Hác Lâm Sâm còn đang bận viết một bài tự kiểm điểm dài cả trăm chữ về hành vi hấp tấp của mình. Viết xong còn đắc ý đọc lại, tự thưởng thức tài năng của bản thân, rồi hí hửng bấm gửi.
Một dấu chấm than đỏ chót bật lên.
Hác Lâm Sâm: “?!”
Lại bị kéo vào danh sách đen nữa hả?! Mất toi một bài văn tâm huyết!
Nhưng nghĩ lại, nghe bảo làm 0 thì tâm tư nhạy cảm lắm. Hác Lâm Sâm vừa nghĩ vừa thông suốt.
Bị mình bắt quả tang chân tướng, với cái tính sĩ diện chết tiệt của Lộ Đình Châu, chắc chắn cậu ta đang tức lắm đây, hiểu hiểu.
Sau đó, hắn – một cái rổ rò tin tức chính hiệu – lập tức đem cái bí mật chấn động này chia sẻ cho Phương Lộc Dã, người đang làm việc trong đoàn phim.
Phương Lộc Dã ngay lập tức phản ứng bằng một cú xoay người 360 độ bật ngửa nổ tung:
【ĐM!!! Thật hay xạo vậy?!】
【Hác Lâm Sâm: Hàng thật 100%, chính mắt tôi thấy. Không tin cậu đi xem lại đoạn cắt livestream đi.】
【Phương Lộc Dã: …Mẹ nó, k.ích th.ích quá!!!】
Bên kia hai thằng hóng hớt tám chuyện, bên này Ninh Lạc cũng đang hỏi về Hác Lâm Sâm.
“Anh quen anh ấy kiểu gì vậy? Hai người quen nhau bao lâu rồi? Tính tình anh ấy thế nào? Dễ gần không?”
Lộ Đình Châu nheo mắt đánh giá cậu.
Ninh Lạc chả hiểu gì, vừa nhai bánh mì vừa huých anh: “Nói đi chứ.”
Lộ Đình Châu cười, mà nụ cười này hơi lành lạnh, chậm rãi nhấn từng chữ: “Đang tìm hiểu đối tượng à? Hỏi kỹ thế?”
Ninh Lạc: “…”
“Nói rồi, tên này nhỏ nhen, hỏi có mấy câu cũng không cho.“
Lộ Đình Châu hừ một tiếng, cười khẽ.
Để phòng trường hợp Ninh Lạc quá tò mò mà chạy đi hỏi thẳng đương sự, khiến hai người kia tiếp xúc với nhau, Lộ Đình Châu cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Lần đầu gặp là lúc đi xem show thời trang ở nước ngoài. Hắn làm người mẫu là chính, thỉnh thoảng đóng phim. Hôm đó Nhiếp Văn Đào đau bụng, hỏi anh xin giấy vệ sinh, không đợi anh đưa mà giật luôn cái túi xách rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.”
“Rồi rồi rồi, sau đó sao nữa?” Ninh Lạc hăng hái truy hỏi.
Lộ Đình Châu chậm rãi nói tiếp: “Sau đó bị Hác Lâm Sâm tưởng là kẻ trộm, rượt đuổi suốt ba con phố.”
Ninh Lạc không thể tin nổi đây là tình tiết có thật, hỏi: “Thế sao anh Nhiếp không giải thích luôn đi? Chạy làm gì?”
Lộ Đình Châu đáp: “Vì lúc đó Hác Lâm Sâm mặc bộ đồ như con chim, dù hắn bảo là trang phục do ban tổ chức cung cấp. Nhiếp Văn Đào tưởng gặp phải thằng điên, thế là chạy bán sống bán chết.”
Ninh Lạc trầm mặc vài giây, rồi tổng kết: “Bạn anh, có vẻ đầu óc hơi có vấn đề.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu bằng ánh mắt hài lòng, vỗ vai tán thưởng: “Hiểu ra được là tốt. Sau này tránh xa hắn một chút, kẻo bị lây bệnh.”
Ninh Lạc nhớ đến gương mặt lai Tây kia, cuối cùng vẫn chịu thua ánh mắt của Lộ Đình Châu, khó khăn gật đầu.
