Ninh Lạc nhìn động tác của Lộ Đình Châu, não bộ như tắt ngúm, vô thức nuốt nước bọt.
Âm thanh vang lên khá rõ, ít nhất trong cái sân nhỏ yên ắng này, mic đã thu lại toàn bộ.
【? Không đúng nha! Bạn sai rồi đó!】
【Anh Lộ thả thính tới mức này mà cậu còn không lao lên? Lên đi, Ninh Lạc!】
Ánh mắt cậu dõi theo đầu ngón tay của Lộ Đình Châu lướt qua đường viền quai hàm, dừng lại ở khóe môi bên trái, khẽ vuốt nhẹ.
— Nếu lúc nãy Lộ Đình Châu cúi đầu thấp hơn một chút thôi, hai người thực sự sẽ hôn nhau.
Kết luận này làm Ninh Lạc tê dại cả người, nhưng còn khiến cậu run rẩy hơn là ánh mắt của Lộ Đình Châu.
Đôi mắt phượng dài hẹp ấy phủ một tầng sắc tối, sâu thẳm như mực, như ẩn chứa cơn sóng ngầm cuồn cuộn, dường như muốn hút người khác vào.
Lộ Đình Châu nhanh chóng bật cười. Nụ cười ấy như thu gọn hết những cảm xúc khiến Ninh Lạc bất an vào trong đáy mắt. Sau đó, ngón tay dừng ở khóe môi kia buông ra.
Rồi tiến tới, nhéo má Ninh Lạc một cái, hơi dùng lực kéo ra ngoài, cười nhẹ:
“Cố ý lợi dụng anh đúng không?”
Không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định.
Ninh Lạc đỏ bừng cả mặt, má bị nhéo khiến cậu nói líu lưỡi:
“Em… em không có!”
“Không có? Em nói không có thì không có à?” Lộ Đình Châu nhướng mày, nhấn mạnh ý tứ rõ ràng từng chữ, “Vậy để anh lợi dụng lại nhé?”
Ninh Lạc hiểu ra ý nghĩa câu này, lập tức thất thần.
Bình luận trực tiếp bùng nổ như muốn nổ tung:
【Lợi dụng lại đi! Ninh Lạc, thế này mà còn không nhào tới thì có còn là đàn ông không?】
【Ôi trời ơi! Tôi đã nói mà, ánh mắt của anh Lộ nhìn Lạc Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống luôn ấy.】
【Lộ Đình Châu ơi, anh kế thừa gene chim công của em trai mình rồi sao? Cứ mở rộng đuôi đi, tôi chấp nhận!】
【Giường tôi có thể trống, nhưng giường hai người tối nay nhất định phải động đất cấp 10!】
Lộ Đình Châu thấy Ninh Lạc ngẩn người, nhéo má cậu mạnh hơn, khẽ cười trong mũi:
“Hửm?”
Phản ứng đầu tiên của Ninh Lạc không phải là từ chối hay thanh minh cho mình, mà là:
“Không… không được đâu, có máy quay…”
Phương Lộc Dã: “???”
Anh ta hét lớn: “Cái gì đây? Hai người thật sự coi tôi không tồn tại à?”
“Em mà không lên tiếng,” Lộ Đình Châu dừng một chút, hơi tiếc nuối, “thì đúng là chẳng có tí cảm giác tồn tại nào.”
Ninh Lạc trong lòng gật đầu điên cuồng.
Phương Lộc Dã tức tưởi, Phương Lộc Dã không cam lòng.
Anh ta quay đầu hét vào trong nhà:
“Anh Ninh Dương, mau ra đây! Anh Lộ đang lén dụ người nhà anh đó!”
Ninh Dương, người vừa gặt lúa cả ngày, chân tay mỏi nhừ lê bước ra, uể oải hỏi:
“Cậu đang nói gì thế?”
Phương Lộc Dã giơ tay mách lẻo:
“Ninh đại ca, em tận mắt thấy bọn họ trong rừng nhỏ làm trò môi chạm môi, còn lời qua tiếng lại làm tổn thương tâm hồn đơn côi của em. Anh phải đòi công bằng cho em!”
Ninh Lạc cuống lên, chạy tới bịt miệng cậu ta, vừa bịt vừa thanh minh:
“Không có hôn! Không có hôn!”
“Đáng ghét, sao lại không hôn chứ? Đây là cơ hội vàng để chiếm tiện nghi mà!“
Trong lòng cậu tiếc đứt ruột.
Mọi người: “…”
Lộ Đình Châu chống tay lên môi, quay đầu đi, mái tóc rủ xuống che gương mặt.
Phương Lộc Dã thề rằng anh trai mình đang cười.
