Bộ não của Ninh Lạc bắt đầu vận hành với tốc độ cao, cố gắng nhớ xem mình đã bỏ sót điều gì.
“Chết tiệt, lâu quá không nhớ nổi chi tiết rồi, biết thế đã mang sổ ghi lại.“
Tưởng Bội Ngôn công khai bày tỏ sự khinh bỉ: “Còn trẻ mà đã trí nhớ kém vậy, thế mà còn ăn được tôm hùm hả? Dám báo cáo sai tình hình? Theo luật thì xử trảm!”
Những người khác thì hận không thể lay mạnh Ninh Lạc để lắc cho ra mọi chi tiết cậu đã quên mất.
Chỉ có Tiền Đa Đa là bình thản.
Anh ta trông vô cùng già dặn, vẻ mặt như muốn nói: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Không sao cả, quen rồi, từ lúc nhà sản xuất gọi điện nói thêm người, anh ta đã có dự cảm.
“Sợ gì chứ, sống thêm một ngày đã là kỳ tích rồi, giỏi thật!”
“Chẳng qua chương trình bị cấm phát thì tôi nghỉ việc, livestream nhảy biển thôi!”
“Haha nhảy lầu cũng được!”
“Tiểu Lưu?”
Tạ Kha nhìn hai người chưa tách ra, lại gọi một tiếng.
Tào Cẩm Lưu vừa nhìn thấy Tạ Kha, khóe miệng khẽ trễ xuống, lại ôm chặt lấy Chu Kiều, đầu nhẹ nhàng cọ vào hõm cổ anh.
Anh trai thay nước xả vải rồi à, thơm ghê, thích ghê QAQ.
Dính dính chút đã.
Sau đó, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đặc biệt là Tạ Kha, cậu mới buông tay, rồi lại lao đến ôm chặt lấy Tạ Kha, lực mạnh đến mức muốn khiến anh gãy xương hoặc ngộp thở cũng được.
Cậu vui vẻ chào hỏi: “Anh họ, em nhớ anh ghê.”
Cậu cười hí hửng: “Không phải chứ, em mới ôm anh Chu Kiều một cái mà anh đã ghen rồi à? Chiếm hữu ghê vậy ta?”
Nói xong, cậu không giấu được vẻ chua ngoa.
Trong mắt Tạ Kha, đây chính là vì chuyện giữa cậu và Chu Kiều mà ghen tuông.
Mặc dù anh không có tình ý gì với A Lưu, nhưng không thể phủ nhận rằng sự thích thú của Tào Cẩm Lưu mang đến cho anh chút cảm giác hư vinh mơ hồ, có lẽ là bản năng chinh phục của đàn ông.
Hơn nữa, ôm chặt anh thế này, chắc chắn là nhớ anh nhiều lắm rồi.
Tạ Kha đối xử với Tào Cẩm Lưu tốt hơn hẳn: “Nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ghen với chẳng ghen, để người khác nghe cười chết mất.”
Anh ta vỗ vai Tào Cẩm Lưu, khó nhọc nói: “Biết em rất nhớ anh, nhưng buông ra đi, anh sắp không thở nổi rồi.”
Sao không ngạt chết đi cho rồi.
Tào Cẩm Lưu tiếc nuối buông tay.
Chẳng có trò cười nào vượt qua nổi chuyện anh cưỡi lợn đâu, anh biết không? Anh nổi tiếng rồi đó!
“À, tôi nhớ ra rồi!“
Mọi người bị tiếng hò reo phấn khích làm giật mình. Tiền Đa Đa gắng thoát khỏi suy nghĩ chán đời, nhìn về phía Ninh Lạc.
“Tự dưng tôi nhớ ra là ba người này sau đó không có diễn biến gì nữa, nên đây là mở khóa cốt truyện ẩn, một quả Easter Egg đúng không? Wuhu thích ghê!“
“Vậy tiếp theo chắc từ văn chương máu chó bạch nguyệt quang đóng thế, sẽ tiến hóa thành phiên bản 2.0 “Chị dâu ơi chị thơm quá” đầy k.ích t.hích!“
“Trong đêm cô đơn, người tổn thương và những giọt lệ câm nín, mọi nỗi khổ chỉ vì thiếu chị dâu. Để xem cún trà xanh làm sao vượt khó, cướp miếng ăn!“
Ninh Lạc hưng phấn như gã trọc đầu chặt được cây, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen.
Tào Cẩm Lưu chạy quanh sân chào hỏi khắp nơi, giờ đứng trước mặt cậu, vui vẻ nhìn: “Ninh Lạc, cuối cùng cũng gặp được anh bằng xương bằng thịt rồi!”
Ninh Lạc: “Hả?”
Tào Cẩm Lưu lục tìm khắp người, cuối cùng lấy từ balo ra một xấp vở kẻ ngang in logo trường đại học, rút ra bút nước, đưa tới trước mặt Ninh Lạc: “Em là fan của anh nè, ký cho em được không?”
“Gì chứ, đây là fan của tôi sao? Đây không phải cún trà xanh mà là sứ giả chính nghĩa trừ gian diệt ác!“
Ninh Lạc cực kỳ xúc động, mở nắp bút ký ngay: “Được chứ, rất vinh hạnh. À đúng rồi, em bắt đầu thích anh từ bộ phim nào vậy?”
