Hác Lâm Sâm nghe tiếng chai nước khoáng bị bóp méo, rùng mình một cái, nhập tâm sâu sắc.
Anh em, chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu nhé, là do tiểu quỷ nhà anh phân phòng đấy.
Tưởng Tư Kỳ đứng ở đầu cầu thang tầng hai, vừa mới đi dạo một vòng trên đó, mở miệng nói: “Thật ra, cái đó…”
Ninh Lạc vung tay cái vèo: “Được rồi, cứ chia vậy đi!”
Cậu ra vẻ dân chủ, quay qua hỏi Lộ Đình Châu và Hác Lâm Sâm: “Hai người thấy sao?”
Lộ Đình Châu vứt cái chai rỗng đi, lạnh giọng: “Anh có ý kiến.”
Tưởng Tư Kỳ vội nói: “Không không, tôi muốn nói là—”
Ninh Lạc chỉ vào Tưởng Bội Ngôn, kẻ đang rũ rượi nằm bẹp trên sofa chỉ lộ mỗi cái đầu: “Bội Bội bên kia kìa, cây củ cải muối ỉu xìu đó, thấy không?”
Tưởng Bội Ngôn đã tuyệt vọng với số phận bi thảm không cơm không gạo của mình, phì một cái nhổ cọng tóc trong miệng ra, lười biếng đáp: “Gì đó anh?”
Tưởng Tư Kỳ: “…”
Tôi đâu có gọi cậu đâu??
Thôi kệ.
Ninh Lạc quay lại nhìn “học sinh cá biệt” đang có ý kiến là Lộ Đình Châu, hỏi: “Anh có ý kiến gì? Nói thử coi?”
“Không quan trọng, lý do gì của anh cũng bị em phủ định hết! Nếu hai người ngủ với nhau, em nhất định phải chen vào giữa!“
Lộ Đình Châu nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Anh bị sợ độ cao, cửa sổ sát đất đối với anh quá đáng sợ.”
Mọi người: “???”
Anh có nghe thử xem mình đang nói cái gì không đó?
“Gì cơ??“
Lý do này đúng là vượt ngoài dự đoán của Ninh Lạc, khiến bộ não cậu tạm ngừng hoạt động mấy giây: “Nhưng mà… tầng hai cao lắm chỉ có bảy, tám mét thôi mà?”
Lộ Đình Châu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cứ mỗi mét cao thêm, can đảm của anh giảm đi 0.6 độ. Tiểu Lạc, em cũng sợ độ cao, em nên hiểu anh chứ.”
【Anh nói chuyện càng lúc càng nhảm nhí đó ông anh】
【Đứa học Địa lý nào nghe câu này chắc nổi hết cả da gà】
【Trời ơi tui cười xỉu, Lộ ππ, quả nhiên là cao thủ toán học】
Khóe miệng Hác Lâm Sâm giật giật.
Anh có bấm nát bàn tính cũng không tính ra con số 0.6 độ kia từ đâu chui ra.
Ninh Lạc rõ ràng đang do dự. Cậu bị chiêu bài cảm xúc của Lộ Đình Châu làm dao động, lý trí hơi lung lay: “Anh… anh thật sự sợ độ cao? Nhưng hồi trước anh còn cùng em treo dây cáp mà?”
Lộ Đình Châu ngừng một chút.
…Quên mất vụ đó rồi.
【Ảnh nói láo mà cũng tin hả Ninh Lạc, trời ơi cậu đáng yêu quá tôi khóc mất】
Trước ánh mắt càng lúc càng nghi hoặc của Ninh Lạc, cuối cùng Tưởng Tư Kỳ cũng chớp lấy cơ hội, chen lời vào: “Thôi đừng chia nữa, chia kiểu gì cũng không được đâu.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ta, Tưởng Tư Kỳ nói: “Vì một nửa số phòng trên lầu đã bị sửa thành phòng hóa trang rồi, chúng ta chỉ còn đúng năm phòng có thể ở.”
“Năm phòng?”
“Vậy là hai người một phòng, còn dư một người sao?”
