Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 75

Khi Tào Cẩm Lưu nghe tiếng la mắng của Tạ Kha, cậu ta co mình sợ hãi, cuộn tròn vào vòng tay của Chu Kiều, trong khi miệng kêu lên lời than nhục đầy thương cảm:
“Anh trai ơi, anh xem anh ta kìa – không chỉ đánh người dữ mà chửi người cũng dữ thiệt luôn á!”

Chưa kịp Chu Kiều hồi phục, Tạ Kha đã nóng giận đến mức mất hết lý trí:
“Tào Cẩm Lưu, cậu có muốn chết hả!”

Ninh Lạc đứng bên xem cho vui, lẩm bẩm:
“Tôi thấy cậu ta chẳng muốn chết, nhưng cũng chẳng còn hứng sống nữa.”

Cậu tự dưng với tay móc vào túi định lấy ra vài hạt dưa để nhấm nháp, nhưng ai ngờ nhận ra mình chỉ mặc đồ ngủ. Chút tiếc nuối, cậu chỉ biết ôm lấy “đuôi khủng long” của bản thân để tự an ủi.

Lộ Đình Châu cúi đầu nhìn đôi tay bỗng trở nên trống rỗng của mình, rồi chạm nhẹ vào đầu ngón tay – vẫn còn dư lại cảm giác ấm áp và mềm mại.

Nhìn Tạ Kha bộc phát cơn giận như một con khủng long phun lửa, Chu Kiều vội bước tới che chở cho Tào Cẩm Lưu đang ngoan ngoãn đắp túi đá chườm mặt:
“Tạ Kha, anh có thể bình tĩnh chút được không? Em ấy là em trai của cậu mà.”

Tạ Kha càng giận thêm:
“Tôi chẳng có em trai như vậy!”

“Tạ Kha!” Chu Kiều vừa chạm đúng vào chỗ yếu của anh ta, nói:
“Mọi người đều đang nhìn kìa, cậu chẳng muốn tiếp tục ồn ào nữa chứ?”

“Tại sao? Chu Kiều, cậu chẳng nghe những gì cậu ta vừa nói sao? Cậu còn dám đứng ra bào chữa cho cậu ta à?”
Tạ Kha kinh ngạc đến nỗi mất lời.

“Tôi không phải bào chữa cho em ấy, hai người các người tôi chẳng muốn bào chữa cho ai, tôi chỉ mong cho chuyện ồn ào này mau dứt đi thôi.”
Chu Kiều mím môi nói vậy.

Nghe vậy, Tào Cẩm Lưu liền trông mặt đầy thương cảm nhìn Chu Kiều, nhưng Chu Kiều chẳng ngoái đầu nhìn cậu ta chút nào. Tào Cẩm Lưu cúi đầu, trông như quả cà tím bị sương đông, héo hon.

“Cậu, được… Chu Kiều, cậu giỏi lắm!”
Tạ Kha tựa lưng vào lưng ghế sofa, tay kia ôm lấy ngực, mắt luồn mờ theo từng cơn giật.

Anh ta tính là gì? Người yêu thầm trong nháy mắt biến thành tình địch, không những chuyên tâm đào góc tường của anh ta mà còn xúi giục Chu Kiệu đứng ở phía đối diện với mình!

Tạ Kha chất vấn: “Vậy những khoảnh khắc tươi đẹp giữa chúng ta là gì?”

Ninh Lạc nhanh nhảu đáp:

Là rong biển

Sắc mặt Tiền Đa Đa hơi méo mó, vừa yêu vừa hận cậu.

Chu Kiều: “Giữa chúng ta, chưa bao giờ có gì tốt đẹp.”

Tạ Kha lại bị nghẹn họng.

Nhưng không thể không nói, Chu Kiều vẫn là người hiểu rõ Tạ Kha, biết anh ta sĩ diện, lập tức nắm trúng điểm yếu của Tạ Kha, khiến anh ta có lửa cũng không phát ra được, nghẹn trong lòng càng khó chịu hơn.

Tạ Kha cuối cùng cũng phải nếm trải cái cảm giác có miệng mà không nói được.

Ninh Dương lại thêm dầu vào lửa, cậu cực kỳ nhiệt tình muốn Tạ Kha xui xẻo thêm chút nữa: “Tổng giám đốc Tạ, như vậy là không đúng rồi, đã là người một nhà thì nên giáo dục, giao tiếp cho tốt, không phân biệt đúng sai đã xông lên đánh người, còn chửi mắng Tiểu Tào đi chết, thật sự là quá đáng.”