Tào Cẩm Lưu cũng hào hứng không kém: “Chính là bài hit ‘All is love’ của anh đó!”
“Em mở trong ký túc xá nghe mãi không chán. Mỗi khi buồn là em mở nghe. Giờ cả phòng em đều thích anh, đúng là bài hát xả stress cho sinh viên ôn thi!”
Ninh Lạc: “…”
“Hủy diệt đi, cái thế giới này =口=“
【Haha đứa em mới tới này đúng là tiếng lòng của tôi!]】
【Lạc Bảo tôi cũng thế! Ký túc xá tụi tôi cũng đang replay bài của anh với anh trai anh, siêu xả stress luôn!】
【Sau khi nghe xong cảm giác như tro cốt cũng ấm lên ấy hihi】
【Đoạn crack giọng của Ninh Lạc tôi mê nhất luôn, ai hiểu không?】
【Ninh Lạc, thời đại này, như anh mong muốn!】
Ninh Lạc cố nén nước mắt ký cho Tào Cẩm Lưu, tiện tay viết thêm “Chúc thi đậu, ôm anh trai” vào dòng to-sign, nhìn cậu hớn hở chạy về phía Chu Kiều mà nghẹn ngào.
“Thân là ngôi sao chính thống, tôi đi đâu cũng không thể thua kém, tên tôi nhất định phải khắc vào lịch sử giải trí.“
“Người ngoài nói gì tôi cũng dám nhận, chỉ không dám đáp lại tình cảm của Tào Cẩm Lưu. Đôi mắt sâu thẳm của cậu là điều tôi sợ nhất đời này, một câu “hát hay” của cậu chính là khát vọng cả đời tôi.“
Phương Lộc Dã cuộn tròn thành quả bóng, cười thành chế độ rung, kêu như heo bị chọc tiết.
Ninh Lạc, cậu có thể đừng làm trò nữa được không!
Tào Cẩm Lưu lấy được chữ ký thì phóng ngay tới khoe với Chu Kiều: “Anh ơi, em xin được chữ ký thần tượng rồi, còn được thêm to-sign nữa!”
Chu Kiều có cảm giác rất phức tạp về Tào Cẩm Lưu. Nhưng sau khi chia tay Tạ Kha, dường như cũng có thể giữ thái độ bình thường với cậu.
Nên anh dịu dàng cười nói: “Chúc mừng em. Cho anh xem được không?”
Tào Cẩm Lưu cuộn quyển vở lại, như gấu túi bám lên cổ anh, cười lộ răng trắng: “Anh hôn em một cái thì em cho anh xem, sao nào?”
“??? Lấy chữ ký của tôi để chơi trò tình thú? Fan nhỏ đừng có quá đáng!“
Ninh Lạc đứng sau nghiến răng trong cơn phẫn nộ vô dụng.
Chu Kiều đỏ bừng mặt: “… Đừng nói bậy.”
Hôm nay Tào Cẩm Lưu có phải quá nhiệt tình rồi không?
Tạ Kha bước tới nghe được câu này, nhẹ quở: “A Lưu, không được nói như vậy.”
Dù sao Chu Kiều cũng là bậc trưởng bối của cậu, sao có thể tùy tiện đùa cợt? Ý anh toát ra điều này.
Hai người lớn lên bên nhau, Tào Cẩm Lưu hiểu ngay ánh mắt đó, trong lòng thầm đảo mắt chán ghét.
Đúng là nghiêm khắc với người khác, dễ dãi với bản thân.
Cậu càng siết chặt Chu Kiều: “Anh xem, sao anh ấy lại hung dữ với em vậy? Rõ ràng anh không còn là người của anh ấy nữa, em nói mấy câu cũng không được sao?”
“Anh ơi~ Anh xem xem~ Người ta chỉ nói vài câu thôi mà sao có người giận dữ thế? Anh ấy hung dữ với em quá, anh phải dỗ em đó nhé~“
Tạ Kha sững người, rồi tức giận, ánh mắt nhìn Chu Kiều lạnh dần: “Anh dạy cậu ấy nói thế à?”
Gương mặt đỏ bừng của Chu Kiều tái nhợt, không còn giọt máu. Anh nhớ lại câu nói trước đây của Tạ Kha: “Tránh xa A Lưu ra, cậu ấy đơn thuần lắm, không giống anh.”
Vài giây sau, Chu Kiều gỡ tay Tào Cẩm Lưu ra, đẩy cậu ra xa.
Tào Cẩm Lưu ngỡ ngàng nhìn anh: “Anh…”
Chu Kiều mím môi, thái độ trở nên lạnh nhạt: “Em nói đúng, anh không phải gì của hai người, không cần tìm anh nữa.”
Anh đứng dậy, nói với Ninh Dương và mọi người: “Tôi thấy không khỏe, muốn về nghỉ một chút.”
Tưởng Tư Kỳ vội nói: “Đi đi, sức khỏe quan trọng.”
“Anh!” Tào Cẩm Lưu đuổi theo.
Cánh cửa lại “rầm” một tiếng đóng ngay trước mặt cậu.
Ăn một cú đắng ngắt.
“Tôi đoán Tào Cẩm Lưu sắp không cầm nổi thanh đao dài tám mươi mét trong tay nữa rồi. Gã dầu mỡ kia sau này đổi tên thành Tạ Thu Cao (?) đi, nhìn kìa, có người bị anh chọc giận rồi đó!“
Tiền Đa Đa: “…”
Trò đùa lạnh thật đấy.
