Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 76

Ninh Lạc bên kia cũng không tha cho Lộ Đình Châu.

【Otaku Lạc béo: Số id của tên lừa đảo bao nhiêu? Gửi nhanh cho tôi, tôi phải lấy mấy câu chửi nhau sưu tầm được ra để xung phong cho cậu】

【Otaku Lạc béo: Tôi vì Lulu mà giương cờ lớn, xem ai dám đối địch với cậu!】

【Otaku Lạc béo: Sao không trả lời tôi? Cậu không phải đang chụp ảnh nhật ký chat rồi gửi cho tên lừa đảo đấy chứ? Đừng tin đàn ông Lulu ơi!】

Lộ Đình Châu hết chịu nổi, trả lời một câu: 【Cậu không phải là đàn ông à?】

Ninh Lạc rất giỏi tùy cơ ứng biến: 【Trừ khi người đàn ông đó là tôi】

Cậu thấy đối diện bắt đầu im lặng, lại gõ thêm một hàng chữ: 【Rốt cuộc cậu định thế nào? Chẳng lẽ muốn tha thứ á?】

Lộ Đình Châu cố gắng biện giải cho mình vài câu: 【Thật ra không phải chủ quan muốn lừa gạt, chỉ là không có cơ hội nói ra】

【Nếu để ý đến tiền thì đối phương nói sẵn sàng xin lỗi và muốn bồi thường bao nhiêu cũng được】

Ninh Lạc không nói gì, gửi cho cậu ta một cái icon.

Một con mèo đẩy xe mua hàng: Đi mua cho cậu ít não.

Một lát sau: 【Uống Sữa óc chó Six Walnuts không? Đã đặt ba hộp cho anh rồi, thiếu gì bù nấy, dù nghèo cũng phải ăn uống tử tế】

Lộ Đình Châu: “…”

Ninh Lạc đã bắt đầu lo lắng sốt ruột, lên Baidu tìm cách cứu vãn não tình yêu, bên kia gửi tin nhắn mới.

【Lulu: Đã xóa rồi】

Ninh Lạc truy hỏi: 【Tiền lấy về chưa?】

【Lulu: … Lấy về rồi】

Ninh Lạc lập tức nhẹ nhõm.

【Otaku Lạc béo: Hay hay hay, để ăn mừng cậu đã tỉnh táo, chơi game không?】

【Lulu: Không, muộn rồi, lát nữa ngủ】

【Otaku Lạc béo: Vậy chúng ta nói chuyện phiếm cũng được, tôi vừa hay có chuyện cực kỳ k.ích th.ích muốn nói với cậu!】

Lộ Đình Châu quả thật đang tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, bị Ninh Lạc làm ầm lên càng thêm mệt mỏi, thấy tin nhắn trả lời một chữ “hả?”, sau đó đánh răng, điện thoại rung lên, anh liếc mắt xuống.

【Otaku Lạc béo: Gần đây tôi có công việc được tiếp xúc với Lộ Đình Châu, nhưng đây không phải là trọng điểm!】

【Otaku Lạc béo: Trọng điểm là hôm nay tôi thừa lúc anh ta không để ý đã s.ờ so.ạng cơ bụng của anh ta mấy cái! Trời ơi cảm giác quá tuyệt vời, lòng bàn tay và mu bàn tay tôi đều xoa xoa mấy lần】

Lộ Đình Châu bị sặc.

“Khụ khụ khụ!”

Không cẩn thận nuốt phải một ngụm kem đánh răng vị bạc hà, Lộ Đình Châu cau mày vội vàng súc miệng.

Lộ Đình Châu bắt đầu hồi tưởng kỹ càng, có chuyện này sao?

Hình như lúc hai người trốn trong góc ăn dưa, Ninh Lạc quả thật luôn đẩy anh ra phía sau, anh cho rằng đối phương sợ bị phát hiện.

Sờ cơ bụng… Lộ Đình Châu nheo mắt, nói vậy, có người là cố ý giả vờ không với tới đuôi khủng long, tay ở phía sau mò mẫm lung tung, thật ra là thừa cơ chiếm tiện nghi của anh sao?