Người dư ra chắc chắn là Hàn Nguyệt Vấn.
Tào Cẩm Lưu sáng mắt lên, sáng đến mức như cái đèn pha 100 watt.
Vậy chẳng phải mình được ngủ chung phòng với anh Tiểu Kiều hay sao?!
Cậu ta lập tức vỗ ngực cam đoan: “Anh ơi, em ngủ siêu ngoan, tuyệt đối không nghiến răng, không ngáy, không nói mớ!”
Chu Kiều nhìn cậu ta một cái: “Ừ, tôi biết. Vậy chúng ta ngủ chung phòng.”
Tào Cẩm Lưu nở một nụ cười tới mang tai.
Ninh Lạc liếc mắt:
“Lại hạnh phúc nữa rồi, đồ cún trà xanh. Đúng là, kẻ không được yêu mới là tiểu tam.“
Ánh mắt hóng drama của Hàn Nguyệt Vấn bùng lên như lửa.
Ồ hố, thanh niên bây giờ chơi căng dữ ha, đến chiêu này cũng dùng luôn.
Hàn Nguyệt Vấn, anh em nhà họ Tưởng và cặp đôi Tào-Chu đã chia xong phòng.
Bây giờ vấn đề còn lại là bốn người còn lại phải ghép đôi kiểu gì.
Tả Đằng thấy vậy, quay sang nói với Lộ Đình Châu: “Vậy thì—”
“Vậy thì, anh em, chúng ta một phòng.” Hác Lâm Sâm nhanh tay cướp lời, vỗ một phát lên lưng Tả Đằng, còn khoác vai hắn thân thiết, đồng thời không quên lén nháy mắt với Lộ Đình Châu.
Thấy chưa, vẫn là anh em tốt đáng tin nhất.
Lộ Đình Châu nhìn cái bộ mặt chó hình người của anh ta, đột nhiên thấy thuận mắt hơn chút.
Tả Đằng suýt bị cú đập lưng trời giáng làm cho bật ngửa, lảo đảo một chút, quay sang nhìn Hác Lâm Sâm.
Hác Lâm Sâm bối rối rụt tay lại: “Ờm… xin lỗi ha, không nghĩ là cậu yếu vậy.”
Tưởng Tư Kỳ nhìn cánh tay gầy gò của Tả Đằng, gật đầu: “Ừ, đúng là hơi yếu thật.”
Hắn ân cần dặn dò: “Đàn ông mà yếu thì hông tốt đâu nha.”
Tả Đằng đỏ bừng cả mặt, cảm giác như bị cà khịa, nhưng không có chứng cứ.
Hàn Nguyệt Vấn nghe vậy, nhìn sang, tán đồng gật đầu: “Đúng là nên tập luyện thêm. Thế này đi, về nhà tôi đăng ký cho cậu một khóa tập cả năm, mỗi ngày luyện một chút. À, thêm cả mấy cái thực đơn giảm mỡ tăng cơ nữa.”
“Phụt, chị à, chị chơi ác vậy, bắt ‘chó ốm’ đi tập gym? Hắn chắc bị hành tới chết quá“
“Gió sương vùi dập hai ba năm, tính toán kỹ càng mất năm năm nữa“
Hác Lâm Sâm: “…” Thái tử toán học!
Mặt Tả Đằng lập tức xanh lè như lá xà lách trong mấy bữa ăn kiêng, khó khăn nói: “Chị Nguyệt Vấn, em thấy bây giờ cũng ổn rồi mà…”
Cho em chết còn nhanh hơn, chứ bắt đi tập gym hả? Đây là hình phạt gì của nhân gian vậy?
Hàn Nguyệt Vấn có đủ cách trị hắn, khẽ cười: “Đến lúc chụp ảnh cưới, em sẽ lên hình đẹp hơn.”
Ninh Lạc choáng váng.
Cái gì? Cưới luôn á?
