Hàn Nguyệt Vấn chăm chú nhìn chằm chằm vào Ninh Lạc trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời.
Thằng nhóc này đang nói chuyện sao?
Ôi trời, Bồ Tát hiển linh à!
Chẳng lẽ đây chính là phúc báo do cô ngày ngày ăn chay niệm Phật, cúng bái Thần Tài hay sao?
Vậy rốt cuộc ai dám động đến tiền của cô?
Chỉ một giây sau, cô đã biết kẻ nào gan to bằng trời, dám tính kế tài sản của mình.
Tiền Đa Đa đã cầm loa lớn hô to: “Và bây giờ, xin mời diễn viên trẻ – Tả Đằng!”
“Được rồi, kẻ cuỗm tiền đã xuất hiện!“
Hàn Nguyệt Vấn không thể tin vào tai mình, theo mọi người quay đầu nhìn về phía khách mời tiếp theo.
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, một người đàn ông cao ráo, dáng người mảnh khảnh bước ra, phong thái nhã nhặn, nở nụ cười thân thiện bắt tay chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, tôi là Tả Đằng, cứ gọi tôi là Tiểu Tả là được.”
“Không phải không muốn gọi cậu là Tiểu Tả, mà là gọi cậu là “Vua cuỗm tiền” thì có vẻ xứng đáng hơn đó.“
Tiền Đa Đa giằng co nội tâm một hồi, sau đó bình tĩnh trở lại.
Ồ, hai người bọn họ đều có mặt à? Thế thì tốt, cứ đánh nhau đi, thích làm gì thì làm.
Biển lớn ngay trước mặt đây rồi, nếu có gì xảy ra, cậu ta sẽ lập tức nhảy xuống, kết thúc mọi chuyện một lần cho xong.
Hí hí! Yêu biển cả, thật sự rất yêu!
Vui thì có thể ngắm, buồn thì có thể nhảy.
Tốt nhất là kéo theo cả Ninh Lạc nhảy cùng.
Khi bắt tay với mọi người, đến lượt Lộ Đình Châu, Tả Đằng dừng lại lâu hơn một chút, nụ cười chân thành hơn hẳn: “Thầy Lộ, tôi là fan của thầy.”
Lộ Đình Châu chỉ bắt tay hờ hững, giọng điệu ôn hòa nhưng xa cách: “Là vinh hạnh của tôi.”
Ninh Lạc nhìn cái là nhận ra ngay Lộ Đình Châu không có thiện cảm với Tả Đằng, nụ cười cũng theo kiểu mẫu tiêu chuẩn.
Đến lượt bắt tay với Ninh Lạc, Tả Đằng thu lại vài phần nụ cười, nhưng Ninh Lạc thì cực kỳ phấn khích, bóp tay hắn thật chặt.
“Bắt tay cái nào, đây chính là bàn tay chiêu tài đó! Không một tiếng động mà có thể cuỗm hết tiền của chị đại giàu có, số tiền lên đến hơn mười tỷ, lợi hại, lợi hại!“
Ninh Lạc chợt lóe lên một suy nghĩ:
“Không biết bao giờ mình mới có thể cuỗm sạch tiền của ông anh đây về túi nhỉ?“
Tiền Đa Đa: “……”
Nhà họ Ninh các người đúng là huynh hữu đệ cung*, anh em rốt cuộc là thương nhau hay đang đào hố nhau đây?
Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa thuận, yêu thương nhau.
Hàn Nguyệt Vấn cười không nổi nữa, nhìn chằm chằm Tả Đằng đang tiến về phía mình.
Là hắn?
Chính là thằng bồ nhí cô mới tìm?
Chính hắn là người đã lừa hết tiền của cô sao??
Ninh Lạc nhìn hai người dần dần đến gần nhau, đập ngực than trời, hét dài như vượn hú.
“Thảm quá, dành tặng chị đại một bài hát phù hợp với tình cảnh này: “Tổn thương không chịu nổi*”!“
Tất cả mọi người hoảng sợ: A a a a đừng mà!
