Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 72

Ninh Lạc vẫy tay từ xa, trông như một dải rong biển phấp phới theo dòng nước: “Lại đây ~~ chơi vui lắm ~~”

Lộ Đình Châu bước về phía bãi cạn.

Tưởng Bội Ngôn và Chu Kiều đứng nhìn anh đi về phía đó.

Trong ống kính, mái tóc hồng của Tưởng Bội Ngôn như nhuốm vẻ buồn bã: “Tôi cũng muốn đi bắt tôm hùm nhỏ.”

Chu Kiều đứng cạnh, ngập ngừng rồi cũng kiên định gật đầu: “Tôi cũng muốn.”

Tưởng Bội Ngôn thở dài: “Lộ Đình Châu không còn là Lộ Đình Châu mà tôi từng biết nữa rồi.”

Chu Kiều tò mò hỏi: “Thầy Lộ mà cậu biết là người thế nào?”

Tưởng Bội Ngôn đáp gọn: “Người bình thường.”

Chu Kiều: “…”

Dường như cậu ta nói được rất nhiều, mà cũng chẳng nói gì cả.

Tưởng Bội Ngôn nhìn hai người họ vui vẻ hội tụ, thở dài: “Câu cá cũng có niềm vui riêng, chúng ta có thể trò chuyện.”

Chu Kiều mỉm cười nhẹ nhàng: “Được thôi, cậu muốn nói chuyện gì?”

Ánh mắt Tưởng Bội Ngôn sáng rực: “Chẳng hạn như về chuyện tình cảm giữa cậu và… khụ, Tạ Kha?”

Tính toán trong đầu hiện rõ rành rành.

Chu Kiều: “…”

Từ chối thẳng thừng nhé.

Ở bên kia, Ninh Lạc xắn quần, hai tay siết chặt đầy khí thế: “Kế hoạch thanh lý tôm hùm nhỏ, khởi động!”

Lộ Đình Châu đặt lưới xuống, nhắc nhở: “Cẩn thận chúng cắn chân cem đó”

Ninh Lạc hoảng hốt: “Cắn em á?”

Mình biết mà, mình đúng là một chiếc bánh ngon lành, ai thấy cũng muốn cắn một miếng!

… Có chút “trơn tru” rồi đấy.

Lộ Đình Châu khựng tay lại, nghiêm túc nói: “Tiểu Lạc, sau này giữ khoảng cách với Tạ Kha một chút.”

“Thế nào, nhìn em chơi với người khác không vui à?” Ninh Lạc tỏ vẻ đã hiểu, vỗ vai anh, “Chiếm hữu cao đúng không, em hiểu mà, em cũng thế.”

Bình luận bắt đầu réo rắt.

Ninh Lạc tiếp tục hùng hồn: “Lúc em chiếm hữu nhất, cảm thấy tiền của mọi người đều là của em!”

Bình luận lập tức im bặt.

【…】
【Ninh Lạc, cậu có một sức hút kỳ lạ khiến người ta phát điên.】

Lộ Đình Châu điềm tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng: “Ước mơ và ảo tưởng vẫn có chút khác biệt.”

Ninh Lạc nghẹn lời: “Ý anh là em mãi không có tiền đúng không?”

Lộ Đình Châu đưa cán lưới cho cậu: “Giúp anh cầm cái này.” Nghe vậy, anh bật cười: “Anh đâu nói thế. Thầy Ninh, đừng có truyền tin đồn về anh.”

Cậu bị tiếng “thầy Ninh” kia gọi đến đỏ cả tai, muốn xoa tai thì mới nhớ tay đang cầm đồ, giọng thấp xuống: “Anh gọi thêm mấy tiếng nữa đi.”

“Gọi gì?” Lộ Đình Châu đang xắn quần, vì mặc đồ của thương hiệu nên hành động hơi bất tiện.

Nói xong, anh dừng lại, nhếch môi cười, giọng chậm rãi rõ ràng: “Thầy Ninh, thầy Ninh, thầy Ninh.”