“Đừng lên hình nữa, lên bàn thờ luôn đi“
Quả nhiên, nghe thấy hai chữ “ảnh cưới”, mặt Tả Đằng lập tức nghiêm túc, vui vẻ gật đầu nhận lời, khóe miệng cong lên đến mức còn khó đè hơn AK, cam đoan bản thân nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện.
Trước đây, nếu nghe thấy mấy lời này, Hàn Nguyệt Vấn chắc chắn sẽ nghĩ rằng do cô có sức hút quá lớn, khiến Tả Đằng yêu mình đến chết đi sống lại. Nhưng bây giờ…
Bây giờ cô lại cảm thấy bản thân chẳng khác nào con JOKER trong bộ bài, lúc nào cũng tỏa sáng, nhưng lại toàn mang đến tiếng cười cho người khác.
Dù vậy, cô cũng không thể chỉ nghe mỗi lời của Ninh Lạc mà kết luận vội vàng. Chuyện này phải điều tra kỹ mới được.
Ừm, giao việc này cho người chồng thứ sáu của mình đi. Quan hệ của anh ta rộng, tuyệt đối có thể moi ra hết bí mật của Tả Đằng.
Mà Tả Đằng nằm mơ cũng không thể ngờ, Hàn Nguyệt Vấn lại định nhờ chồng cũ điều tra chồng hiện tại. Giờ phút này, hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui của hôn nhân.
Thực ra kết hôn chẳng có gì đáng để vui mừng lắm. Điều khiến hắn vui chính là… Hàn Nguyệt Vấn không ký hợp đồng tiền hôn nhân.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy ngay cả chuyện trượt mất danh hiệu Ảnh Đế cũng bớt cay cú phần nào. Hắn xách vali, theo sau Hác Lâm Sâm rời đi.
Rất nhanh, mọi người đã phân xong phòng.
Ninh Lạc và Lộ Đình Châu nhận căn phòng góc với view biển cực kỳ xịn sò.
Cậu kéo vali đến cửa, lúc này mới sực tỉnh: “Ơ… Vậy là hai ta chung phòng à?”
“Không thì sao?” Lộ Đình Châu mở cửa, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đen sâu như mực, “Em muốn ngủ với ai?”
Bản năng mách bảo Ninh Lạc rằng bây giờ không nên nhắc đến bất kỳ cái tên nào khác. Tốt nhất là đừng thậm chí nghĩ đến ai. Vì thế, cậu phản ứng cực kỳ nhanh và chắc nịch:
“Tất nhiên là với anh rồi!”
Sắc mặt Lộ Đình Châu hơi dịu lại.
Ninh Lạc nhìn thấy, lập tức thở phào nhẹ nhõm:
“Đàn ông đúng là khó dỗ ghê.“
Lộ Đình Châu nhướng cao chân mày.
Anh nhìn Ninh Lạc đặt vali bên cạnh mình, sau đó đảo mắt quanh phòng, vừa quan sát vừa tấm tắc xuýt xoa như thể lần đầu thấy cảnh đời.
Phòng đẹp thật sự, đặc biệt là khi kéo rèm ra, trước mắt liền hiện ra biển xanh ngút ngàn nối liền với bầu trời. Cảnh đẹp đến mức có cảm giác cả tâm hồn cũng được gột rửa.
Nhưng mà…
“Đói quá đi mất.”
Ninh Lạc nhảy phịch lên giường, bật nảy hai cái, sau đó vùi mặt vào chăn, trông không khác gì một cái xác không hồn.
Xác chết còn biết nói chuyện: “Lúc này đây, em thực sự rất đau khổ, cứ như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà ấy. Cảm giác như cả thế giới đều đang chống lại em, mà sự sụp đổ của người trưởng thành… chỉ cách một tiếng bụng réo gào.”
Lộ Đình Châu nhẹ nhàng buông một câu: “Anh có mang bánh mì.”
Xác chết lập tức hồi sinh: “Nhét vô mồm em ngay đi!!”
Nhìn Lộ Đình Châu mở vali, Ninh Lạc trợn mắt ngạc nhiên.
