Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 77

Trước đó, Phương Lộc Dã còn không hiểu vì sao Lộ Đình Châu bỗng nhiên dùng ánh mắt đó nhìn mình, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cho đến khi thấy Lộ Đình Châu thu lại ánh nhìn, rồi lại liếc sang Chu Kiều với Tào Cẩm Lưu, sau đó còn dừng lại mấy giây ở chỗ ngồi trống của Tạ Kha.

Phương Lộc Dã: ?!!

Đ* má! Giây tiếp theo cậu ta liền hiểu ra!

Mặt Phương Lộc Dã méo xệch, thừa dịp không ai chú ý, cậu ta nhỏ giọng nói với Lộ Đình Châu:

“Anh, đầu óc anh bị Ninh Lạc gặm mất rồi à?”

Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn gì đây?!

Lộ Đình Châu thong thả khuấy chén cháo, bỗng dưng mở miệng: “Nào, để tôi kiểm tra chút xem.”

Phương Lộc Dã chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi: “? Anh, sao anh trở nên xa lạ quá vậy?”

Lộ Đình Châu phớt lờ cậu ta, chỉ tay về phía Chu Kiều và Tào Cẩm Lưu, hỏi:

“Cậu có biết mối quan hệ kiểu này trong giới tiểu thuyết mạng được gọi là gì không?”

Phương Lộc Dã do dự: “… Em nên biết hay không nên biết đây?”

“Vậy là biết rồi.” Lộ Đình Châu từ tốn thu tay lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng, đột nhiên nói: “Tiểu Dã, hình như cậu sắp vào đoàn phim rồi nhỉ?”

Phương Lộc Dã lập tức đeo mặt nạ đau khổ: “Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc đến chuyện đi làm làm gì?”

“À, thế này.” Lộ Đình Châu mỉm cười chậm rãi, đưa tay đẩy dĩa dưa muối của Phương Lộc Dã trả về, từ chối khéo: “Bận thế thì tập sau khỏi cần đến ghi hình nữa.”

Phương Lộc Dã: “……?”

Cậu ta run rẩy lên tiếng: “Anh vừa nói gì cơ, em hình như bị điếc rồi.”

Lộ Đình Châu vỗ vai cậu ta, nở nụ cười dưới ánh mặt trời, nhã nhặn ôn hòa—

——Nếu bỏ qua nội dung câu cậu ta vừa nói.

“Vì hạnh phúc của anh, Tiểu Dã hy sinh một chút thì có sao đâu, đúng không?”

Phương Lộc Dã: !!!

Đ* má! Anh không phải con người!

Cậu ta dùng ánh mắt đầy căm phẫn truyền tải thông điệp này.

Chó trà xanh có chó hay không không biết, nhưng anh trai cậu ta, thật sự rất chó!

Lộ Đình Châu khẽ liếc nhìn cậu ta, đầu mũi hừ nhẹ một tiếng: “Hửm?”

Mang theo áp lực không lời.

Phương Lộc Dã từ nhỏ đã bị anh áp chế thành bóng ma tâm lý, linh hồn phản kháng giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn xì hơi chịu thua. Cậu ta nuốt hận: “… Được rồi.”

Lộ Đình Châu cực kỳ hài lòng, gắp cho cậu ta một cái bánh bao: “Nào, ăn nhiều một chút, cao thêm tí.”

Phương Lộc Dã, người 25 tuổi vẫn đang cao lên, hung hăng cắn một miếng bánh bao.

Được lắm! Anh cứ bắt nạt em đi!

Chờ đó, để Ninh Lạc trị anh!

Để xem không có quân sư tình ái là cậu ta đây, anh phải mất bao lâu mới thu phục được cái tên thiếu tế bào thần kinh kia!

Thật ra thì… đây cũng chính là điều mà Lộ Đình Châu đang đau đầu.

Nói bóng gió quá thì Ninh Lạc không nhận ra, nói thẳng ra lại sợ dọa người chạy mất.

Sau đêm qua bị bẻ gãy phòng tuyến tâm lý, anh lại bắt đầu phiền não về vấn đề này.

Vừa rửa tay trong nhà vệ sinh, anh vừa suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt mình trong gương.

Tầm mắt trượt xuống, là chiếc sơ mi mỏng mùa hè, gió nhẹ thổi qua dán sát vào người, lờ mờ lộ ra cơ bụng ẩn bên trong.

Đêm qua còn bị người ta tiện tay sờ mấy phát.

Lộ Đình Châu tắt vòi nước, rút khăn giấy chậm rãi lau khô từng ngón tay, khẽ tặc lưỡi.

