Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 79

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Kha nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên tay Chu Kiều, não bộ lập tức rơi vào trạng thái đơ cứng.

Người tình cũ của anh ta sau khi cắt đứt quan hệ lại quay sang đòi tiền bồi thường?

Hợp lý, nhưng cũng thật điên rồ.

Không giống phong cách của Chu Kiều chút nào.

Tạ Kha trầm tư vài giây, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười đầy tà khí:

“Chu Kiều, đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của em đúng không? Em cố tình làm vậy để thu hút lại sự chú ý của tôi sao? Được lắm, em thành công rồi.”

Tào Cẩm Lưu đứng bên cạnh, suýt bị dầu mỡ tạt thẳng vào mặt, cả người co rút vì sốc nặng.

Ối giời ơi, bá đạo tổng tài thoại kịch bản, tuy muộn mà vẫn đến!

Ninh Lạc chỉ muốn nói: Vẫn là hương vị quen thuộc, vẫn là công thức cũ thân thương.

Chu Kiều lúc này có vẻ đã đạt đến cảnh giới đại thành, hoàn toàn không bị Tạ Kha chọc giận. Cậu ta rất bình tĩnh, thậm chí còn lịch sự và lý trí đưa ra yêu cầu thứ hai:

“Anh Tạ, tôi có thể tặng anh một cái tát được không?”

Tạ Kha: ??

Tào Cẩm Lưu: Wow!

Chu Kiều nhìn vẻ mặt sững sờ của Tạ Kha, bình thản “ồ” một tiếng:

“Đừng để bụng, tôi muốn làm vậy từ lâu rồi. Anh nói chuyện kiểu này, thật sự rất đáng ăn đấm.”

Ninh Lạc không nhịn được nữa, vội vàng lùi lại, tựa vào tường hành lang cười đến run cả người.

HAHAHAHA! Chu Kiều, ai dạy cậu nói chuyện kiểu này vậy trời!

Cậu không chỉ cười trong lòng mà còn cười ra tiếng, phát ra thứ âm thanh nửa tiếng ngỗng kêu nửa tiếng quạ cười, tạo thành một bản nhạc đôi siêu cấp gây ám ảnh.

Người đầu tiên bị tra tấn chính là Ninh Dương.

Ninh Dương hít sâu một hơi, chuẩn bị gõ cửa. Người trong phòng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn ra.

Tào Cẩm Lưu lập tức nhận diện được tiếng cười: “Anh Lạc? Không phải anh đấy chứ?”

“… Ừm,” Ninh Lạc ló đầu vào phòng, “Sao cậu biết là tôi?”

Nói nhảm, cái kiểu cười này, có ai khác làm được không?

Chu Kiều nhịn cười hết nổi, khóe miệng co giật, vừa trông thấy gương mặt của Ninh Lạc ló vào, bỗng dưng lại nhớ tới bóng ma tâm lý của cái đêm định mệnh kia.

Chu Kiều im lặng, dời mắt đi.

Thấy đã bị phát hiện, Ninh Dương dứt khoát kéo Ninh Lạc vào phòng, nhìn Tạ Kha mặt đen như đít nồi, lịch sự chào hỏi:

“Anh Tạ, lâu rồi không gặp, sức khỏe thế nào rồi?”

Vừa thấy Ninh Dương, Tạ Kha lại càng bực, cười lạnh:

“Tổng giám đốc Ninh đúng là quý nhân hay quên, chúng ta vừa gặp nhau mấy hôm trước mà?”

Ninh Dương cười nhạt, chỉ chờ câu này:

“Anh Tạ nhớ lâu thật đấy, vậy chắc anh cũng nhớ ai là người đã kéo anh vào cái đêm đó nhỉ?”

Tạ Kha: ?

Chọc ngay vào nỗi đau!

Nhìn mặt Tạ Kha ngày càng đen lại, Ninh Dương càng cười tươi hơn:

“Anh Tạ cũng không cần cảm ơn tôi đâu, bạn bè với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Ninh Lạc nghe ông anh mình thả câu châm chọc, vừa nghe vừa hả hê:

Anh ơi, cái miệng của anh đúng là thanh sắt quật ếch, thốt ra câu nào câu nấy đều xứng đáng nhận giải GATO quốc tế!

Ninh Dương thu ngay nụ cười trong một giây.

Thật sự muốn đập cho cậu nhóc này hai phát.

Tên em trai vô dụng này, đem treo bán trên Chợ Tốt chắc cũng không ai thèm mua.

