Lộ Đình Châu nhìn lên, chạm mắt với Ninh Lạc, khẽ mở môi: “Em…”
Ninh Lạc lập tức ngắt lời: “Không đẻ được, cũng không muốn đẻ, đừng nhìn nữa, em là đàn ông!”
Cậu lăn lộn trên mặt đất một cách u ám:
“Mình thích nói linh tinh thì sao? Người mà không nói bậy thì sẽ chết đấy!“
“Không phải.” Lộ Đình Châu trầm ngâm, “Anh chỉ muốn hỏi, lúc em nói câu đó… có đeo khẩu trang không?”
“……”
Ninh Lạc lảng tránh ánh mắt.
Lộ Đình Châu hiểu ra: “Nếu lỡ bị nhận ra… thôi kệ, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
Hả?
Ninh Lạc hỏi: “Sao lại không phải chuyện lớn?”
Lộ Đình Châu: “Em thực sự muốn biết?”
Ninh Lạc: “Anh nói vậy làm em càng muốn biết!”
Lộ Đình Châu chậm rãi nói: “Bởi vì… cư dân mạng chắc cũng quen rồi.”
Ninh Lạc im lặng vặn vẹo: “…… Em không nghe thì bứt rứt cả ngày, mà nghe rồi thì đau lòng cả ngày.”
Lộ Đình Châu khẽ cười: “Nên anh mới hỏi ý kiến em trước mà.”
Ninh Lạc có sáu điều muốn nói: “……”
“Nếu anh không nói được lời tử tế, thì hãy hiến cái lưỡi của anh cho đám fan cuồng của em li.ếm đi, được không? Được đấy!“
“Nhưng cũng không chắc.” Lộ Đình Châu đột nhiên lên tiếng.
Ninh Lạc cảnh giác: “Anh lại muốn nói gì nữa?”
“Con cái.”
Lộ Đình Châu cúi đầu, lại lướt mắt qua bụng Ninh Lạc. Khi thấy cậu xù lông lên, mới chậm rãi nói: “Xem tối nay em muốn ‘mang thai’ cái gì, lẩu cay hay vịt quay?”
Ninh Lạc dẹp bỏ thành kiến, suy nghĩ một lúc, rồi ngại ngùng đáp: “Em chọn cả hai được không?”
Lộ Đình Châu bật cười, gật đầu: “Được chứ. Chẳng phải anh mới nói dẫn em đi chợ đêm sao?”
“U hú~~!!”
Ninh Lạc hoan hô.
Lộ Đình Châu trước tiên đưa cậu đi sửa máy tính, sau đó lái xe đến khu ẩm thực lớn nhất ở Tây Thành.
Lúc này trời đã tối, nơi đây đông nghịt người. Từ nhà hàng cao cấp giá 16.888 tệ một suất cho đến quán ăn vỉa hè 68 tệ, muốn ăn gì cũng có.
Lộ Đình Châu thừa sức đưa cậu đến nhà hàng đắt nhất ở đây, nhưng Ninh Lạc thực ra không thích bầu không khí của mấy chỗ đó.
“Ở đó nói chuyện cũng phải nhỏ giọng, còn phải giữ vẻ thanh lịch, phiền chết đi được.” Ninh Lạc phàn nàn như thể vừa hóa thân thành một bình luận viên trực tiếp.
“Với lại mấy ông đầu bếp đó có nhận thức về tay nghề của mình không thế? Đồ ăn dở muốn chết mà cũng dám bán giá trên trời.”
Lộ Đình Châu vẫn chưa đỗ xe, lái chậm cho cậu ngắm hai bên đường: “Vậy Tiểu Lạc muốn ăn gì?”
Ninh Lạc cuối cùng chọn lẩu cay Tứ Xuyên: “Nhưng phải gọi cả vịt quay với đồ nướng nữa!”
“Được.” Lộ Đình Châu đồng ý.
Anh gọi điện đặt trước vịt quay ở nhà hàng gần đó, dặn họ giao đến quán lẩu.
Ninh Lạc hạ cửa sổ xe, luồng khí nóng kèm theo hương thìa là từ đồ nướng ập vào, cậu hít hà vài hơi, nuốt nước miếng: “Anh đỗ xe nhanh lên, em muốn xuống mua ngay bây giờ!”
Lộ Đình Châu tìm được chỗ, vừa đỗ xe xong, Ninh Lạc đã mở cửa phóng ra như tên bắn.
Sau đó bị dây an toàn “tạch” một phát kéo về chỗ cũ.
Ninh Lạc từ từ gõ ra một dấu chấm hỏi.
“Khốn nạn thật, quên mất có cái dây này!“
Lộ Đình Châu nhìn cậu một cái, trong mắt giấu không nổi ý cười: “Sao thế? Tính vác luôn cả xe anh đi à?”
Ninh Lạc miệng lưỡi lanh lẹ, thể hiện mạnh mẽ sự chiếm hữu: “Cái gì mà của em với của anh, của anh là của em, của em vẫn là của em, chiếc xe này sớm muộn gì cũng là của em!”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, khóe môi càng cong lên.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, nửa gương mặt anh chìm trong bóng tối, đường nét trở nên mông lung, ánh mắt ẩn sau màn đêm không thể nhìn rõ, càng thêm phần không chân thực.
Ninh Lạc nhìn đôi mày giãn ra cùng nụ cười trên mặt anh, bỗng dưng thấy bối rối, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe, quăng lại một câu: “Em đi mua đồ nướng đây!” rồi chạy mất dạng.
Bị dòng người mùa hè nuốt chửng.
Lộ Đình Châu chậm rãi thu hồi ánh mắt, tháo dây an toàn rồi xuống xe theo.
Anh chẳng cần tìm kiếm lâu, chỉ liếc qua là đã thấy bóng dáng xanh bạc hà nổi bật nhất trong đám đông.