“Anh à, anh thực sự thay đổi rồi! Không những không đấm chết cái thằng lợi dụng anh, mà còn thấy thú vị nữa!”
Ninh Dương, não bị đình công vì mệt mỏi, mất hai ba giây mới phản ứng lại:
“Ồ, môi chạm môi à… gì cơ? Môi chạm môi?!”
Ánh mắt anh nghiêm nghị như thầy giáo chủ nhiệm, quét qua quét lại giữa hai người:
“Ai hôn ai? Ai hôn ai?”
Phương Lộc Dã đáp tỉnh bơ:
“Ninh Lạc hôn anh Lộ.”
Ninh Lạc vẫn đang kháng cự:
“Tôi nói là không có hôn!”
Phương Lộc Dã: Phì, rõ ràng là muốn hôn nhưng chưa kịp thôi!
Ai ngờ, ánh mắt Ninh Dương ngay lập tức trở nên dịu dàng:
“Ồ, Ninh Lạc chủ động à.”
Thế thì không sao.
Em trai anh không có khuyết điểm gì nhiều, mê trai một chút thì đã sao?
Ninh Dương nhìn mà hiểu ra tất cả: Lộ Đình Châu có nhiều tâm cơ đến đâu cũng không bù nổi cái tổ ong vò vẽ trong đầu Ninh Lạc.
Tính ra, đây đã là tập hai rồi, Ninh Dương cứ tưởng Lộ Đình Châu lợi hại cỡ nào, chắc chắn có thể khiến em trai anh mê mẩn quên cả trời đất.
Kết quả thì sao? Ha.
Với một kẻ đầu óc đơn giản như Ninh Lạc, mấy trò chơi ngầm hoàn toàn vô dụng, phải tấn công trực diện mới được.
Nhưng Ninh Dương tuyệt đối không định nói điều này cho Lộ Đình Châu, với tư thế ngạo mạn của một ông anh vợ, anh liếc Lộ Ảnh Đế một cái. Mắt trái viết: “Để em tôi lợi dụng cậu”, mắt phải viết: “Đẹp mặt chưa?”
Lộ Đình Châu: “…”
Phương Lộc Dã quay trái nhìn phải, phát hiện chẳng ai lên tiếng nữa.
Không lẽ không ai đứng về phía tôi sao?
Làm sao mà vai vế của Ninh Lạc lại vượt lên trước tôi được? Tôi không phục!
Chu Kiều vừa về đến nơi, mọi người vừa trò chuyện vừa bước vào nhà.
Ninh Lạc lững thững đi cuối cùng, đột nhiên lòng bàn tay bị ai đó gãi nhẹ, hơi ngứa.
Cậu khẽ cong ngón tay, quay đầu nhìn lại, chạm ngay ánh mắt cười cợt của Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu giơ điện thoại ra cho cậu xem:
“Thêm cái gì đây? Em vẫn chưa nói với anh mà.”
“…”
Ninh Lạc hạ giọng, nói nhỏ:
“Thêm anh vào.”
【? Cậu có biết mic của Lộ Đình Châu cũng thu âm được không?】
【Hai người coi khán giả là một phần của “play” đúng không? Thích xem quá, làm thêm đi!】
【Yooo~ thêm~ anh~ vào~ Ninh Lạc, cậu nói chuyện mà cũng lượn sóng thế này cơ à?】
【Xem Ninh Lạc thường xuyên “hâm hâm”, giờ thấy cậu ấy bình thường, tôi lại cảm giác mình bất thường.】
【Tại sao Ninh Lạc lại có cặp đôi? Tôi bình thường hơn cậu ấy một nghìn lần mà chẳng ai chịu yêu tôi cả! Có ai nhận đơn hàng từ cô nương độc thân này không?】
Lộ Đình Châu cười khẽ đáp:
“Được, anh vẽ ra cho em xem.”
【Vẽ~ ra~ cho~ em~ xem~】
【Tặc tặc tặc~】
…
Ngoài cửa, một đàn em lấm lét nhìn vào, thấy mấy người đã đi xa, quay sang báo với Hổ ca:
“Anh ơi, họ đi hết rồi, mình chuồn đi thôi!”
Hổ ca chỉ vào những camera đang bao quanh 360 độ, tuyệt vọng gào lên:
“Chuồn cái gì mà chuồn, ba triệu người đang nhìn chúng ta đấy!”
Đàn em cũng khổ sở:
“Chúng ta thật sự phải làm hết bài tập sao?”
Hổ ca nghẹn lời:
“Cả đời này tôi chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy.”
Điều ấm ức nhất là, có người dám lén lút yêu đương ngay lúc họ đang làm bài tập! Anh ta nghe thấy rồi, hai tai đều nghe thấy hết!