Tạ Kha phập phồng lồng ng.ực, suýt nữa lại muốn đập ly, nghiến răng ken két phun ra một chữ:

“Hừ.”

Khốn kiếp, ai là bạn bè với hắn chứ!

Ninh Dương vẫn tỏ ra nhã nhặn, thể hiện tấm lòng rộng rãi bằng cách ra cửa hàng trái cây dưới lầu, mua hẳn một giỏ quà đặt ngay đầu giường của Tạ Kha:

“Có chút quà mọn, anh Tạ đừng từ chối.”

Tạ Kha muốn đá bay hắn ra ngoài cửa sổ.

Ninh Lạc liếc qua giỏ trái cây.

Đây có phải là cái giỏ mà anh mặc cả suốt nửa tiếng, cuối cùng mua được với giá rẻ nhất còn được giảm thêm không? Nhìn một cái là thấy toàn táo, đúng là ki bo đến chết mà.

Ninh Dương suýt phun ra hai luồng keo dán sắt để bịt miệng Ninh Lạc lại.

Mặc cả thì sao? Mặc cả không có nghĩa là ki bo!

Mặc cả là… là một nghệ thuật trong kinh doanh!

Hơn nữa, Tạ Kha còn chẳng đáng giá mấy quả táo này.

Bị Ninh Lạc đầu độc, Ninh Dương liền quyết định kéo Tạ Kha xuống bùn cùng mình. Anh ta nhìn quanh rồi nở một nụ cười:

“Hồi nãy tôi nghe các cậu đang bàn chuyện quan trọng, nên không vào làm phiền. Không có ảnh hưởng gì chứ?”

Ninh Lạc lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị hóng kịch hay.

Đúng là nói chuyện khéo ghê, rõ ràng là muốn nghe lén mà bị phát hiện, giờ biến thành một câu nói đầy nghệ thuật ngôn từ!

Chu Kiều mỉm cười: “Không sao, có tổng giám đốc Ninh ở đây, chuyện này càng dễ giải quyết hơn.”

Tạ Kha nghe xong câu này, mặt lạnh đi ngay:

“Chu Kiều, chuyện của chúng ta không cần để người ngoài nhúng tay vào.”

Ninh Dương không nghĩ vậy, lập tức giơ tay đăng ký:

“Không sao, tôi thích xen vào chuyện người khác lắm.”

Anh ta còn nhã nhặn quay sang Chu Kiều: “Cậu Chu, kể thử xem nào.”

Dưới ánh mắt mong chờ cháy bỏng của hai anh em nhà Ninh, Chu Kiều thuật lại chuyện vừa rồi:

“Tổng giám đốc Ninh, anh thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Ninh Dương tỏ ra nghiêm túc:

“Tạ tổng, anh làm vậy là không đúng rồi, sao lại giữ lương của nhân viên thế?”

Ninh Lạc gật đầu: “Đúng vậy, rất không đúng.”

Tạ Kha tức điên: “Hợp đồng đó là hợp đồng nhân viên!”

Ninh Dương cười nhẹ: “Vậy thì cứ làm theo quy trình thôi, chẳng lẽ anh muốn bị kiện lên tòa lao động à?”

Ninh Lạc lẩm bẩm: “Chắc chắn không đâu, anh ta mới lên trang nhất bản tin xã hội gần đây mà, sao có thể lên tiếp mục tài chính nữa chứ.”

Ninh Dương vỗ vai Ninh Lạc: “Em nói đúng lắm.”

Đúng là em trai của anh, hiểu lòng anh quá!

Tạ Kha hít sâu… Khốn kiếp, sao mình lại dây vào đám này cơ chứ?!

Mười phút sau, bốn người lần lượt bước ra khỏi phòng bệnh.

Tâm trạng của Chu Kiều vô cùng tốt, khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn Tiểu Lạc, cảm ơn anh Ninh Dương.”

Ninh Lạc phẩy tay: “Ôi trời, khách sáo quá.”

Ninh Dương gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi.”

Phía sau lại vang lên tiếng đồ vật bị ném vỡ.

Bốn người thản nhiên như không, tiếp tục bước đi.

Chu Kiều và Tào Cẩm Lưu đến công ty Cự Thượng để đòi tiền bồi thường, còn hai anh em nhà họ Ninh thì về nhà.

Nhà trống không, ba mẹ Ninh đã đi du lịch đảo từ mấy hôm trước, chắc phải một tháng nữa mới về.