Cậu trai đeo balo không chen vào quầy xiên nướng được, đang kiễng chân rướn cổ nhìn vào bên trong, trên balo treo lủng lẳng một cái bánh quy mặn bị ai đó cắn dở, theo nhịp di chuyển mà đung đưa qua lại.
Ninh Lạc trông thấy Lộ Đình Châu, ho khan một tiếng để che đi sự xấu hổ, tìm bừa chuyện để nói: “Anh có biết một tam giác đến quầy xiên nướng mua thận dê, xếp hàng lâu như em thì sẽ biến thành gì không?”
Lộ Đình Châu nể tình hỏi: “Biến thành gì?”
Ninh Lạc đáp: “Biến thành tam giác cân.”
“……”
Vừa dứt lời, phạm vi nửa mét quanh hai người lập tức trống trơn.
Thậm chí có người còn khẽ rùng mình.
Bị rét đến run.
Lộ Đình Châu chậm rãi thu lại nụ cười.
“Không buồn cười sao?” Ninh Lạc không phục, máu chinh phục trỗi dậy, bèn lấy ra con át chủ bài trong kho chuyện cười của mình, chỉ sang quầy ăn vặt bên cạnh: “Ngày xửa ngày xưa có một sát thủ mặt lạnh cực kỳ lợi hại, bởi vì hắn có thể một hơi ăn liền mười suất bánh tráng nướng!”
Lộ Đình Châu thấy ông chủ quầy bánh tráng nướng bên đó lặng lẽ dịch xe đẩy của mình sang bên cạnh.
“……”
Anh thu hồi ánh mắt, giúp Ninh Lạc kéo thấp vành mũ xuống để che mặt hơn, rồi bỗng nói: “Hứa Tiên tặng Bạch Nương Tử một cái mũ, thế là Bạch Nương Tử không đứng dậy được nữa, em biết vì sao không?”
Lần này đến lượt Ninh Lạc khiêm tốn thỉnh giáo: “Vì sao?”
Lộ Đình Châu đứng đó, một tay đút túi nhìn về phía trước, hờ hững đáp: “À, vì đó là một cái mũ lưỡi trai.*”
Theo nhà tìm hiểu thì VN mình gọi mũ lưỡi trai nhưng ở TQ lại gọi là mũ lưỡi vịt, theo quan niệm của họ thì có vẻ vịt sẽ trấn áp rắn (theo ykr của editor)
Ninh Lạc & đám đông: “……”
Ninh Lạc thốt lên: “Anh đúng là thần cai quản trò đùa nhạt của Hy Lạp cổ đại!”
Lộ Đình Châu gật đầu: “Đồng nghiệp cả thôi.”
Nhóm người xung quanh sụp đổ.
Hai ông thần này còn khen nhau nữa kìa!
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người trong hàng chờ xiên nướng cúi đầu, điên cuồng gõ bàn phím.
Không cần nhìn cũng biết họ đang lên mạng bóc phốt đôi “cẩu nam nam” này.
【Đặc biệt là cái anh cao cao kia, nhìn qua còn tưởng là người bình thường, ai dè cũng không có tính người luôn!】
Một cô gái vừa nhắn tin than thở với bạn thân, vừa chụp một bức ảnh mờ mờ hai người họ.
Mười giây sau, bạn thân của cô nàng hét toáng lên trong khung chat:
【A a a a a a đây chẳng phải là Lộ Đình Châu với Ninh Lạc sao!!!】
【Tớ đã bảo hai người họ là thật rồi mà, nhìn xem, hẹn hò công khai luôn! Ôi mẹ ơi ngọt chết mất!!】
Hả? Là người nổi tiếng à?
Cô gái nọ len lén quan sát hai người kia, nếu là minh tinh thì cũng dễ hiểu thôi, dù có che mặt thì vẫn nhìn ra được là hai anh đẹp trai.
Cô ấy hỏi bạn thân: 【Muốn tớ xin chữ ký giúp không?】
【Bạn thân: Thôi đi, người ta hiếm hoi lắm mới được nghỉ ngơi, đừng làm phiền họ.】
【Bạn thân: Nhưng mà chụp thêm tấm nữa đi, chụp lén thôi, đừng để bị phát hiện.】
Thế là cô gái nọ lén lút bấm máy.
Ừm, quên tắt đèn flash.
Hạ điện thoại xuống, vừa khéo chạm phải ánh mắt của hai người kia, cô nàng cứng đờ: “À, tôi… ừm, tôi đang selfie…” Cô bịa không nổi nữa, “Xin lỗi, tôi sẽ xóa ngay!”
Ninh Lạc mỉm cười, khoát tay ra hiệu không sao.
Cô gái đỏ mặt lí nhí xin lỗi, vội vã lùi khỏi hàng chờ xiên nướng, chui vào một góc kể lại trải nghiệm xã hội chết ngượng này với bạn thân.
Rồi mới cúi đầu nhìn bức ảnh vừa chụp lén ban nãy.
Trong hình, cả hai người họ đều đang nhìn về phía camera. Chàng trai thấp hơn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mèo mở to, nốt ruồi lệ ở khóe mắt như ánh lên dưới vầng sáng.
Người đàn ông cao hơn cậu hẳn một cái đầu theo phản xạ giơ tay che chở cậu, đặt một tay lên vai cậu kéo sát vào mình, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm liếc chéo qua, ánh mắt lạnh lẽo đầy mất kiên nhẫn, dù chỉ nhìn qua màn hình cũng có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ người đàn ông đó.
…… So với cái tên mới vừa rồi kể chuyện cười lạnh thấu xương kia, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Cô gái nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phải làm sao đây, cô bắt đầu chèo thuyền cặp này rồi.
Kiểu tình yêu vì cậu mà hóa thành kẻ thần kinh thế này, đúng là không thể không mê.
————-————-
Sau khi xếp hàng mua xong xiên nướng yêu thích, Ninh Lạc mang theo chiến lợi phẩm đến tiệm lẩu.