“Đúng là nên giữ khoảng cách, đừng để khí ngu lây lan, làm ô nhiễm bộ não thiên tài của mình.“
Lộ Đình Châu cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, tiện tay xoa đầu Ninh Lạc.
Nhưng bị hỏi ngay một câu: “Anh không phải sợ độ cao sao? Sao lại chọn căn phòng này?”
Lộ Đình Châu im lặng vài giây.
Trong vài giây đó, bộ não anh chạy hết công suất.
Ninh Lạc truy hỏi: “Nói đi, có phải lại gạt em không?”
Lộ Đình Châu hết cách, tùy tiện nói bừa: “Ninh tiên sinh, đừng không biết xấu hổ mà hỏi vặn vẹo như vậy.”
Ninh Lạc còn láo hơn: “Ừ, em không biết xấu hổ, lần sau còn hỏi nữa.”
Lộ Đình Châu: “…”
Ting! Tâm trạng giảm 2 điểm.
————-————-
Mà nói chứ, sao Lộ Đình Châu với Hác Lâm Sâm chơi thân với nhau được cũng dễ hiểu, hai người này đều không tiếc công bịa chuyện về đối phương, xong rồi lúc gặp mặt lại giả bộ như chưa có gì xảy ra, tươi cười chào hỏi nhau.
Hác Lâm Sâm giữ nụ cười trước ống kính, hạ giọng chất vấn: “Sao lại kéo tôi vào danh sách đen? Thả ra mau.”
Lộ Đình Châu không hề khách sáo, gạt tay hắn khỏi vai mình: “Hác tiên sinh, giữ khoảng cách xã giao đi, đừng động một tí là đè lên người ta mà leo quan hệ.”
Hác Lâm Sâm: “…”
Thôi, tên này nhạy cảm, mình không chấp.
Tự nhủ câu đó vài lần, Hác Lâm Sâm mới miễn cưỡng cho qua.
Ninh Lạc theo Lộ Đình Châu lộc cộc chạy xuống lầu, nhưng cậu không có được tâm thái bình tĩnh như Lộ Đình Châu. Bị ánh mắt nóng hừng hực muốn tám chuyện của Tào Cẩm Lưu và Hàn Nguyệt Vấn chĩa vào, cậu do dự vài giây, rồi chậm rãi lê từng bước xuống sảnh chính, nấp sau lưng Lộ Đình Châu, không nhúc nhích nữa.
Ninh Lạc lén liếc nhìn Tào Cẩm Lưu đang thì thầm với Tưởng Bội Ngôn. Người sau bị bổ túc riêng tư, nghe xong ánh mắt lập tức sáng rực, quét qua quét lại giữa cậu và Lộ Đình Châu.
Ninh Lạc: “…”
“Răng đau quá, chắc có đứa nào đang nhai chuyện tào lao về mình!“
Chu Kiều thấy mọi người tập trung đông đủ, nói: “Tôi đã hỏi đạo diễn Tiền, chúng ta có thể trao đổi vật phẩm để lấy gạo, mì, dầu ăn.”
Hàn Nguyệt Vấn vừa thay bộ đồ thể thao, vừa buộc tóc hỏi: “Có bảng giá không?”
Tiền Đa Đa đưa cho bọn họ một tờ giấy.
Ninh Lạc nhìn qua, thấy một suất cơm trắng cần hai trái dừa, lập tức sôi máu: “Cái này mà gọi là trao đổi ngang giá?!”
Lộ Đình Châu gõ nhẹ tờ giấy: “Là độc quyền thương mại.”
Tiền Đa Đa nặn ra một nụ cười lúng túng mà vẫn lịch sự.
Ờ thì, thời nay còn chương trình thực tế nào không hành khách mời không? Nội dung đâu dễ kiếm.
Vì rating, mọi người nhường chút đi ha.
Ninh Lạc hừ lạnh: “Sao tôi cảm thấy chương trình này càng ngày càng xuống cấp? Ai còn nhớ tập đầu chúng ta ở biệt thự với bãi cỏ không?”
