Ninh Lạc đứng ngây ra tại chỗ, trông chẳng khác nào bị điểm huyệt, mắt dán chặt vào mấy người đang biểu diễn trước mặt.
Một giây sau, một tiếng hét thất thanh vang lên:
“AAAAA! Các người đang làm cái gì thế hả!!”
Ninh Lạc bị dọa đến mức da đầu tê rần, không thốt nổi lời nào.
Âm thanh ấy lập tức thu hút những người khác xung quanh. Họ lần lượt kéo tới xem, rồi cũng chết sững tại chỗ, ai nấy mặt đầy hoang mang:
“Đây là cái quái gì thế này!”
Đó là tiếng lòng của tất cả những người có mặt, khi tận mắt chứng kiến màn “biểu diễn” kỳ dị.
Hổ ca thấy càng lúc càng đông người tụ lại thì tinh thần càng phấn chấn:
“Anh em, diễn cho bọn họ xem màn hoa tay thần chưởng nào!”
Nghe hiệu lệnh, cả đám đàn em đồng loạt chắp tay trước ngực, theo nhịp nhạc sôi động mà lắc lư qua lại.
“Một người ta uống rượu say, say bên mỹ nhân đôi mắt ngời.
Hai mắt ta nhìn chẳng rời, chỉ mong mai sau cùng người về chung.”
Ninh Lạc phải bóp mạnh nhân trung để giữ tỉnh táo, hai tay run lẩy bẩy, suýt nữa gục ngã.
“Bốp!” Một tiếng khô khốc vang lên.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi người quay ra, chỉ thấy Lộ Đình Châu đứng đó, thu lại bàn tay vừa tắt loa, nhàn nhạt nói:
“Đừng làm phiền hàng xóm.”
Đám Hổ ca cùng các anh em đứng chết sững, không biết nên phản ứng thế nào.
“AAAAAA! Chồng ơi, anh đúng là thần trong lòng em!”
Tiền Đa Đa đứng gần đó cũng muốn hét lên theo:
“AAAAA! Chồng ơi, anh là của em… khoan đã, nghe không đúng lắm!”
Gì cơ? Ninh Lạc vừa gọi gì? Chồng?!
Tiền Đa Đa lập tức đưa tay bịt miệng, không dám phụ họa thêm.
Hổ ca không vui, hùng hổ bước lên hai bước, dùng ngón tay chọc vào vai Lộ Đình Châu:
“Này nhóc, mày thuộc bang nào mà dám cản trở tao hả?”
Ai ngờ, vừa chọc một cái đã bị Lộ Đình Châu nắm chặt tay.
Hổ ca thử rút tay ra, nhưng không được.
Lộ Đình Châu vẫn ung dung đứng đó, chỉ tay về phía camera:
“Cậu biết chứ? Chúng tôi đang phát trực tiếp đấy.”
Một thằng đàn em chen vào:
“Biết chứ! Đại ca bảo đây là cơ hội nổi tiếng ngàn vàng mà!”
Hổ ca lập tức quay đầu, quát lớn:
“Im miệng!”
Ninh Lạc vội đưa tay che mặt:
“Ông chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng là nổi tiếng vì cái video ‘hoa tay thần chưởng’ vừa rồi đấy.“
Không thể không thừa nhận, Ninh Lạc rất hiểu mấy dân mạng.
【Cầu trời cho Hổ ca được đi “hoa lộ”!】
【Tôi không chịu nổi nữa, các người đang làm cái trò gì vậy!?!】
【Quần bó, giày mũi tròn, nhớ tên tôi – Hổ ca nha!】
【Rốt cuộc mấy người này đến đây làm gì? Tôi thật sự không hiểu nổi.】
Hổ ca thực sự muốn thể hiện, xem đây là cơ hội được lên sóng. Nhưng khổ nỗi, tay cậu ta vẫn bị Lộ Đình Châu nắm chặt, dùng hết sức mà không sao thoát ra nổi.
“Chết tiệt! Anh em, bị mù cả rồi sao? Lên giúp tao với! Mau thả tao ra!”
Lộ Đình Châu bình tĩnh buông tay:
“Cậu bảo thế đấy.”