Nói xong, Ninh Dương chỉnh lại cổ áo, ung dung tự đắc, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ khoang khoái của người đứng nói chuyện không đau lưng.

Ninh Lạc cay độc bình luận:

Anh kiêu ngạo như con gà trống lớn ngẩng cao đầu đi bộ trong sân sau vậy

Ninh Dương thầm khinh bỉ một tiếng trong lòng.

Đó là bởi vì em chưa nhìn thấy bộ dạng Tạ Kha tranh giành làm ăn với mình! Đó còn là tranh giành làm ăn sao? Là tiền đó!

Quân tử yêu tiền bạc, kiếm tiền phải có đạo đức, Ninh Dương lại liếc nhìn Tạ Kha, hừ cười, tiểu nhân yêu tiền bạc thì không biết lễ độ.

Tạ Kha bị anh ta chọc tức đến chết đi sống lại, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu đau, đau đến mức anh ta đổ mồ hôi: “Tôi không phân biệt đúng sai? Những gì anh ta vừa nói mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Đây mà còn không phân biệt đúng sai?? Chẳng lẽ phải để cậu ta ngồi lên đầu tôi mới đúng sao!”

Giọng nói của Tào Cẩm Lưu yếu ớt vang lên: “Anh, em thấy anh và anh Tiểu Kiều chia tay rồi mới nói những lời này, em biết anh tức giận, anh đánh em thì cứ đánh đi, coi như là trút giận.”

Cậu ta tỏ vẻ yếu đuối không thể tự lo cho mình, chỉ có một cái miệng là còn phun được trà xanh: “Chỉ cần sau này hai chúng ta cạnh tranh công bằng là được, dù sao anh cũng không phải là người của anh Tiểu Kiều nữa rồi. Cũng đừng nói gì mà lên lên đầu nữa, không tôn trọng anh Tiểu Kiều.”

Tạ Kha run rẩy nửa ngày, vậy mà không thốt ra được một câu nào.

Tiền Đa Đa vừa nhìn sắc mặt anh ta thì kinh hãi: “Tổng giám đốc Tạ, sao mặt anh trắng như quỷ thế?”

“Tôi… dạ dày…! ” Tạ Kha cố gắng phun ra hai chữ, mắt trợn trắng, ngã xỉu xuống sofa.

Mọi người kinh hãi.

“Trời má!”

“Sao thế này?”

“Không phải chứ? Chắc là bị tức ngất thật rồi?”

Đối diện, Chu Kiều thản nhiên nói: “Anh ấy có bệnh dạ dày, buổi tối chưa ăn cơm.”

Lại bị chọc tức một trận, không ngất xỉu mới là lạ.

Sao không nói sớm!

Tiền Đa Đa kéo Phương Lộc Dã và mấy người khác, vội vàng xúm lại khiêng Tạ Kha lên như khiêng bao tải, xông ra khỏi phòng chính, chạy đến bệnh viện trong đêm.

“Lại vào cung lần nữa rồi,” Ninh Lạc huých Lộ Đình Châu, nhỏ giọng nói, “Tạ Kha rất hiếu thắng, Chu Kiều cũng rất hiếu thắng, nhưng từ nay về sau Chu Kiều không cần hiếu thắng nữa rồi, anh biết tại sao không?”

Lộ Đình Châu nghe anh ta nói nửa ngày trời mới hỏi: “Tại sao?”

Ninh Lạc chỉ vào Tào Cẩn Lưu nói: ““Bởi vì, sức mạnh của cậu ta đã đến rồi.””

Lộ Đình Châu: “…”

Cái gì mà như mấy cái hướng dẫn bất tử trên mạng vậy?

Tào Cẩm Lưu vì vết thương đau nhức mà kêu la không ngừng, Chu Kiều lại tìm cho cậu ta một quả trứng, bảo cậu ta lăn lên mặt, chỉ cần dùng sức một chút là cậu ta lại kêu đau: “Anh ơi nhẹ thôi, đau quá à ~”

“… Tại sao cậu ta kêu đau mà còn mang theo cái giọng nhỏ nũng nịu thế kia chứ?”

Ninh Lạc hết sức khó hiểu.

Chu Kiều buông tay, đứng trước mặt Tào Cẩm Lưu lặng lẽ nhìn cậu ta.