Trái tim bị Tào Cẩm Lưu làm tổn thương của Ninh Lạc miễn cưỡng vá víu lại chút ít, quả nhiên, niềm vui của mình phải xây dựng trên nỗi đau của người khác.
“Người nhớ thương chị dâu thì là loại tốt đẹp gì? Sau này khi tôi thống nhất vũ trụ, nhất định phải loại bỏ thể loại “văn chương chị dâu em chồng” ra khỏi mọi sở thích của nhân loại!”
“Vẫn là sở thích của tôi cao quý nhất“
Ninh Lạc nghĩ vậy, quay đầu tìm Lộ Đình Châu.
Nhìn thấy anh đang ở bên cạnh mổ cá.
Ngón tay thon dài đeo găng tay cao su trắng, tay nâng dao hạ xuống, lưỡi dao lạnh lẽo cắt qua bụng cá, máu tươi trào ra. Con cá giãy giụa hai cái, Lộ Đình Châu khó chịu tặc lưỡi, dùng sống dao giáng xuống, đập cho bất tỉnh.
Ngón tay thọc vào bụng cá, rút ra với chiếc găng tay trắng đã nhuốm máu, sền sệt dính nhớp.
Ninh Lạc nuốt nước bọt, hỏi khẽ: “Anh… mổ… mổ cá hả?”
Lộ Đình Châu nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm rơi lên người cậu, hờ hững gật đầu, ném dao rồi tháo găng tay: “Xong rồi.”
“Xong rồi á? Nghe như mới từ hiện trường án mạng về vậy!“
Lộ Đình Châu nhíu mày: Có à?
Ninh Lạc không biết anh đang nghĩ gì, rất nhanh đã lựa chọn quên đi cảnh tượng vừa rồi, kéo tay anh thấp xuống một chút, khẽ nói: “Em kể cho anh một bí mật kinh thiên động địa!”
Nói xong còn thập thò nhìn quanh xem có ai để ý không.
Bàn tay của Lộ Đình Châu suýt chạm vào cậu, nhưng vội vàng dùng khuỷu tay chống lên vai Ninh Lạc, đẩy ra một chút: “Chờ chút, anh rửa tay đã.”
“Ấy, em đâu có chê anh.” Ninh Lạc nói xong, trong tầm mắt vô tình nhìn thấy hai con cá đã được xử lý sạch sẽ, máu rút đến giọt cuối cùng, lập tức tự động rút lại lời nói.
“Thôi được, anh cứ rửa tay, em nói luôn.”
Lộ Đình Châu mở vòi nước, dòng nước lạnh xối lên mười ngón tay khiến tâm trạng anh cũng dịu đi không ít. Anh đáp: “Ừ, em nói đi.”
Ninh Lạc thấy anh cúi người, kéo cánh tay của Lộ Đình Châu lại gần, ghé sát tay che miệng, nói nhỏ vào tai anh: “Em nói cho anh biết nhé, cái cậu em họ mới đến kia chắc chắn thích Chu Kiều, đang tính chen vào mối quan hệ của anh cậu đấy.”
Cậu không để ý rằng cơ thể Lộ Đình Châu khẽ cứng lại, bờ vai căng thẳng.
Lộ Đình Châu thậm chí còn quên cả việc rửa tay.
Ninh Lạc thao thao bất tuyệt: “Em thấy Chu Kiều hình như tạm thời chưa có ý đó, chỉ coi cậu ta là em trai thôi, thậm chí có chút… phức tạp?”
Ninh Lạc nghiền ngẫm từ ngữ này, rồi gật đầu xác nhận: “Đúng là phức tạp, dù sao cậu ta cũng từng nghĩ mình là thế thân của cậu em trai này mà.”
Cậu nói liên tục bên tai Lộ Đình Châu, thổi từng luồng khí nhẹ khiến tai anh ngứa ngáy. Nói một hồi không thấy phản ứng gì, Ninh Lạc không vui, đẩy Lộ Đình Châu: “Phản ứng chút đi chứ, đây là tin drama giới hào môn, em là người đầu tiên chia sẻ với anh đấy.”
Lộ Đình Châu thở hắt ra, nhanh chóng rửa sạch tay rồi tắt vòi nước, hơi nghiêng người nhìn cậu.
Có lẽ vì ngược sáng nên ánh mắt anh trầm hơn ngày thường, ánh lên những tia cảm xúc phức tạp.
“Phân tích cảm xúc rất chuẩn.” Ngay cả giọng nói cũng mang theo chút kỳ lạ, từng từ nhấn cao không giống thường ngày.
Ninh Lạc vỗ ngực đầy tự hào: “Tất nhiên rồi, em là diễn viên xuất sắc thế này, nắm bắt cảm xúc rất chuẩn, tinh tế và sắc bén. Bất kỳ biến đ.ộng t.ình cảm nào cũng không thoát được mắt em.”
Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi, không tỏ rõ ý kiến.
Anh thậm chí cảm thấy lời này của Ninh Lạc có chút châm chọc mình, như một con chó đi ngang bị đá một cái.
Lộ Đình Châu cụp mắt xuống: “Em vui là được.”
