ, hét lớn lại:
“Anh muốn Ovaltine hả? Muốn Ovaltine, Ovaltine sữa chua muốn muốn muốn?”

Tạ Kha lật mắt trắng dã, suýt ngất xỉu, cả người đã trượt xuống được nửa đoạn.

Ninh Lạc sợ đến mất cả giọng: “Tôi đùa thôi mà! Mau nắm lấy tay tôi rồi nhảy xuống, tôi đỡ được anh mà!”

Tạ Kha nghi ngờ nhìn cái mặt thư sinh kia:
“…Cậu á?”

Ninh Lạc giục: “Nhanh lên, vali tôi sắp hết pin rồi! Ai da! Anh có thể tin vào đạo đức nghề nghiệp của diễn viên được không? Tôi đóng phim hành động không ít đâu, đỡ anh còn hơn đỡ em bé đấy!”

Cậu nói thế mà nghe lọt tai được à?

Tạ Kha còn đang do dự, bỗng nghe Ninh Lạc hét to: “Chú!”

Tạ Kha: “Gọi linh tinh cái gì đấy? Tôi với nhà họ Ninh không có dây mơ rễ má gì đâu!”

Lời vừa dứt, cả người anh bị con lợn hất tung lên trời, thành một đường parabol đẹp mắt.

Chưa bay được bao xa, bốp một tiếng đập vào cây, rồi từ từ trượt dọc xuống thân cây, cuối cùng đáp mông lên đầu con lợn nái.

Người lắc lư một chút, rồi ngất lịm.

Ninh Lạc trợn mắt nhìn con lợn lao thẳng vào gốc cây, quán tính hất Tạ Kha ra ngoài, một người một lợn, một chết một bị thương.

“Tôi đã nói là có cây* rồi mà, tại sao không chịu nghe cơ chứ.”

Ở đây tác giả chơi đồng âm 树 = cây /Shù/ và 叔叔 = chú /Shūshu/

Ninh Lạc định chạy tới xem Tạ Kha ra sao, bèn dùng chân phanh lại.

Và phát hiện ra không phanh được nữa!

“Chết tiệt, sao lại làm con đường dốc thế này chứ aaaaaa!”

Ba phút sau, Ninh Lạc vừa ôm xương cụt vừa cà nhắc quay lại hiện trường.

Lộ Đình Châu định đi tìm, ngẩng lên thì thấy cậu chàng lấm lem đất cát, còn chưa kịp nói đã bị cậu chặn họng, gắt gỏng:
“Đừng mở miệng, đừng nói, không được lên tiếng.”

Chu Kiều đứng bên cạnh ngẩn người, ánh mắt qua lại giữa hai người.

Lộ Đình Châu dù gì cũng là tiền bối trong giới, Ninh Lạc mà dám nói thế với anh ta á?

Ninh Lạc vốn không thấy gì lạ, nhưng bị Chu Kiều nhìn chằm chằm, đột nhiên nhận ra hình như mình hơi bất lịch sự, liền vội vã xua tay:
“Em em em không có ý đó, em chỉ là… chỉ là…”

Chết tiệt, nghĩ ra lý do gì đây? Tuyệt đối không thể thừa nhận là mình quê xệ! Aaaaa nghĩ nhanh lên Ninh Lạc, sao bánh răng số phận không chịu xoay mà dây xích cuộc đời đã sắp đứt rồi!

Lúc này, cái vali bên cạnh bị kéo đi.

Hử?

Ninh Lạc ngước lên theo cánh tay đang kéo vali, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộ Đình Châu.

Anh quay qua Tiền Đa Đa nói: “Tôi đưa Ninh Lạc về trước.”

Tiền Đa Đa chẳng còn tâm trạng mà để ý, vừa gào tên Tạ Kha đến rách cổ họng vừa đấm ngực thình thịch hô hấp nhân tạo, chỉ vội vàng gật đầu: “Được được, hai người cứ nghỉ trước đi.”

Đi khỏi đám đông, Lộ Đình Châu quay qua hỏi:
“Có cần gọi xe đưa em về không?”

Đi vài bước đường mà nghĩ mình không làm nổi à?

Ninh Lạc kiên quyết từ chối, lết từng bước khập khiễng mà vẫn gân cổ:
“Em ổn, không sao hết.”

Lộ Đình Châu: “…”

Giờ này mà còn cứng miệng.

Anh bảo: “Đứng lại đã.”

Ninh Lạc chẳng hiểu gì nhưng vẫn dừng chân.

Lộ Đình Châu tiến tới, đứng sát cạnh cậu.

Ninh Lạc lập tức nhận ra Lộ Đình Châu không xịt nước hoa, chỉ có hương thoang thoảng của nước giặt, hòa cùng mùi nắng hanh hao, và chút hương gỗ dịu nhẹ còn sót lại từ cơ thể, nếu không để ý thì gần như không nhận ra.