Hổ ca không kịp phản ứng, loạng choạng lùi mấy bước, suýt ngã ngửa. Đám đàn em vội chạy tới đỡ mới giúp cậu ta đứng vững. Hổ ca nhìn cổ tay mình rồi nhìn Lộ Đình Châu, lắp bắp:
“Sao… sao anh khỏe thế?”
Một thằng đàn em bỗng nhìn chằm chằm vào Lộ Đình Châu, reo lên:
“Hổ ca, đây không phải là A Trạch sao?”
Nghe tới từ khóa, Tưởng Bội Ngôn lập tức gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi đúng rồi! Là A Trạch đó! Các người nhìn kỹ xem, A Trạch có giống Yamashita Taku thật không!”
Hổ ca sững người:
“A Trạch?”
Cậu ta lập tức bước tới, dí sát mặt vào Lộ Đình Châu để nhìn cho rõ. Đám đàn em cũng ào lên, vây kín người duy nhất trông có vẻ bình thường ở đây.
Thấy tình hình bất ổn, Ninh Lạc lao tới, dang tay chắn trước Lộ Đình Châu:
“Làm gì đó? Các người làm gì? Đứng sát thế là không lịch sự đâu!”
“Đúng là A Trạch thật!”
“Trời đất, A Trạch bằng xương bằng thịt đây rồi!”
“Hổ ca, đây là thần tượng của anh mà!”
Tiếng hò hét bất ngờ vang lên, làm Ninh Lạc giật mình run bắn, vội đưa tay bịt tai.
Lần này đến lượt cậu bị dọa đến tê liệt! Phương Lộc Dã đứng bên cạnh, mặt mày đầy vẻ hả hê, nhưng chưa kịp cười lâu thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Lộ Đình Châu vang lên:
“Đứng gần vậy mà còn hét to thế làm gì?”
Phương Lộc Dã: “Hả?”
Ninh Lạc thấy có người đứng ra bảo vệ mình, lập tức lấy lại khí thế. Cậu chống tay lên hông, đứng chắn trước mặt Lộ Đình Châu, ngẩng cao đầu nhìn Hổ ca:
“Đúng đấy, hét cái gì mà hét, nửa đêm nửa hôm quấy rầy người khác!”
“Cậu bây giờ trông chẳng khác gì con cáo mượn oai hùm, hay là con ma dựa hơi hổ cũng được.“
“Haha, có người chống lưng thì lập tức ra dáng anh hùng ngay!“
Hổ ca vừa định lên tiếng cãi lại, thì từ phía sau vang lên một tiếng quát lớn:
“Thằng nhãi ranh, giỏi lắm, dám đến đây làm loạn hả?!”
Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm dép, chạy hùng hục tới. Ông ta không nói không rằng, quất thẳng chiếc dép vào người Hổ ca:
“Không chịu học hành tử tế, mày trốn ra đây làm cái gì? Còn đòi nổi tiếng, tao thấy mày chỉ nổi nhục thôi!”
Hổ ca, một người to lớn, cao lớn thế mà giờ ôm đầu chịu trận, chẳng dám hé răng.
Đám đàn em cũng run rẩy theo, lập tức ôm đầu, ngồi thụp xuống như mấy chú mèo con gặp chủ dữ.
Ninh Lạc ngạc nhiên:
“Cậu ấy vẫn đang đi học à?”
Người đàn ông xỏ dép lại, lườm Hổ ca một cái sắc lẹm rồi nói:
“Chứ sao nữa? Mới học nghề, chưa tốt nghiệp đâu!”
Ninh Lạc thở dài cảm thán:
“Vậy là bài tập vẫn còn ít quá rồi.”
Hổ ca giận dữ, quay đầu lườm Ninh Lạc, còn làm động tác cắt cổ đầy đe dọa, ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Ninh Lạc lập tức chùn bước, nắm chặt lấy vạt áo của Lộ Đình Châu, kéo anh lại đứng chắn trước mặt mình. Tay cậu giữ chặt bên hông anh, ngón tay hơi run, giọng cũng hơi tủi thân:
“Anh ơi, cậu ta bắt nạt em!”
“Hắn lườm em bằng ánh mắt xấu xa, anh mau giúp em xử lý hắn đi!“
Ai mà không có chỗ dựa chứ!
“……”
Yết hầu của Lộ Đình Châu khẽ chuyển động.