Ninh Lạc không hài lòng: “Nghe xong drama hào môn mà anh phản ứng như vậy hả?”
Nói vậy mà nghe được sao?
Phương Lộc Dã đi ngang nghe thấy mà cũng ngứa răng, thế mà sau khi nói xấu anh trai người ta còn đòi phản ứng đầy đủ nữa?
Cứu lấy anh trai tôi đi, anh ấy sắp tan vỡ rồi.
Lộ Đình Châu mân mê đầu ngón tay, nhịn ý định búng trán Ninh Lạc một cái: “Tất nhiên không phải, anh xin lỗi vì phản ứng quá lạnh nhạt của mình, thưa thầy Ninh.”
Ninh Lạc hài lòng gật đầu: “Thôi được, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Cậu ngẩng cằm, ra hiệu Lộ Đình Châu tiếp tục.
Lộ Đình Châu im lặng một lúc, lấy thái độ nghiêm túc như làm nghiên cứu: “Anh rất kinh ngạc và bất ngờ với mối quan hệ tay ba drama lần này, có ba lý do. Thứ nhất, sự phức tạp giữa ba người làm tăng điểm xem kịch tính, chi tiết sẽ bổ sung sau khi trình bày từng luận điểm. Thứ hai… Thứ ba… Tổng kết là…”
【Bị hoa mắt rồi, cứ ngỡ mình đang trong buổi bảo vệ luận văn】
【Thầy Lộ đúng là bị Ninh Lạc đầu độc sâu sắc, không còn là chính mình nữa】
【Nghe luận điểm và kết luận thôi đã muốn chết rồi, ai hiểu nỗi tuyệt vọng của một sinh viên vừa tốt nghiệp chứ!】
【Mặc dù vậy, logic và khả năng diễn đạt của Lộ Đình Châu cũng mạnh ghê】
Ninh Lạc nghe bài tiểu luận hàng nghìn từ mà Lộ Đình Châu nói ra một cách nhanh chóng, rất hài lòng, vươn tay vỗ vai anh: “Rất tốt, anh là học sinh xuất sắc nhất em từng dạy, đã viết ra một bài luận mang đầy ý nghĩa.”
【Tôi thấy đó là một bài luận học thuật nóng phỏng tay】
【Thông cảm cho anh Lộ, cũng chẳng dễ dàng gì】
【Lộ Đình Châu vì theo đuổi vợ mà chịu khổ còn hơn cả nửa đời trước cộng lại】
Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc vài giây, dáng vẻ thả lỏng, nửa dựa vào bồn rửa tay, tay chống lên mép, người hơi nghiêng về phía trước, mang một tư thế có phần chủ động.
Anh cúi đầu hỏi Ninh Lạc, giọng nói rất chậm, mang theo chút dụ dỗ: “Vậy, thầy Ninh có phần thưởng gì không?”
Ninh Lạc không hiểu: “Phần thưởng?”
Lộ Đình Châu đáp: “Học sinh trả lời đúng câu hỏi, chẳng phải đều nên có phần thưởng sao?”
“Vậy anh muốn gì?” Nói xong cậu cảnh giác: “Không chi tiền đâu đấy.”
Lộ Đình Châu nghe thấy câu sau, giọng nói trầm thấp pha chút lầm bầm: “Đồ mê tiền.”
Ninh Lạc không nghe rõ, nhưng tiếng lại lọt vào micro, khiến cư dân mạng phấn khích đến bay cao chỉ vì giọng điệu cưng chiều này.
Lộ Đình Châu cũng không định để cậu nghe rõ, ánh mắt dừng lại trên đầu Ninh Lạc, khóe môi khẽ cong: “Nếu là phần thưởng, vậy không bằng tặng thứ này cho anh làm bookmark nhé?”
Ninh Lạc chưa kịp hiểu “thứ này” là gì thì Lộ Đình Châu đã giơ tay, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc cậu, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Khi thu tay lại, anh tiện tay chỉnh lại tóc mái cho Ninh Lạc, vén ra sau tai.
Hơi thở nhẹ lướt qua trán cậu.
Ninh Lạc thấy anh cầm lấy một chiếc lá. Lá có đường vân rõ nét, ánh sáng xuyên qua để lộ màu xanh trong suốt đẹp mắt.
Ninh Lạc gãi đầu: “Có phải vô tình dính vào không?”
“Có lẽ vậy.”
“Nhưng đẹp ghê,” Ninh Lạc khen, “Anh lấy làm bookmark là vừa đẹp luôn. Anh có mang sách không? Đem về dễ bị nhăn lắm.”
“Có.”
Lộ Đình Châu nhìn chiếc lá trong tay rồi lại nhìn Ninh Lạc.
Sau đó cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, dùng đầu lá nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Ninh Lạc: “Vậy tặng anh nhé?”
Ninh Lạc sờ sờ mũi, cũng cười theo: “Được thôi.”
Lộ Đình Châu cất chiếc lá đi, vỗ vỗ cậu: “Đi thôi, nấu cơm nào.”
Ninh Lạc nghĩ đến món tôm hùm đất, vui vẻ giơ tay hoan hô: “Được, em đi giúp đây!”
Rồi cậu chạy vụt đi, kéo theo cả đám nhóc con lóc nhóc cùng đi phụ Lộ Đình Châu.
Nguyên cả viện bao nhiêu cái miệng ăn, không thể để đại đầu bếp Lộ mệt được.