Cậu ấy không nói gì, Tào CẩM Lưu liền hoảng loạn, vừa ôm mặt đầy vết thương vừa liên tục nói: “Em nói bậy, không đau chút nào… Anh đừng giận, em sai rồi.”

Càng nói giọng càng lấy lòng, Ninh Lạc dường như nhìn thấy một chú chó Shiba Inu đang vẫy đuôi, vì phạm lỗi mà lộ ra nụ cười lúng túng nhưng vẫn lịch sự, cầu xin chủ nhân tha thứ.

Chu Kiều hỏi: “Tại sao lại nói thích anh với Tạ Kha? Cảm thấy như vậy rất vui sao?”

Tim Tào Cẩm Lưu đập thình thịch, không biết nên trả lời câu hỏi chết người này như thế nào.

Ninh Lạc thấy người đều đã đi hết, kéo Lộ Đình Châu cũng muốn chuồn ra ngoài, vừa nghe thấy câu hỏi này thì chân như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích được nữa.

Lộ Đình Châu bước ra vài bước, quay đầu lại nhìn, Ninh Lạc đã nhấc mông ra khỏi chỗ ngồi, đầu vẫn dán vào khung cửa sổ nhìn trộm vào bên trong, giống như một cây gậy nghiêng ngả cắ.m vào góc tường, chỉ có cái đầu là lộ ra ngoài.

“…”

Lộ Đình Châu cảm thấy, cảnh tượng này nếu nhìn từ trong ra ngoài, sẽ vô cùng k.ích th.ích.

Trong phòng.

Tào Cẩm Lưu cảm thấy mình quá oan uổng: “Không phải, em không có ý đó! Em chính là thích anh, luôn luôn thích anh, anh không biết hai người chia tay em vui mừng đến mức nào đâu!”

Chu Kiều im lặng, một lúc sau: “Nhìn ra rồi, là rất vui mừng.”

Tiêu đời rồi, bất cẩn để lộ lời nói thật lòng!

Tào Cẩm Lưu hận không thể tự tát mình một cái, vội vàng chữa cháy: “Không không không, ý em là, cuối cùng anh cũng thoát khỏi bể khổ rồi, Tạ Kha không phải là người tốt gì, em là vì anh mà vui mừng.”

“Còn em thì sao, em thì có thể tốt đẹp hơn bao nhiêu?” Chu Kiều ấn quả trứng trong tay lên mặt Tào Cẩm Lưu, đau đến mức cậu ta lập tức rơi nước mắt, chỉ là không dám kêu nữa.

Chu Kiều thấy vậy thì nói: “Cho dù em thật sự thích anh, em cũng chỉ mới học đại học, Tào Cẩm Lưu, anh lớn hơn em tám tuổi, chúng ta không hợp nhau.”

Ninh Lạc tính toán trong đầu:

Ồ, hai người này chênh lệch tuổi tác còn lớn hơn, lúc cậu ta mặc quần thủng đít thì anh Tiểu Kiều của cậu đã học trung học cơ sở rồi

“Anh nói như vậy… Em thật sự không biết nên đáp lời thế nào,” Tào Cẩmn Lưu nghe vậy thì khó chịu, cái đầu lông xù xì rũ xuống, “Vậy anh cũng phải cho em một cơ hội chứ? Chúng ta còn chưa từng ở bên nhau, sao anh biết có hợp hay không hợp? Biết đâu, biết đâu anh lại thích trẻ tuổi hơn thì sao, phải không?”

Anh ta ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề nhìn Chu Kiều, nói, “Chẳng phải mọi người đều nói đàn ông trưởng thành rất được săn đón sao? Chứng tỏ em vẫn có chút sức cạnh tranh trên thị trường.”

Chu Kiều muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt sắp khóc của Tào Cẩm Lưu, vẫn là không nói ra: “… Tùy em vậy.”

Dù sao thì thử rồi sau khi thất bại mới chịu từ bỏ.

Tào Cẩm Lưu lại coi câu nói này là sự ngầm đồng ý, đầu tiên là khó tin, sau đó lập tức cười toe toét.

Cười đến ngốc nghếch.

Ninh Lạc cảm thấy càng giống chó Shiba Inu vẫy đuôi hơn.

Chu Kiều liếc nhìn, lặng lẽ rời mắt đi.

Sau đó liền nhìn thấy một cái đầu lơ lửng giữa không trung, đang cười như bà cô nhìn anh ấy.