Không lẽ thật sự phải dùng sắc dụ à?

Trong gương có một thứ gì đó vụt qua rất nhanh, ló đầu ra rồi lập tức rụt lại.

Lộ Đình Châu có thị lực động rất tốt, bắt trúng kẻ đang định chuồn mất, gọi lại: “Tiểu Lạc?”

Ninh Lạc khựng bước, nhăn mũi, vẻ mặt khổ sở, nhưng khi quay đầu lại thì nở nụ cười rạng rỡ tám cái răng: “Hahaha, anh, trùng hợp ghê.”

“Bên ngoài chỉ có đúng một nhà vệ sinh, có gì mà trùng hợp?” Lộ Đình Châu vo giấy thành cục ném vào thùng rác, quay đầu nhìn cậu, giọng thản nhiên hỏi: “Thấy anh rồi, chạy cái gì?”

Đây mới là điều khiến Lộ Đình Châu khó hiểu. Tối hôm qua tên này còn nhất thời kích động mua cả đống goods của anh, thế mà sáng ra lại như chuột thấy mèo.

Ninh Lạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, biện hộ cho mình: “Không phải chạy, em chỉ đột nhiên nhớ ra có một chuyện rất quan trọng cần làm.”

Lộ Đình Châu tiến về phía cậu: “Chuyện gì?”

Ninh Lạc thấy anh từng bước lại gần, nuốt nước bọt, cũng từng bước lùi ra sau: “Quên rồi, chỉ nhớ là chuyện rất quan trọng.”

Đừng có qua đây!

Lộ Đình Châu chẳng hề dừng lại, chậm rãi ép sát cậu, cũng chẳng thèm vạch trần cái cớ vụng về kia, chỉ khẽ đáp: “Quên thì thôi, dù sao cũng chẳng làm xong được.”

Chuyện thì làm không xong, thế giới thì có thể diệt vong! Nhưng mà trước khi thế giới sụp đổ mình nhất định sẽ chết vì mất máu!

Ninh Lạc đưa tay bịt mũi, nhìn chằm chằm vào chiếc sơ mi trắng trên người Lộ Đình Châu, trong đầu lại bắt đầu phát lại giọng nói tối qua: “Chủ nhân.”

… Đến cả vành tai cũng như cảm nhận được cơn tê ngứa ẩm ướt đó, hơi thở nhẹ nhàng phả vào.

Lộ Đình Châu thấy mặt cậu đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nhướng mày.

Anh… hình như đâu có làm gì?

Anh hỏi: “Em làm sao thế?”

Ninh Lạc cuống quýt lắc đầu: “Không sao không sao, em rất ổn.”

Em ổn lắm! Ổn đến mức trong đầu phát lại một nghìn lần cảnh tối qua anh c.ởi trần dụ dỗ emluôn rồi!

Lộ Đình Châu: “…?”

Từng chữ anh đều hiểu, mà sao ghép lại thì anh không hiểu nữa rồi?

Còn nhìn nữa? Đừng có nhìn em nữa! Anh biết bây giờ em toàn nghĩ về giấc mơ tối qua không? Cái cảnh anh chơi chiến thuật cạnh tranh nam tính, nói cái gì mà “Đã sờ cơ bụng của anh thì không được sờ của ai khác”? Anh có thể tha cho em để em bình tĩnh lại không?!

Lộ Đình Châu bừng tỉnh.

Cậu nhóc này… tối qua nằm mơ?

Còn… mơ thấy anh quyến rũ cậu?

Lộ Đình Châu khẽ miết đầu ngón tay, nhìn Ninh Lạc hết nhìn trời lại nhìn đất, tuyệt nhiên không dám nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu vì sao sáng nay cậu né anh như né tà.

… Hóa ra, là xấu hổ?

“Tiểu Lạc.”

Lúm đồng tiền trên má bị chọc một cái nhẹ nhàng.

Ninh Lạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh dừng trên mặt mình, ánh nhìn dạo quanh, rồi bất chợt, anh nở một nụ cười mỉm:

“Thấy anh liền đỏ mặt, là vì sao đây?”

Giọng nói như thể bị giữ lại trong răng môi, mang theo chút dụ hoặc:

“Cứ thế này, anh lại nghĩ nhiều mất.”

Ninh Lạc lập tức giơ tay che lại lúm đồng tiền vừa bị chọc, không dám nhìn vào mắt anh, tầm nhìn trượt xuống, lướt qua yết hầu khẽ trượt khi anh nói chuyện, vạt áo sơ mi bung hai cúc…

Ừm… Chất vải mỏng như thể vô tình dính nước, dán vào người, lờ mờ hiện lên màu da.