【Otaku Lạc béo: Nếu có thể nhéo một cái thì càng tốt, tiếc là tách ra quá nhanh, không kịp, tiếc quá】

Lộ Đình Châu cũng cảm thấy rất tiếc.

Anh tốt bụng như vậy, nếu thật sự biết Ninh Lạc nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ thỏa mãn cậu.

【Lulu: Lần sau khi cậu muốn sờ, cứ nghĩ trong lòng, biết đâu anh ta sẽ chủ động cho cậu sờ đấy】

【Otaku Lạc béo: Còn nói cái này, tôi chỉ là hơi không dám nghĩ, luôn cảm thấy kỳ quái】

【Lulu: Sao thế? Chỗ nào thấy kỳ quái?】

【Otaku Lạc béo: Tôi nói ra cậu đừng giận, tôi cho rằng tên này có ý đồ bất chính với tôi!】

【Otaku Lạc béo: Chắc chắn là anh ta biết tôi không thể cưỡng lại cái mặt kia, cả ngày dùng nhan sắc dụ dỗ tôi, tên Đát Kỷ đáng ghét!】

Lộ Đình Châu im lặng: Thật là một cái tên hay.

Ninh Lạc nói xong bắt đầu liệt kê hai ba chuyện Lộ Đình Châu đã làm với cậua, từng chuyện một mang ra phê bình.

Để chi tiết chân thực, Ninh Lạc cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ khi hai người ở chung, những ví dụ này càng kể càng thấy không đúng lắm.

Cậu dừng tay gõ chữ, nhìn dòng chữ “Lần trước tôi với anh ta suýt nữa đã hôn nhau rồi, đáng sợ đến nỗi tim tôi suýt ngừng đập luôn mà” chưa gửi, xóa hết.

Ninh Lạc chưa bao giờ cảm thấy mình có trí nhớ tốt như vậy, ngay cả độ cong nụ cười trên khóe miệng Lộ Đình Châu ngày hôm đó cũng nhớ rõ mồn một, còn có mùi hương nước xả vải nhàn nhạt trên người anh, và cả sự ấm áp mềm mại khi môi chạm qua.

Ninh Lạc cảm thấy trán mình càng ngày càng nóng, lật người nằm sấp trên giường trừng mắt nhìn điều hòa: “Mày có thể làm lạnh không hả? Đồ vô dụng.”

Ninh Lạc điều chỉnh lại rồi mới tiếp tục gửi tin nhắn.

【Otaku Lạc béo: Tóm lại là như thế này, tôi nghi ngờ tên này có âm mưu quyến rũ tôi, thật đó!】

Lộ Đình Châu nhìn chằm chằm câu “tôi nghi ngờ tên này có âm mưu quyến rũ tôi” nửa ngày trời, khóe miệng cong lên, có một loại cảm giác như đi Tây Thiên thỉnh kinh trải qua chín chín tám mươi mốt nạn cuối cùng cũng nhìn thấy con đường lên trời.

Anh dừng việc đánh răng rửa mặt, cũng không để ý đến cái danh hiệu “nam Đát Kỷ” quỷ quái kia nữa, tùy tiện chọn một ví dụ của Ninh Lạc rồi dẫn chứng lại, trả lời cậu:

【Vậy xem ra anh ta chính là muốn quyến rũ cậu】

【Otaku Lạc béo: Đúng chứ!!! Tôi biết ngay mà, anh ta đang muốn tôi mất lý trí】

Lộ Đình Châu kiên nhẫn dụ dỗ: 【Vậy nên, cậu định làm gì tiếp theo? Có thể nói cho tôi nghe được không】

Anh đảm bảo sẽ phối hợp hết sức.

【Otaku Lạc béo: Không sao, tôi đã hết h.am m.uốn anh ta rồi】

【Lulu:?】

Bên kia gửi đến mấy cái ảnh chụp màn hình mua sắm.

【Otaku Lạc béo: Đương nhiên là mua card bo góc, mua goods, mua doll, và yêu anh ta thật nhiều!】

Lộ Đình Châu: “……?”

Anh đột nhiên cảm thấy hơi nghẹt thở.