Hai người nhìn nhau từ xa.

Tim Chu Kiệu đột nhiên co rút lại, lùi lại mấy bước đập vào người Tào Cẩm Lưu, không kịp lo nghĩ gì nhiều kéo cậu ta chỉ về phía khác, mặt mày trắng bệch: “Ma! Ma!! Có ma!!”

Con ma lập tức quay đầu nhìn ra phía sau, cũng hoảng sợ hét lớn: “Có ma??? Ma ở đâu ơ ơ ơ ơ!!”

Tào Cẩm Lưu ôm lấy món quà trời ban này, nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, còn chưa kịp quay đầu lại thì miệng đã thốt ra: “Idol? Là anh sao?”

Chu Kiều từ cực kỳ kinh hãi hoàn hồn lại, con ngươi giãn ra từ từ lấy lại tiêu cự, nhìn cái đầu kia.

Sau đó, giống như cảnh quay chậm trong phim, cái đầu kia quay lại, vươn về phía trước một chút, lộ ra phần cổ bên dưới, sau đó một bàn tay duỗi ra, vẫy vẫy.

“Chào?” Ninh Lạc ngượng ngùng e thẹn cười, “Vừa nãy anh gọi tôi sao?”

Chào cái con khỉ!

Chu Kiều sống ngần ấy năm, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn đấm người ta thành bánh khoai.

Đợi đến khi phản ứng lại thì lại thấy xấu hổ, vì phản ứng thái quá của mình vừa rồi.

Chu Kiều ho nhẹ: “Tiểu Lạc, cậu, cậu đến từ khi nào vậy? Vẫn luôn ở đây không đi sao?”

Ninh Lạc nói: “Một mình tôi? Ồ, không phải một mình tôi.”

Da đầu Chu Kiều nhảy lên, có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Ninh Lạc lại lôi ra một cánh tay nữa, vẫy tay chào mọi người: “Anh, chào mọi người đi.”

Chu Kiều nhìn Lộ Đình Châu đi ra theo, con ngươi từ từ phóng to.

Lộ Đình Châu bất chấp ánh mắt kỳ dị kinh hãi của hai người, tâm lý tố chất phi thường tốt, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hai chúng tôi đi ngang qua, đến tìm đồ ăn.”

Tào Cẩm Lưu & Chu Kiều: “……”

Điên rồi, anh thật là thiên tài.

Anh xem chúng tôi có tin không?

Tin hay không thì Lộ Đình Châu không quan tâm, dù sao lý do cũng đã đưa ra rồi, vô cùng lễ phép đưa ra yêu cầu khác của mình: “À phải rồi, Tiểu Tào, nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, ngày mai còn dùng.”

Tào Cẩm Lưu: “Hả? Nhưng tôi là thương binh mà, có thể để…” tổ chương trình làm không?

Những lời còn lại dưới ánh mắt như cười như không của Lộ Đình Châu, lập tức nuốt trở lại: “Được được được thầy Lộ, không vấn đề gì thầy Lộ. Tôi thích làm việc nhất haha, ai giành việc của tôi làm là tôi giận đó!”

Lộ Đình Châu hài lòng gật đầu: “Rất có giác ngộ, không tệ.”

Ninh Lạc cũng theo đó gật đầu hài lòng: “Đảng và tổ chức xem trọng cậu, yêu thích sinh viên đại học, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi tràn đầy nhiệt huyết.”

“Không không không, là tôi nên làm.” Tào Cẩm Lưu lạc lối trong những lời khen ngợi tung hứng của hai người, hoàn toàn quên mất mình muốn hỏi gì.

“Vậy cứ như vậy đi,” Lộ Đình Châu kéo đuôi khủng long của Ninh Lạc, “Đi, về ngủ.”

“Đi đi đi.” Ninh Lạc nhảy cẫng lên đuổi theo.

Chu Kiều nhìn hai người đi xa, mới ý thức được không đúng.

“Chờ đã, rốt cuộc họ đến từ khi nào? Đã đứng ở đó bao lâu rồi? Hai người tại sao lại ở cùng nhau vào buổi tối?”

Tào Cẩm Lưu gãi gãi đầu: “À… quên hỏi.”

Thầy Lộ vừa nói chuyện là cậu ta bị dắt mũi ngay.

Chu Kiều: “……”

Chu Kiều: “Còn nữa, đừng ôm tôi nữa, buông tay!”

Chu Kiều mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng quát.