Ninh Lạc nuốt nước bọt, giọng hơi run: “Đừng gọi em là Tiểu Lạc…”

Lộ Đình Châu thoáng ngạc nhiên: “Ồ? Vậy gọi gì? Lạc Lạc?”

Như tối qua ấy, gọi “chủ nhân” đi.

Lộ Đình Châu đột nhiên đứng hình.

Ninh Lạc mất vài giây mới nhận ra mình vừa nghĩ cái gì, trong vòng một giây, mặt lại bốc nhiệt thêm một tầng.

A a a a a a tôi đang nghĩ cái gì thế này! Tôi là người đứng đắn mà, stop, không được nghĩ bậy!

Cậu lén liếc anh một cái, thấy anh vẫn đứng im như tượng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May quá, tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi, không có nói ra! Cảm ơn trời đất, tôi vẫn là một chú ếch nhỏ vui vẻ, ê hê, tôi nhảy sang đây~ ộp ộp! Ha ha, tôi lại nhảy sang kia~ gu gồ gu! Nhảy qua nhảy lại thật là vui!

… Có khi nào, người ta đã nghe thấy rồi không?

Lộ Đình Châu nhìn cậu chằm chằm, hàng mi rậm khẽ run, trong đáy mắt cuộn trào đủ loại cảm xúc, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát, yết hầu khẽ trượt, mấy lần muốn nói lại thôi.

Ủa? Sao tự dưng anh ấy im bặt thế?

Lộ Đình Châu lúng túng quay mặt đi, giọng khàn khàn vì cố gắng kiềm chế:

“Vậy thì gọi Lạc Lạc đi, còn muốn nghe cái khác…”

Câu sau vẫn chưa nói ra.

“Cái khác gì?” Ninh Lạc còn dám hỏi.

Lộ Đình Châu nhắm mắt, đẩy thằng nhóc ngu ngơ này vào nhà vệ sinh:

“Muốn đi vệ sinh đúng không? Vào nhanh đi.”

Ninh Lạc nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt, chớp mắt.

Mùa hè nóng nực, ai đi vệ sinh mà đóng cửa vậy? Không sợ nóng chết à?

Chỉ cách một bức tường, Lộ Đình Châu đưa tay xoa xoa vành tai đỏ bừng, chậm rãi thở ra.

Cậu nhóc này, sao còn quá đáng hơn cả mình tưởng vậy?

… Nhưng mà, có khi nào đây là một tín hiệu tốt không?

Dù sao thì, buổi tối mà lại mơ thấy mấy chuyện như thế…

Khoan đã, cái gì mà chiến thuật cạnh tranh nam tính?

Lộ Đình Châu cuối cùng cũng nhận ra có gì sai sai, lập tức mở điện thoại lên tra Baidu.

Nửa phút sau, “tách” một tiếng, điện thoại bị tắt ngúm, gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh đi vài phần.

Vậy nên, câu “sờ bụng sáu múi của anh rồi thì không được sờ của người khác” nghĩa là… còn có người khác nữa hả?

————-————-

Vừa bước ra ngoài, Ninh Lạc liền thấy mọi người đang tụ tập giữa sân, sôi nổi bàn luận điều gì đó.

Cậu tò mò ghé vào: “Có chuyện gì vậy?”

Tào Cẩm Lưu đáp: “Vừa nãy có một ông chú đến, nói con chó của chủ cũ sinh được mấy bé cún con, nên mang ba con đến hỏi xem mình có muốn nuôi không.”

Nghe thấy có chó con, Ninh Lạc lập tức ngồi xổm xuống, quả nhiên thấy ba cục bông nhỏ đang cuộn vào nhau, bé xíu, còn chưa lớn bằng bàn tay.

Cậu hỏi: “Ông chú nào vậy?”

“Là thư ký Lý.” Lộ Đình Châu trả lời.

Ninh Lạc lập tức nhớ ra:

A! Là cái ông dùng đế giày quật như chong chóng, nện Hổ ca sấp mặt đó mà!

Ninh Dương khẽ giật khóe môi, thầm nghĩ cách ghi nhớ của tên này đúng là có một không hai.

Chu Kiều nói: “Nhưng chẳng phải chúng ta sắp đi rồi sao? Nuôi cũng chỉ được mấy ngày.”

Ninh Lạc: “Nuôi được ngày nào hay ngày nấy! Mình làm cho chúng cái ổ nho nhỏ đi? Sau này chủ cũ về còn có thể dùng.”

Mọi người đồng loạt lên tiếng:

“Đồng ý!”