Phía sau lưng bỗng bị vỗ nhẹ:
“Sao người đầy đất thế này? Chưa phủi sạch à?”

Ninh Lạc nhìn chiếc áo thun trắng lần đầu mặc đã gặp vận xui của mình, nhéo nhéo vạt trước:
“Em về giặt là được mà…”

“Ở đây không có máy giặt đâu, em biết chưa?”

“…Giờ thì biết rồi.” Ninh Lạc buồn bã như một chú heo con ba trăm cân.

Lộ Đình Châu hơi nghiêng đầu, nhìn vào đôi hàng mi cong vút của cậu, hỏi:
“Đau không?”

Ninh Lạc muốn bướng, nhưng ngẫm lại thì Lộ Đình Châu cũng chẳng lạ gì mình, bèn xị mặt, mếu máo đầy uất ức:
“Đau chứ… đau chết đi được, mông em giờ chắc chia làm bốn rồi…”

Cậu vừa than vừa ngẩng lên nhìn Lộ Đình Châu, bĩu môi, giọng nhẹ nhàng như đang làm nũng.

Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc trong vài giây, ánh mắt chạm nhau, rồi bất ngờ cúi xuống, tránh ánh nhìn của cậu với vẻ không được tự nhiên.

Vài giây sau, anh khẽ thở ra một hơi, mở miệng:
“Biết đau rồi, lần sau còn làm thế nữa không?” Anh nói, “Lần sau nhớ mà rút kinh nghiệm đấy.”

Ninh Lạc uể oải “ừm” một tiếng, rồi lí nhí:
“Em nhớ rồi… Giờ mình về trước được không?”

Nghĩ đến dáng đi khập khiễng của cậu, Lộ Đình Châu hỏi:
“Thật không gọi xe à?”

Ninh Lạc lắc đầu nguầy nguậy:
“Mất mặt lắm, em không gọi xe đâu.”

Lộ Đình Châu nhìn cái vali trong tay, lại nhìn Ninh Lạc, ánh mắt nheo lại đầy suy tính.

Ninh Lạc lập tức giơ tay ngăn cản:
“Anh… đừng nói là muốn…”

Lộ Đình Châu dứt khoát xác nhận:
“Ngồi lên đi, anh kéo em về.”

Ninh Lạc từ từ hiện một dấu hỏi chấm to tướng trong đầu.

“À… nhưng mà… không phải là trông hơi kỳ cục sao?”

Lộ Đình Châu thản nhiên đáp:
“Mấy trò em làm còn ít kỳ cục à? Không ngồi thì để đội chương trình tới đón.”

Chỉ vài giây suy nghĩ, Ninh Lạc lập tức nhảy lên vali.

Trong tình huống này, mất mặt trước một mình Lộ Đình Châu vẫn hơn là bị cả đội chương trình nhìn thấy.

Lộ Đình Châu kéo vali đi, hỏi:
“Cái này thật sự đi được à?”

“Chứ sao nữa? Không lẽ anh nghĩ em chỉ nhờ trọng lực mà lao xuống dốc à? Em đâu có ngu!”

Lộ Đình Châu: “…”

Trước đó, đúng là anh đã nghĩ như vậy.

Có lẽ mọi người cũng đều nghĩ thế, bởi vì hành động của Ninh Lạc lúc nào cũng vừa điên cuồng vừa… hợp lý một cách kỳ lạ.

Ninh Lạc chống tay lên vali, nhìn anh, bất ngờ nói:
“Hồi nhỏ, mỗi lần đi siêu thị, em hay thấy mấy đứa nhỏ được mẹ cho ngồi vào giỏ xe, đẩy đi khắp nơi như ngồi ô tô mini ấy, nhìn ngầu cực.”

Lộ Đình Châu lặng lẽ nghe, đáp:
“Chắc hồi đó cậu cũng ngầu lắm.”

Ninh Lạc cười nhạt, rồi bỗng im lặng, ánh mắt hướng về trạm xe buýt cũ nát ở cuối con đường nhựa.

Lộ Đình Châu dường như hiểu được điều gì đó.

Một lúc sau.

“Nhưng mà bọn chúng chỉ được hưởng cái đó hồi nhỏ thôi, còn em thì ngay cả bây giờ vẫn được thế này. Vậy nên chắc em vẫn ngầu hơn chúng nó một chút nhỉ.”

Ninh Lạc ngồi trên vali, miệng cười rạng rỡ, chân không ngừng đạp nhẹ xuống đường, giúp giảm bớt sức kéo cho Lộ Đình Châu.

Gò má cậu bị nhéo nhẹ một cái.

Lộ Đình Châu quay đầu lại, nhìn cậu, khóe môi cong lên:
“Đúng, mông em dù vỡ làm bốn mảnh cũng không ngăn được em làm màu.”