“Tổn thương không chịu nổi, thật sự không chịu nổi (hây! tám nhịp bên trái), tôi tính toán đi tính toán lại, tính đến mức phải từ bỏ (nào nào, các bạn bên phải, quẩy lên nào!), lương tâm có hay không đây (xoay người, nhắm mắt, nhảy bốn phía), lương tâm của anh bị chó tha đi mất rồi, tôi hận anh, hận anh, hận đến mức quên sạch sạch sạch!!!“
Ninh Lạc kết thúc hoàn hảo bằng một nốt cao thánh thót như cá heo, chẹp chẹp miệng, chưa đã ghiền.
“Đáng ghét, sao mấy chương trình ca hát không mời mình nhỉ, mình thích hát lắm đấy.“
Hàn Nguyệt Vấn hai mắt trống rỗng, linh hồn bay xa, cả người từ trong ra ngoài đều bị tẩy rửa một cách hoàn mỹ.
Đây chính là phúc báo của cô sau tám lần ly hôn à?
Bây giờ hối hận, thực sự rất hối hận.
Tả Đằng thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt nghi hoặc, ân cần hỏi: “Sao vậy, có phải trời nóng quá không?”
Nói rồi lấy cây dù mang theo bên mình ra, giương lên che bóng râm.
Hàn Nguyệt Vấn khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, ánh mắt lấy lại tiêu điểm, tay khẽ vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cố gắng nặn ra nụ cười nhàn nhạt: “Không sao.”
Chỉ là cảm thấy con đường đời này, cô sao lại bước đâu đạp trúng cứt đến đó.
Shit!
Người quay phim hiển nhiên cũng biết đến tin đồn gần đây của Hàn Nguyệt Vận và Tả Đằng, lập tức lia máy về phía hai người. Bình luận trên livestream bùng nổ:
【Mẹ ơi, tôi quắn quéo rồi!】
【Chị em tình chị em yêu, chị Vận ơi nhớ em không?】
【Một người ly hôn tám lần để gom tài sản, một người bám lấy đại gia để làm bạch kiểm, trời sinh một cặp ghê nhỉ?】
【Người phía trước, đừng có ghen ăn tức ở rồi tự làm mình chua chết nhé.】
Ninh Lạc nhìn hành động của Tả Đằng, liếc mắt:
“Ơ kìa, vua cuỗm tiền cũng ra dáng đấy.“
Cậu học theo, cũng xoay người che bóng râm cho Lộ Đình Châu, cười ngọt ngào: “Anh ơi, có nóng quá không? Em che nắng cho anh nè.”
Lộ Đình Châu nhìn chỗ bóng râm nhỏ tí ti mà cậu lấy tay che trên trán mình, kéo tay cậu xuống, nhàn nhạt nói: “Đừng có học bừa.”
Tào Cẩm Lưu thấy vậy, cũng hào hứng bắt chước, nhìn chằm chằm áo khoác của mình, cân nhắc diện tích che nắng sau khi cởi ra.
Chu Kiều hít sâu một hơi, cảnh cáo: “Đừng có học bừa!”
Tào Cẩm Lưu tiếc nuối từ bỏ.
【Hahaha tôi cười chết mất, ba cặp đôi có lối suy nghĩ riêng biệt ghê.】
【Nhìn vậy thấy tên tóc hồng cô đơn quá, chỉ có mỗi cậu ta và anh trai còn độc thân.】
【Chỉ có huynh đệ nhà họ Tưởng là tổn thương cả thế giới.】
【Tưởng Bội Ngôn: Mẹ kiếp, ghét nhất là mấy cặp đôi lắm chuyện!】
Tưởng Bội Ngôn giờ mới chậm chạp nhận ra vấn đề.
Lạ ghê, sao tự nhiên anh lại thấy trên người mình toát ra mùi đơn côi nhỉ?
Rõ ràng anh ta tham gia show thực tế chứ có phải show hẹn hò đâu!