【Otaku Lạc béo: Lộ Đình Châu đáng ghét, cái bẫy tiêu dùng chết tiệt, sau này sẽ không bao giờ nhìn anh ta cười nữa, lúc nào cũng khiến tôi mất tiền!!】

Ninh Lạc nghiến răng nghiến lợi gõ xong dòng chữ này, gửi đi năm phút rồi, bên kia vẫn chưa có hồi âm.

【Otaku Lạc béo: Lulu, cậu còn đó không?】

“……” Thực ra anh có thể không có ở đó.

Lộ Đình Châu nhìn tuýp kem đánh răng bị bóp méo, mở vòi nước rửa sạch kem đánh răng trên tay, một tay gõ chữ. Từng chữ từng chữ một gõ, nhìn thế nào cũng thấy đang nghiến răng nghiến lợi.

【Lulu: Không có, ngủ rồi!】

【Otaku Lạc béo: Hả? Cậu không phải nói là sẽ cùng tôi nói chuyện phiếm sao? Sao nhanh vậy đã ngủ rồi?】

【Lulu: Nói thêm câu nữa là block】

Ninh Lạc lập tức không dám lên tiếng nữa.

Lộ Đình Châu nhìn mình trong gương, nhếch môi, vẩy sạch nước trên tay.

Anh hiện tại có một loại cảm giác như đi Tây Thiên thỉnh kinh trải qua chín chín tám mươi mốt nạn cuối cùng cũng nhìn thấy con đường lên trời kết quả bị thông báo “Chúc mừng bạn đã trúng thưởng ‘chơi lại lần nữa’, xin mời quay về điểm xuất phát” vậy.

Lộ Đình Châu nhắm mắt lại, lại đổi cho mình một cái tên hotspot khác.

————-————-

Bên này, Ninh Lạc sau khi mất đi bạn chat, lại lên mạng một lúc, cảm thấy không thú vị, ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.

Sau đó khi tắt wifi, nhìn thấy tên hotspot mới của Lộ Đình Châu.

Sự thanh thản dẫn đến thành công*

宁静致远 có nghĩa là chỉ khi một người bình tĩnh, điềm tĩnh và tập trung vào công việc thì người đó mới có thể đạt được những điều lớn lao

Trong nháy mắt, Ninh Lạc trong đầu hiện lên hình ảnh avatar hoa sen hồng.

Ninh Lạc: “…”

Nửa đêm rồi mà còn không ngủ, bị chọc đến phát cáu sao?

Lộ Đình Châu ngủ khi nào, Ninh Lạc không biết, thậm chí còn không biết Phương Lộc Dã và những người khác về khi nào.

Cậu đặt điện thoại xuống là ngủ, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, còn mơ một giấc mơ.

Mơ thấy mình nằm trên tám múi cơ bụng, cơ bụng cảm giác cực kỳ tốt, tay của Ninh Lạc giống như bị dính chặt vào bên trên bề mặt, lưu luyến không rời, sờ tới sờ lui còn thấy chưa đã, vươn ngón trỏ chọc chọc, cảm giác thiệt dễ chịu.

Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ù ù, khàn khàn, vô cùngi gợi cảm và quyến rũ.

Ninh Lạc cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Lộ Đình Châu cau mày, sắc mặt khó chịu, không biết vì sao trên mặt hơi ửng hồng.

Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Ninh Lạc, cúi người qua, môi dán vào bên tai Ninh Lạc, nhẹ nhàng cọ xát.

Giọng nói tê tê dại dại, mang theo chút tức giận ghen tuông: “Đã sờ anh rồi, thì không được sờ người khác nữa.”

Ninh Lạc kinh ngạc đến mức hồn bay phách lạc, con ngươi phóng to.

Có lẽ thấy cậu không trả lời, dái tay bỗng nhói một cái.

Bị Lộ Đình Châu cắn.

Bị Lộ Đình Châu cắn!!!

Lộ Đình Châu nhả ra, đôi môi ấm nóng nhẹ nhàng thở vào vết răng kia: “Không nói gì sao, chủ nhân……”

Ninh Lạc: ???!!!!

Cậu lập tức tỉnh dậy từ trong mơ, trừng mắt nhìn trần nhà.

Mất đến mười phút, não mới bắt đầu hoạt động.

Má nó!!

Chủ nhân??