Mùa hè, quần áo vốn đã mỏng manh, lòng bàn tay của Ninh Lạc áp lên người anh, mang theo hơi nóng đặc biệt rõ rệt.
Thấy anh không phản ứng, Ninh Lạc càng lấn tới, lay lay cánh tay anh, đầu cậu thò ra khỏi vai anh nhìn chằm chằm.
Mái tóc khẽ cọ lên da cổ Lộ Đình Châu, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
“Cai nghiện chưa mà chịu đựng giỏi thế, không nói chuyện với em được à?“
Lộ Đình Châu liếc cậu một cái, sau khi nhìn thẳng vài giây liền giơ tay ấn đầu cậu xuống, ấn trở về vị trí cũ, ho nhẹ một tiếng:
“Đúng là bài tập ít thật.”
Hổ ca nước mắt chảy thành dòng.
Cả đời này cậu ta và bài tập đúng là không đội trời chung.
Nhưng dưới áp lực kép từ thần tượng và bí thư, cậu ta chỉ biết ngập ngừng:
“Tôi… tôi về nhất định sẽ học hành tử tế.”
“Nói kiểu miễn cưỡng thế này, cái miệng và cái tâm hẳn phải đối chiếu sổ sách cả đêm nhỉ?“
Lộ Đình Châu quay sang nói với bí thư:
“Bí thư Lý, học sinh thì học hành là chính, hay là để tổ chương trình đưa họ về đi?”
Đám đàn em kinh hãi, cái quái gì mà lại dính tới cả bọn họ?!
Bí thư Lý mừng rỡ:
“Thế thì phiền quá, mai đưa đi được không?”
Lộ Đình Châu mấp máy môi:
“Không, là tối nay.”
“Anh độc ác quá, nhưng tôi thích!“
Không để ý đến ánh mắt sụp đổ của đám “trẻ trâu”, anh tiếp tục:
“Vừa hay, tổ chương trình trông chừng, để bọn họ làm xong hết bài tập rồi mới đồng loạt đưa về trường.”
Bí thư Lý vui mừng như bắt được vàng, vội vàng bắt tay anh:
“Đúng là người tốt, tổ chương trình của các cậu toàn người tốt!”
Ninh Lạc gật đầu lia lịa:
“Những người có trái tim như pizza!“
Lộ Đình Châu mỉm cười, đưa tay ra hiệu:
“Vì tương lai của những mầm non đất nước.”
Những mầm non “hoa loa kèn hoang dã” giờ đây trông chẳng khác nào cá khô bị phơi nắng, đánh mất ước mơ.
Thế là, chương trình thực tế này từ phim nông thôn, chuyển thành phim giang hồ, cuối cùng biến thành phim giáo dục. Tổ chương trình còn đặc biệt dành ra một căn phòng cho mấy “mầm non” ngồi làm bài tập và mở luôn cả livestream.
Trước khi rời đi, Lộ Đình Châu chu đáo căn dặn:
“Bây giờ trên mạng có ba triệu người đang xem các em làm bài tập, cố gắng lên nhé. Nếu để tôi phát hiện các em viết qua loa, làm bừa hay thậm chí chép bài…”
Anh mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc lạnh:
“Cứ thử xem.”
Hổ ca và đám đàn em đối diện ánh mắt u tối của Lộ Đình Châu, đồng loạt im re.
Mẹ ơi, sống lại rồi mà đáng sợ quá.
Ánh mắt kia như muốn đánh cho họ một trận rồi mới thịt, vừa đánh vừa thịt.
Ninh Lạc nhìn họ khốn khổ, tâm trạng vui sướng. Lúc cậu rời đi, còn cố tình giơ tay làm động tác cắt cổ với Hổ ca, sau đó chuồn mất trước khi cậu ta kịp phản ứng.
Chạy chưa được mấy bước, cậu đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Quay đầu lại, dưới ánh trăng mùa hè, Lộ Đình Châu đang mỉm cười nhìn cậu, ra hiệu bảo cậu lại gần.
Ninh Lạc nhìn quanh, như kẻ trộm, bước nhẹ nhàng đến trước mặt anh, hạ giọng hỏi:
“Sao thế, sao thế, có chuyện lớn gì muốn nói với em à?”