Tiền Đa Đa nói: “Được rồi, mọi người đã tập hợp đủ, lên thuyền thôi!”
Ninh Lạc hỏi: “Chẳng phải còn một khách mời bí ẩn sao?”
Mọi người cũng gật đầu, tỏ vẻ thắc mắc.
Cư dân mạng xem livestream cũng đầy mong đợi.
Hàn Nguyệt Vấn và Tả Đằng đã được công bố từ trước, nhưng nhân vật bí ẩn này chỉ có mỗi ký hiệu “X”.
Tiền Đa Đa ra vẻ bí ẩn: “Vì là khách mời bí ẩn, nên chắc chắn không phải bây giờ mới lộ diện đâu. Một lát nữa mọi người sẽ biết thôi.”
“Chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à? Không sao, ai bảo anh đây cưng chiều em chứ. Cho phép em chơi chút thủ đoạn nhỏ nhoi này đấy.“
Hàn Nguyệt Vấn lập tức nổi da gà, rùng mình một cái, tự nhủ an ủi bản thân.
Không sao, thần linh đầy trời cả ngàn vạn vị, thế nào chả có vài người hát lệch tông lại thích đổ dầu lung tung, đúng không?
Mình không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà thất lễ với Tiểu Tài Thần được, thế thì quá đáng lắm!
Hàn Nguyệt Vấn thành công tự tẩy não, đến mức khi nhìn Ninh Lạc lại, cô cảm thấy đối phương tỏa ra một tầng tiên khí nhàn nhạt, sắp hóa thành tiên mà bay lên rồi.
Ninh Lạc lên thuyền, vô tình chạm mắt với cô, cả người rùng mình.
“Tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thịt Đường Tăng thế kia? Quá đáng sợ!“
Hàn Nguyệt Vấn miễn cưỡng thu lại ánh mắt.
Bên cạnh, Tả Đằng nhìn hết thảy vào mắt, ánh nhìn thoáng trầm xuống. Hắn chắn trước mặt cô, che đi tầm nhìn hướng về phía Ninh Lạc, đồng thời nắm lấy tay cô, dịu dàng dặn dò: “Lên thuyền chậm một chút, cẩn thận lắc lư.”
Thật sự quá chu đáo, chuẩn hình mẫu “chồng quốc dân” luôn. Ai mà không xiêu lòng cho được?
Trước đó, Hàn Nguyệt Vấn rất hài lòng với Tả Đằng, thậm chí còn có ý định tái hôn khi được đối phương gợi ý bóng gió.
Nhưng bây giờ… tạm thời xét duyệt lại! Phải quan sát kỹ hơn mới được.
Lại dám có ý định lừa tiền bà đây? Không thể tha thứ!
Dàn khách mời lần lượt lên thuyền, con tàu chầm chậm rời bến, hướng về phía biển sâu.
Ninh Lạc lấy ra một chiếc kính râm, đeo vào làm màu, đứng ở đầu thuyền đón gió biển.
Gió biển thổi tung vạt áo, làm nó phần phật tung bay.
Cậu chống hai tay lên lan can, gọi to: “Anh, lại đây nào.”
“Có chuyện gì?” Lộ Đình Châu đi qua, tiện tay đưa cho cậu một ly nước cam tươi lấy từ trên thuyền.
Ninh Lạc lắc đầu: “Không không, anh cứ đặt xuống đã.”
Thấy Lộ Đình Châu đặt ly nước xuống, cậu nói tiếp: “Rồi ôm em đi.”
Lộ Đình Châu sững người.
【Ôm đi chứ! Lạc Bảo đã chủ động thế này rồi, còn chờ gì nữa!】
【CP fan còn không mau chuẩn bị chụp màn hình!】
【Tôi đại khái đoán được thằng nhóc này muốn làm gì rồi, cười trước đã ha ha ha ha!】
Lộ Đình Châu chỉ sững sờ một giây.