“Ủng hộ!”

“Làm thôi!”

“Vậy thì bắt tay vào làm!”

Nói là làm ngay, trong thôn vừa hay có một xưởng gỗ, cả nhóm định đến đó xin ít gỗ thừa.

Trưởng xưởng vừa nghe yêu cầu, lập tức hào sảng phất tay: “Làm luôn trong xưởng của tôi đi! Dụng cụ tôi có sẵn cả rồi!”

Trưởng xưởng, ông đúng là người tốt!

Ninh Dương nhanh chóng phác họa bản thiết kế, cả bọn bắt đầu cầm cưa xắn tay vào việc.

Tưởng Bội Ngôn cầm máy khoan, một chân đạp lên hòn đá, mặt mày hào hứng: “Để tôi khoan cho!”

Cái này mà không phải súng trường thì là gì?! Niềm vui của đàn ông đến rồi!

Ninh Lạc cầm máy khoan bằng tư thế như đang nắm súng, hai tay đặt chéo nghiêm túc: “Đội trưởng, chúng ta tấn công chỗ nào?”

Tưởng Bội Ngôn dõng dạc đặt máy khoan lên vai: “Nơi súng của ta chỉ đến, chính là mục tiêu của các ngươi!”

Tào Cẩm Lưu cũng cầm máy khoan, dựa lưng vào Ninh Lạc canh gác, nghiêm túc gật đầu: “Nghe lệnh đội trưởng, quyết không rút lui!”

Chu Kiều và Ninh Dương đồng loạt giơ tay che mặt, không muốn nhìn nữa.

Ninh Dương thầm nghĩ chắc Tưởng Tư Kỳ cũng sẽ thấy mất mặt như mình, nhưng vừa quay đầu lại, anh ta phát hiện gã kia lại đang nhìn Tưởng Bội Ngôn bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

Phát hiện ánh mắt của mình bị bắt gặp, Tưởng Tư Kỳ thậm chí còn nghiêm túc hỏi: “Cậu không thấy mấy đứa nhỏ hoạt bát một chút là chuyện tốt sao?”

Ninh Dương nghẹn lời vài giây rồi miễn cưỡng gật đầu: “…Cậu nói đúng.”

Rốt cuộc đến khi nào thư ký Tiền mới đàm phán xong vụ chương trình này đây? Chứ anh ta thật sự không muốn ở chung với đám người này nữa!

Ở lâu sẽ không còn bình thường mất!

Phương Lộc Dã khinh bỉ liếc nhìn: “Mấy người mắc bệnh tuổi teen à?”

Lộ Đình Châu liếc cậu ta một cái: “Đặt cây súng bắn đinh xuống rồi nói tiếp.”

Phương Lộc Dã: “…”

Trưởng xưởng khoanh tay đứng một bên xem kịch vui, cười lớn: “Haha, giới trẻ các cậu đúng là theo xu hướng ghê ha! Tôi già rồi, theo không kịp.”

【Lạy ông! Đây không phải xu hướng giới trẻ, đây là bệnh thần kinh đó ạ!】

【Aaaaaa tôi xấu hổ quá, muốn chui xuống đất trốn luôn đây! Lạy mấy anh bớt tấu hài đi!】

【Ông ơi, đừng nói vậy… tụi con nít thời nay cũng không hiểu nổi họ đâu.】

【Tào Cẩm Lưu hoà nhập với văn hóa tập thể nhanh dữ?! Mới nhập bọn chưa bao lâu đã bị đồng hóa rồi sao?】

【Lũ ngáo tụ lại một chỗ, bệnh thần kinh càng nặng thêm. Tôi nghĩ đạo diễn Tiền nên đổi tên chương trình này đi, gọi là “Trực tiếp từ viện điều dưỡng” cho rồi!】

Ba người thậm chí còn tạo dáng chụp ảnh nhóm, rồi mới lưu luyến bắt tay vào làm việc.

Trong tay vẫn nắm chặt cây khoan và máy bắn vít, không nỡ rời một giây.

【Thần kinh! Thần kinh đến mức tôi cảm thấy họ mới là những người bình thường.】

【Mấy người mở mắt ra là phát rồ, tinh thần dẫn trước nhân loại 500 năm!】

Lộ Đình Châu đứng bên cưa ván gỗ, dùng máy cưa điện thì quá nguy hiểm cho người mới, nên cưa tay vẫn là lựa chọn an toàn hơn.

Ninh Dương đứng cạnh giúp giữ ván.