Lộ Đình Châu ngơ ngác trước thái độ cẩn trọng của cậu, sau đó nụ cười càng sâu hơn, khẽ gật đầu:
“Chuyện lớn à? Ừm, cũng có thể coi là vậy.”
Mắt Ninh Lạc sáng lên lấp lánh:
“Là chuyện gì thế?”
“Là một loại dịch vụ hậu mãi.” Lộ Đình Châu chỉ tay về phía đám “hoa loa kèn” đang miệt mài làm bài tập dưới ánh đèn.
Giọng anh trầm ấm, pha chút lành lạnh của đêm hè, như rượu thanh nhẹ, len lỏi vào lòng người:
“Có khiến em hả dạ chưa?”
Hóa ra, đúng là anh đang giúp cậu “hả dạ” thật.
Mặt Ninh Lạc nóng lên, cậu thề mình không phải dạng mê giọng nói, nhưng mà… nhưng mà…
“Hu hu hu sao giọng nói lại hay đến thế này, thở gấp chắc còn quyến rũ hơn nữa!“
Lộ Đình Châu khẽ chớp mắt, cúi đầu nhìn cậu nhóc ngoài mặt ngại ngùng, trong đầu đầy ý nghĩ đen tối, cảm thấy tiêu chuẩn đạo đức của mình cũng đang bị kéo tụt xuống vì cậu.
Chẳng hạn, giờ anh đang nghĩ: “Thở gấp? Thở kiểu nào cơ?”
Ninh Lạc cố gắng ngăn những suy nghĩ lạc lối trong đầu, cười hì hì, lay lay tay Lộ Đình Châu:
“Quá hả dạ, quá hài lòng, cho anh năm sao luôn!”
Nói xong, cậu bắt chéo ngón tay lại, còn gửi cho anh một “trái tim nhỏ xíu”.
Lộ Đình Châu nhìn trái tim nhỏ trước ngực cậu, khẽ nói:
“Buổi sáng anh đã muốn hỏi rồi.”
“Tiểu Lạc đã tặng bao nhiêu người trái tim của mình?”
Nói xong, ánh mắt anh cố định nhìn Ninh Lạc, chờ lời giải thích.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung. Ninh Lạc cảm giác biểu cảm của Lộ Đình Châu khi nói câu này có gì đó không đúng lắm. Trong khoảnh khắc như có tia sáng lóe lên, cậu nhanh chóng phản ứng:
“Chưa từng, anh là người đầu tiên!”
Lộ Đình Châu: “Thật không?”
Ninh Lạc suýt chút nữa giơ tay thề:
“Đương nhiên, đương nhiên mà.”
“Anh không tin em sao? Anh dám nghi ngờ em? Hai ta chẳng phải là đôi bạn tốt nhất thiên hạ à?“
Lộ Đình Châu híp mắt lại.
Cách nói này, sao nghe quen thế? Thêm vào đó là tốc độ quay ngược tình thế nhanh như chớp.
Đối diện với đôi mắt to tròn lấp lánh của Ninh Lạc, anh cuối cùng cũng gật đầu:
“Được, tin em.”
Ninh Lạc nhân cơ hội lại tặng anh hai trái tim nhỏ nữa:
“Iu iu nè!”
Lộ Đình Châu cười, nhưng nụ cười chưa kịp tan, màn hình điện thoại trong tay anh đã sáng lên. Anh cúi xuống nhìn.
Ninh Lạc cũng tò mò, ghé mắt nhìn theo:
“Khoan, sao anh lại có điện thoại? Không phải bị thu hết rồi sao?”
Lộ Đình Châu bình thản đáp:
“Kỳ này không thu. Có phải em tự đưa thêm tiền cho Tiền Đa Đa không?”
Ninh Lạc nghĩ một lúc, rồi đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt đau khổ:
“Chết tiệt, lại bị Tiền Đa Đa lừa nữa rồi!”
“Mà khoan, màn hình điện thoại lúc nãy sao trông giống tranh chibi thế nhỉ? Không ngờ Lộ Đình Châu cũng xem mấy thứ này!“
Lộ Đình Châu nhìn hình nhân chibi trên màn hình, khẽ cười:
“Muốn xem không?”