Hả? Chủ nhân??!

Cậu đang làm gì!! Cậu đã mơ thấy điều gì vậy!

XP* của cậu hóa ra là như vậy sao?!

*xp, một thuật ngữ phổ biến trên Internet , ám chỉ đến sở thích tì.nh d.ục

Mặt Ninh Lạc đỏ lên nhanh chóng lan đến mang tai, sau đó toàn thân đều đỏ, như bị ném vào nồi luộc sơ qua, thành con tôm luộc chín.

Dưới lớp chăn, cậu cuộn tròn người lại, trùm kín đầu, trong lòng gào thét điên cuồng:

【A a a a a a a a a a a a a a!】

Tưởng Bội Ngôn bị đánh thức, trở mình ngồi dậy, đầu tóc bù xù, tức giận trợn mắt nhìn về phía Ninh Lạc, hận không thể dùng ánh mắt xuyên qua bức tường mà đốt trụi não cậu.

Thằng cha này sáng sớm ăn còi báo động à?!

Mọi người: Mẹ nó chứ, muốn ngủ yên giấc thôi mà cũng khó thế à?!

Ai đến chỉnh tắt tiếng thủ công giùm Ninh Lạc đi?!

Sau khi liên tục tung ra hơn chục đợt sóng âm, thành công đánh thức cả phòng, cuối cùng Ninh Lạc cũng mệt lả, nằm bẹp xuống giường. Nhớ ra hôm nay còn phải đi quay hình, cậu vỗ mặt, lắc đầu hất hết đống tạp niệm vàng khè ra ngoài, quyết định rời giường.

Cậu vén chăn lên chuẩn bị thay quần áo, cúi đầu nhìn xuống.

Chăn tuột khỏi tay.

“Phịch” một tiếng, Ninh Lạc lại ngã ngửa ra giường, cánh tay vắt lên mắt, mặt đỏ như gấc, vành tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

“…Mình đúng là một kẻ d.âm đ.ãng…” Cậu lẩm bẩm, không còn thiết sống.

Một tiếng sau, cửa phòng Ninh Lạc cuối cùng cũng mở ra.

Cậu cũng không cố ý, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Lộ Đình Châu đang đứng ngoài sân nói chuyện với ai đó.

Lộ Đình Châu như có cảm giác, cũng quay đầu lại.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Cơn nóng trên mặt Ninh Lạc vừa mới dịu đi lại đùng một cái bùng lên, cậu “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

Thu hồi một con Ninh Lạc.

Phương Lộc Dã giơ tay lên được một nửa, còn chưa kịp chào, quay đầu nhìn Lộ Đình Châu: “Tên này sáng sớm phát bệnh gì đấy anh?”

Lộ Đình Châu cụp mắt: “Ai biết, đi hỏi em ấy đi.”

Phương Lộc Dã: “…”

Sao tự dưng thấy ông anh này tâm trạng cũng không tốt thế nhỉ?

Ngược lại, Tào Cẩm Lưu lại cực kỳ vui vẻ, cứ lượn quanh Chu Kiều để chọc cười cậu ta. Đến lúc ăn cơm thấy Ninh Lạc vẫn chưa ra, cậu ta chủ động chạy tới gọi: “Anh Tiểu Lạc, ăn cơm thôi!”

Ninh Lạc ra ngoài, ngồi vào bàn ăn.

Vị trí vốn là ngồi tùy ý, nhưng lâu dần thành thói quen, ai cũng có chỗ ngồi cố định.

Ninh Lạc thường ngồi giữa Ninh Dương và Tưởng Bội Ngôn, đối diện với Lộ Đình Châu.

Nhưng bây giờ cậu đến cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn vào Lộ Đình Châu, chỉ cần nhìn thôi là đầu óc lại ù ù “Chủ nhân chủ nhân”, y hệt con trợ lý ảo Tmall Genie tự động nhận lệnh.

Cậu kéo cánh tay Tưởng Tư Kỳ đang định ngồi xuống: “Anh, đổi chỗ với em đi.”

Nói xong mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu dứt khoát lùi ra mép bàn, cúi đầu khoáy cháo.

Lộ Đình Châu liếc mắt sang bên này.