Lộ Đình Châu đã đặt bàn sẵn, họ đến nơi vừa khớp giờ, gọi món xong thì vịt quay cũng được mang lên, còn có cả đầu bếp của nhà hàng trực tiếp trổ tài thái lát tại chỗ.
Đầu bếp thái một miếng, Ninh Lạc lập tức gắp một miếng, rồi lại chờ mong miếng kế tiếp.
Đầu bếp: “……”
Tại sao chỉ cắt vịt quay thôi mà lại có cảm giác như sếp đang dí deadline vậy trời?!
Anh ta vội vàng tăng tốc độ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để được tan ca sớm.
Dường như nhìn ra sự sụp đổ của đầu bếp, Lộ Đình Châu khẽ bật cười.
Ninh Lạc bị ánh mắt của anh thu hút, quay đầu sang thì thấy Lộ Đình Châu đã xắn tay áo sơ mi đen lên, để lộ cẳng tay săn chắc với đường nét cơ bắp mượt mà, thong thả tráng bát đũa và pha nước chấm giúp cậu.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lạnh trắng như đang nâng niu một đóa hồng, trông chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật bằng bạch ngọc, hoàn toàn không giống đang cầm một cái cốc thủy tinh rẻ tiền và đôi đũa tre của nhà hàng.
Ninh Lạc thề, cậu không hề có fetish* với tay người khác, nhưng ánh mắt thực sự không tài nào dứt ra nổi, cứ dán chặt lên những đường gân xanh nổi lên rõ nét ấy:
“Ghen tị dễ như uống nước vậy đó, làm quái nào mà có người sở hữu một đôi tay đẹp thế này? Sau này anh giải nghệ đi, dùng đôi tay này làm creator nội dung 1.8+ kiểu thanh thuần dục vọng ấy, em đảm bảo cống hiến hết mình làm fan top 1 của anh, hehe.“
Fetish là cảm xúc hưng phấn t.ình d.ục đối với một đồ vật (ái vật) hoặc bộ phận trên cơ thể người (ngoại trừ cơ quan sinh dục).
Lộ Đình Châu: “……”
Năm nay anh mới 30 chứ có phải 60 đâu, rốt cuộc tên này có hiểu lầm gì về tuổi tác của anh vậy hả?
…… Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Lạc, anh vẫn nhẫn nại tráng đũa thêm một lúc nữa.
Mãi đến khi nồi lẩu được dọn lên, Ninh Lạc mới lưu luyến dời mắt, dán chặt vào nồi lẩu bò cay cấp độ trung bình đang sôi ùng ục trước mặt.
Rất nhanh, hương thơm cay tê lan tỏa, kí.ch thí.ch đầu lưỡi. Ninh Lạc không chờ nổi nữa, lập tức thả thịt vào nồi.
Miếng bò được cắt với độ dày vừa vặn, thấm đẫm vụn ớt đỏ au, hoa văn thịt rõ ràng, màu sắc tươi sáng, sau khi lăn qua bát nước chấm đầy dầu mè, cậu gắp lên cho vào miệng, đôi mắt hí lại, vẻ mặt sung sướng tột độ.
“Ngon quá đi mất!” Cậu nhai vài cái rồi nuốt ực xuống, vừa gắp thêm mấy lát thịt vừa nói, “Anh pha nước chấm kiểu gì vậy? Ngon xuất sắc luôn á, còn ngon hơn tôi pha nữa!”
Lộ Đình Châu mỉm cười nói: “Nếu thích thì lần sau anh lại pha cho em.”
Ninh Lạc bắt đầu dò la thông tin: “Anh không nói công thức cho em à? Nói đi mà ~”
Lộ Đình Châu chỉ nhả ra hai chữ: “Không nói.”
Ninh Lạc bĩu môi: “Keo kiệt. Vậy thì sau này em ăn lẩu lần nào cũng phải kéo anh đi theo.”
Nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo này, cậu vui vẻ hẳn lên, cười tít mắt, rồi gắp một đũa nấm kim châm bỏ vào bát Lộ Đình Châu: “Nếm thử đi, đây là báu vật của lẩu đó, ai không thích là có vấn đề.”
Lộ Đình Châu bật cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, thong thả ăn.
Ninh Lạc chống cằm nhìn anh, nhìn một hồi lại phì cười.
Bắt gặp ánh mắt của Lộ Đình Châu, cậu vẫy tay: “Không có gì, chỉ là thấy anh có vẻ không hợp với quán lẩu lắm.”
Lộ Đình Châu lần đầu tiên nghe cậu nói vậy, bèn hỏi: “Vậy anh hợp với gì?”
“Nhà hàng cao cấp ấy, ví dụ như anh cầm ly rượu vang, lắc nhẹ——” Ninh Lạc diễn mẫu ngay lập tức, cầm tách trà lên, tao nhã lắc nhẹ, cúi đầu ngửi, mặt lộ vẻ say mê, học theo giọng điệu sâu lắng của Lộ Đình Châu, nghiêm túc nói: “Ừm, rượu Lafite năm 82.”
Lộ Đình Châu đặt đũa xuống, vắt chéo chân tựa vào lưng ghế nhìn cậu diễn: “Thầy Ninh này, ngay cả khi anh có nhìn thấy một người giúp việc Philippines từ năm 1928, anh cũng chưa chắc đã làm màu đến vậy đâu.”
Ninh Lạc đáp: “Thế anh cũng bình tĩnh đấy, người giúp việc Philippines từ năm 1928 chắc thành xác khô mất rồi.”
Lộ Đình Châu gật đầu: “Ừ, thể chất tiên thiên trấn định.”
Cô nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nghe xong đoạn đối thoại này thì không nhịn được mà bật cười.
Ninh Lạc hơi ngượng ngùng, gãi má.