“Ê ê ê.” Ninh Lạc liên tục đáp lời, sợ bỏ sót câu nào.

Haha, mình hạnh phúc quá rồi, bây giờ mình đang đứng trên đầu ảnh đế, trở thành thầy Ninh thống lĩnh làng giải trí!

Lộ Đình Châu nhếch môi, có chút bất lực nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười. Dưới ánh mặt trời, góc nghiêng điển trai của anh dịu dàng lạ thường.

Anh giơ tay xoa đầu Ninh Lạc, ngón tay xuyên qua mái tóc thấm chút nhiệt từ ánh nắng.

Phía sau là bóng cây rậm rạp, ngày hè vẫn còn dài.

Fan CP điên cuồng chụp màn hình, đồng loạt hét lên:

【Trời ơi, ai có thể từ chối một ảnh đế luôn vui vẻ đáp lời dù đối phương nói gì chứ? Cậu nói phải không, Ninh Tiểu Lạc @NinhLạc】

【Ban đầu tôi tưởng thầy Lộ là kiểu dịu dàng, sau đó phát hiện anh ấy có vẻ là kiểu mưu mô. Bây giờ tôi nghĩ anh ấy là dạng bạn trai kiểu bố, mỗi lần đều cưng chiều Ninh Lạc hết mực.】

【Sao thế, thầy Lộ nhà các cậu đổi thành họ Hành rồi à?】

【…】

Ở đây tôm hùm nhỏ đúng là nhiều, nhưng chờ chúng tự chui vào lưới thì quá chậm. Ninh Lạc không có kiên nhẫn như vậy, xắn tay áo, đẩy Lộ Đình Châu ra sau, quơ quơ cây tre trực tiếp vớt. Qua lại một hồi, cậu vớt được không ít.

Chỉ là khá kiệt sức.

Trời vốn đã nóng, chẳng mấy chốc Ninh Lạc đổ đầy mồ hôi, từng giọt lăn dài trên trán. Đứng ở bờ sông, giày cũng ướt sũng, trông thật thảm hại.

Nhưng cậu vẫn vô cùng hào hứng. Nghĩ đến tối nay Lộ Đình Châu sẽ làm tôm hùm cay, tôm hùm sốt tỏi và tôm hùm xốt thơm, cậu không kiềm được mà nuốt nước miếng, tràn đầy tinh thần chiến đấu, vớt hết rổ này đến rổ khác.

Lộ Đình Châu muốn giúp nhưng không chen tay vào được. Nhìn đống tôm đầy tràn, anh nói: “Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết đâu.”

“Được, vậy thế này thôi!” Ninh Lạc lau mồ hôi trên cằm, chợt nhớ ra Lộ Đình Châu chẳng có chút trải nghiệm gì, liền đưa cây tre cho anh: “Anh muốn thử không?”

Lộ Đình Châu: “Nhiều rồi, vớt nữa thì phí.”

Ninh Lạc đầy ý tưởng: “Thả bớt rồi vớt lại, cân bằng thu chi.”

【?】
【Đúng là một ý kiến hay, không hổ là Ninh Lạc.】

Lộ Đình Châu rút khăn giấy đưa cho cậu lau mồ hôi, nhẹ nhàng cười: “Thôi, anh vẫn làm người đàn ông vô dụng đứng sau thầy Ninh vậy.”

Ninh Lạc hào hứng giơ ngón cái: “Theo Lạc ca, ba ngày ăn chín bữa!”

Người quay phim im lặng suốt từ đầu đến cuối: “…”

Thầy Lộ à, cậu không thấy mình đang OOC* hả?

Out of character: không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của một ai đó. 

Cậu đang phá hỏng hình tượng của bản thânđấy!

Ninh Lạc ném cây vợt xuống đất, lại xin thêm vài tờ giấy. Vừa nãy không thấy gì, giờ dừng lại mới nhận ra nóng đến mức nào.

Tóc phía sau đã bị mồ hôi làm ướt, bết lại thành từng sợi. Ninh Lạc lắc đầu mạnh.

