Ninh Lạc thề, thứ nhất, cậu không phải kiểu người mê trai chỉ vì khuôn mặt
Thứ hai, làm quái nào lại có người có gu thẩm mỹ hợp với xp của cậu đến vậy?!
“Đặc biệt là cái khuyên tai đen trên vành tai trái, hự hự hự, nước miếng tui chảy xuống mép làm ngập lụt sông Hoàng Hà rồi!!!“
“Tui có thể là dân múa, dân thể thao, dân nghệ thuật, nhưng nếu thiếu trai đẹp như anh, đời tui chẳng còn ý nghĩa gì nữa!“
Chưa đến một giây, cậu đã nhanh tay xóa luôn lịch sử tìm kiếm “Cách giết người và phi tang xác”.
Xây dựng đảo hoang chính là sứ mệnh của cậu, mà đã là sứ mệnh thì nhất định phải hoàn thành! Đây chính là lời hiệu triệu của thời đại mới!
Tiền Đa Đa run rẩy thu mình vào một góc.
Tổ tông ơi, đừng nói nữa! Nhìn thử sắc mặt người đứng cạnh cậu đi!
Tiền Đa Đa cẩn thận liếc sang Lộ Đình Châu, thấy đối phương lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen thẫm gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Lạc, đường nét cằm căng chặt, bờ môi mím thành một đường thẳng tắp.
Ninh Lạc đang mải ngắm trai đẹp thì bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh bủa vây quanh người, nhiệt độ xung quanh tụt xuống âm ba mươi độ. Cậu vô thức quay đầu nhìn về phía nguồn khí lạnh ấy—Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu khẽ nhếch mắt, khóe môi nhấc lên một nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu đầy châm chọc: “Thích không?”
Cứ như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin, từng chữ của anh đều như nghiến ra từ kẽ răng.
Ninh Lạc dù có đần cũng nhận ra có gì đó sai sai, ngập ngừng đáp: “Cũng… được chứ bộ? Anh không thích à?”
Được chứ bộ cái đầu em đó!
Lộ Đình Châu lạnh lùng liếc sang Hác Lâm Sâm vừa cập bờ.
Hác Lâm Sâm: “……”
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn cảm giác anh trai này đã lên kế hoạch đào hố chôn mình rồi.
Chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời hoàn toàn đánh mất nụ cười.
【Ninh Lạc thu ánh mắt lại đi trời ơi, cậu còn thiếu điều móc mắt ra dán lên người ta nữa thôi đó!】
【Lộ Đình Châu, anh ổn không? Sao mặt anh giống bị phản bội vậy?】
【Đôi mắt Lộ Đình Châu đáng sợ quá trời, nhìn như muốn ăn thịt người luôn á…】
Hác Lâm Sâm vô thức sờ khuyên tai trên vành tai trái. Dưới ánh mắt mỗi lúc một sáng của Ninh Lạc và ngày càng lạnh lẽo của Lộ Đình Châu, hắn lúng túng thả tay xuống, rồi gượng gạo cười khô: “À ừm… chào mọi người, ha ha.”
Không phải chứ, hắn chỉ đến hóng hớt, coi Lộ Đình Châu xui xẻo ra sao, ai dè giờ tự nhiên bị cuốn vào là sao?!
Phương Lộc Dã từng nói hắn sẽ nghe được những âm thanh kỳ quái, nhưng không bảo là thể loại này nha!
Lộ Đình Châu cũng cười, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt, đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng: “Hác tiên sinh, có thể gặp cậu ở đây, thật là bất ngờ.”
Anh cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối.
Hác Lâm Sâm: “……”
Hắn cắn răng: “Ừm, ha ha ha, gặp cậu tôi cũng vui lắm.”
Ninh Lạc tò mò nhìn hết Lộ Đình Châu rồi lại sang Hác Lâm Sâm: “Hai người quen nhau à?”
Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi: “Quen.”
Chồng trước, chồng hiện tại tụ họp rồi, vui chưa?
Ninh Lạc thật sự rất vui, đứng sát bên Lộ Đình Châu, mặt rạng rỡ hỏi Hác Lâm Sâm: “Anh ơi, anh tên gì vậy?”
“Dí sát mặt chơi chiêu lớn luôn!“
Tưởng Bội Ngôn thề, thằng này tuyệt đối đang chơi chiêu bẩn.
Anh cái đầu cậu ấy, gọi tên mà còn thích thêm thắt à ơi nữa à!
Sắc mặt Lộ Đình Châu trầm xuống.
Hác Lâm Sâm phải đối mặt với ánh nhìn xuyên thủng của ai đó, cười mà như đang r.ên rỉ: “Hác Lâm Sâm, cậu cứ gọi tôi là Hác ca hoặc Lâm Sâm ca đều được.”