Lộ Đình Châu nhìn cậu, đôi mắt còn vương ý cười, một lúc sau chợt hỏi: “Em nói vậy, là không biết chuyện lúc anh mới vào nghề à?”
Ninh Lạc ngẩn ra: “Hử? Cũng biết sơ sơ.”
Lộ Đình Châu hiểu ngay, chắc là cậu đọc được trên mạng hoặc nghe ai kể lại một cách mơ hồ, mà trong nguyên tác có lẽ cũng chỉ nhắc qua loa về chuyện cũ.
Anh chậm rãi nói: “Đến giờ anh vẫn chưa ký hợp đồng với công ty giải trí nào, vẫn hợp tác riêng với Nhiếp Văn Đào. Cũng nhờ công ty đầu tiên của anh, vừa bước chân ra xã hội năm 18 tuổi là đã gánh một khoản nợ 6 triệu rồi.”
Ninh Lạc biết chuyện này, lúc đọc tin thôi mà đã xót xa không chịu nổi, giận đến phát điên: “Đám tư bản máu lạnh ấy đáng bị treo lên cột đèn mà đánh!”
Nói xong, ánh mắt cậu nhìn Lộ Đình Châu bỗng dưng hiền lành như bà cụ, giọng điệu đầy xót thương: “Thế lúc ấy anh nghĩ gì?”
Lộ Đình Châu chống cằm, cười nhạt: “Nghĩ gì á? Lên sân thượng chứ còn gì.”
“Ể?!” Ninh Lạc kinh ngạc đến mức miếng mì rộng kẹp trên đũa trượt tuột xuống nồi lẩu.
“Đùa thôi.” Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt, “Đương nhiên là kiện cáo, trả nợ, còn phải nuôi sống bản thân. Hồi đó chuyện vui nhất là tích cóp được ít tiền, đủ rồi thì cùng Nhiếp Văn Đào đi ăn một bữa lẩu.”
Anh không nói phải tích bao lâu mới đủ một bữa, nhưng Ninh Lạc cũng có thể hình dung được, đến mức cảm thấy ngay cả miếng mì rộng trong bát cũng chẳng còn ngon nữa.
Giọng điệu bình thản của Lộ Đình Châu như có một chiếc móc nhỏ, từng chút từng chút móc vào tim cậu, làm lồng ng.ực ê ẩm như có một sợi mì rộng thắt lại, nghèn nghẹn khó thở.
Cậu gắp một đũa đầy quẩy rán—một báu vật khác của lẩu theo quan điểm của mình—chẳng ăn miếng nào mà trút hết vào bát của Lộ Đình Châu: “Giờ thì anh muốn ăn lúc nào cũng được rồi, ngon thì ăn nhiều vào, sau này mình ngày nào cũng đi ăn lẩu!”
Lộ Đình Châu bật cười: “Ngày nào cũng ăn, em không sợ nóng trong người à?”
Ninh Lạc siết chặt đũa, ánh mắt vừa ngay thẳng vừa mãnh liệt: “Vậy thì lúc nào ăn cũng được, em chỉ muốn anh vui.”
Một câu nói vừa chân thành vừa rực rỡ, như đang mở lòng mình ra, bộc bạch rằng:
Em rất xót anh.
Chỉ muốn anh vui.
Lộ Đình Châu sững sờ nhìn cậu.
Khoảnh khắc đó, quán lẩu ồn ào bỗng chốc như một bức ảnh phim đen trắng phai màu thật nhanh. Bao nhiêu tiếng cười nói xung quanh đều trở nên mơ hồ, chẳng còn lọt vào tâm trí anh nữa.
Nhận thức của anh như bị đôi mắt chân thành của Ninh Lạc chi phối, trong lòng dậy lên một trận sóng thần không ai hay biết.
Một lúc sau, anh khẽ cúi mắt, mỉm cười: “Bây giờ đã rất vui rồi.”
“Vậy thì vui thêm chút nữa đi!” Ninh Lạc dứt khoát vớt hết thịt trong nồi bỏ vào bát Lộ Đình Châu, cười tít mắt như ly soda ướp lạnh—vừa ngọt lịm, vừa mát lạnh, “Nếm thử đi, tiết vịt ở đây cũng ngon lắm!”
Với tính cách của cậu, ăn được món ngon thì tâm trạng sẽ tốt lên, nên cậu đương nhiên cũng nghĩ rằng Lộ Đình Châu sẽ vui như vậy.
Ngay sau đó, trên má cậu đột nhiên áp vào một lon coca lạnh buốt, hơi nước trên bề mặt lon đọng lại thành giọt rồi chầm chậm lăn xuống.
Cậu khẽ kêu một tiếng, vội giật lấy từ tay Lộ Đình Châu, làu bàu: “Lạnh chết đi được.”
“Làm mát môi em đó.” Lộ Đình Châu chỉ vào môi cậu, “Sưng hết rồi kìa.”
Ninh Lạc nghe vậy lập tức lấy điện thoại soi thử. Quả nhiên, môi cậu vừa đỏ vừa sưng, phần khóe môi còn sáng bóng hơn cả lúc đầu, bị ớt hành hạ đến thảm thương.
“Thôi kệ, cứ coi như tiêm filler miễn phí đi.” Cậu đặt điện thoại xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng lon coca áp lên môi.
Thật ra chẳng khác nào chạm môi vào lon lạnh một cái, sau đó rất nhanh mở nắp, rót cho mình một cốc đầy.
Lộ Đình Châu nhìn cậu, khóe mắt đuôi mày đều dịu dàng, ánh nhìn như dòng nước ấm len lỏi vào đêm lạnh.
————-————-
Ăn xong, Ninh Lạc lại ầm ĩ đòi đi dạo chợ đêm để tiêu thực, Lộ Đình Châu cứ thế chiều theo, hai người lê la hết cả khu chợ từ đầu đến cuối, chơi đủ trò ở các sạp hàng.