Cư dân mạng chụp lại màn hình, chú thích: Chó con rũ lông.

Ninh Lạc dùng tay quạt gió: “Nóng quá, em cảm giác cả người như đang bốc cháy.”

“Về tắm đi.” Lộ Đình Châu thu dọn đồ đạc, xoay người lại thì sững sờ.

Ninh Lạc thấy nóng quá nên vén áo lên quạt, để lộ phần eo thon gọn, đường nét mượt mà, vừa một bàn tay. Da cậu trắng như lụa, dưới ánh mặt trời càng chói mắt, như tuyết đầu mùa run rẩy sắp tan.

【!!!! Chụp nhanh!】
【Đệt, cậu này có cơ bụng hả?? Nghệ sĩ các cậu dáng thật đẹp.】
【Fan mẹ biến chất ngay lập tức, giờ tôi chỉ muốn ôm cậu ấy cắn cắn cắn!】
【Aaaa Lộ Đình Châu mau quản cậu ấy! Đừng để cậu ấy tùy tiện vén áo!】
【Vén đi! Vén cao hơn nữa! Tôi muốn nhìn thêm màu sắc khác.】

Ninh Lạc còn định quạt thêm vài cái thì áo bị túm chặt kéo xuống. Cậu ngơ ngác chớp mắt, ánh nhìn ngước lên, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Lộ Đình Châu. Không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy nguy hiểm, như bị thợ săn nhắm trúng, radar của động vật nhỏ reo vang liên hồi.

Cậu vô thức nuốt nước bọt: “Em…”

Lộ Đình Châu cắt ngang: “Về thôi.”

Anh buông áo cậu ra, nắm lấy cổ tay, dùng lực không thể từ chối khiến Ninh Lạc cũng buông tay khỏi chiếc áo.

Lộ Đình Châu nghiêng người che máy quay, chắn trước Ninh Lạc. Yết hầu anh khẽ chuyển động vài lần, đường viền cằm căng chặt: “Không được quạt gió nữa.”

Nói xong cảm thấy giọng mình hơi cứng nhắc, anh dịu giọng lại: “Có máy quay ở đây, không tiện.”

Giọng anh hơi khàn, không rõ là bực bội hay vì lý do nào khác.

Nhiệt độ cơ thể của Lộ Đình Châu thấp hơn nhiều so với Ninh Lạc. Ninh Lạc có chút tham luyến cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay anh, chẳng những không rút tay ra mà còn rúc vào một chút, ngoan ngoãn đáp: “Được rồi, nghe anh.”

【Haha, có người ghen rồi, tôi không nói là ai đâu nhé.v

【Á á á, ngọt đến mức tôi muốn xé áo hóa thành vượn hú hét!】

【Lạc Bảo ngoan quá, bảo bối ơi, em là một chiếc bánh dâu nhỏ, sẽ bị người biế.n th.ái một miếng nuốt trọn cho coi!】

【Tay run rẩy tiêm insulin, hai người này ngọt đến mức khiến tôi choáng váng!】

【Không tiện hay không vui? Thầy Lộ, nói rõ ra đi (cười nghiêng đầu)】

【Lộ Đình Châu buông tay ra đi, tôi muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của Lạc Bảo!】

【Không vội, tôi đã quay màn hình rồi!】

【Lộ Đình Châu: Các người tốt nhất là mở mắt mà ngủ đêm nay!】

Từ khóa #Ninh_Lạc_Vén_Áo và #Lộ_Đình_Châu_Ghen lập tức leo thẳng lên bảng tìm kiếm hot, thu hút đông đảo netizen đẩy thuyền, góp phần không nhỏ xây dựng thêm fandom CP của cả hai.

【Tôi đã mổ cá suốt mười năm ở RT-Mart, tôi cứ tưởng trái tim mình đã cứng như đá, từ đây chỉ yêu tiền không màng tình yêu nữa. Không! Ngờ! Tới! Hai người mà không kết hôn thì thật sự không biết phải kết thúc thế nào!】

Cư dân mạng chưa biết sẽ kết thúc thế nào, nhưng Ninh Lạc và Lộ Đình Châu, sau một buổi chiều bận rộn, đã thu dọn xong xuôi.