Ôi trời, đúng là thầy Ninh chu đáo mà.
Ninh Lạc thậm chí còn không quên lôi theo cả Tào Cẩm Lưu đang bị Chu Kiều từ chối, đứng trước cửa làm khổ nhục kế.
“Cậu đừng buồn vội, có chuyện còn buồn hơn cần thông báo đây.”
Tưởng Tư Kỳ đi ngang qua: “…”
Cảm thấy không giống lời một con người sẽ nói.
Rõ ràng là Tào Cẩm Lưu đã hiểu rõ tính cách của Ninh Lạc, gật đầu đáp: “Idol, anh nói đi.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Ninh Lạc lại nhớ đến chuyện dùng chữ ký của mình để “câu” chị dâu, nghiến răng: “Chúng ta thực hiện chế độ Không lao động thì không được ăn, vậy nên cậu phải vào bếp phụ giúp.”
Tào Cẩm Lưu vui vẻ chấp nhận: “Được thôi, vậy tối nay ăn gì?”
Ninh Lạc buông ba chữ: “Tôm càng cay.”
Tào Cẩm Lưu ngừng lại ba giây, vui sướng nhảy bật lên: “Tôm càng cay!!”
“Đây đâu phải chuyện buồn, là chuyện vui đấy chứ! Còn chờ gì nữa!” Cậu ta kéo Ninh Lạc chạy thẳng về phía bếp, không quên quay sang gọi Chu Kiều: “Anh Kiều à, em không làm phiền anh nữa đâu, em đi nấu cơm cho anh đây. Nhớ ra ăn bữa tối đầy tình cảm của em nha!”
Cửa phòng mở ra, Chu Kiều đứng ngay đó: “Chờ đã, tôi cũng đi phụ giúp.”
Tào Cẩm Lưu lập tức buông Ninh Lạc ra, khoác lấy tay Chu Kiều, thân thiết áp sát: “Vậy em ăn bữa tối đầy tình cảm của anh nha.”
Chu Kiều mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được, cũng không hất tay Tào Cẩm Lưu ra.
Tào Cẩm Lưu được nước lấn tới, lại áp sát thêm chút nữa. Khi Chu Kiều quay sang nhìn, cậu ta cười rạng rỡ, chẳng có chút gì là bối rối: “Anh đổi nước giặt gì thế? Thơm ghê, rất dễ chịu.”
Ninh Lạc cúi nhìn cánh tay trống không của mình.
“Hừ, thơm chứ gì? Đúng là không thể nói lý với mấy đứa ham hương thơm như các cậu.“
“Tào Cẩm Lưu, cậu cứ đi với anh trai cậu như thế đi nhé, tôi gọi xe đây!“
Tiền Đa Đa méo miệng, vẻ mặt đầy “Cái quái gì đang diễn ra vậy?” xen lẫn chút tiếc nuối.
Ninh Lạc à, nếu cậu tuôn hết mấy câu này ra thì chương trình đã tăng lượng chủ đề bàn tán lên bao nhiêu rồi chứ!
Cốt lõi vẫn là quá bảo thủ mà!
Ninh Lạc đi theo hai người họ, nhìn về phía phòng của Tạ Kha: “Tôi còn chưa gọi anh cậu.”
Tào Cẩm Lưu: “Anh ấy hả? Anh ấy sẽ không ăn mấy thứ như tôm càng cay đâu. Gọi cũng như không.”
Ninh Lạc định ra vườn hái rau, liền nhờ Tưởng Tư Kỳ đi gọi giúp một tiếng.
Kết quả là vừa nghe thực đơn tối nay, Tạ Kha lập tức nhăn mày: “Sao lại ăn mấy thứ này? Không có bò bít tết hay mì Ý à?”
Tôm càng cay thì sao? Đừng có kỳ thị tôm càng cay!
Tưởng Tư Kỳ: “Không có.”
Tạ Kha: “Vậy tôi không ăn. Cảm ơn.”
Nói xong đóng cửa cái rầm.
Tưởng Tư Kỳ: “…”
Ăn hay không là tùy anh! Toàn là khẩu vị người Hoa thôi, anh còn bày đặt chơi trò Tây hóa.
Ở tập thứ hai, tốc độ nấu nướng rõ ràng nhanh hơn rất nhiều vì sau tập đầu tiên, ai cũng đã rèn luyện thêm kỹ năng bếp núc. Lần này mỗi người phụ trách một món, Tưởng Bội Ngôn và Tưởng Tư Kỳ còn mang theo dưa cải muối nhà tự làm để xào thịt.
Trước khi cải chua vào chảo, Ninh Lạc đã không kiềm được ăn thử mấy miếng, ngon đến mức nước miếng cứ tứa ra. Cuối cùng Tưởng Bội Ngôn không chịu nổi nữa, phải dùng tay giữ chặt đầu Ninh Lạc mà giật lại hũ cải chua.
Lộ Đình Châu làm bếp chính, mọi người hỗ trợ, chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Tạ Kha ngửi thấy mùi, bụng lập tức kêu rột rột.
Anh nhíu mày, đóng chặt cửa sổ, ngồi xuống bàn làm việc nhìn vào tờ Báo Tài Chính trên máy tính bảng, hối hận không biết bao nhiêu lần vì đã tham gia chương trình này.