Ninh Lạc nghe xong mà ghen tị ra mặt, quay sang nói với Ninh Dương: “Em cũng muốn ra đảo chơi, hít thở gió biển, tắm nắng, nghĩ thôi đã thấy sướng, còn có hải sản ngon để ăn nữa chứ.”

Ninh Dương đang xem bản kế hoạch mà thư ký Tiền gửi tới. Đúng vậy, nhờ vào sức mạnh kim tiền, Ninh Dương giờ đây đã có tiếng nói lớn nhất trong cả chương trình.

Nghe thấy mong ước của Ninh Lạc, ánh mắt hắn rơi vào một mục trong kế hoạch.

“Muốn ra đảo à?” Anh ta khẽ nhếch môi, đánh dấu một cái. “Được thôi, chiều em.”

Ninh Lạc bật dậy khỏi sofa, hai mắt sáng rực: “Thật hả? Anh trai tốt nhất quả đất! Em yêu anh lắm luôn!”

Ninh Dương nhướng mày: “Yêu anh hơn hay yêu Lộ Đình Châu hơn?”

Ninh Lạc cười ngượng: “Tình yêu dành cho hai người là khác nhau mà.”

Ninh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, vò tóc cậu một cái rồi nhàn nhạt bảo: “Chuẩn bị mà mong chờ kỳ nghỉ của em đi.”

Ninh Lạc vui sướng không thôi, lập tức nhắn tin chia sẻ tin vui với Lộ Đình Châu.

【Lộ: Lúc anh trai em nói câu đó thì cười kiểu gì?】

【Otaku Lạc béo: Cũng giống mấy lần đáng bị ăn đấm thôi, chẳng khác gì cả.】

Lộ Đình Châu tỏ vẻ hoài nghi.

【Otaku Lạc béo: Thôi kệ đi, tối nay gặp nhau không?】

【Lộ: Địa chỉ nhà em đâu, anh qua đón.】

【Otaku Lạc béo: Thôi khỏi, em đang định đi sửa máy tính ở khu điện tử gần đó, em tự đi tàu điện ngầm qua.】

Lộ Đình Châu gửi một sticker “Ừm ừm” với con mèo nhỏ gật đầu. Ninh Lạc nhìn mà muốn tan chảy.

“Trời ơi, hóa ra anh ấy cũng dùng mấy cái sticker đáng yêu này hả? Mình còn tưởng gõ chữ cũng phải chấm câu đầy đủ cơ đấy!” Ninh Lạc lẩm bẩm rồi tiện tay lưu lại.

Thế mà hệ thống lại báo cậu đã lưu sticker này từ trước rồi.

Lật lại danh sách, đúng là đã có thật.

“Ủa, vậy anh ấy lấy từ đâu ra cái này nhỉ? Mắt nhìn cũng không tệ đấy chứ!”

Cậu chỉ nghĩ thoáng qua, rồi nhanh chóng nhét laptop vào balo, hí hửng ra ngoài.

Bây giờ là năm giờ chiều, giờ tan tầm. Bác tài xế hỏi có cần chở đi không, nhưng Ninh Lạc từ chối.

“Không cần đâu ạ, con đi tàu điện ngầm.”

Cậu đeo balo, cười rạng rỡ với bác tài. Bộ đồ màu xanh bạc hà kết hợp với xanh dương của cậu trông mát mắt vô cùng, như thể mang theo cả hơi thở mùa hè, xua tan cái nóng bức.

Tuy nhiên, Ninh Lạc bây giờ cũng khá nổi tiếng, nên vẫn ngoan ngoãn đội mũ lưỡi trai. Cậu cầm khẩu trang lên ngắm nghía, cuối cùng vẫn nhét lại vào túi.

Nóng quá, không muốn đeo =口=

Ban đầu cậu còn lo bị người ta nhận ra, nhưng giờ cao điểm đã dạy cậu một bài học: ai cũng chen chúc như cá mòi trong hộp, chẳng ai rảnh mà quan tâm cậu hết.

Mà nói đúng hơn, Ninh Lạc chính là miếng cá vụn tội nghiệp trong hộp cá mòi ấy. Không khí trong phổi cậu sắp bị ép ra hết rồi.

Đoạn đường kinh khủng nhất, cậu thậm chí còn bị ép đến mức nhấc bổng khỏi mặt đất, bị kẹp chặt giữa dòng người như lớp nhân trong bánh sandwich.