Hàn Nguyệt Vấn tuyệt đối không chấp nhận mức giá hoang đường này, vỗ bàn đấu giá ngay trước mặt Tiền Đa Đa: “Hai người một trái dừa!”
Một cú đâm trúng động mạch chủ của Tiền Đa Đa: “Không được! Lỗ quá!”
Hàn Nguyệt Vấn cười lạnh, bật chế độ bắn rap, làm đối phương hóa thành chibi bị bẹp xuống đất.
Tiền Đa Đa run run rẩy rẩy: “Hình như… hơi nhiều… thì phải?”
Lộ Đình Châu cầm tờ giấy giá cả, chậm rãi nói: “Không sao, tôi có mang theo đồ ăn, mọi người không cần đi hái dừa đâu.”
Cả đám người lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy kính nể.
Bồ tát giáng thế!!!
Tiền Đa Đa lập tức hoảng loạn, thế này không được!
Lộ Đình Châu cười nhẹ nhìn anh ta, bình thản bồi thêm một nhát dao: “Đạo diễn Tiền cũng không cần quay nữa, chúng ta bỏ qua cho nhau, vào phòng xem tivi đi.”
Tiền Đa Đa sợ hãi tột độ: Không được!!! Cảnh quay của tôi, rating của tôi, tiền thưởng cuối năm của tôi!!!
Ninh Lạc đứng bên nhìn Tiền Đa Đa phun ra một ngụm máu, lặng lẽ tuyên bố thất bại.
“Vậy… hai suất, một quả.” Tiền Đa Đa nghiến răng, đau đớn nhả ra câu này.
Hàn Nguyệt Vấn lập tức ngồi xuống, tiếp tục ép giá: “Ba suất, một quả.”
Tiền Đa Đa sắp phát điên: “Cô đừng có quá đáng thế chứ!”
Hàn Nguyệt Vấn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hác Lâm Sâm là khách mời bí mật, không thể tính vào số người. Vậy chín người chúng tôi, tổng cộng bốn quả.”
Lộ Đình Châu nghe vậy, hạ giọng nói với Hác Lâm Sâm: “Nghe thấy chưa?”
Hác Lâm Sâm: “Gì cơ?”
Lộ Đình Châu thong thả chỉnh lại nếp nhăn trên tay áo, nhẹ giọng đáp: “Chín người bốn quả, cậu không được tính là người.”
Hác Lâm Sâm: ???
Hắn hít sâu một hơi, tự nhủ trong đầu: Lộ Đình Châu nhạy cảm, mình nhường cậu ta, Lộ Đình Châu nhạy cảm, mình nhường cậu ta…
Nhường cái quỷ á!!!
Đồ hẹp hòi! Nhớ dai thù lâu!
Phi! Thật đáng khinh!
Tiền Đa Đa cuối cùng cũng đành cắn răng chấp nhận, ký vào bản hiệp ước đầy nhục nhã.
Hàn Nguyệt Vấn vừa nghe xong, lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng vỗ vai Tiền Đa Đa, ánh mắt đầy yêu thương: “Tiểu Tiền hiểu chuyện ghê, biết cách tiết kiệm cho chị quá.”
Tiền Đa Đa: “……”
Có ai nói cho anh ta biết từ đầu rằng Hàn Nguyệt Vấn là trùm keo kiệt không vậy?!
Ninh Lạc nhìn Hàn Nguyệt Vấn bằng ánh mắt đầy sùng bái.
Chín người bốn quả, năm ngày chỉ cần sáu mươi quả, giảm tận bốn, năm lần so với ban đầu!
“Chị Vấn, nữ thần mặc cả! Tôi phải ghi nhớ tuyệt chiêu này, để đời sau kế thừa, biến nó thành gia truyền, mặc cả khắp thiên hạ!“
Hàn Nguyệt Vấn đắc ý vuốt tóc.
Không ai có thể moi tiền từ tay cô!
Ninh Lạc sau đó lại thở dài:
“Chị gái yêu tiền như vậy, thật khó tưởng tượng ngày chị bị lừa sạch đến cả q.uần l.ót sẽ thế nào, hơn mười tỷ đó, bay hết rồi…“
Một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Hàn Nguyệt Vấn, nụ cười trên môi cô lập tức cứng đờ.