Ninh Lạc:
“… Thôi mà, đừng nhắc nữa, mau quên đi cho em nhờ!”

Đi được nửa đường, hai người đụng phải Ninh Dương đang vội vàng chạy tới sau khi nghe tin.

Ninh Dương vốn định chất vấn tại sao Ninh Lạc lại chen vào mớ lộn xộn kia, lỡ đâu bị con lợn nái đâm trúng thì sao. Nhưng vừa thấy cảnh hai người họ, mọi câu chữ lập tức tắc nghẹn trong cổ họng.

“Ơ, hai người… đang làm gì thế?”

Ninh Dương cố gắng hiểu hành vi của Ninh Lạc và Lộ Đình Châu.

… Nhưng xin lỗi, anh không hiểu nổi.

Lộ Đình Châu điềm nhiên nói:
“Em trai anh bị ngã.”

Ninh Dương: Nhìn thì biết là ngã rồi, nhưng người không biết chắc tưởng hai người đang đi chơi kiểu “bố con thân thiết” ấy.

Tại sao lại nghĩ ra cách kéo vali về? Đúng là thiên tài!

Hỏi ra mới biết, người nghĩ cách này là Lộ Đình Châu.

Ninh Dương: “…”

Sao tự nhiên anh lại thấy Lộ Đình Châu toát ra vẻ điềm tĩnh nhưng hơi… điên điên nhỉ?

Ninh Lạc ngượng ngùng rê.n rỉ:
“Anh ơi…”

Ninh Dương hỏi:
“Ngã ở đâu?”

Ninh Lạc:
“Mông… mông nát bét rồi.”

Ninh Dương: “…”

Câu thoại gì mà tệ hại thế này, kết quả gì mà đáng đời thế kia.

Lát sau khi về phòng, Ninh Lạc mới phát hiện người ở phòng kế bên chính là Lộ Đình Châu và Tưởng Bội Ngôn.

Lộ Đình Châu hỏi:
“Anh về thay đồ trước khi vào chuồng gà, em không thấy anh từ phòng nào đi ra à?”

Ninh Lạc ngẫm nghĩ:
“Không để ý.”

Vì còn bận đấu mắt với Tiền Đa Đa.

Nói mới nhớ, tên đó giờ chắc đang hô hấp nhân tạo với “người anh em” kia rồi. Tiếc thật, mình không ở lại xem cảnh hay. Lỗ to rồi!

Lộ Đình Châu nghe thấy tiếng lòng cậu nhưng không thèm bình luận.

————-————-

Sự cố livestream hôm đó nhanh chóng leo lên hot search, dù khán giả đã quen nhưng vẫn không khỏi cảm thấy… kỳ quặc.

Mấy từ khóa như #CEO_cưỡi_lợn, #Truy_đuổi_vali, và #Lợn_nái_điên_có_vấn_đề đều khiến người ta ngơ ngác.

Fan của Ninh Lạc nhảy dựng lên:

“Khoan, cái này là chuyện nhà mình à?”

Nhiều fan chưa xem livestream nhấn vào xem thử. Chỉ nửa phút sau, đồng loạt lăn ra cười ngất.

Top bình luận:

【Cùng góp tiền mua cho cậu ta mấy thùng hạt óc chó bổ não đi.】

【Ninh Lạc à, não không phải đồ trang trí đâu nhé!】

Rất nhanh sau đó, thông báo từ đội chương trình cho biết Tạ Kha chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại.

Nguyên nhân lợn nái phát điên được xác nhận là do Tạ Kha vô tình giẫm phải một chú lợn con, khi anh ta định nhấc nó lên bỏ vào chuồng thì bị mẹ nó húc bay.

Đội chương trình cũng rút ra bài học nhanh chóng, tuyên bố sẽ không tiếp tục thực hiện nhiệm vụ cho lợn ăn nữa.

Chiều hôm đó, Ninh Lạc nhận được một “niềm vui bất ngờ” khi đang thử cắt lúa.

“Cái gì?!” Ninh Lạc suýt chút nữa mắt tối sầm ngã lăn ra đất. “Anh nói phóng viên muốn phỏng vấn tôi, để tôi lên bản tin à?”

Tưởng Bội Ngôn bổ sung:
“Không phải cậu, mà là cậu, mà là chàng trai dũng cảm cưỡi vali truy đuổi lợn nái.”

Cảm ơn, cậu có thể câm miệng lại không?!

Phương Lộc Dã thản nhiên:
“Hình như còn là lên kênh thời sự pháp luật nữa, nói ông dũng cảm vô úy, sẵn sàng hy sinh vì chính nghĩa.”

Ninh Lạc môi run rẩy.

Tôi không muốn học ở lớp 1-B* nữa đâu. Mau vào đây tặng tôi một nhát dao đi! A, có ai không?!

*Trong anime My Hero Academia

Bình Luận (0)
Comment