【Mắt tôi có vấn đề không? Sao hai người này lại hợp tác với nhau?】

【Vì Ninh Dương đã bị vòng xã giao của Ninh Lạc uốn nắn thành hình rồi hahahaha!】

【Anh vợ à, có những vòng tròn xã hội chúng ta không chen vào được đâu, đừng cố nữa…】

Lúc này, cuối cùng Ninh Dương cũng thấy Lộ Đình Châu thuận mắt hơn hẳn.

Vì người này cũng giống mình, dưới áp lực khủng bố của Ninh Lạc, vẫn giữ vững được thần trí bình thường!

Đáng quý biết bao!

Tỷ lệ xuất hiện của loại người này, còn hiếm hơn cả việc Godzilla tấn công Trái Đất gây ra sóng thần thế kỷ!

Lộ Đình Châu lần đầu dùng cưa tay, còn chưa quen, ngón tay bị mảnh gỗ cứa trúng.

Anh khẽ “hít” một tiếng, đầu ngón tay bị rách, máu bắt đầu rỉ ra.

Ninh Dương nhìn thấy, ngay lập tức quan tâm đến người anh em còn sót lại của mình trong hội những người tỉnh táo: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Lộ Đình Châu không lấy khăn giấy, chỉ đưa tay lên miệng, cắn nhẹ vào ngón tay để hút máu.

Ninh Dương rất biết điều: “Để tôi làm cho.”

“Ừm.” Lộ Đình Châu nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu, vẫy vẫy tay, rồi đổi chỗ cho Ninh Dương.

Ánh mắt anh vô thức rơi vào Ninh Lạc, người đang trò chuyện với Tào Cẩm Lưu bên kia.

Lúc này, Tào Cẩm Lưu cũng đang cưa gỗ, mà tấm gỗ nào cũng có thể dạy cho người mới một bài học đau thương.

Quả nhiên, tay cậu ta cũng bị cứa một nhát, một mảnh gỗ nhỏ cắm thẳng vào thịt.

Tào Cẩm Lưu lập tức rụt tay về, nhìn vết thương.

Chỉ vài giây sau, một bàn tay rướm máu xuất hiện ngay trước mặt Chu Kiều.

Chu Kiều ngạc nhiên: “Làm sao thế?”

Vừa hỏi xong đã nhanh chóng đi lấy giấy vệ sinh, ấn lên vết thương cầm máu, vừa lải nhải: “Trưởng xưởng đã dặn phải cẩn thận rồi mà, sao lại bất cẩn vậy?”

Khóe môi Tào Cẩm Lưu khẽ nhếch lên một chút, nhưng khi Chu Kiều quay lại thì đã nhanh chóng ép xuống: “Em có cố ý đâu.”

Lộ Đình Châu hiển nhiên không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua đó. Anh cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, vẻ mặt đầy suy tư.

Ninh Lạc cũng thấy hết mọi chuyện, nhìn Chu Kiều nhíu mày lo lắng mà tặc lưỡi:

Chiêu “khổ nhục kế” đúng là hữu dụng thật. Tiểu Kiều nhà cậu vậy mà cũng không phát hiện ra, nhưng làm sao qua mắt được ánh nhìn tinh tường của tôi? Tôi là chuyên gia bóc trà xanh đấy nhé!

Cậu ưỡn ngực, đầy tự hào.

“Lạc Lạc.”

Có người gọi cậu.

Ban đầu, Ninh Lạc không phản ứng lại ngay, đến khi nhận ra thì mới quay đầu nhìn Lộ Đình Châu: “Hả? Gọi em à?”

Lộ Đình Châu liếc xuống tay mình.

Ninh Lạc nhìn theo ánh mắt cậu ta, lập tức thấy vết thương vẫn đang rỉ máu.

Cậu giật mình, vội tóm lấy tay Lộ Đình Châu: “Sao lại bị thương vậy? Còn nặng thế này nữa!”

Lộ Đình Châu cúi mắt, giọng nhẹ nhàng: “Không để ý, là lỗi của anh.”

“Ây dà, sao lại là lỗi của anh chứ! Là do cái đống gỗ này, tự nhiên mọc ra mấy cái gai chi cho rách việc!”

Ninh Lạc quay sang hỏi Ninh Dương: “Anh, anh có mang khăn giấy không?”

Ninh Dương siết chặt cưa tay: “…”

Rất không muốn trả lời là có.

Nhưng lại càng muốn tuyên bố ngay tại chỗ: Tổ đội thợ mộc của tôi và Lộ Đình Châu chính thức giải tán!

Đừng tưởng tôi không thấy cậu còn bóp bóp vết thương cho máu chảy ra thêm đấy nhé!

Bình Luận (0)
Comment