“Được rồi chồng ơi, biết rồi chồng yêu!“
Ninh Lạc gật đầu liên tục, nở nụ cười sáng rực: “Em biết rồi! Vậy em sẽ gọi là Lâm Sâm ca—”
Lộ Đình Châu cắt ngang chữ cuối cùng: “Lạc Lạc.”
“Hả?” Ninh Lạc nghi hoặc quay đầu.
Lộ Đình Châu nhìn cậu, giọng điềm nhiên nhưng ánh mắt lại đầy trách cứ: “Em gọi hắn là anh, vậy gọi anh là gì?”
Ninh Lạc thấy đây chẳng phải vấn đề gì to tát: “Gọi anh là Lộ ca mà.”
“Hai anh đều xinh đều đẹp, đều tuyệt vời, cảm ơn các anh đã chữa khỏi tật lé lâu năm của em! Giờ em nhìn đến đơ luôn rồi đây này! “
Hác Lâm Sâm rùng mình.
Ôi trời, cái người này sao lại buồn cười như vậy chứ?
Lộ Đình Châu nói: “Không được.”
Ninh Lạc tiếp thu ý kiến: “Tại sao không?”
Lộ Đình Châu nhìn thẳng vào cậu, chậm rãi nói: “Hắn nhiều hơn tôi một chữ, vậy dựa vào đâu?”
Mọi người: ???
Thầy Lộ ơi, thầy đang nói cái quái gì vậy?!
Bình luận cũng tràn ngập dấu chấm hỏi, cư dân mạng chỉ hận không thể chui vào màn hình, túm lấy vai Lộ Đình Châu mà lắc mạnh, ép cho anh ói hết chỗ nước ngập đầu ra ngoài.
Ninh Lạc cũng im lặng.
Cuối cùng, cậu chấp nhận lối hòa giải theo tinh thần ưu việt của văn hóa Trung Hoa: “Vậy gọi Hác ca là Hác ca ca nhé?”
“Đều ba chữ, công bằng nhé!… Ủa khoan, có phải mình biết cách đưa đẩy quá không nhỉ??“
Lộ Đình Châu có hơi hài lòng, nhưng chưa đủ: “Không được.”
Ninh Lạc lườm anh: “Lại sao nữa?”
Lộ Đình Châu điềm nhiên: “Tới trước có trước, anh ít nhất phải hơn hắn một chữ.”
Mọi người: “……”
Rồi, họ chính thức cạn lời.
Hác Lâm Sâm trưng ra vẻ mặt kinh hoàng, trời đất quỷ thần ơi, Lộ Đình Châu sao lại biến thành thế này rồi?
Hắn thấp giọng chửi thề một câu: “Tôi cũng là một phần trong cái play của hai người à?”
Bị Lộ Đình Châu liếc mắt một cái, hắn lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng, nặn ra nụ cười chuyên nghiệp: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, coi như tôi đang xì hơi đi.”
【Cứu mạng! Lộ Đình Châu ơi, cậu làm tôi thấy lạ quá đi! 】
【Lộ Đình Châu, Thương Hiệt* thời hiện đại】
【Đỏ lòm nóng rực, mơ mơ màng màng, ai ngờ thằng đần lại là Hác Lâm Sâm 】
【Giờ đến cả cách ghen tuông của Lộ Đình Châu cũng mang theo phong cách của Ninh Lạc, hai người thật sự có tướng phu thê mà! 】
【 Cười xỉu, “Ninh Lạc” bây giờ đã thành tính từ rồi à? 】
Ninh Lạc chống nạnh đứng đó: “Đừng thêm bớt chữ nữa, sau này anh đổi tên thành Lộ ππ luôn đi, ai gọi anh thì bắt đầu từ 3.1415926 mà đọc.”
Lộ Đình Châu trầm tư mấy giây: “Cũng không phải là không thể.”
Ninh Lạc: ?
Cậu làm điều mà tất cả mọi người đều muốn làm, túm lấy vai Lộ Đình Châu lắc mạnh: “Tỉnh táo lại đi anh ơi! Ai hạ cổ khiến anh thành ra thế này hả?!”
Lộ Đình Châu lặng lẽ nhìn cậu một cái.
Ninh Lạc như bị ánh mắt ấy làm bỏng, đột nhiên cứng họng.
Cậu lắp bắp cảnh cáo: “Anh đừng có mà vu khống bậy bạ đấy nhé.”
Lộ Đình Châu kéo tay cậu xuống, nắm gọn trong lòng bàn tay, chẳng buồn trả lời.
Ninh Lạc chột dạ nhìn sang hướng khác, nhưng cũng không rút tay về.
Người duy nhất không theo kịp tình huống ở đây chính là Hàn Nguyệt Vấn, cô hoàn toàn không hiểu sao bầu không khí lại kỳ quặc như vậy.