Tưởng Bội Ngôn nhìn hai người họ dìu nhau đi lên dốc về nhà, cầm đồ về, không tin nổi quay sang hỏi Chu Kiều: “Họ cứ thế đi về? Còn bọn mình thì sao?!”

Không coi ai ra gì, đúng là không coi ai ra gì!

“Đừng vội,” Chu Kiều dịu dàng an ủi, “sau này kiểu ngày như vậy còn nhiều, quen là được.”

Tưởng Bội Ngôn: “…”

Anh ta đúng là biết cách an ủi người khác.

Tưởng Bội Ngôn tức tối chịu một vố, về đến nhà lại bị Ninh Lạc khinh thường.

Ninh Lạc nhìn thành quả buổi chiều của họ, đầy vẻ khinh khỉnh, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu: “Cả buổi chiều mà chỉ được hai con cá, hiệu suất quá thấp. Rốt cuộc là loại cá gì mà khó câu đến thế?”

Tưởng Bội Ngôn mắt cá chết: “Nói nữa là tôi nổ chết cậu luôn.”

Ninh Lạc liếc anh ta: “Đừng có tùy tiện nổ bậy bạ.”

“…”

Tưởng Bội Ngôn tức đến mức muốn xắn tay áo đánh nhau với Ninh Lạc, khí thế đạt 100%, hét lên với Chu Kiều: “Đừng cản tôi, tôi phải quyết chiến sống còn với Ninh Lạc!”

Chu Kiều ngơ ngác: “Tôi có cản cậu đâu.”

Tưởng Bội Ngôn khựng lại, khí thế tụt xuống còn 50%.

Phương Lộc Dã đi ngang qua, buông một câu: “Vì độ hot của chương trình mà không tiếc tự hủy mình, đúng là tinh thần cao thượng!”

Tưởng Bội Ngôn khí thế nạp lại 100%, tuyên chiến: “Phương Lộc Dã, cậu cũng chờ đó!”

Phát ngôn kiểu học sinh tiểu học, tan học đợi ở cổng trường!

Tưởng Bội Ngôn tức đến mức tóc hồng chuyển màu, trông như nồi lẩu tự sôi, khí nóng bốc lên phừng phừng.

Ninh Dương lập tức quát: “Đừng ầm ĩ nữa, qua đây giúp rửa tôm hùm đất!”

Nhắc đến ăn uống là mọi người đoàn kết ngay lập tức, lập tức bỏ qua thù hận, mỗi người ngồi một chiếc ghế nhỏ trong sân, đeo găng tay bắt đầu dùng bàn chải chà sạch tôm hùm đất.

Chà một lúc phát hiện thiếu một người.

“Tạ Kha đâu rồi?”

Phương Lộc Dã nói: “Ồ, chiều nay tôi ra ngoài về đúng lúc gặp anh tay, trông sắc mặt không được tốt lắm, chắc về phòng nghỉ rồi.”

Hướng Tư Kỳ: “Đừng bảo là bị bệnh hay say nắng đấy?”

Không phải, là cãi nhau với tên tóc hồng trung nhị kia mà cãi không lại, nên về phòng tức giận rồi.

Nghe vậy, Ninh Dương khóe môi khẽ nhếch.

Thành công của mình đương nhiên là đáng mừng, nhưng xui xẻo của người khác mới thực sự vui vẻ hơn.

Cậu vui vẻ, còn Tiền Đa Đa thì như nghe thấy tiên nhạc làm tai mình tạm điếc, thần kinh căng thẳng:

Hả? Cãi nhau? Có nghiêm trọng không? Không bị khóa phòng phát sóng đấy chứ? Không phải xin lỗi chứ?

Đáng ghét, sao quay phim không báo cho mình một tiếng!