Ninh Lạc cảm nhận được ánh nhìn ấy, lập tức cứng đờ cả người, vùi đầu xuống bát cháo như thể muốn chui luôn vào trong đó.

Ha ha, tuyệt vời thật, trẻ thế mà đã lấy được một căn nhà! Không sai, chính là trái tim mong manh của tôi nè!

Hội fan ngồi chầu chực xem livestream từ sáng sớm tỏ vẻ mù mờ:

【? Sao tui có cảm giác mình vừa bỏ lỡ cả một drama?】

【Ủa thế tổng tài dầu mỡ đâu rồi? Mà khách mời mới sao mặt mũi như vừa bị tẩn vậy?】

【Táo bạo đoán một cái, hai người này đêm qua đánh nhau chứ gì nữa?】

【Tổng tài dầu mỡ, anh mà không ra là góc tường của anh bị đào sạch đấy! Nhìn xem thằng em anh đối xử với Chu Kiều chu đáo chưa kìa!】

【Các ông không thấy Ninh Lạc với Lộ Đình Châu kỳ lạ à? Sao Ninh Lạc cứ trốn hoài thế?】

【Trốn thì trốn đi, nhưng tại sao còn đỏ mặt?!】

【Ninh Lạc, ông đỏ mặt cái quái gì chứ! Làm vậy tôi khó mà không nghĩ linh tinh lắm á!】

【Ai tóm tắt lại vụ này cho tôi đi! Tôi chính là con chồn trong ruộng dưa không được ăn dưa đây này!】

Phương Lộc Dã nhìn trái nhìn phải, cảm thấy Ninh Lạc với Lộ Đình Châu ngày càng có tướng phu thê.

Hai người bọn họ biểu cảm y hệt nhau, đều mang theo chút u ám lặng lẽ.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Cậu ta nghĩ một lát, đẩy cho Lộ Đình Châu một đĩa dưa muối: “Anh, thử món này đi.”

Lại đẩy cho Ninh Lạc một đĩa: “Cái này ngon lắm, ăn thử đi.”

Ninh Lạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Phương Lộc Dã, trong lòng thoáng cảm động.

Đột nhiên phát hiện, thằng này chơi được nha, không tệ, không uổng công mình thương cậu ta bao lâu nay. Đây là lúc cậu ta báo đáp đại ân đại đức của mình rồi đó!

Khóe miệng Phương Lộc Dã giật giật: Giọng điệu kiểu bề trên này là sao vậy? Ninh Lạc, ông không muốn bị ăn đập đúng không?

Ninh Lạc đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Trước đây không để ý, giờ mới phát hiện thằng này nhìn cũng ra gì phết, mắt ra mắt, mũi ra mũi hẳn hoi.

Lộ Đình Châu đang lướt điện thoại, Nhiếp Văn Đào tám chuyện với anh, hỏi thăm mối quan hệ giữa Chu Kiều, Tạ Kha với Tào Cẩm Lưu, cuối cùng cảm thán một câu: 【Chậc chậc, văn học về chị dâu, mãi mãi không suy tàn.】

Cái gì vậy trời. Lộ Đình Châu bực bội, tắt màn hình.

Đột nhiên nghe thấy Ninh Lạc trong lòng lại lảm nhảm.

Nói chứ, bao giờ Phương Lộc Dã mới có mùa xuân thứ hai đây, sao vẫn còn ế thế, có khi nào… không được không?

Đàn ông không thể nói là không được!

Phương Lộc Dã suýt nữa vỗ bàn bật dậy. Mình độc thân thì sao? Mình thích thế đó! Còn hơn một thằng độc thân lâu năm như Ninh Lạc!

Đột nhiên, cậu ta cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên.

Quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt đầy suy tư của Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình thật sự đến với Ninh Lạc… thì chẳng phải Ninh Lạc sẽ trở thành chị dâu của Phương Lộc Dã sao?

Ngay lập tức, ánh mắt anh nhìn Phương Lộc Dã cũng thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Đình Châu đêm qua: Tĩnh lặng thư thái, lòng an nhiên mát mẻ.

Lộ Đình Châu sáng nay: Nhìn ai cũng thấy là tình địch.

Bình Luận (0)
Comment