Sau đó rất tự nhiên ôm lấy cậu, vòng tay qua eo, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
“Thế này sao?”
Lộ Đình Châu ôm khá chặt, hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo mỏng, dán sát vào da, khiến Ninh Lạc có thể cảm nhận rõ nhịp tim anh—trầm ổn và mạnh mẽ.
…Ừm, nhưng mà nhịp này có vẻ hơi nhanh?
Tiêu rồi, nhịp tim của mình cũng có vẻ hơi nhanh luôn rồi.
Hai nhịp tim dần hòa chung một tiết tấu.
Cậu cựa quậy người, lọn tóc lướt qua mặt Lộ Đình Châu, bị anh nhẹ nhàng vuốt ra sau. Cậu nhỏ giọng trách móc: “Đừng ôm chặt thế, em cử động không nổi luôn nè.”
Lộ Đình Châu “ừ” một tiếng, hơi nới lỏng một xíu… thật sự chỉ là một xíu thôi.
Ninh Lạc bĩu môi, lười chấp nhặt với anh, xoay mặt ra biển, dang rộng hai tay, cố tình dùng giọng lồng tiếng đầy trầm bổng, sâu lắng: “Ồ, Jack!”
Lộ Đình Châu lập tức muốn buông tay.
Nhưng Ninh Lạc đã đoán trước, lập tức siết chặt lấy tay anh, ép buộc phải giữ nguyên tư thế, thúc giục: “Mau lên, đến lượt anh đó!”
Lộ Đình Châu nhắm mắt, thầm sám hối hai giây cho hành động thiếu lý trí của mình.
Nếu anh chịu suy nghĩ thêm chút nữa, có lẽ bây giờ đã không đến mức phải cùng Ninh Lạc mất mặt thế này.
“Nhanh lên, có nói không?” Ninh Lạc quay đầu, ánh mắt đầy đe dọa.
Ảnh đế Lộ đóng phim bao nhiêu năm cũng chưa từng đau khổ đến mức này. Anh mặt không cảm xúc, dưới sự thúc ép như đòi mạng của Ninh Lạc, miễn cưỡng há miệng, kéo giọng thành một đường thẳng đuột, phát âm vô cảm: “Ồ, Rose.”
Ninh Lạc dang rộng hai tay, nhiệt huyết bùng cháy: “You jump!”
Lộ Đình Châu ôm chặt cậu, tự coi mình như một cái xác trôi sông: “I jump.”
【Hahahahaha tôi biết ngay mà!!】
【Cười chết tôi mất, Ninh Lạc, đừng diễn nữa, tôi cũng làm trò này suốt!】
【Có người đã khắc chữ “tuyệt vọng” lên mặt, tôi không tiện nói ai.】
【Lộ ca, xin lỗi nhưng mà thực sự buồn cười quá trời, anh tự chọn vợ rồi thì tự chịu đi ha!】
【Lộ Đình Châu: Im lặng, để tôi nướng thịt trong lòng.】
Ninh Lạc giang rộng cánh tay, đặt trọn tâm huyết vào bài hát: “Every night in my dreams, I see you, I feel you~~”
Hát được hai câu thì miệng đã bị Lộ Đình Châu bóp lại thành hình con vịt nhỏ xẹp lép.
Lộ Đình Châu: “Bài ost thì miễn đi, cảm ơn.”
【Quan Âm Bồ Tát!!!】
【Hai câu ngắn ngủi mà tôi lãnh trọn mười vạn sát thương!】
【Biến giọng rung thành âm thanh của người treo cổ, ai dám bảo không phải thiên tài!】
Ninh Lạc bị bóp miệng, bất mãn “phun phì phì” về phía Lộ Đình Châu, bật chế độ rung, phà khí thẳng vào mặt anh.
Lộ Đình Châu: “……”
Anh thở dài, buông tay.
Vừa thấy đối phương thả lỏng, Ninh Lạc lập tức trở mặt, xoay người vươn móng vu.ốt về phía Lộ Đình Châu, nhắm ngay hai má mà bóp.