Hừ một tiếng, khinh bỉ loại hành vi này!
————-————-
Ngày hôm sau, Tạ Kha quả nhiên đến thật.
Cũng may hôm qua Ninh Lạc gọi anh ta quay lại, nếu không đã đâm đầu vào cây mất rồi. Cuối cùng chỉ tổn thất cái góc nghiêng.
Hôm nay trời âm u, oi bức như lò hấp.
Ninh Lạc đang kéo Chu Kiều đi câu cá, Tưởng Bội Nghiên nghe thấy cũng muốn đi theo.
Tưởng Bội Nghiên ngẩng cao đầu, mái tóc hồng phấp phới trong gió:
“Tôi nhất định phải đấu một trận sống chết với cậu!”
Ninh Lạc: “Được được.”
“Cậu là người duy nhất dám nói chuyện với tôi kiểu này, hừ, tôi nhường cậu một bước, đừng có không biết điều.“
Tưởng Bội Nghiên: “…”
Không chịu nổi nữa! Lượng “dầu” cậu nhập từ chỗ Tạ Kha vẫn chưa xài hết à?
Đang nghĩ vậy thì nhân vật chính xuất hiện.
Vừa vào, Tạ Kha đã thấy Ninh Lạc đang khoác tay Chu Kiều, giọng trầm khàn, lạnh lẽo:
“Khốn nạn, buông ra, chỉ có tôi mới được chạm vào cậu ấy.”
Mọi người: “…”
Chết tiệt, vẫn phải là bản chính, hương vị này mới đậm đà.
Ninh Lạc ngẩng đầu nhìn trời.
“Trời sắp mưa rồi sao? Không, là sắp đổ dầu rồi.“
Đừng nói bọn họ, ngay cả khán giả cũng chịu không nổi.
【Tôi ảo giác thấy câu “Tiểu yêu tinh đáng ghét” luôn rồi.】
【Đúng là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp. Trước đây tôi nhìn ảnh Tạ Kha mà hét “chồng ơi”, giờ chỉ muốn hét “Đồ dầu mỡ, tránh xa nhà tôi ra!”】
Chu Kiều sắc mặt không vui, vì ngại máy quay nên không nói gì, chỉ kéo tay Ninh Lạc:
“Tiểu Lạc, chúng ta ra hồ trước đi.”
Tạ Kha lập tức túm lấy tay Chu Kiều, ánh mắt nhìn sâu vào cậu ấy, cảnh cáo:
“Chu Kiều, đừng quên những lời tôi đã nói.”
Chu Kiều biến sắc, mắt lóe lên sự xấu hổ và tức giận, cố nén giọng đáp:
“Tôi không phải là người của anh.”
Tưởng Bội Nghiên mơ hồ không hiểu hai người đang chơi trò gì.
Lúc này, chuyên gia bình luận Ninh Lạc xuất hiện:
“Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm, tôi đoán tối qua hai người này chắc chắn đã có một trận cãi vã nảy lửa. Một người nói: “Khốn nạn, đừng quên thân phận của cậu, cậu chỉ là ngôi sao nhỏ do tôi bao nuôi mà thôi.” Rồi thực hiện màn sỉ nhục nhân cách.“
“Chu Kiều chắc chắn là kiểu lạnh lùng bất khuất, thẳng tay tát một cái, hét lớn: “Nhiều năm qua, anh chỉ coi tôi là món đồ chơi thôi sao?”, sau đó tức giận bỏ đi.“
Tưởng Bội Nghiên nhìn kỹ, trời ạ đúng thật!
Trên mặt Tạ Kha, bị phấn che mất, nhưng đúng là có dấu tay, không nhìn kỹ sẽ không thấy!
Biết vậy tối qua đi bệnh viện canh hiện trường còn hơn, lỡ mất rồi!
“Các cậu định đi làm gì vậy?”
Mấy người còn đang giằng co, Lộ Đình Châu từ ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc lưới đánh cá.
Ninh Lạc hỏi: “Đi câu cá. Sao anh có cái lưới thế?”
“Đi mượn của hàng xóm bên cạnh, họ bảo trong hồ có nhiều tôm càng nhỏ,” Lộ Đình Châu nói, ánh mắt mọi người sáng rực lên. “Mọi người cũng đi hồ sao?”
Ninh Lạc mắt sáng như đèn pha: “Thế thì đi cùng luôn!”
Tưởng Bội Nghiên cũng hào hứng xoa tay chuẩn bị.
Vì tôm càng nhỏ, xông lên!
Tạ Kha nhìn Chu Kiều:
“Cậu cũng muốn đi?”