Tiểu bảo bối, em không thể để chị vui vẻ thêm vài phút nữa sao? Hiện tại tâm lý chị rất mong manh, chủ yếu sống nhờ tự lừa dối bản thân đấy.
Ánh mắt Hàn Nguyệt Vấn lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Tả Đằng.
Tả Đằng rùng mình.
Hàn Nguyệt Vấn đã lĩnh hội tinh hoa của nghệ thuật “chuyển đau thành vui”, lập tức đem nỗi khổ Ninh Lạc gây ra cho cô, truyền hết sang Tả Đằng: “A Đằng, đây là cơ hội hiếm có để rèn luyện thể lực đấy.”
Tả Đằng vừa định phản bác, nhưng Hàn Nguyệt Vấn không cho hắn cơ hội mở miệng: “Em không cần nói gì, chị hiểu hết rồi. Nhất định em sẽ cố gắng hết sức, nhân tiện làm luôn phần của mọi người, đúng không?”
Tả Đằng nghiến răng, cuối cùng vẫn phải cắn môi nặn ra một nụ cười: “…Đúng vậy, chị hiểu em quá mà.”
Nụ cười của hắn biến mất, nhưng trên mặt Hàn Nguyệt Vấn lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
————-————-
Khi hái dừa, mọi người tự động chia nhóm hai người một. Ai nấy đều mặc đồ bảo hộ theo hướng dẫn của chuyên gia.
Hác Lâm Sâm nhìn Lộ Đình Châu chằm chằm, rồi gãi đầu hỏi: “Một mình tôi một nhóm à?”
Còn cần phải hỏi sao.
Lộ Đình Châu hé môi, chuẩn bị tống hắn đi càng xa càng tốt.
Ninh Lạc đi ngang qua, cầm theo bộ bảo hộ: “Ơ? Một mình một nhóm chán lắm, anh Hác, anh vào nhóm bọn em đi.”
Lộ Đình Châu: “……”
Hác Lâm Sâm nhìn sắc mặt Lộ Đình Châu trầm xuống nhưng không phản đối, rồi lại nhìn Ninh Lạc đang phân phát đồ bảo hộ, cười nói: “Tiểu Lạc thật biết thương anh trai, vậy nghe cậu vậy.”
Đúng là khắc tinh mà, thấy Lộ Đình Châu tức giận, hắn sướng muốn nổ tung.
Ai bảo tên kia nói hắn không phải người? Hừ, phải trả đũa chứ!
Ninh Lạc đưa đồ bảo hộ cho cả hai, thấy Lộ Đình Châu im lặng nhận lấy mặc vào, liền ghé sát tai anh nhỏ giọng nói: “Em làm vậy chỉ để bạn anh có trải nghiệm tốt hơn thôi, không có ý gì khác đâu. Thật đấy, anh nhìn vào mắt em này.”
Lộ Đình Châu ngước lên, đối diện với đôi mắt to tròn chớp chớp của Ninh Lạc, xoa đầu cậu: “Anh biết, đều là lỗi của anh ta.”
Hác Lâm Sâm: “……”
Hai người cứ coi tôi như đã chết đi là được rồi.
【HAHAHAHA chết cười, anh Lộ thiên vị lộ liễu quá!】
【Lộ Đình Châu OS: Lạc Lạc mê trai không sai, ai mà không thích trai đẹp chứ? Nhưng Hác Lâm Sâm đẹp trai là lỗi của hắn! (Cười lạnh, rút dao)】
【Hác Lâm Sâm thêm dầu vào lửa, là đổ thêm dầu lên lửa lớn.】
【@Hác Lâm Sâm, đừng nhìn, toàn bình luận ác ý thôi.】
Ninh Lạc thì chắc chắn không bao giờ làm công việc lơ lửng trên không ba mét trở lên, cậu chưa muốn bị cuộc đời tát thêm cú nữa. Vậy nên cậu chỉ mặc bảo hộ cho có, rồi thảnh thơi đứng xem Lộ Đình Châu và Hác Lâm Sâm leo lên hái dừa.