Lộ Đình Châu né ngay.
Xa xa, Tưởng Bội Ngôn nhìn hai người kia cãi nhau như đôi tình nhân trẻ, từ tận đáy lòng tự hỏi: “Tôi thực sự không phải đang quay show hẹn hò đấy chứ?”
Tào Cẩm Lưu vừa chọn nho vừa hỏi: “Hả? Sao lại nghĩ vậy?”
Tưởng Bội Ngôn định chỉ cho cậu ta xem cảnh hai người kia, cùng nhau phỉ nhổ, thì đã thấy Tào Cẩm Lưu quay qua nói với Chu Kiều: “Tiểu Kiều ca, để em lột nho cho anh nè~”
Còn kéo dài giọng làm nũng nữa.
Tưởng Bội Ngôn siết nắm tay: Mệt rồi, cái thế giới chết tiệt này, hủy diệt đi thôi!
Khi thuyền cập bờ, Tiền Đa Đa vội vàng đuổi đám khách mời đang say sưa ăn uống trên tàu xuống.
Nhìn hòn đảo hoang vắng tiêu điều trước mắt, Ninh Lạc dâng lên một cảm giác bài xích tận đáy lòng: “Chúng ta sẽ nghỉ dưỡng ở đây? Ở cái nơi đến chim cũng chẳng thèm ỉa này á?”
Hàn Nguyệt Vấn đồng cảm sâu sắc.
Cô đang mang giày cao gót + sườn xám đấy!
Tổ chương trình có còn nhân tính không vậy?!
“Làm gì có,” Tiền Đa Đa cười nhân hậu.
Mắt Ninh Lạc sáng lên, nhen nhóm một tia hy vọng: “Vậy là—”
Tiền Đa Đa giơ tay chỉ về phía hàng dừa xa xa: “Chim nó ỉa trên đó kìa.”
Mọi người: … Ai nói chuyện này với cậu hả?!
Ninh Lạc tức đến nỗi đẩy Tưởng Bội Ngôn lên trước: “Cậu học Thái quyền, đấm hắn đi!”
Tiền Đa Đa lúc này hoàn toàn thể hiện được tinh thần của kẻ tiểu nhân đắc chí, vênh váo không ai bằng: “Chúc mừng mọi người đã mở khóa bản đồ tập ba! Tiếp theo, các bạn sẽ trải qua năm ngày bốn đêm sinh tồn trên đảo hoang. Chúc mọi người sống sót thuận lợi, vui vẻ tận hưởng nhé!”
Ninh Lạc lập tức mở điện thoại:
“Tôi bắt đầu tìm ngay cách giấu xác sau khi giết người đây!“
Tiền Đa Đa: “……”
Xa xa vang lên một tiếng huýt sáo chói tai.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một con thuyền buồm đang rẽ sóng lướt tới.
Trên mũi thuyền, một người đàn ông đeo kính râm phất tay về phía họ.
Lộ Đình Châu nhìn thấy người quen thuộc, mí mắt giật giật.
Hác Lâm Sâm phơi phới một mình, chụm tay làm loa hét lên: “Hê lô! Chào buổi sáng mọi người! Thần bí khách mời của các bạn tới rồi đây!”
“Chào cái đầu anh chứ chào! Chỉ có anh là vui thôi!“
Ninh Lạc lười biếng quay đầu lại.
Vừa vặn thấy người đàn ông đứng đầu mũi thuyền tháo kính râm xuống, mái tóc tung bay trong gió, nụ cười rạng rỡ như tan vào ánh mặt trời, phóng khoáng tự do.
Như một nét bút đậm sắc rực rỡ phá vỡ mọi quy tắc khuôn mẫu.
Tay Ninh Lạc run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.
【WTF, CHỒNG ƠI!!!】
Hác Lâm Sâm: ?
Lộ Đình Châu lập tức quay phắt đầu lại, khó tin nhìn chằm chằm Ninh Lạc.