Tiền Đa Đa cuống quýt tua ngược lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong khi đó, Tạ Kha nghe thấy sân vườn lại náo nhiệt, biết mọi người đã về, lập tức ngồi chỉnh tề trên ghế, chờ Chu Kiều đến tìm mình hoặc Tưởng Bội Ngôn tự đến xin lỗi.

Kết quả đợi mãi chẳng thấy ai, chỉ nghe tiếng trò chuyện ngày càng sôi nổi trong sân.

Tạ Kha tức điên.

Bọn họ dám hợp sức làm lơ mình?

Thật là lạnh lòng, thực sự lạnh lòng không phải là ầm ĩ cãi vã lớn tiếng.

Điện thoại reo lên.

Tạ Kha rút ra xem, hóa ra là em họ gọi đến.

Vừa thấy tên người gọi, nét mặt anh dịu lại, nghe máy: “Có chuyện gì không, A Lưu?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười của em họ: “Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh à?”

Tạ Kha bất lực: “Em biết anh không có ý đó mà.”

“Biết biết” Tào Cẩm Lưu nói, “nghe nói anh với chị dâu cùng tham gia một chương trình làm khách mời? Chơi vui không?”

Tạ Kha cau mày: “Cậu ấy không phải chị dâu của em, đừng gọi thế.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng đột nhiên lớn hẳn: “Hai người thật sự chia tay rồi?”

Nhớ lại mấy ngày nay không thuận lợi, Tạ Kha bực mình kéo lỏng cà vạt: “Đúng, để cậu ấy nhìn rõ thân phận của mình, nghiêm túc tự kiểm điểm.”

“Thế thì… thật là tuyệt quá.” Ba từ cuối của Tào Cẩm Lưu như chìm vào trong môi miệng.

Tạ Kha: “Em nói gì? Anh nghe không rõ.”

Tào Cẩm Lưu nhìn phong cảnh nông thôn bên ngoài cửa sổ xe, cười tươi: “Không có gì. À đúng rồi, anh, có chuyện này muốn nói với anh, em cũng ký hợp đồng tham gia chương trình này, chuẩn bị đến tìm mọi người chơi đây.”

“Em tham gia chương trình này? Hồ đồ, không tập trung học hành lại vào showbiz làm gì?” Tạ Khacau mày, dù nhà anh làm trong ngành giải trí, nhưng chính vì vậy mà càng xem thường những chiêu trò phía sau.

Anh đã thấy quá nhiều mặt tối trong giới này, em họ lại đơn thuần như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Cũng không phải Tạ Kha tự luyến, nhưng Tiểu Lưu thích anh, Chu Kiều cũng thích anh, hai người cùng xuất hiện chắc chắn sẽ xuất hiện mâu thuẫn, nếu vì anh mà cãi nhau thì không hay chút nào.

Tạ Kha cố thuyết phục Tào Cẩm Lưu từ bỏ ý định:

“Nếu muốn chơi thì chờ đến kỳ nghỉ hè, muốn làm gì thì làm, nhưng đừng tham gia chương trình này. Em tưởng showbiz sạch sẽ lắm hả? Nó phức tạp hơn em nghĩ nhiều…”

Không thèm quan tâm đến những lời răn dạy của anh họ, Tào Cẩm Lưu bấm tắt tiếng, để mặc Tạ Kha nói một mình. Cậu vừa ngắm ảnh Chu Kiều trên điện thoại vừa hôn chụt một cái:

“Anh ơi, em tới đây!”

Cuối cùng cũng chia tay rồi!

Không uổng công cậu dày công chia rẽ, giúp Chu Kiều nhìn rõ bộ mặt thật của Tạ Kha!

Tào Cẩm Lưu cảm thấy mình có thể mở lớp dạy “Cách chịu khổ để chiếm lấy chị dâu (đùa thôi).”

————-————-

Trong đội rửa tôm hùm, mọi người cũng tò mò không kém về mối quan hệ giữa Chu Kiều, Tạ Kha và người tình bạch nguyệt quang bí ẩn.