Cả chín người bàn bạc với nhau, quyết định hôm nay sẽ hái luôn số lượng cho cả năm ngày, làm một lần rồi nghỉ luôn, không động tay động chân gì nữa.
Ninh Lạc nhìn chuyên gia điều chỉnh bộ bảo hộ cho Lộ Đình Châu, có chút lo lắng, liền kéo thử sợi dây để kiểm tra độ chắc chắn:
“Thầy ơi, cái này chịu lực có ổn không ạ?”
Chuyên gia chắc nịch: “Yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
【Nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thú vị phết, lại thêm một trải nghiệm mới trong đời.】
【Bảo bối Lạc không thử một lần à? Tôi xem mà cũng thấy kí.ch th.ích nè.】
【Tôi cũng muốn thử, nhưng phải để thằng bồ cũ đứng bên dưới, rồi tôi ném dừa trúng đầu nó.】
【… Chị gái, chị mạnh quá. Mới chia tay đúng không?】
Ninh Lạc nhìn Tưởng Tư Kỳ đã mặc xong đồ bảo hộ và leo lên trước, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.
Dù gì thì cũng đã mặc bảo hộ rồi, cậu thử hỏi dò: “…Hay là, tôi cũng thử xem?”
Ngay lúc đó, ống kính máy quay lia tới Ninh Lạc, người đã mặc đồ bảo hộ chỉnh tề.
【Ủa? Thật sự muốn leo hả?】
【Ninh Lạc, hôm nay nếu cậu hái được một trái dừa, tôi cho cậu hôn Lộ Đình Châu mười phút luôn!】
【Lũ fan couple tụi bây đúng là tham lam không đáy mà.】
Trong khung hình, Ninh Lạc hít sâu một hơi, khuôn mặt đậm chất bi tráng, cứ như chiến sĩ sắp ra trận, nghiêm túc chỉnh lại trang bị rồi bắt đầu trèo lên.
Tào Cẩm Lưu cùng những người khác đồng thanh cổ vũ.
“Ninh Lạc, cố lên!”
“Vượt qua nỗi sợ, cậu làm được mà!”
“Leo thêm chút nữa, đúng rồi, giỏi lắm!”
Cư dân mạng nhìn thấy cảnh quay cận mặt của Ninh Lạc—sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, gương mặt đầy kiên định, mồ hôi lấm tấm trên trán—đều đồng loạt gõ phím động viên.
【Cậu làm được mà Ninh Lạc, hãy tin vào bản thân!】
【Bảo bối Lạc sợ độ cao lắm mà, vậy mà vẫn dám trèo lên! Vừa cảm động vừa lo quá!】
【Ninh Lạc, từ giờ tôi không gọi cậu là nghệ sĩ hài nữa, cậu siêu đỉnh luôn!】
Lời động viên của cư dân mạng cùng tiếng cổ vũ của nhóm Tào Cẩm Lưu hợp thành một bản hòa ca sôi động, khiến ai cũng thấy hừng hực khí thế.
Tưởng Bội Ngôn hét lớn: “Được rồi, lên cao lắm rồi đó!”
Mọi người thấy Ninh Lạc nhắm mắt một lúc, sau đó giọng run run vang lên: “Tôi… tôi không chịu nổi nữa… Tôi xuống đây…”
Hàn Nguyệt Vấn lập tức an ủi: “Không sao không sao, xuống đi, cậu làm rất tốt rồi.”
【Đúng rồi đó, cậu đã rất giỏi rồi!】
【Trèo lâu như vậy, chắc phải cao tầm mười mét rồi nhỉ?】
【Chắc chắn luôn! Nhìn cậu ấy sợ thế cơ mà.】
【Tôi thấy sắp tới đỉnh cây luôn rồi, bảo bối Lạc ơi, cậu giỏi quá!】
Ninh Lạc mặt mày trắng bệch, cẩn thận tụt xuống.
【Trời ơi, cảm động quá, thật là một câu chuyện truyền cảm hứng.】
Rồi máy quay chuyển sang góc toàn cảnh.
Cư dân mạng trợn mắt nhìn Ninh Lạc hạ xuống… từ độ cao một mét rưỡi.