Đúng là không nên tới, lúc đó mình nghĩ gì mà hồ đồ vậy chứ? Vì sợ Chu Kiều thực sự cắt đứt quan hệ mà chạy theo à? … Sao lại đang xào ớt nữa rồi?!
Lẽ ra phải giải quyết vấn đề từ gốc, khiến Chu Kiều không thể tham gia chương trình.
Dù gì thì ngoài bên cạnh mình ra, cậu ấy chẳng có nơi nào khác để đi… Nhưng sao thơm quá vậy!
Chết tiệt! Mùi tôm càng cay rõ ràng thế cơ mà!
Tạ Kha đặt tay lên bụng đói cồn cào, mặt mày tối sầm.
Mấy dòng trên Báo Tài Chính trước mắt giờ đều biến thành hình tôm càng cay.
Bên này thì anh cô đơn lẻ loi, còn đám người kia thì náo nhiệt như hội.
Họ kéo bàn từ trong nhà ra, bày giữa sân ghép thành hai dãy dài. Các món ăn được xếp ngay ngắn kín cả bàn.
Mức độ thì có món ngon món dở, nhưng may là mọi người đều rất tâm huyết, không có món nào cháy đen thui không nhận ra.
Nhưng mà…
Ninh Lạc nhìn chằm chằm món mì gói xào sốt chocolate trước mặt, giọng run run đầy chất vấn: “… Ai làm món này vậy?”
“Khẩu vị thật độc lạ! Món ăn thật ác độc!“
Tào Cẩm Lưu tự hào nhận ngay: “Em! Đây là món tủ của em đấy.”
Hơn nữa nguyên liệu đều sẵn có, chẳng cần đi hái, quá tiện lợi.
Cậu ta cảm thấy mình thật thông minh xuất chúng!
“Món tủ nghĩa là,” Ninh Lạc gắp một sợi mì, hỏi, “cậu chỉ biết làm món này thôi đúng không?”
Tào Cẩm Lưu cười hì hì hai tiếng.
Ninh Lạc hiểu rồi, nhắm mắt lại: “Có fan như cậu đúng là bất hạnh của tôi.”
Tào Cẩm Lưu nịnh nọt: “Quá khen quá khen, đôi bên cùng có lợi thôi.”
“Trời đất ơi, gặp phải đối thủ rồi!“
Chu Kiều nghe hai người đối thoại, không nhịn được bật cười.
Cười được nửa chừng, trước mặt Chu Kiều xuất hiện một tô mì gói xào sốt chocolate đầy ắp.
Ninh Lạc: “Anh Kiều, bữa tối đầy tình cảm của anh, đừng quên nha.”
Chu Kiều không cười nổi nữa.
Nụ cười không biến mất, chỉ là chuyển sang khuôn mặt của Ninh Lạc mà thôi.
————-————-
Sau bữa ăn, mọi người đều ăn rất no, lười biếng ngồi không muốn động đậy. Họ trò chuyện một lúc, thấy trời cũng không còn sớm mới bắt đầu dọn dẹp rồi ai về phòng nấy.
Tào Cẩm Lưu nói: “Nhưng tôi không có phòng.”
Ban đầu số phòng là vừa đủ, nhưng vì Tào Cẩm Lưu là người dùng “sức mạnh tài chính” mua suất tham gia nên đương nhiên không có phòng dành cho cậu ta.
Tiền Đa Đa đề nghị: “Chúng ta có thể hỏi xem nhà hàng xóm có phòng trống cho mượn không…”
Tào Cẩm Lưu nhanh chóng ngắt lời, nói nhanh như gió: “Không sao đâu, tôi có thể ở chung phòng với anh Kiều!”
“Nói thật đi, câu này cậu đã giấu trong lòng bao lâu rồi?“
Chu Kiều nhíu mày: “Nhưng chúng ta thật ra không quen thân lắm.”
Ở chung phòng với bạch nguyệt quang của bạn trai cũ cũng thật kỳ cục.
“Không sao, ngủ chung rồi sẽ thân thôi.“
Tào Cẩm Lưu cười ngượng ngùng: “Không sao, ngủ chung rồi sẽ thân thôi.”
Mọi người: ?
Cậu nhóc này rốt cuộc có nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc hay không vậy?
Ngay cả Ninh Lạc cũng rất sốc.
“Trời ạ, đúng là fan của tôi rồi, tư duy của chúng ta quả thật đồng điệu kinh ngạc!“
Phân chia phòng xong, Tiền Đa Đa chào tạm biệt trước, mọi người lần lượt về phòng.
Sau khi vào phòng, Ninh Lạc che camera lại. Mặc dù cơ thể đã rất mệt, nhưng cậu không muốn ngủ, bắt đầu lướt video thức khuya.
Lạ ghê, sao buổi tối chơi điện thoại lại thú vị hơn ban ngày nhỉ?
Không biết có phải vì tốc độ mạng hay không mà vừa qua nửa đêm, video tải cực kỳ chậm, mãi không làm mới được.
Ninh Lạc không cam tâm, đứng lên giường giơ điện thoại tìm sóng khắp nơi nhưng vô ích. Cuối cùng cậu quyết định đi “xin ké” wifi.
“Để xem chọn ai đây…”
Vừa liếc qua, cậu lập tức nhìn trúng tín hiệu mạnh nhất, tên là chữ “L”.