Chu Kiều gật đầu, đáp nhẹ một tiếng:
“Ừm.”
Tạ Kha nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười như đã nắm chắc phần thắng:
“Nơi nào có cậu, tôi cũng sẽ đi.”
Mọi người đồng loạt cạn lời.
“Chu Kiều, đến đây trải qua ải tình cảm phải không? Trời nóng như thế này, liệu não yêu đương của cậu có bị tan chảy không?“
Lộ Đình Châu liếc nhìn Tạ Kha, thong thả nói:
“Lâu lắm rồi không thấy Tạ Tổng cười vui vẻ như vậy.”
Ninh Lạc ngẩn người.
“Phụt, hahahaha! Mình không tin là anh ấy không cố ý!“
Tưởng Bội Nghiên thì táo bạo hơn nhiều, cười đến mức mái tóc hồng rung rinh.
Tạ Kha cảm giác mình đang bị chế nhạo, sắc mặt đen lại:
“Có gì buồn cười chứ?”
“Không buồn cười, nhưng mặt anh thì buồn cười.“
Lộ Đình Châu giơ tay đầu hàng dưới ánh mắt của Tạ Kha:
“Tôi không biết.” Nói xong còn vỗ vai Ninh Lạc:
“Đừng chơi với lửa nữa.”
Ninh Lạc cố nhịn cười đến mức suýt ngất.
“Hahaha, đừng chơi với lửa! Anh cũng đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo không ít đâu nhỉ?“
Lộ Đình Châu bày tỏ:
“Tất cả là nhờ thầy Ninh dạy tốt.”
Thường ngày, Ninh Lạc không ít lần chia sẻ mấy thứ kỳ quái lên tài khoản phụ của mình.
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, nhưng Tạ Kha chỉ cảm thấy họ thật ồn ào.
Mọi người cùng đi đến hồ, bắt đầu bày ghế và chuẩn bị thả dây câu.
Ninh Lạc nghĩ ngợi rồi hỏi Chu Kiều:
“Cậu có muốn ngồi câu cùng tôi không?”
Chu Kiều liếc nhìn Tạ Kha ngồi cạnh mình, lắc đầu từ chối:
“Không, cảm ơn.”
Tạ Kha không hài lòng với thái độ của Chu Kiều. Dù tối qua anh đã nói vài lời không nên nói, nhưng đó là sự thật. Chu Kiều vốn dĩ vì thiếu tiền mới bị anh bao nuôi, mối quan hệ này vốn không bình đẳng, cớ gì lại tỏ vẻ kiêu ngạo với anh?
Hơn nữa, tối qua Chu Kiều cũng không phải không được lợi. Cậu ấy còn dám tát anh một cái! Đến giờ mặt anh vẫn còn đau đây này.
Tạ Kha càng nghĩ càng bực, nhìn dáng vẻ Chu Kiều chỉ cần bị anh chạm nhẹ là như nhiễm virus, càng thấy chính sự thiên vị của mình khiến cậu ấy không hiểu rõ vị trí của mình.
Phải lạnh nhạt với cậu ấy, làm cậu ấy ghen mới được. Tạ Kha nghĩ thế rồi làm ngay, xoay người tìm đến Tưởng Bội Nghiên, đứng sau lưng cậu ta, nhìn động tác thả dây và nói:
“Cậu không nên làm như vậy.”
Tưởng Bội Nghiên vốn rất hiếu thắng, muốn vượt qua Ninh Lạc nên hỏi:
“Vậy làm thế nào?”
Nếu Tưởng Bội Nghiên biết mình sắp gặp phải chuyện gì, cậu ta chắc chắn sẽ không hỏi câu đó.
Ngay sau đó, một bờ ngực ấm áp áp sát vào lưng cậu, hơi thở của Tạ Kha phả sát bên tai:
“Để tôi, tôi sẽ đích thân dạy cậu.”
Bàn tay của Tạ Kha nắm lấy tay đang giữ cần câu của Tưởng Bội Nghiên.
Đôi mắt Tưởng Bội Nghiên lập tức trợn trừng, cậu hét lên trong im lặng.
Đừng lại gần tôi mà!!
“Hahaha, chiến tranh lan rộng! Tạ Kha tung hàng loạt chiêu khiêu khích, ép Chu Kiều phải dùng chiêu tấn công cơ bản. Sau khi bị Chu Kiều phũ phàng, anh ta lại chuyển mục tiêu sang chàng trai tóc hồng Tưởng Bội Nghiên! Đây sẽ là một trận chiến nảy lửa!“
Tưởng Bội Nghiên mặt méo xệch: Nảy lửa cái đầu nhà cậu! Có ai cứu tôi không?!