Ninh Lạc: !!!

Trong cơn nguy cấp, cậu hét lên:

“Đừng có chen nữa, con tui sắp rớt rồi!”

Toa tàu đang ồn ào bỗng chốc lặng như tờ, hàng trăm con mắt cùng đổ dồn về phía cậu.

Ninh Lạc: “…”

Miệng chạy trước, não theo không kịp.

Cái tật hấp tấp nói mà không nghĩ này bao giờ mới sửa được đây trời?!

Trong cơn bối rối, cậu lập tức tìm cách chữa cháy, đảo mắt một vòng rồi run rẩy la lên:

“Con… con ơi, con đâu rồi! Trời ơi, nó rớt mất rồi!”

Mọi người xung quanh trầm mặc vài giây, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.

“Thằng này mà cũng mang thai được hả? Tin tức đột phá vậy mà tui chưa nghe gì?”

“Tội ghê, con mất đã đành, đầu óc cũng bay theo luôn rồi.”

“Ừ đó, cũng là người đáng thương mà.”

Ninh Lạc: “…”

Mười ngón chân bắt đầu muốn đào hố chui xuống.

Cậu lặng lẽ rút khẩu trang ra, cẩn thận đeo vào.

Đừng nói nữa, giữ chút thể diện đi.

“Anh đẹp trai ơi, đừng buồn mà, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Mất đứa này thì lại đẻ đứa khác, chúc anh một lần sinh trọn bộ 108 đứa nha!”

Ninh Lạc cúi đầu nhìn bé gái đang an ủi mình, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn bé nhé, nhưng đàn ông không thể mang thai được đâu.”

Em mà đừng nói câu đó, anh sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.

Vừa đến ga, Ninh Lạc lập tức chen ra ngoài, bỏ lại sau lưng bầu không khí đầy thương cảm kia. Cậu không còn mặt mũi nào để tiếp tục ngồi trên tàu nữa, đành đứng chờ chuyến sau.

Thế nhưng, nhìn lên biển báo ga, cậu mới nhận ra mình vừa vật lộn, chen chúc suýt mất mạng… mà mới đi được có hai trạm.

Ninh Lạc: “…”

Núi cùng nước tận ngỡ không lối thoát, tỉnh lại vẫn ở chốn cũ mà thôi.

Cậu gửi tin nhắn cho Lộ Đình Châu:

Em sắp bị ép thành sinh vật tam thể rồi…

Lộ Đình Châu gửi lại một tin nhắn thoại. Ninh Lạc mở ra, áp sát tai nghe, âm lượng chỉnh lớn hết mức.

Giữa dòng người ồn ào, giọng anh vang lên trầm ấm, mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười: “Vậy để anh đến đón em nhé.”

Ninh Lạc cũng gửi lại tin nhắn thoại: “Anh đến đón em, chẳng phải là hai ta cùng kẹt xe à? Ngắm hoàng hôn, ngắm sao trời, ngắm luôn cả mặt trời mọc.”

Bên kia, Lộ Đình Châu khẽ “ừ” một tiếng, giọng qua loa điện tử nghe có chút khàn khàn: “Nghe cũng lãng mạn đấy chứ.”

Lãng mạn?! Anh đùa em chắc? Đó là kẹt xe đấy!!!

Ninh Lạc trố mắt, rồi cạn lời gật đầu: “Thôi được rồi, anh đến đi.”

Cậu gửi vị trí cho Lộ Đình Châu.

Bên này, Lộ Đình Châu nhận được tin nhắn xong, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Phòng khách vẫn còn một người, Phương Lộc Dã đang ngồi chễm chệ trên sofa, ăn snack rôm rốp, liếc mắt nhìn anh rồi lại khinh bỉ quay sang màn hình TV.

Xì! Cẩu nam nam, đi hẹn hò đi!

“Anh đi đâu đấy?” Một người đàn ông khác bước ra từ phòng khách, vóc dáng cao ngang ngửa Lộ Đình Châu, mái tóc dài cắt kiểu wolfcut, một tay chống tường, tay còn lại xoay xoay chiếc kính râm, lười biếng hỏi.

“Có việc.” Lộ Đình Châu đáp ngắn gọn.

Thiếu chút nữa quên mất, tên này là khách đến ở nhờ vài ngày. Lộ Đình Châu hất cằm về phía cậu ta, rồi quay sang Phương Lộc Dã: “Hai người… tốt nhất đừng gây rắc rối gì. Nếu tôi về mà thấy nhà có chút xíu tổn thất nào, đừng trách tôi.”