Ba giây sau, hai chân chạm đất.
Cư dân mạng: ???
Một mét rưỡi?!
Ninh Lạc, cậu đùa tụi này à?!
【Mẹ ơi, tôi tưởng phải hơn mười mét ấy chứ!!!】
Tào Cẩm Lưu lao tới, kích động y như thể Ninh Lạc vừa phá kỷ lục Guinness: “Trời ơi Tiểu Lạc, cậu siêu đỉnh luôn đó!”
Tưởng Bội Ngôn giơ ngón cái: “Tấm gương sáng cho thế hệ sau.”
Lộ Đình Châu dang tay ôm hắn, vỗ vai: “Tiểu Lạc, em tuyệt lắm.”
Ninh Lạc quệt mồ hôi trên trán, khiêm tốn nói: “Không dám không dám, tôi vẫn còn nhiều tiềm năng phát triển lắm.”
Cư dân mạng tức điên để lại bình luận.
【Cậu đúng là còn nhiều tiềm năng lắm đấy, tiềm năng bày trò lừa tụi này!!!】
【Trả lại nước mắt cho tôi, Ninh Lạc, tôi muốn đánh cậu quá!!!】
【Đệt, một đám dở hơi!!!】
【Mọi người mau xem lại đi, tôi không đùa đâu.】
【Tiền Đa Đa rốt cuộc tìm đâu ra đám thần kinh này vậy chứ?!】
【Ngoại trừ Ninh Lạc, tất cả các người đều trở nên xa lạ với tôi rồi… (cắm điếu thuốc, ánh mắt đầy sự đời)】
Ninh Lạc thử rồi, thấy hài lòng lắm, sau đó quay sang nhìn Lộ Đình Châu chuẩn bị trèo lên.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về sợi dây kia, chỉ nhìn độ cao thôi cũng đủ thấy chóng mặt, liền nhắc đi nhắc lại:
“Nếu thấy không ổn thì xuống liền nhé, không thì để anh Hác làm thay cũng được, đừng cố quá.”
Hác Lâm Sâm: Được rồi, rõ rồi, hóa ra tôi chỉ là phương án dự bị.
Lộ Đình Châu giật thử sợi dây, bình thản nói: “Không sao đâu, ngã xuống cũng có dây an toàn.”
“Xí xí xí xí!” Ninh Lạc lập tức phun nước bọt bốn phương, chắp tay niệm liên tục: “Lời trẻ con không tính, lời trẻ con không tính.”
Lộ Đình Châu khẽ cười.
Ninh Lạc đứng dưới nhìn lên, ước lượng cái cây này chắc cũng phải cao hai mươi mét, tim cậu muốn rớt ra ngoài, lo lắng quay sang ông chú đứng kế bên:
“Chú ơi, bình thường mấy chú cũng trèo cao vầy để hái hả? Khổ cực ghê luôn á!”
Ông chú đáp tỉnh rụi: “Quen rồi. Bình thường tụi chú còn không dùng đai bảo hộ nữa.”
Ninh Lạc trợn tròn mắt, giọng cao vút tám bậc: “Leo không dây luôn?!”
Ông chú gật đầu cái rụp.
Ninh Lạc run run giơ ngón cái: “Chú, đỉnh của chóp!”
Trên ngọn cây, Lộ Đình Châu gọi xuống: “Lạc Lạc, đừng tám nữa, giúp anh thả dây đưa dừa xuống đi.”
Ninh Lạc vội vàng nới dây, cẩn thận hạ chùm dừa xuống đất, cúi xuống đếm.
Lộ Đình Châu hỏi: “Bao nhiêu quả?”
Ninh Lạc ngẩng đầu hét lên: “Năm quả!”
Lộ Đình Châu gật gù: “Cũng tạm.”
Ninh Lạc nhanh chóng bê đống dừa sang một bên, rồi lại chạy về dưới gốc cây, vỗ tay cổ vũ:
“Cơm trắng hôm nay có rồi nha! Anh giỏi quá, anh cố lên!”
Bên kia, Hác Lâm Sâm cũng leo lên một cây khác, lát sau cũng gọi xuống: “Tiểu Lạc, giúp anh thả dây nào!”