“Không cần nghĩ cũng biết là ai rồi!“
Ninh Lạc xỏ dép, chạy thình thịch ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.
Lộ Đình Châu vừa mở cửa đã thấy một chú khủng long nhỏ đứng trước mặt, cười nịnh nọt: “Hì hì, anh ơi, mật khẩu wifi là gì vậy?”
Lộ Đình Châu ngớ người: “Wifi của anh?”
Ninh Lạc gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, em thấy anh bật hotspot mà.”
“Chờ chút.”
Lộ Đình Châu chạm vào tai nghe bluetooth bên phải, nói gì đó bằng tiếng Anh rồi cúp máy, quay sang Ninh Lạc: “Có mở đấy, anh dùng cho laptop.”
Anh ra hiệu, Ninh Lạc thấy chiếc laptop sáng đèn ở phía sau.
“Ồ, hóa ra anh cũng là người ngủ lệch giờ à? Đến đây nào, thức khuya đi, dù sao cũng chẳng~có~ bao nhiêu tóc~“
Lộ Đình Châu: “…”
Sao cứ nói chuyện lại phải hát hò thế?
Ninh Lạc xoa tay, hỏi: “Vậy mật khẩu là gì ạ?”
Lộ Đình Châu đọc một dãy số, Ninh Lạc vội ghi nhớ: “Kết nối được rồi! À đúng rồi, anh đang bận hả? Em không làm phiền chứ?”
Lộ Đình Châu: “Không. Ban đầu có cuộc họp nhưng vì đối phương ở nước ngoài nên dời đến tối. Giờ cũng gần kết thúc rồi.”
Ninh Lạc gật đầu: “Ồ ồ.”
“Mình biết rồi, là công ty Intel ở miền Tây nước M phải không? Hình như anh nắm khá nhiều cổ phần bên đó… Nói mới nhớ, tiền anh kiếm được từ những khoản đầu tư này chắc đủ tiêu xài mười đời rồi nhỉ? Giàu ghê, chia chút tài vận cho em đi!“
Lộ Đình Châu nhướng mày, có vẻ khá ngạc nhiên vì cậu biết rõ về tài sản của mình.
Anh giơ tay gõ nhẹ vào chiếc mũ khủng long của Ninh Lạc: “Ai mua cho em vậy? Dễ thương thật.”
“Mẹ em mua đó,” mắt Ninh Lạc sáng rỡ, bắt đầu khoe khoang, “Mẹ nói em mặc bộ này siêu dễ thương, còn mua cho anh trai em một bộ áo Ultraman nữa.”
Lộ Đình Châu ngạc nhiên: “Anh em nhận à?”
Nếu nhớ không nhầm thì Ninh Lạc là con trong gia đình tái hôn, mối quan hệ giữa Ninh Dương và mẹ cậu ấy không thân thiết lắm.
Ninh Lạc gật đầu: “Nhận rồi.”
“Mặc dù lúc đó mặt anh ấy biểu cảm rất đặc sắc, hahaha!”
Cũng có thể tưởng tượng ra được.
Lộ Đình Châu thề rằng mình không có ý cười nhạo ai, chỉ là trời sinh đã thích cười thôi.
Anh khẽ ho một tiếng, che giấu ý cười: “Nhưng mặc cái này vào mùa hè thì nóng lắm đấy.”
“Đúng là hơi nóng, nhưng lúc nãy trong phòng điều hòa thì vừa đẹp.” Dù vậy, vì đây là bộ đồ ngủ mà mẹ cậu mới mua, Ninh Lạc không muốn mặc đồ khác nên đã mang theo.
Cậu thậm chí còn xoay người 360 độ khoe khắp mọi góc độ bộ đồ ngủ mẹ mua, rồi kéo đuôi ra trước mặt Lộ Đình Châu: “Nhìn nè, em còn có cái đuôi nữa!”
Lộ Đình Châu rất biết cách hưởng ứng, vuốt vuốt rồi bóp nhẹ cái đuôi.
Bàn tay anh vô tình chạm vào tay của Ninh Lạc. Có lẽ vì ở trong phòng điều hòa quá lâu, Ninh Lạc cảm thấy tay anh mát lạnh, mềm mịn như ngọc, rất dễ chịu.
“Ơ, không đúng!“
Lộ Đình Châu dừng tay: “Sao tự nhiên lại không đúng?”
“Tự nhiên mình nhớ ra rồi, cái tên ‘L’ này quen ghê! Thêm một vòng tròn phía sau chẳng phải là nick cũ ‘Lulu’ sao?“
Lông mày Lộ Đình Châu khẽ giật.
Ninh Lạc vẫn đang suy nghĩ, bỗng nhiên bị vỗ vai.
Lộ Đình Châu nghiêm túc chỉ ra sau lưng cậu: “Hình như có gì đó vừa đi qua.”
“Hả? Đừng hù em nha, em sợ lắm!” Ninh Lạc nhảy vọt ra sau lưng Lộ Đình Châu, sau đó mới dám nhìn theo hướng anh chỉ.
“…Ơ? Hình như thật sự có người? Không phải trộm chứ?”
Lộ Đình Châu trầm mặc.
Ban đầu anh chỉ nói đùa để dọa Ninh Lạc thôi, không ngờ lại thật sự có người.