Phương Lộc Dã lập tức phản bác: “Anh nói câu đó với Hác Lâm Sâm đi! Em có bao giờ động vào đồ của anh đâu?”

Hác Lâm Sâm híp mắt cười: “Thế nếu tôi động vào thì sao?”

Lộ Đình Châu liếc hắn một cái, giọng lạnh băng: “Vậy thì dọn đồ cút đi.”

Nụ cười trên mặt Hác Lâm Sâm cứng đờ.

Không đùa chứ bro? Ông anh này có cần phũ thế không???

Chờ Lộ Đình Châu rời đi, Hác Lâm Sâm mới quay sang hỏi Phương Lộc Dã: “Anh ta đi đâu thế?”

Phương Lộc Dã vẫn dán mắt vào TV, hờ hững đáp: “Hẹn hò.”

“HẸN HÒ?!” Hác Lâm Sâm thiếu chút nữa hét vỡ giọng. Nhưng rồi ánh mắt hắn sáng lên, ánh lửa hóng chuyện cháy rừng rực: “Lộ Đình Châu mà cũng có ngày hôm nay sao?”

Phương Lộc Dã liếc nhìn hắn, bình tĩnh bổ sung: “Chưa có yêu, mới đang theo đuổi thôi.”

Rồi cậu ta tiện thể phổ cập sơ lược về cái tên thiếu não đang được Lộ Đình Châu theo đuổi.

Hác Lâm Sâm chưa nghe hết đã cười đến đau bụng: “Trời ạ, không ngờ có ngày Lộ Đình Châu cũng phải chạy theo người khác!”

Tốt! Quá tốt! Hắn hả dạ lắm!

Hác Lâm Sâm chống cằm, chọt chọt vào người Phương Lộc Dã: “Ê, cho tôi xem hình thằng nhóc tên Ninh Lạc đi.”

Phương Lộc Dã đang xem đến đoạn lão Trọc bị Gấu Đỏ Gấu Vàng đuổi đánh, chẳng buồn quay đầu: “Tự mà tìm.”

Thế là Hác Lâm Sâm lên Weibo tìm kiếm, ngay lập tức thấy bài đăng quảng bá chương trình tạp kỹ của Ninh Lạc. Trong ảnh, cậu nhóc cười tít mắt trước ống kính, đôi mắt cong cong, rạng rỡ chào khán giả.

Hác Lâm Sâm chọt chọt vào màn hình: “Yo, cũng đáng yêu phết nhỉ.”

Nhưng mà… “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Thành niên chưa? Anh cậu đúng là già dê ăn cỏ non à?”

Phương Lộc Dã gật gù: “Còn gì nữa?”

Cả hai kẻ từng sống dưới bóng ma bạo quyền của Lộ Đình Châu, giờ đây hả hê ngồi tám chuyện về anh ta.

————-————-

Ninh Lạc không phải đợi lâu, Lộ Đình Châu đã nhắn tin bảo cậu ra ngoài, nói rằng anh đã đến nơi.

Vừa ra đến đường, Ninh Lạc lập tức nhận ra chiếc xe đắt đỏ nhất trong dòng xe cộ đông đúc.

Không phải vì cậu giỏi nhớ biển số xe, mà bởi giữa con đường tắc nghẽn, mọi chiếc xe khác đều tự động tránh xa chiếc xe đó.

Cậu mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.

Vừa vào xe, không khí mát lạnh từ điều hòa lập tức bao trùm lấy cậu. Ninh Lạc thở ra một tiếng đầy thỏa mãn: “Mát quá đi mất.”

“Thắt dây an toàn.” Lộ Đình Châu rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cậu, hỏi: “Sao lại chen chúc đi tàu điện ngầm làm gì?”

Ninh Lạc đáp với vẻ đầy triết lý: “Cảm nhận cuộc sống.”

Lộ Đình Châu khẽ “ừ” một tiếng, liếc nhìn gương chiếu hậu, tay đơn giản xoay vô lăng: “Thế cảm nhận ra sao rồi?”

Mặt Ninh Lạc đầy u ám: “Cũng tạm.”

Lần sau còn chui vô tàu điện giờ cao điểm thì đúng là chó ngu! Giờ cao điểm – kẻ thù truyền kiếp của nhân loại!

Lộ Đình Châu bật cười trầm thấp.