“Sao anh mang theo nhiều đồ thế? Bật lửa, diêm, bánh quy nén, đèn mỏ, còn có cả dao nhỏ nữa…?” Cậu ngồi xổm bên cạnh, nhìn Lộ Đình Châu lấy đồ ra mà hết trầm trồ đến kinh ngạc.
“Đừng nói với em là anh biết trước chuyến đi này có biến nha? Em cứ tưởng đi nghỉ dưỡng trên đảo, nên thứ em mang theo nhiều nhất là kem chống nắng với mặt nạ dưỡng da.”
Lộ Đình Châu cũng ngỡ ngàng không kém: “Không ngờ em cũng biết chăm sóc bản thân đấy.”
“Đừng nói kiểu đó với em!” Ninh Lạc tức giận nhào tới, hai tay giơ lên định bóp cổ anh.
Lộ Đình Châu vốn đang quỳ một gối trên sàn, bị cậu xô một cái, trọng tâm mất ổn định, suýt nữa ngã ra sau. Anh vội chống tay lên giường mới miễn cưỡng giữ thăng bằng, sau đó ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn kẻ đang quỳ trên người mình: “Anh có nói sai đâu?”
“Không cần biết, anh không được nói thế!” Ninh Lạc hừ một tiếng, “Em cũng biết sĩ diện chứ bộ.”
“Thế à?” Lộ Đình Châu kéo dài giọng, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ví dụ như lần trước em bảo mình sẩy thai nhưng lại không thèm đeo khẩu trang che mặt, cũng là một biểu hiện của sĩ diện hả?”
“A a a a a a a im ngay!!”
Ninh Lạc lập tức co quắp, hai tay bịt chặt miệng Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu bị cậu đè lên giường, sống lưng va vào thành giường, cổ trắng dài bị ép ngửa ra sau, yết hầu khẽ trượt lên xuống, vô thức toát lên một vẻ gợi cảm.
Mái tóc đen trải trên chăn trắng tinh, tạo thành sự đối lập rõ ràng giữa hai gam màu đen và trắng.
Nhưng điều duy nhất Lộ Đình Châu cảm nhận được lúc này là… nếu Ninh Lạc không buông tay ra ngay, anh sắp tắc thở rồi.
“Ê mấy ông ơi, thu dọn xong chưa? Xuống hái dừa đi!”
Tiếng gọi phấn khởi của Hác Lâm Sâm vang lên, kèm theo đó là âm thanh cánh cửa bị đẩy ra không chút do dự.
Ngay sau đó, ánh mắt của mấy người đứng ngoài cửa và hai người trong phòng chạm nhau.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.
Ninh Lạc chậm rãi nhận ra rằng… tư thế của họ lúc này thực sự rất dễ gây hiểu lầm.
Ninh Lạc hoảng loạn buông tay khỏi Lộ Đình Châu, vội vã đứng dậy, nhưng lại tự vấp vào chân mình, loạng choạng vài cái trong không trung. May mà Lộ Đình Châu kịp thời túm lại, nếu không cậu đã đo đất rồi.
Ninh Lạc chẳng kịp nghĩ nhiều, cuống quýt phân bua: “Không không không! Không phải như mọi người nghĩ đâu! Nghe tôi giải thích đã!”
Hác Lâm Sâm đứng đơ tại chỗ, nhìn Ninh Lạc, lại nhìn sang Lộ Đình Châu đang cúi đầu khẽ ho một tiếng, sau đó quay lại nhìn cậu:
“Không đúng… Hai người…”
Hắn nhìn anh em chí cốt của mình, rồi lại nhìn xuống phía dưới.
Khoan đã???!!!
CMN?????
Tào Cẩm Lưu là người phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo Hác Lâm Sâm lùi lại một bước, rồi cúi rạp người một cách đầy thành kính:
“Xin lỗi Lạc ca! Xin lỗi thầy Lộ! Hai người cứ tiếp tục đi, bọn tôi lập tức rút lui ngay!”
“Gì mà tiếp tục chứ, tôi——”
Cạch!
Cửa đóng lại, cắt đứt tiếng hét nghẹn ngào của Ninh Lạc.