Tưởng Bội Ngôn không nhịn được, quay sang chọc Chu Kiều:

“Nói nghe coi, hai người rốt cuộc quen nhau thế nào? Sao cậu lại quen với Tạ Kha?”

Ninh Lạc thầm gật gù: Ừ nhỉ, sao lại vớ trúng bạn trai từ thùng rác vậy trời? Thôi, cũng tại ông nội Tạ Kha chứ gì.

Mọi người: Ra cậu biết hết rồi hả?

Giấu kỹ ghê, chắc họ nhà rùa chứ không phải họ Ninh đâu!

Chu Kiều cảm thấy giờ chẳng có gì cần phải giấu nữa, bèn thật thà nói:

“Thực ra mình quen ông nội của Tạ Kha trước. Ông ấy từng giúp mình vượt qua lúc khó khăn nhất. Mình rất biết ơn ông.”

“Sau đó mới gặp Tạ Kha, hai người quen biết rồi thân thiết, cuối cùng yêu nhau.”

Nên cậu không biết lấy gì báo đáp, đành lấy thân trả ơn. Khi Tạ Kha đề nghị bao nuôi, cậu còn đấu tranh tư tưởng một hồi mới đồng ý. Sau đó lại trải qua bao sóng gió, cuối cùng người giàu về bên nhau, còn người nghèo thì đứng nhìn tiếc nuối.

Tiền Đa Đa nghe mà lại thấy nhói lòng:

Ai là kẻ nghèo? Không đời nào là tôi!

Nói chứ anh em à, đời này thiếu gì đàn ông hai chân đâu, một người không được thì tìm người khác ngoan hơn. Thích một người mệt lắm, chi bằng thích một hơi mười người.

Lộ Đình Châu dừng tay.

Ninh Dương thầm gật gù tán thành.

Không sai, nhà họ Ninh có tiền mà.

Mười người vẫn ít, có thể chia theo ca trực hàng tháng.

Tay mình gõ nhanh chứ có phải không trò chuyện kịp đâu, cần gì treo cổ lên một cái cây. Mình không cắm sừng ai, chỉ quên nói chia tay thôi.

Lộ Đình Châu ngẩng đầu, chăm chú nhìn Ninh Lạc.

Phương Lộc Dã hắng giọng:

“Ninh Lạc.”

Ngậm miệng lại đi, đừng nói nhảm nữa, anh cậu mà tin thật thì toi!

Ninh Lạc nhướn mày:

“Gì vậy? Sao tự nhiên gọi tôi?”

Làm mất cảm hứng của tôi rồi.

Phương Lộc Dã nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, rít qua kẽ răng:

“Tôi thấy Chu Kiều tính cách rất tốt, chung tình, biết ơn, cậu nghĩ đúng không?”

Chu Kiều đỏ bừng mặt:

“Đừng tự nhiên nói thế…”

Ninh Lạc nhìn qua lại giữa hai người, rồi bỗng sáng mắt:

“Ờ ờ, đúng đúng!”

“Anh Dã, ông giỏi thật đấy, mùa xuân thứ hai đến rồi hả? Không ngờ ông cũng nhìn Chu Kiều vừa mắt, không tệ không tệ. Hóa ra ông thích kiểu cứu rỗi sao?

Phương Lộc Dã đầu óc treo máy.

Tôi tin tình yêu có thể cảm động trời đất, hai người trùng hợp cũng không sao, thế nào cũng có người vì tình mà cúi đầu.

Phương Lộc Dã bắt đầu xắn tay áo.

Rốt cuộc sao hồi nãy tôi không cùng con chim tóc hồng kia đập cho cậu một trận nhỉ?

Nhưng vừa quay đầu lại, thấy con chim tóc hồng cúi đầu, vai run lên như mắc Parkinson.

Chết tiệt!

Bên cạnh vang lên tiếng “xì” đau điếng. Phương Lộc Dã nhìn sang, thấy ngón tay anh mình bị càng tôm hùm kẹp, đang lắc mạnh tay. Nhìn thôi cũng thấy đau.