Nhìn tô cơm rồi nhìn sang nồi lẩu, chuyện quá bình thường chứ có gì đâu? Người như bọn họ không phải đào hoa, chẳng qua là muốn cho tất cả những người mình yêu thương một mái nhà thôi.
Nhưng mà thôi, cô có thể hiểu được. Giới trẻ vẫn thích tình yêu thuần túy, còn cô, đã tiến hóa đến hình thái hoàn thiện rồi.
Ví dụ như bây giờ, Hàn Nguyệt Vấn cảm thấy nóng nhưng không tự quạt, Tả Đằng tự nhiên hiểu ý, giúp cô phe phẩy đến mức chính mình thì đầm đìa mồ hôi. Hưởng thụ làn gió mát, Hàn Nguyệt Vấn nói: “Giờ mọi người cũng đến đủ rồi, chúng ta đi xem nhà thôi?”
Mọi người đều đã thấy mái ngói cam thấp thoáng sau rừng cây, cũng bị nắng nóng hành cho mệt bở hơi tai, đồng loạt gật đầu đồng ý.
Ninh Lạc theo đám đông tiến về phía trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh: “Hòn đảo này cũng to ghê ta, đi nhiều như này đúng là mệt muốn xỉu luôn á.”
Tưởng Bội Ngôn khinh bỉ lườm cậu một cái: “Ông leo xuống khỏi vali rồi hẵng nói.”
Ninh Lạc cưỡi trên vali của mình, nổi bật giữa đám người đang mồ hôi nhễ nhại, lè lưỡi trêu chọc Tưởng Bội Ngôn, đắc ý cười gian: “Không đấy, làm gì được nhau nào?”
Tưởng Bội Ngôn tức đến độ phô diễn luôn bắp tay cuồn cuộn của mình, lạnh lùng ném ra hai chữ: “Thái quyền*”
Ninh Lạc nhìn chằm chằm hai lạng thịt trên tay cậu ta, nghi ngờ hỏi: “Ông chắc chứ? Tôi thấy giống quyền Thái* hơn đó, chuyên dùng để làm gỏi chân gà chua cay.”
Thái quyền – Muay Thái
Quyền Thái – bài múa võ Thái
“……”
Tưởng Bội Ngôn tóc hồng dựng đứng: “A a a a a, tức chết tôi rồi! Cãi không lại thằng này!!”
Ninh Lạc đi một lúc, càng ngày càng chậm, nghi ngờ là vali hết pin. Nhưng ngoảnh lại nhìn thì, trời đất ơi, Lộ Đình Châu đang lặng lẽ níu áo cậu từ phía sau.
“Hả, anh làm gì đấy?” Cậu hỏi.
Lộ Đình Châu ngước mắt lên, liếc nhìn Hác Lâm Sâm đang đi phía trước.
Bị ánh mắt này dán vào sau gáy, Hác Lâm Sâm lập tức siết chặt bước chân, đi nhanh hơn nữa.
Lộ Đình Châu phiền muộn thu lại ánh nhìn, vừa nghĩ tối nay phải bảo Phương Lộc Dã vứt hết đồ của hắn ra ngoài, vừa bảo Ninh Lạc: “Em gọi hắn là Hác ca là được rồi, hoặc gọi tên cũng không sao.”
Ninh Lạc chậm rãi hiện lên một dấu hỏi chấm trên đầu, giơ tay phẩy phẩy trước mặt Lộ Đình Châu: “Thanh triều sụp đổ hơn trăm năm rồi anh ơi, mở mắt nhìn về phía trước đi Lộ bảo, sao anh còn mắc kẹt trong quá khứ vậy?”
Lộ Đình Châu mím môi, hàng mi dài rủ xuống, phủ bóng lên đôi mắt phượng, nhìn cậu thật sâu, nói thẳng: “Anh không thích em gọi hắn như thế.”
Lộ Đình Châu hiếm khi nào nói lời như vậy, Ninh Lạc sững sờ một chút, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng đang dõi theo mình, bỗng dưng có cảm giác hoảng loạn vô cớ, vội vàng nói: “Vậy, vậy em không gọi nữa là được chứ gì.”
“Thật không?” Lộ Đình Châu hỏi, dường như sợ cậu gạt mình, kéo dài đuôi câu, hơi do dự.
“Trời đất, đương nhiên là thật rồi,” Ninh Lạc bước chậm lại, đi bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, “Em chắc chắn không gọi nữa, yên tâm đi.”
Nói xong, cậu nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, bèn nhỏ giọng thì thầm: “Hác Lâm Sâm mấy người này toàn là khách qua đường của em thôi, anh hiểu mà, diễn trò xã giao cả.”
Tên bịp bợm, diễn trò xã giao mà trong lòng còn gào thét nhiệt tình thế kia à.