Ninh Lạc lại tất tả chạy qua.
“Ok, cũng năm quả luôn, anh Hác cố lên! Cả nhóm tám cái miệng đói trông chờ vào anh đấy!”
Trên ngọn cây, Lộ Đình Châu nghe xong, tay đang cắt dừa chợt khựng lại, ánh mắt sáng lên vẻ chiến đấu.
Hác Lâm Sâm? Hái cũng bằng mình?
Không được!
Anh lập tức gọi xuống: “Lạc Lạc, qua đây!”
“Rồi rồi, em tới liền!”
Ninh Lạc vừa chạy qua chưa được ba giây, Hác Lâm Sâm lại gọi: “Tiểu Lạc, qua giúp anh cái!”
“Rồi rồi, em tới!”
“Lạc Lạc, giúp anh cái!”
“Đây đây!”
“Tiểu Lạc!”
“… Được rồi.”
Sau khi chạy qua chạy lại cả chục lần, Ninh Lạc cuối cùng cũng quỵ xuống, ngồi phịch giữa hai gốc cây, cái áo thun vàng in hình Pikachu trên người cũng xụi lơ như chủ nhân nó.
Ninh Lạc ngồi bệt xuống đất, thở như cá mắc cạn: “Em chịu hết nổi rồi…”
“Hiện tại mình chính thức trở thành dân tộc thứ 57 – hết pin toàn diện“
Lộ Đình Châu nhìn xuống, thấy có vẻ mình đã hành hạ Ninh Lạc hơi quá, liền chậm rãi giảm tốc độ hái.
Tiền Đa Đa lúc này bước tới kiểm tra tình hình: “Mọi người hái được bao nhiêu rồi?”
Tưởng Tư Kỳ hái được không ít, Tả Đằng dưới sự giám sát nghiêm khắc của Hàn Nguyệt Vấn cũng thu hoạch kha khá. Cộng với nhóm của Tào Cẩm Lưu, tổng cộng ba đội gom lại được tám mươi lăm quả.
Tưởng Tư Kỳ nhăn mặt: “Chết rồi, hái hơi nhiều rồi.”
Chu Khiết nói: “Không sao, để lại làm lương thực dự trữ.”
Cả nhóm nghe vậy, lập tức thấy đây là một ý tưởng hay ho. Họ nhanh chóng lấy nước dừa ra, bỏ vào tủ lạnh, nghĩ tới cảnh hè nóng bức được uống nước dừa mát lạnh, sảng khoái vô cùng.
“À mà nhóm Ninh Lạc hái được bao nhiêu rồi?”
Tiền Đa Đa dẫn mọi người tới khu vực nhóm Ninh Lạc làm việc, vừa nhìn thấy bãi chiến trường toàn dừa dưới đất, cậu ta trợn mắt há hốc mồm.
Tiền Đa Đa run run hỏi: “Mấy đứa… cạo trọc cả vườn dừa luôn hả?”
Ninh Lạc vẫn còn ngồi bẹp dưới đất, yếu ớt đáp: “Đếm đi, bao nhiêu rồi?”
Tiền Đa Đa cúi xuống, cẩn thận đếm từng quả.
“168 quả.”
Gấp đôi ba nhóm kia cộng lại.
Cả đám sững sờ, không kiềm được mà xuýt xoa đầy kinh ngạc.
Vua cày cuốc thời đại!
Ninh Lạc đau khổ ôm mặt: “… Mình biết ngay mà.”
Lộ Đình Châu có hơi áy náy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay tối nay anh làm lẩu gà nấu dừa nhé?”
Ninh Lạc lập tức bật dậy như cá gặp nước: “Em muốn ăn!”
Lộ Đình Châu quay sang Tiền Đa Đa: “Sáu quả dừa một con gà đúng không?”
Ninh Lạc nhìn đống dừa chất thành núi, hào phóng vung tay: “Mua hai con luôn!”
Tiền Đa Đa nhìn đống dừa mà tự nhiên thấy giá mình đặt ra vẫn còn quá rẻ.
Không ai nói cho cậu ta biết là Lộ Đình Châu có sở thích hái dừa!