Ninh Lạc hào hứng tham gia trò ném vòng và thi ăn kẹo bông trong một phút, nhưng cuối cùng lại thua lỗ ê chề.
Đến lúc rời khỏi chợ đêm thì đã hơn chín giờ tối, Lộ Đình Châu lái xe đưa cậu về nhà.
Chơi cả buổi tối, lại ngồi trên ghế xe mềm mại, tận hưởng làn gió điều hòa mát rượi, vừa ăn uống no say xong, trong xe còn phát nhạc không lời du dương, bên cạnh có Lộ quý phi thủ thỉ đôi câu bằng giọng trầm khẽ, câu được câu chăng.
Quá thoải mái, thoải mái đến mức Ninh Lạc suýt nữa ôm balo ngủ luôn.
Mãi cho đến khi giọng Lộ Đình Châu vang lên: “Tới rồi.”
Ninh Lạc bật tỉnh: “Hửm? Tới rồi á?”
Cậu ngẩng lên nhìn, phát hiện xe đã dừng ngay trước cổng nhà mình, liền kinh ngạc hỏi: “Không phải bảo thả em ở ga tàu điện ngầm sao? Giờ quay xe về nhà anh chẳng mất cả hai tiếng à?”
“Không đến mức đó.”
Lộ Đình Châu xuống xe, giúp cậu mở cửa.
Ninh Lạc ngáp một cái, khóe mắt ngân ngấn nước, buồn ngủ đến lờ đờ nhưng vẫn không quên bảo bối của mình: “Mô hình của em đâu?”
Lộ Đình Châu đưa hộp quà cho cậu, thấy cậu buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, liền nhắc: “Cầm chắc vào, rơi hỏng là hết đấy.”
Một câu này lập tức khiến Ninh Lạc tỉnh táo hẳn, vội ôm chặt hộp quà màu vàng chanh: “Không thể nào, hàng giới hạn à? Anh còn giữ bản vẽ chứ?”
“Đúng vậy, có đấy.” Lộ Đình Châu xoa đầu cậu, khóe mắt lộ rõ ý cười, “Lừa em thôi.”
“… Đáng ghét.”
“Được rồi, về nhà đi.” Lộ Đình Châu dựa vào cửa xe, đứng dưới ánh đèn đường nhìn cậu.
“Ừm, vậy em đi đây.” Ninh Lạc bước được hai bước.
Chân khẽ chuyển hướng rồi bất ngờ quay lại, nhào đến ôm chặt Lộ Đình Châu một cái, mạnh đến mức hộp quà trên tay va vào người cả hai, đau điếng.
Lộ Đình Châu theo phản xạ đỡ lấy cậu, có chút sững sờ, cúi xuống nhìn người đang vùi trong lòng mình.
Hầu kết khẽ lăn, anh trầm giọng hỏi: “… Sao vậy?”
Lần này Ninh Lạc đơn thuần chỉ muốn ôm một cái, hoàn toàn không có ý nghĩ đen tối nào, thậm chí còn trong sáng đến mức chẳng thèm mò cơ bụng. Cậu nhanh chóng buông ra, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Lộ bảo, ngày mai anh cũng sẽ vui vẻ chứ?”
Khóe môi Lộ Đình Châu khựng lại, giọng cao hẳn tám tông: “Em gọi anh là gì cơ?”
“Lộ Bảo.” Ninh Lạc mặt mày nghiêm túc, “Từ nay về sau, em chính là fan mẹ của anh, sức khỏe và niềm vui của anh là điều em mong mỏi nhất. Em sẽ bảo bọc anh thật kỹ.”
Lộ Đình Châu hít sâu một hơi.
Cách gọi quái đản này… So với “nam Đát Kỷ” còn khiến anh khó chấp nhận hơn.
Anh vươn tay nhéo má Ninh Lạc, kéo ra hai bên, híp mắt cảnh cáo: “Không được gọi như thế.”
“ì ao?” (Vì sao?) Ninh Lạc bị nhéo má, nói ú ớ không rõ.
Lộ Đình Châu siết tay chặt hơn, nghiến răng nhả từng chữ: “Không có vì sao hết.”
Ninh Lạc vội vã giật lại cái mặt tội nghiệp của mình, trên má vẫn còn hằn dấu đỏ, thở dài não nề: “… Thôi được rồi, không gọi thì không gọi.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu, im lặng: “…”
Cái tông giọng tiếc nuối chết tiệt này là sao đây?
Lúc này, từ tầng hai bỗng truyền xuống một giọng nói lạnh lùng.
“Ninh Lạc, không lên ngay thì tối nay ngủ ngoài đường đi!”
Lộ Đình Châu ngước lên, chạm phải ánh mắt của Ninh Dương trên tầng hai.
Anh khẽ cười, gật đầu chào hỏi: “Chào Ninh tổng.”
Ninh Dương nể mặt đạo đức làm người, đáp lại một tiếng: “Chào Lộ tiên sinh.”
Ngay sau đó, anh cúi xuống nhìn chằm chằm vào Ninh Lạc: “Ninh Lạc?”
Ninh Lạc nhìn qua bên này, lại nhìn qua bên kia, bỗng dưng có cảm giác như học sinh vi phạm kỷ luật bị thầy giám thị bắt tại trận. Cậu thăm dò vẫy tay chào Lộ Đình Châu: “Vậy, em vào nhà đây?”
Lộ Đình Châu mỉm cười: “Ừ, vào đi.”
Ninh Lạc dặn dò: “Lát anh về đến nơi nhớ nhắn tin cho em nhé.”
“Được.”
Ninh Dương đứng trên lầu, ánh mắt lạnh tanh.
Còn dám nói chuyện tình cảm ngay trước mặt anh? Chẳng coi anh ra gì nhỉ?
Đợi Ninh Lạc bước vào nhà, anh hỏi: “Vừa rồi em bất ngờ ôm cậu ta làm gì?”