“Ê! Nghe tôi nói hết câu đã!!”
Cùng lúc đó, đạn mạc (*) trên livestream bùng nổ như pháo hoa:
Đạn mạc: Bình luận chạy ngang màn hình theo thời gian thực trong các video livestream hoặc phát lại trên nền tảng Trung Quốc.
【Đm!!!!! Quá kí.ch th.ích!!!!!!】
【Hai ông bình thường cứ giả vờ xa cách đúng không? Chứ tôi thấy thân mật quá trời đây này!】
【Không tin được luôn á??? Lạc ca lại là top??? Bộ não tôi không tiếp thu nổi!!】
【Tui là dân all-ship, cứ có hint là quẩy thôi! Được hết!!!】
【Đây đúng là cú twist trời giáng, tôi đu hố này mà đi ngoài không kiểm soát!】
【Ủa mấy bác có thấy không? Rõ ràng Lộ Đình Châu một tay chống eo Ninh Lạc, đầu gối còn tì lên đùi hắn nữa kìa?】
【Nghĩ kỹ mới thấy càng gợi tình nha. Kiểu như con thuyền nhỏ bị sóng biển dập dìu lên xuống, còn bị dồn ép đến mức phải bụm miệng lại vì không chịu nổi lời dirty talk của đối phương…】
【Má ơi nhà văn nào viết được cái này vậy, ra đây nhận một lạy đi!!】
Ninh Lạc tức muốn xỉu nhưng chẳng làm gì được, quay đầu lại thì thấy Lộ Đình Châu đang ho nhẹ, bàn tay siết thành nắm đấm đặt trước môi, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ.
Nhìn cảnh này, Ninh Lạc chỉ có thể thở dài, chấp nhận số phận:
“Nhìn anh thế này… y như vừa bị em chơi xong vậy… Giờ ra ngoài thì giải thích kiểu gì đây?”
Lộ Đình Châu uống một ngụm nước, giọng hơi khàn: “Giải thích gì cơ?”
“Thì đương nhiên là giải thích chuyện vừa nãy rồi!”
“Ừm.”
Lộ Đình Châu vẫn bình thản như thường, cầm cốc nước đưa lên miệng, cổ tay thon dài lộ ra dưới lớp tay áo khi đồng hồ tuột xuống.
“Cái ‘ừm’ này là sao?” Ninh Lạc không hiểu, hỏi thẳng.
Lộ Đình Châu cũng chẳng vội đứng dậy, hai chân dài tùy ý co lên, dáng vẻ nhàn nhã đến lạ. Anh chậm rãi ném ra từng câu hỏi:
“Chẳng phải em đã chà đạp anh rồi sao? Tại sao phải che giấu sự thật? Nỗi uất ức của anh biết kêu ai thấu? Có ai chịu đứng lên đòi công bằng cho anh không?”
Ninh Lạc: “…”
Cậu không tin nổi mấy thứ mình vừa nghe, há hốc mồm nhìn Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phẫn nộ kia, còn nhàn nhã cười nhạt, giọng khàn nhẹ sau khi ho:
“Lạc Lạc, nhớ chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Ninh Lạc: “…”
“Anh mà còn là con người thì em thề sẽ không ăn thêm một bữa khuya nào nữa!!“
Lộ Đình Châu lại nhấp một ngụm nước.
Anh mà là người thật sự, chắc đã bị Ninh Lạc làm tức chết mấy lần rồi.
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Là tin nhắn của Hác Lâm Sâm.
【Anh em, hóa ra là vậy! Tôi thông suốt rồi!】
【Vì hạnh phúc của mình, cậu đã hy sinh quá nhiều. Nhưng yên tâm đi, tôi sẽ luôn ủng hộ và giúp đỡ cậu hết mình!!】
…
Thằng điên.
Lộ Đình Châu liếc màn hình, thản nhiên kéo Hác Lâm Sâm vào danh sách chặn.
Muốn giúp anh thật sự thì đừng có lởn vởn trước mặt Ninh Lạc nữa. Thế đã là giúp anh một việc lớn rồi.