Ninh Lạc: “Em được xem thật hả?”
Miệng thì hỏi, nhưng cơ thể lại rất thật thà, nghiêng người đến gần.
Trên màn hình điện thoại là hình một nhân vật nhỏ ngồi trong giỏ mua sắm màu xanh quân đội, khuôn mặt phấn khích giơ tay cầm cờ nhỏ, trông như sắp dẫn đầu cuộc chiến chinh phục siêu thị.
“Đây là… em à?” Ninh Lạc không chắc chắn.
“Ừ, còn một tấm nữa.” Lộ Đình Châu vuốt sang bức tiếp theo.
Trong bức này, nhân vật nhỏ ngồi trên vali, vẻ mặt hoảng hốt, mắt biến thành hình >-<, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng không thể kiểm soát được tốc độ.
“Chính chủ đang ở đây, có chỗ nào không hài lòng thì bảo người ta sửa xong rồi dựng mô hình lại.”
Ninh Lạc không nói gì một lúc lâu.
Lộ Đình Châu cũng không thúc giục, kiên nhẫn cầm điện thoại chờ cậu lên tiếng.
“Vậy, anh…” Giọng Ninh Lạc hơi nghẹn ngào, “Sao lại nghĩ ra làm cái này?”
“Muốn làm thì làm thôi,” Lộ Đình Châu nói, “Tiểu Lạc, trên đời có rất nhiều chuyện không có lý do. Nếu là chuyện tốt, thì tận hưởng; nếu là chuyện xấu, thì quên đi, đừng quá bận tâm.”
Trái tim Ninh Lạc mềm nhũn, cậu cúi đầu, che đi đôi mắt hơi đỏ, giọng nghèn nghẹn:
“Em nghi ngờ anh không phải nói về vụ tặng quà này đâu.”
Lộ Đình Châu hỏi:
“Thế là chuyện gì?”
“… Anh đừng giả vờ không biết được không?” Ninh Lạc len lén lườm anh, nhưng bị bắt quả tang ngay lập tức.
“Vậy nên” Lộ Đình Châu lắc lắc điện thoại, thu hút sự chú ý của cậu, “Rốt cuộc muốn sửa chỗ nào?”
Ninh Lạc lí nhí nói một câu thật nhanh.
Lộ Đình Châu nghe không rõ, cúi đầu lại gần:
“Hả? Nói gì?”
“Em nói, cái hình ngồi trên vali ấy,” Ninh Lạc hít sâu, ngẩng đầu, “Có thể thêm… anh vào được không?”
Chữ cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng.
Bởi vì Ninh Lạc cảm nhận rất rõ ràng, đôi môi mình vừa lướt qua làn da mát mẻ, phảng phất mùi hương thanh nhã của nước giặt.
Là mùi của Lộ Đình Châu, nhưng lần này nồng hơn một chút.
Hai người đều sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt đối phương.
Thậm chí làn gió thoảng qua cũng trở nên chật chội.
Ninh Lạc thấy Lộ Đình Châu chớp mắt một cái, hàng lông mi đen dài, hơi cong, tạo thành một cái bóng nhỏ.
Ánh đèn pin chợt lóe lên vài lần trong sân.
Giọng oang oang của Phương Lộc Dã vang lên:
“Anh, Ninh Lạc, hai người đâu rồi? Có phải ở đó không?”
Ánh đèn rọi thẳng vào góc họ đang đứng.
【Á á á á á tôi vừa thấy gì vậy!】
Phương Lộc Dã hét lớn:
“Á á á á á hai người đang làm gì đấy?!”
Ninh Lạc giật mình, cả người run lên.
“Á á á á á tôi đang lợi dụng anh trai ông!“
Phương Lộc Dã: ?!
“Anh” cậu nuốt nước bọt, giọng nghẹn lại, “Anh đừng nói là anh bán mình rồi đấy nhé?”
Tôi có phải gọi Ninh Lạc là chị dâu không? Tôi từ chối!
Lộ Đình Châu từ từ đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn pin chỉ nhìn Ninh Lạc, nụ cười vừa rồi đã biến mất, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó lường.
Rồi, dưới ánh nhìn của bốn con mắt và hàng triệu người xem, anh đưa tay lên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nơi đôi môi vô tình chạm đến.