Ninh Lạc kể lại chuyện lúc ăn tối, cuối cùng chốt hạ: “Anh ấy xui xẻo quá, chuyện gì cũng để anh ấy đụng phải.”
“Mọi phản diện đều có một quá khứ vừa đẹp, vừa mạnh, vừa thảm“
Ninh Dương trầm mặc.
Một chút lương tâm ít ỏi lặng lẽ lên tiếng.
Anh chỉ biết rằng mười mấy năm qua Lộ Đình Châu sống chẳng dễ dàng gì, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu, hóa ra đối phương còn từng khổ sở đến thế.
Nghĩ đến việc khi Lộ Đình Châu còn nhỏ hơn Ninh Lạc đã phải đối mặt với áp lực sinh tồn to lớn, anh chợt tự hỏi không biết vừa nãy mình có quá lạnh nhạt với cậu ta không.
Chết tiệt thật! Ninh Dương nửa đêm tỉnh dậy cũng muốn tự vả mình một phát.
Anh nghĩ một lát, thở dài, vỗ vai Ninh Lạc: “Vậy em đối xử tốt với cậu ta một chút đi.”
Thấy Ninh Lạc gật đầu liên tục, anh lại dặn: “Nhớ nhé, tốt vừa đủ thôi, đừng có tốt quá, chúng ta giữ mức trung bình.”
Ninh Lạc vừa gật đầu được một nửa liền khựng lại: “…”
Cậu nói: “Anh, anh làm em nhớ đến một meme.”
Ninh Dương: “Meme gì?”
Ninh Lạc đáp: “Rùa cõng tiệm cắt tóc.”
“Đừng có phát điên ở đây*”
Hiểu đơn giản thì “别在这理发店” (Đừng cắt tóc ở tiệm này) là cách chơi chữ dựa trên đồng âm của “别在这发癫” (Đừng có phát điên ở đây).
Câu này bắt nguồn từ một đoạn chat, trong đó “发癫” (phát điên) vốn là thuật ngữ y học chỉ triệu chứng rối loạn thần kinh, nhưng trong ngôn ngữ đời thường, nó được dùng để chỉ hành vi kỳ quặc, phát rồ hoặc nói năng lung tung.
Ninh Dương thật sự muốn búng trán cậu một phát, nhưng chỉ phất tay đuổi cậu đi chỗ khác.
Lúc xuống lầu lấy nước, anh nhìn về phía cổng một cái, rồi lại thở dài.
Chết tiệt thật.
————-————-
Lộ Đình Châu nhìn tầng hai sáng đèn, sau đó quay lại xe, từ từ rời khỏi nhà họ Ninh.
Thực ra với anh, chuyện quá khứ đó đã chẳng còn quan trọng. Anh có thể kể ra, nghĩa là đã sớm không để bụng nữa.
Nhưng nếu chuyện cũ có thể tận dụng thêm chút giá trị dư thừa, phát huy thêm tí tác dụng, kiếm được chút cảm thông của Ninh Lạc, thì quá tốt rồi.
… Dù gì cũng phải khiến đối phương thương xót mình một chút chứ.
Kết quả lại hiệu quả đến mức ngoài dự đoán.
Lộ Đình Châu thở ra một hơi, trong đầu vẫn hiện lên đôi mắt ấy—đen trắng rõ ràng, thẳng thắn nồng nhiệt, sáng trong đến mức nhìn một lần cũng dễ dàng chìm đắm.
Điện thoại trên ghế phụ vang lên, anh kết nối bluetooth rồi bấm nghe.
Giọng nói sang sảng chấn động của Phương Lộc Dã lập tức quét sạch không khí trầm lắng trong xe, lớn tiếng báo cáo: “Anh! Nhiếp ca vừa đưa Giang Ân về thì nó đánh nhau với Hác Lâm Sâm rồi!”
Giang Ân là con mèo Garfield nhà Lộ Đình Châu.
Nghe thấy tiếng hỗn loạn từ đầu dây bên kia, Lộ Đình Châu nhíu mày, nhấn phanh: “Cậu không can ngăn à?”
Phương Lộc Dã im lặng một giây, sau đó yếu ớt đáp: “Tại vì con Bò Sữa nhà anh, con Garfield nhỏ ấy, vừa mới đánh nhau với em xong…”
“… Rất tốt.” Lộ Đình Châu siết chặt vô lăng, giọng lạnh lẽo: “Hai cậu lập tức dọn ra khỏi nhà tôi, ngay bây giờ.”
Hác Lâm Sâm hét lên qua điện thoại: “Tôi vừa về nước mà! Ra ngoài thì ở đâu hả?”
Lộ Đình Châu nhã nhặn nhưng kiềm chế chửi thề: “Liên quan gì tôi, cút.”
Hai người: “…”
Phương Lộc Dã hậm hực cúp máy.
————-————-
Biệt thự nhà họ Ninh.
Vừa về đến nhà, Ninh Lạc mới phát hiện ba mẹ gọi điện cho mình. Thấy đã khuya, cậu nhắn tin lại hỏi.
【Mẹ Ninh: Lạc Lạc, tối nay con làm gì thế?】
【Otaku Lạc béo: Con đi ăn với bạn! Anh ấy còn tặng con một món quà nữa!】
Nói rồi, cậu không nhịn được mà khoe luôn mô hình chibi của mình, chụp cả đống ảnh gửi đi.
【Mẹ Ninh: Dễ thương quá! Bạn con tốt ghê!】
【Ba Ninh: Được đấy! Nhìn đẹp lắm! Thế con đãi người ta món gì?】
【Otaku Lạc béo: Ế? Nhưng mà… là anh ấy mời con ăn mà.】
【Mẹ Ninh: Hả? Con trai, sao con vừa ăn chực lại còn nhận quà nữa vậy?】
【Ba Ninh: Khụ khụ, điều đó chứng tỏ thằng nhóc kia thích Lạc nhà mình rồi.】
【Ninh Dương]: .