Lộ Đình Châu đối diện với ánh mắt của cậu, khóe môi hơi cong lên, nhưng chỉ trong chớp mắt lại thu về, như thể nụ cười đó chỉ là gắng gượng, nhẹ giọng đáp: “Được, vậy anh tin em.”
Ninh Lạc nhìn vào mắt anh, trái tim mềm nhũn, không nỡ đi tiếp, túm lấy tay áo Lộ Đình Châu, cùng anh bước chậm rãi về phía trước.
Hác Lâm Sâm đi trước co giật khóe miệng.
Hắn phát hiện rồi, Lộ Đình Châu càng ngày càng không biết xấu hổ.
Không chỉ không biết xấu hổ, mà kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng xuất thần.
Sau mười phút đi bộ, mấy người cuối cùng cũng đến được căn nhà.
May mà trông nó cũng không tệ, có vẻ là biệt thự tư nhân trên đảo, có sân thượng và cửa kính sát đất, phong cảnh cực kỳ đẹp.
Nếu không bắt họ đi sinh tồn nơi hoang dã, có lẽ họ sẽ rất thích phong cảnh ở đây.
Chu Kiều đi kiểm tra tủ lạnh, sau đó quay lại lắc đầu với mọi người: “Không có lấy một hạt gạo.”
Ninh Lạc không chịu nổi cú sốc này, ngã sấp lên lưng ghế sô pha: “Tôi đói quá, khát quá…”
Nước thì vẫn còn.
Vừa dứt lời, trước mặt cậu đã xuất hiện hai chai nước.
Lộ Đình Châu nhìn Hác Lâm Sâm, trong mắt ánh lên tia sát khí.
Hác Lâm Sâm rụt tay lại, ho nhẹ: “Khụ, đừng nhìn tôi như thế… tôi chỉ là có thói quen thích giúp người thôi.”
Chưa kịp rụt tay về hẳn, chai nước trong lòng bàn tay đã bị giật đi.
Ninh Lạc nhanh như chớp giật lấy cả hai chai, cười tít mắt với hai gương mặt đang đối diện mình: “Uống được hết, uống được hết, em thuộc hệ trâu nước mà.”
“Rút tay cái gì, của tôi của tôi, tất cả đều là của tôi hết!“
Hác Lâm Sâm buồn cười, cảm thấy tên nhóc này thú vị ghê.
Nhưng khi bị Lộ Đình Châu liếc một cái, hắn lập tức cười không nổi nữa, bắt đầu lo lắng cho hành lý của mình đặt ở nhà họ Lộ.
Không phải đã bị quăng vào thùng rác rồi đem đi tái chế đấy chứ?
Tưởng Tư Kỳ nói: “Chúng ta cứ chọn phòng trước đã, chuyện ăn uống lát nữa tính, đặt hành lý xuống cái đã.”
Anh ta hỏi mọi người muốn ngủ phòng nào.
Mọi người vẫn còn chìm trong cú sốc không có gì để ăn, ai cũng lười chọn, đồng thanh bảo: “Sao cũng được.”
“Sao cũng được?“
Radar của Ninh Lạc lập tức quét tới.
“Mọi người đều bảo sao cũng được, vậy thì tôi ra tay đây!“
Cậu chỉ vào sơ đồ tầng hai, hướng đến căn phòng ngoài cùng rồi quay sang Lộ Đình Châu: “Anh ngủ phòng này nhé? Có cửa sổ sát đất, ngắm biển cực đẹp, view xịn xò luôn.”
Lộ Đình Châu nhìn thoáng qua, gật đầu: “Được.”
Ninh Lạc lại chỉ vào căn phòng cạnh hành lang, nói với Hác Lâm Sâm: “Anh Hác ngủ phòng này đi, sát hành lang, nếu có nhiệm vụ gấp thì đi lại cũng tiện hơn.”
Hác Lâm Sâm cảm động vì cậu suy nghĩ cho mình: “Được, không vấn đề gì.”
Tưởng Bội Ngôn hỏi: “Thế còn ông ngủ đâu?”
“Tôi ấy à” Ninh Lạc vung tay chỉ vào căn phòng nằm giữa hai phòng kia, hào hứng tuyên bố, “tôi sẽ ngủ ở đây!”
“Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải, tôi ngủ giữa, tôi chính là thiên tử! Haha! Trái ôm phải ấp, woohoo!“
Tưởng Bội Ngôn: “……”
Cư dân mạng bình luận:
【Ninh Lạc, viên bàn tính của cậu bắn trúng mặt tôi rồi】
【Thương Lộ Đình Châu một giây, không thể lâu hơn, vì tôi là kẻ thích hóng chuyện】
【Bộ ba này là sướng nhất luôn!!】
Lộ Đình Châu lập tức bóp nát chai nước trong tay.
Tên, lừa, đảo!
Còn bảo chỉ là “khách qua đường” nữa hả?!