————-————-

Ninh Lạc một buổi tối ăn dưa, gặm đường rất vui vẻ, di chứng duy nhất là không còn buồn ngủ, cùng Lộ Đình Châu vui vẻ chúc ngủ ngon rồi bị vu.ốt ve đuôi khủng long một cái, Ninh Lạc trở về phòng mình, nằm trên giường sung sướng kết nối mạng của Lộ Đình Châu, bắt đầu lướt điện thoại.

Cậu thậm chí còn rảnh đến mức đăng một dòng trạng thái lên WeChat.

【Tôi chính là Tứ thái tử Ngao Dạ thất lạc nhiều năm của Đông Hải Long Vương. Kỳ hạn ba năm đã đến, chuyển cho tôi 50 tệ, giúp tôi trở về ngai vàng của Long Vương】

Bên dưới rất nhanh đã có bình luận:

【Ninh Dương: Còn không ngủ, coi chừng đường chân tóc bị ghim chặt vào đỉnh đầu đó】

【Tưởng Bội Ngôn: Tin cậu là Long Vương còn không bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng】

【Phương Lộc Dã: Cậu cứ chịu đựng đi, ai có thể chịu đựng lại cậu chứ, tôi còn phải ở bệnh viện cùng Tiền Đa Đa trông chừng tổng tài dầu mỡ】

Tưởng Bội Ngôn nói xong, còn nhắn tin riêng cho Ninh Lạc.

【Tào Cẩm Lưu rốt cuộc đã thượng vị thành công chưa?】

Ninh Lạc rất đáng ghét ném xuống hai chữ: 【Đoán xem】

Không để ý đến Tưởng Bội Ngôn đang nhảy cẳng lên bên kia, Ninh Lạc thấy Lulu cũng online, cậu ấy cũng like bài đăng trạng thái trên WeChat của cậu và hỏi cậu có muốn chơi game không.

【Có người được thượng vị, có người lên hương, mà tôi vẫn luôn lên hạng. Lulu, lên acc!】

【Lulu: Chờ đã, hỏi cậu một câu hỏi trước đã】

【Otaku Lạc béo: Gì? Cậu nói đi】

【Lulu: Rất đơn giản, nếu cậu phát hiện có người lừa gạt cậu, cậu sẽ như thế nào?】

Ninh Lạc vừa nghe, trách không được bạn chơi game của cậu lại phá lệ thức đêm, thì ra là gặp phải vấn đề tình cảm nan giải!

Lúc này, đương nhiên là phải để bậc thầy tình yêu, quân sư thâm niên đến xem rốt cuộc là chuyện gì.

【Otaku Lạc béo: Hỏi tôi á? Vậy thì cậu hỏi đúng người rồi, tôi trải qua trăm trận, chìm nổi biển tình, chút chuyện tình cảm vặt vãnh này, dễ ợt!】

Lộ Đình Châu: Ha ha.

Ngón tay vừa động, lễ phép thỉnh giáo: 【Nói thử xem xem?】

【Otaku Lạc béo: Phải phân tích tình huống đã, trước tiên, đối phương có lừa tiền của cậu không?】

【Lulu: Không phải tôi… thôi bỏ đi】

Lộ Đình Châu nghĩ đến việc mình lần trước tiết Thanh Minh nhận hai phần quà của Ninh Lạc mà còn không lên tiếng, dựa theo tính cách keo kiệt của đối phương… có lẽ, có thể, có lẽ, tính là lừa tiền?

Anh thăm dò gửi qua: 【Chắc là tính đi, lừa rồi, nhưng không nhiều】

【Lulu: Đối mặt với tình huống này, cậu xử lý thế nào?】

Lừa tiền á?!

Ninh Lạc từ trên giường nhảy dựng lên, hai tay thay nhau gõ chữ đầy nhiệt huyết:

【Cái này mà cậu không mắng? Cái này mà cậu còn yêu? Nhường tôi một chút tức đến phát cáu, mắng một trận trời yên biển lặng! Cậu không mắng để tôi đi mắng, đưa acc cho tôi, tên lừa đảo đáng ghét, tôi phải xé nát cái miệng của hắn ta!!】

Lừa tình lừa thân lừa sắc đều có thể, duy độc không thể lừa! tiền! của! cậu!

Lộ Đình Châu: “…”

Anh lặng lẽ mở trang cài đặt điện thoại, đổi tên hotspot của mình.

Bình Luận (0)
Comment