Ninh Lạc ngồi trên giường, gãi đầu suy nghĩ. Đúng thật, sao cậu lại vừa được ăn vừa hốt quà thế này? Tự nhiên thấy mình lời quá trời…
Sau khi nhận được tin nhắn báo đã về nhà của Lộ Đình Châu, Ninh Lạc lập tức nhắn lại:
【Otaku Lạc béo: Lần sau để em mời anh ăn nhé! Anh muốn ăn gì cứ chọn, coi như quà cảm ơn!】
Lần sau à…
Lộ Đình Châu đứng giữa căn nhà vừa trải qua một trận hỗn chiến, nhìn thấy mấy chữ này liền cong môi cười, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Hác Lâm Sâm nhìn bộ dạng xuân phong hóa vũ kia mà rùng mình, càng lúc càng tò mò không biết người tên Ninh Lạc này rốt cuộc là ai.
Khoan đã, hình như gần đây cậu ta có tham gia chương trình nào đó thì phải? Hay là mình cũng kiếm cớ đi hóng tí nhỉ?
Hác Lâm Sâm càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ.
… Rồi liền bị Lộ Đình Châu liếc mắt một cái.
Lộ Đình Châu lạnh giọng: “Dọn dẹp xong chưa?”
“… Chưa.” Hác Lâm Sâm cắn răng nhận mệnh, tiếp tục vung cây lau nhà.
Bên này, sau khi trò chuyện xong với Lộ Đình Châu, chính thức đưa anh vào danh sách “cạ cứng đi ăn” của mình, Ninh Lạc khoái chí mở điện thoại bắt đầu lướt mạng như thường lệ trước khi ngủ. Cậu vừa đắp mặt nạ vừa gặm hạt dưa, lướt qua một loạt tiêu đề giật gân:
“Không thể tin nổi! Nữ sinh 22 tuổi từng là thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp 4 năm trước!”
“Tuổi Thìn sinh năm 2000, sau tháng 4 cuộc đời sẽ sang trang mới…”
“10 món đồ thiết kế đỉnh cao khiến bạn câm nín khi nhìn thấy.”
“Sốc! Một người đàn ông bất ngờ mang thai, các nhà khoa học tuyên bố nguyên nhân là do…”
Ngón tay cậu trượt xuống, dừng ngay dòng cuối cùng, kinh ngạc đến mức hạt dưa rơi khỏi miệng:
“Khoan khoan, đàn ông cũng có thai được á? Bao giờ giải quyết được vấn đề này thế? Sao tui không biết gì hết vậy?”
Cậu cảm thấy như cả thế giới đang phát triển mà bỏ quên mình ở lại phía sau.
Nhanh chóng nhặt hạt dưa trên giường bỏ vào miệng nhai rôm rốp, Ninh Lạc bấm vào bài viết.
“Mới đây, biên tập viên của chúng tôi nhận được bài đăng từ một độc giả, kể rằng trên tàu điện ngầm, anh ta vô tình gặp một người đàn ông tuyên bố mình đã mang thai nhưng không may bị sảy.”
“Đàn ông có thể mang thai không?”
“Là một người không có chuyên môn về lĩnh vực này, tôi cũng muốn đưa ra quan điểm của mình. Sau một hồi suy nghĩ sâu sắc, tôi nhận ra mình không biết trả lời thế nào, bởi vì như tôi đã nói, tôi không có chuyên môn.”
“Nhưng theo các chuyên gia, đàn ông mang thai hoàn toàn là chuyện hoang đường, không có bất kỳ cơ sở khoa học nào. Mong mọi người đừng tin.”
Ninh Lạc sững sờ:
“Mày viết kiểu này mà không bị sếp trừ lương à?!”
Nhưng mà… tàu điện ngầm, đàn ông mang thai…
Linh cảm xấu nổi lên.
Không lẽ… lại lên hot search nữa à?
Cậu nuốt nước bọt, che mắt lại, ngón tay phải run rẩy lướt xuống, từng chút từng chút một. Dần dần, một bức ảnh hiện ra…
Nhìn thấy màu xanh bạc hà quen thuộc kia, Ninh Lạc lập tức hít sâu một hơi, tay run lẩy bẩy quẹt màn hình lên trên.
Là… thật… luôn…!!!
“AAAAAAAAAAAA!!!“
Bình luận bên dưới hoàn toàn không có chút nể nang:
【Ủa Ninh Lạc, mới vài ngày không gặp mà cậu có bầu luôn rồi hả?】
【May mà tui thoát ra kịp, tí nữa là suýt tin luôn!】
【Tui biết mà! Chuyện quái gở thế này chắc chắn do cậu làm rồi!】
【Tui có mặt ở hiện trường nè! Đoạn hài nhất là có người còn chúc cậu sinh một lúc 108 đứa con kìa!】
【@Lộ Đình Châu, ông anh ơi, hai người tính cho tụi này xem một màn “Nhóc con thiên tài và mẹ bỉm sữa” hả?】
Ninh Lạc siết chặt điện thoại, lăn lộn trên giường như một con sâu bị sốc văn hóa.
————-————-
Ninh Dương vừa ngâm mình tận hưởng trong bồn tắm rượu vang, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét chém giết vang lên bên tai.
“Xem ta rút ra thanh đao dài 2000 mét, khí thế như hồng, sát khí ngút trời, kéo theo từng cơn gió tanh! Một kiếm bổ trời mở đất, nơi ánh mắt ta chạm đến đều nhuộm màu máu! Kiếm này mang theo thế sụp trời long đất, sức mạnh nghiền nát tất cả! Dưới bầu trời khói lửa mịt mù, kiếm của ta không gì cản nổi! Trời đất này, cuối cùng sẽ chìm trong huyết sắc!“
Ninh Dương sợ đến mức vọt ra khỏi phòng ngủ, lao thẳng về phía nhà bếp đang sáng đèn, kinh hoàng hét lên:
“Ninh Lạc, em đang làm cái quái gì đấy?!”