Lộ Đình Châu ném con tôm hùm không biết điều xuống, hỏi Ninh Lạc:

“Vậy quan niệm tình yêu của Tiểu Lạc là gì?”

Cư dân mạng ngớ người:

【Chết tiệt】

【Hả? Hỏi thẳng luôn à?】

【Không phải chứ anh, sao tự nhiên đánh thẳng thế này?】

【Chắc là nghĩ vòng vo không ăn thua với Ninh Lạc, thần kinh cậu ấy còn thô hơn cái xô nước.】

【Tôi không tin đây chỉ là chiêu trò quảng bá CP nữa, Lộ Đình Châu thật sự thích Lạc Bảo rồi!】

【Fan theo idol, idol làm gì fan cũng bênh, tôi mệt rồi.】

【Fan của Lạc đừng đọc, đây là lời chê bai.】

Ninh Lạc cũng ngơ ra, không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang mình:

“Em à, đơn giản thôi, đẹp trai là được.”

【Anh ấy hỏi quan niệm tình yêu chứ có phải tiêu chuẩn chọn người yêu đâu, đồ ngốc.】

【Nhưng biết đâu anh Lộ thích nghe thế hơn.】

Lộ Đình Châu lặng lẽ nhìn cậu:

“Chỉ cần đẹp trai thôi à?”

Ninh Lạc thản nhiên:

“Đúng vậy, em là fan cuồng nhan sắc.”

Chu Kiều nhìn hai người, mỉm cười trêu:

“Vậy Tiểu Lạc thấy trong chúng ta ai đẹp trai nhất?”

Ninh Lạc nghiêm túc nói: “Cần gì phải hỏi chứ? Tất nhiên là thầy Lộ Đình Châu, người duy nhất tôi yêu thích. Ngũ quan hoàn hảo của anh chính là khởi nguồn khiến tim tôi rung động.”

Cậu nói xong, nháy mắt với Lộ Đình Châu:

“Đúng không thầy Lộ?”

Lộ Đình Châu cười nhẹ, chiều theo ý Ninh Lạc:

“Thầy Ninh nói rất đúng.”

Nói xong anh cúi đầu, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nếu chỉ xét về nhan sắc, có nhiều người đẹp hơn anh. Showbiz chưa bao giờ thiếu người đẹp.

Chẳng lẽ Ninh Lạc cũng sẽ như với anh, vì nhan sắc mà rung động với người khác?

Ánh mắt Lộ Đình Châu lạnh đi, hiếm khi phiền muộn. Ngay cả nhìn con tôm hùm dưới đất cũng không vừa mắt, nhấc một con lên, kẹp chặt giữa hai ngón tay.

Chính là con này vừa kẹp mình đúng không?

Phương Lộc Dã nhìn con tôm hùm đang giãy giụa trong tay anh mình, lặng lẽ dời ánh mắt.

Anh à, thích Ninh Lạc chính là khởi đầu cho bất hạnh của anh. Tự lo liệu đi.

Đội tôm hùm vẫn cặm cụi làm việc.

Cửa sân bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Chào mọi người nha!” Giọng nói lạ mà đầy nhiệt tình vang lên.

Chu Kiều nghe tiếng, quay đầu ngạc nhiên:

“Tào Cẩm Lưu?”

Vừa dứt lời, trước mắt cậu tối sầm. Tào Cẩm Lưu đã nhào tới ôm chặt lấy cậu, vui mừng không khác gì trẻ con:

“Anh ơi nhớ em không?”

Cùng lúc đó, cửa phòng Tạ Kha bị đẩy ra. Anh kinh ngạc nhìn hai “tình địch” đang ôm nhau.

“Tiểu Lưu? Sao em lại đến sớm thế?”

“Khoan đã, em đang ôm ai vậy?”

Ninh Lạc nhìn bên này rồi nhìn bên kia.

Ủa? Không phải chứ? Cậu ta ôm nhầm người rồi hả?

Mọi người: Ủa? Không phải chứ? Cậu cũng có lúc thông tin sai à?

Bình Luận (0)
Comment