“Chắc không đâu, bên ngoài vẫn có người của tổ chương trình, trộm không vào được.”
Ninh Lạc thấy người đó vào căn nhà chính, bật sáng một ngọn đèn: “Đi, qua xem thử!”
Lộ Đình Châu: ?
Anh hỏi: “Gan kiểu Schrödinger* của em đấy à?”
Ông này nổi tiếng với một trong những thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng nhất trong cơ học lượng tử là “Con mèo của Schrödinger”, hay đôi khi còn được gọi là “nghịch lý con mèo của Schrödinger”.
Ninh Lạc bám chặt tay anh không buông, cười ngượng ngùng: “Không sao mà, có anh đây rồi.”
“…”
Lộ Đình Châu bị kéo theo, cả hai lặng lẽ bám đuôi vào nhà chính.
Ninh Lạc áp sát tường, thận trọng bước về phía ánh sáng trong bếp.
Nhà bếp có hai cửa, cậu khẽ nói: “Cho an toàn, mình đi cửa kia.”
Lộ Đình Châu: “…”
Bám đuôi người khác vốn đã chẳng an toàn chút nào rồi.
Ninh Lạc vòng sang cửa khác, lén thò đầu ra.
Và cậu nhìn thấy…
“Ơ, một bá đạo tổng tài đang lục lọi đồ ăn trong bếp?“
Tạ Kha đang lục tung bếp, thậm chí còn tìm đến đống tôm hùm đất mà ban ngày anh chê bai không tiếc lời, nhưng giờ chỉ thấy chút nước sốt còn sót lại.
Anh ôm cái bụng đói cồn cào, nhíu mày: “Chết tiệt, đồ ăn rốt cuộc đâu hết rồi?”
Ninh Lạc lẩm bẩm: “Nhìn là biết anh ta đói thật rồi…”
Không tìm được gì, Tạ Kha lại lục lọi khắp nơi, không chừa góc nào, nhưng chỉ thấy toàn đồ ăn thừa, càng tức giận hơn.
Bá đại tổng tài chưa từng chịu uất ức thế này!
“Ban ngày Tạ Kha: Tôm hùm đất chó còn chẳng thèm ăn! Ban đêm Tạ Kha: Đến chó cũng phải ăn chứ!“
Lộ Đình Châu cười khẽ.
Dù không phát ra tiếng nhưng vai Ninh Lạc tựa vào ngực anh vẫn cảm nhận được sự rung nhẹ.
Cậu cuống quýt ra hiệu tay: “Không được phát ra tiếng, không được phát ra tiếng!”
Cả căn phòng đột nhiên bật sáng đèn.
Ninh Lạc đối diện ngay với ánh đèn chói lóa, mắt bị k.ích t.hích đến phải nheo lại, chảy chút nước mắt s.inh lý.
Rồi một bàn tay che lấy mắt cậu, ngăn ánh sáng đột ngột, hàng mi cong khẽ quét qua lòng bàn tay.
Giọng Tào Cẩm Lưu vang lên: “Anh? Anh đang làm gì vậy?”
Hóa ra là cậu ta?
Ninh Lạc kéo tay Lộ Đình Châu xuống, lén lút thò đầu nhìn.
Tạ Kha bị em họ bắt gặp, vô cùng ngượng ngùng, giả vờ không có chuyện gì, chỉnh lại cà vạt, chuyển đề tài: “A Lưu? Anh cũng định hỏi em đây, tối nay em không qua tìm anh, ngủ ở đâu rồi?”
Giọng Tào Cẩm Lưu ngừng một lúc mới vang lên: “Ồ, em ngủ với anh Kiều.”
“Tên này chắc chắn cố ý rồi. Ngon nhất không gì bằng bánh chẻo*, vui nhất không gì bằng trêu chị dâu*, đúng không?“
Tác giả chơi chữ:
好吃不过饺子 (Ngon nhất không gì bằng bánh chẻo) /hào chī bùguò jiǎozǐ/
好玩不过嫂子 (Vui nhất không gì bằng trêu chị dâu) /hǎowán bùguò sǎozǐ/
Lộ Đình Châu hơi nhíu mày, toàn nghe chuyện gì đâu không.
Tạ Kha nghe xong thì sững sờ, không tin nổi: “Em? Ngủ với Chu Kiều??”
Hai người họ – hai người thầm mến anh – ngủ chung giường???
Nhìn cậu gật đầu, mặt Tạ Kha trầm xuống: “Có phải Chu Kiều nói gì lừa em không? Không được, em ra ngủ với anh.”
Tào Cẩm Lưu vẫn cười hì hì, nhưng ánh mắt lạnh đi: “Em cũng định nói chuyện này đây. Anh Kiều rất tốt, anh ấy không có ý xấu gì, sau này đừng để em nghe thấy anh đoán bừa về anh ấy nữa.”
Hại em cũng bị liên lụy!
Tạ Kha ngẩn ra: “Em đang nói gì vậy?”
“Ý em là,” Tào Cẩm Lưu liếc anh ta một cái, “Em thích anh Kiều, em tình nguyện ngủ với anh ấy, anh quản được à?”
Tạ Kha lỡ tay làm đổ hộp gia vị bên cạnh.
Ninh Lạc kinh ngạc.
Ninh Lạc phấn khích.
“Nhanh lên, đánh nhau đi!!“