Là hiện trường giết người hả?!
Ninh Lạc thu lại con dao phay, quay đầu nhìn anh. Ánh đèn trong bếp hắt lên khuôn mặt cậu, một nửa chìm trong bóng tối, thấp thoáng sáng tối.
“Anh.” Giọng cậu vang lên đầy u ám.
Ninh Dương nuốt nước bọt, giọng run run: “A-anh đây! Em bình tĩnh nào!”
Ninh Lạc chậm rãi nở nụ cười nhợt nhạt: “Em mới cắt dưa hấu xong, anh ăn không?”
Ninh Dương nhìn vũng nước đỏ chót lan dần trên thớt gỗ, không biết là nước dưa hấu hay máu nữa…
“…”
Anh nghiến răng: “Không ăn!”
“Ninh Lạc, nếu em không chịu đi ngủ thì cuốn gói ra ngoài ngay!!”
“Được rồi.” Ninh Lạc chụm hai ngón tay lại, làm động tác bắn tim. “Ngủ ngon nhé, đại thiếu gia~ Chúc mơ đẹp nha~”
Ninh Dương: “…”
Cảm ơn cái quỷ gì! Mong trời đánh em ngay lập tức, tên người tốt này!
Ba ngày sau, tập mới của chương trình phát sóng, Ninh Lạc vẫn còn bị treo trên hot search để cư dân mạng cười nhạo.
Hậu quả là mỗi người gặp cậu lần đầu tiên đều vô thức liếc xuống bụng.
Ninh Lạc nghiến răng ken két: “Nhìn nữa là tôi đấm đấy!”
Tưởng Bội Ngôn tặc lưỡi cảm thán: “Ai đó bị chạm tự ái rồi, nhưng tôi không nói là ai đâu nha.”
Ninh Lạc lập tức xắn tay áo, chuẩn bị lao vào: “Đừng cản tôi! Hôm nay tôi phải solo với nó một trận!”
Lộ Đình Châu yên lặng kéo cậu lại.
…Rồi buông ra.
Tưởng Bội Ngôn nhướn mày: “Đến đây, tôi đã bảo chưa? Tôi và anh trai tôi luyện Thái quyền từ bé đấy.”
Ninh Lạc trầm mặc một giây.
Sau đó cầm lấy tay Lộ Đình Châu, ấn chặt lại lên cánh tay mình: “Này, anh cản em làm gì chứ?! Mà khoan, sao anh còn giữ không buông nữa?”
Lộ Đình Châu thản nhiên đáp: “Anh sợ em đánh cậu ta nhập viện thôi.”
Ninh Lạc cực kỳ hài lòng với phản ứng này: “Thôi được rồi, thấy anh giữ chặt quá, em đành rộng lượng tha cho cái thằng tóc hồng này vậy.”
Lộ Đình Châu bóp bóp má cậu, gật đầu khen ngợi: “Bé Lạc đúng là ngoan, biết nghĩ cho chương trình.”
Ninh Lạc ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Mọi người: ???
Hai người có chuyện gì vậy hả?!
Tưởng Bội Ngôn nghiến răng: Mẹ nó! Tôi thề từ nay không tham gia show với bọn gay nữa!
Tiền Đa Đa ho khan, chen vào cắt ngang bầu không khí quái dị này: “Lần này chúng ta sẽ đến một hòn đảo nhỏ, lát nữa lên thuyền.”
Đôi mắt Ninh Lạc lập tức sáng bừng.
“Anh trai tôi quả nhiên không lừa tôi! Đúng là đi nghỉ dưỡng ở đảo thật này!“
Tưởng Bội Ngôn cũng kích động không kém. Nghỉ dưỡng trên đảo!
Bọn họ cuối cùng cũng có những ngày sung sướng rồi sao?!
Tiền Đa Đa nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn Ninh Lạc.
Ninh Dương… đúng là đã nói với cậu như thế sao? Nghỉ dưỡng trên đảo à?
Ừm… nếu muốn tính theo nghĩa đen, thì cũng không hẳn là sai…
Ninh Lạc phấn khích chọt chọt Lộ Đình Châu:
“Anh ơi, em mang theo cả đống đồ biển, kính râm, còn có cả nước lạnh với nước ngọt nữa!”
Lộ Đình Châu không nỡ dội gáo nước lạnh vào sự hào hứng của cậu, chỉ nhẹ giọng nói:
“Hy vọng em có cơ hội dùng đến.”
Lúc này, Tiền Đa Đa cầm loa hô to:
“Tiếp theo, chúng ta xin giới thiệu vài thành viên mới và một khách mời bí ẩn!”
“Mời người đầu tiên, Hàn Nguyệt Vấn! Cả nhà vỗ tay nào!”
Ninh Lạc vừa vỗ tay vừa nhìn người phụ nữ mặc sườn xám từ xa bước tới, đột nhiên “Ớ?” một tiếng.
“Ơ kìa, người này mình biết nè!“
Tiền Đa Đa giật giật mí mắt.
Cậu biết?! Cậu thực sự biết?!
Sao không nói sớm hả trời ơi!!
“Đây chẳng phải là chị đại từng ly hôn 8 đời chồng, kế thừa tài sản của cả 8 ông sao?“
“Là “Nữ hoàng tám lần kết thúc”, hay “Danh gia tám lần ly biệt” đây?“
“Nghe nói chồng thứ 9 của chị còn hốt hết tiền của chị, đuổi chị ra ngủ gầm cầu mà!“
Hàn Nguyệt Vấn suýt vấp té ngay trên con đường rải sỏi, ánh mắt bừng bừng sát khí.
Ai? Ai dám động vào tiền của bà?!