Ninh Lạc ngay lập tức cảm giác anh đang cười nhạo mình, bĩu môi: “Quà của em đâu?”

“Ở ghế sau.”

Cậu tò mò ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy một chiếc hộp quà màu vàng chanh tinh xảo, trên cùng còn thắt một cái nơ bướm siêu đáng yêu. Đặc biệt nhất là trên hộp có in hình chibi của chính cậu.

“Dễ thương ghê á.” Ninh Lạc hưng phấn, với tay lấy hộp quà đặt lên đùi.

Cậu mở ra xem, bên trong là mô hình phiên bản chibi được chế tác tỉ mỉ theo đúng bản vẽ mà trước đó Lộ Đình Châu từng cho cậu xem. Chỉ khác là thay vì chỉ có một người, bây giờ có đến hai.

Một bức là Lộ Đình Châu đang đẩy cậu ngồi trong xe đẩy hàng, phóng như bay.

Một bức khác thì là Lộ Đình Châu đang cố hết sức kéo cậu đang ngồi trên vali, khuôn mặt trông như sắp đổ mồ hôi hột đến nơi.

Ninh Lạc nhìn mà không phục: “Này, em đâu có nặng đến thế chứ!”

Đúng lúc xe phía trước dừng lại vì kẹt đường, Lộ Đình Châu tựa lưng vào ghế, thản nhiên bật ngón tay búng lên cái mô hình cậu đang ngồi trên vali, giọng điệu lười biếng pha chút ý cười: “Thật không? Anh làm sao mà biết được.”

Ninh Lạc bĩu môi: “Thì anh bế thử em là biết ngay mà! Em nhẹ lắm đó, nhất là sau khi giảm cân.”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Được thôi.”

Ninh Lạc: “Hả?”

Cậu chớp chớp mắt.

Gì vậy? Sao nhận lời nhanh thế? Cảm giác sai sai, phải nhìn kỹ lại xem nào.

Lộ Đình Châu chống khuỷu tay lên cửa kính xe, cười mà không nói gì thêm.

Mặc dù cà khịa là thế, nhưng Ninh Lạc vẫn cực kỳ thích món quà này, ôm xem hết lần này đến lần khác, sau đó cẩn thận đóng hộp lại, phủi phủi nắp: “Để về nhà rồi mở ra trưng, nhất định phải đặt ở vị trí nổi bật nhất trên kệ sách.”

Còn phải đăng lên Weibo, Instagram, đăng mười mấy bài khoe cho đã!

Lộ Đình Châu thấy cậu vui như thế, tâm trạng cũng tốt theo, giơ tay xoa nhẹ mái tóc của cậu.

Xe vẫn chậm rãi lăn bánh trên đường.

Có lẽ nhờ điều hòa, cộng thêm hương gỗ thoang thoảng trong xe – mùi gần giống mùi trên người Lộ Đình Châu – mà Ninh Lạc chẳng còn chút bực bội nào do lúc nãy chen chúc trên tàu điện. Cậu ngồi nghịch cái móc khóa bánh pretzel treo trên cặp, tủi thân: “Anh coi nè! Cái bánh pretzel* của em không biết bị ai cắn hai phát, thiệt quá đáng luôn!”

Bánh pretzel hay còn gọi bánh quy mặn

Cậu giơ móc khóa lên cho Lộ Đình Châu xem, trên đó rõ ràng có hai dấu răng.

Lộ Đình Châu nhìn thoáng qua, hỏi: “Nên em mới xuống tàu giữa chừng? Vì bánh bị cắn?”

“Ờ… cũng không hẳn…” Ninh Lạc hơi xấu hổ, bứt bứt ngón tay, lí nhí nói: “Thật ra là do lúc ở trên tàu, vì đông quá nên em lỡ hét lên…”

Lộ Đình Châu không nghe rõ câu cuối, thuận miệng hỏi: “Hét cái gì?”

Ninh Lạc nhắm tịt mắt lại, biết là giấu không nổi nữa, thế là hét thẳng ra: “Em la lên ‘ĐỪNG CHEN NỮA, CON TÔI SẮP RỚT RA NGOÀI RỒI!!!’”

Không gian trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Ninh Lạc hé mắt nhìn thử, chỉ thấy Lộ Đình Châu đang im lặng, ánh mắt sâu thẳm… dừng lại ngay bụng cậu?!

Ninh Lạc: “…”

Anh đang nhìn cái chỗ quái nào vậy, thằng khốn?!

Bình Luận (0)
Comment