Ninh Lạc hít một hơi lạnh, người từ từ đổ xuống.
Lộ Đình Châu lập tức đỡ lấy lưng cậu: “Sao thế?”
Ánh mắt Ninh Lạc trống rỗng, miệng lẩm bẩm: “Một trăm triệu, một trăm triệu… một trăm triệu!!”
“Đau tim quá, bây giờ đến mức này mà cũng có thể bị lừa tới cả trăm triệu sao? Hắn giàu hơn mình nhiều thế này, thực sự chịu không nổi nữa rồi. Ta lập tức đầu hàng, mồ hôi vã như tắm, toàn thân lạnh toát, cuộc sống bỗng chốc mất đi màu sắc, giống như Ultraman mất ánh sáng, như ông đầu trọc không chặt được cây, chỉ có thể ôm mặt khóc thầm trong đêm tối“
“Chỉ ba chữ đơn giản đã đập nát phòng tuyến tâm lý của ta, khiến ta phát điên, khiến ta sụp đổ, khiến ta tuyệt vọng, nhưng không ai trong số các người quan tâm cả!“
Hàn Nguyệt Vấn đang định vung tay lần nữa thì dừng lại.
Tiểu Lạc… không sao chứ? Sao trông còn sốc hơn cả mình vậy?
Tả Đằng thấy cô do dự, tưởng rằng cô vì tình cũ mà mềm lòng, không nỡ đánh tiếp, vội vàng biện hộ: “Em thực sự bị lừa mà! Em gặp phải kẻ lừa đảo! Đối phương đe dọa em, nói rằng nếu không đưa tiền thì sẽ phanh phui mọi chuyện, hủy hoại danh tiếng của em. Chị ơi, chị biết em yêu diễn xuất đến nhường nào mà, vì diễn em có thể từ bỏ mọi thứ, em không thể bị hủy hoại đâu!”
Tào Cẩm Lưu theo phản xạ tiếp lời: “Nên cậu mới lấy tiền của chị Vấn để bịt cái lỗ hổng này?”
Ánh mắt Hàn Nguyệt Vấn nhìn Tả Đằng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nụ cười lạnh đến thấu xương: “Tính toán giỏi lắm, Tả Đằng.”
Không chỉ một, mà còn hai, ba lần.
Tả Đằng bị vạch trần, lắp bắp: “Cậu! Tôi, tôi…” Ấp úng nửa ngày vẫn không nói được gì.
Rồi hắn cố vùng vẫy bằng cách quăng ra một câu lươn lẹo cực mạnh: “Tào Cẩm Lưu, cậu nói bậy, tôi không có!”
Vô dụng, chẳng có tí sát thương nào.
Ninh Lạc bừng tỉnh:
“Kinh thánh thương mại: Tiêu ít tiền làm nhiều việc, không tốn tiền vẫn làm được việc, tốt nhất là tiêu tiền người khác để làm việc của mình“
Hác Lâm Sâm đứng dựa vào tường hóng hớt nãy giờ, nghe đến mức say mê, còn hiếu học hỏi thêm, mạnh dạn khuấy đục vũng nước: “Vậy là bên kia đòi cậu một trăm triệu? Cậu gây ra cái chuyện gì mà để bị đòi nhiều thế?”
Tưởng Bội Ngôn mở mồm phán bừa: “Không lẽ là án mạng?”
Ninh Lạc nhìn cậu ta vừa nói vừa đắp mặt nạ bùn xanh mà muốn phì cười.
“HAHAHAHAHA, quả dưa hấu xanh nứt vỏ rồi“
Tưởng Bội Ngôn nổi cơn thịnh nộ, một bộ quyền cước chuẩn bị lao đến: “Ôngy muốn chết à!!”
Cậu ta vừa nói xong, cả đám đồng loạt lùi lại một bước, chừa cho Tả Đằng một vòng chân không rộng nửa mét.
Tưởng Tư Kỳ có trách nhiệm bảo vệ mọi người, cảnh giác nhìn Tả Đằng: “Nếu thật sự vậy, chúng ta phải báo cảnh sát hình sự rồi.”
Tả Đằng nghẹn họng: “Không phải, tôi không có! Chị, chị nghe em giải thích đã!”
Ninh Lạc còn sốt ruột hơn hắn, giậm chân: “Thì cậu giải thích đi chứ! Sao cứ lặp đi lặp lại mấy câu này? Miệng ngậm đậu rang à? Cứ nhai đi nhai lại mãi thế?”
Tả Đằng: “…”
Rốt cuộc ai mới là đương sự? Sao trông cậu còn sốt ruột hơn tôi vậy?
Lộ Đình Châu vỗ vai nhắc nhở Ninh Lạc giữ ý tứ, cậu mới miễn cưỡng thu lại vẻ mặt hóng drama.
“Shhh, mời hai vị tiếp tục“
Hàn Nguyệt Vấn chẳng ngại để cả đám xem, dù sao hôm nay cô cũng không định tha cho Tả Đằng: “Là chuyện gì? Tả Đằng, chẳng lẽ là vụ cậu lương tháng ba ngàn rưỡi mà còn bao trai làm tiểu tam?”
Câu này vừa dứt, sắc mặt Tả Đằng lập tức trắng bệch, hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng trấn định, cười gượng trông như dân văn phòng tăng ca cả tuần xong lại bị sếp ngu bắt làm bù sáu ngày dịp lễ mà vẫn phải tươi cười nịnh bợ: “Gì, gì mà bao dưỡng, gì mà tiểu tam, chị nói gì em nghe không hiểu. Em yêu chị như thế, sao có thể tìm người khác chứ? Nhất định là có kẻ tung tin bậy bạ!”
Hàn Nguyệt Vấn biết ngay mình đoán đúng, ném điện thoại vào lòng hắn, thấy hắn cuống cuồng chụp lấy, cười lạnh: “Tự xem lại tin nhắn của cậu đi.”
Ninh Lạc nghi hoặc, ghé sát Lộ Đình Châu, thì thầm: “Mấy chuyện lặt vặt này mà cũng bị tống tiền một trăm triệu á? Giờ nghề tống tiền dễ kiếm vậy sao? Sao, lạm phát bọn họ cũng tăng giá theo hả?”
Lộ Đình Châu lắc đầu, cũng hạ giọng đáp: “Không thể nào, chắc chắn còn chuyện khác nữa.”
Ninh Lạc gật đầu cái rụp: “Anh hùng suy nghĩ lớn gặp nhau.”
Hàn Nguyệt Vấn nhìn Tả Đằng lật xem tin nhắn, càng xem sắc mặt càng trắng, cuối cùng trông cứ như sắp tụt huyết áp mà ngất đến nơi, khoanh tay hỏi: “Tả Đằng, bây giờ cậu còn gì để nói không?”
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Tả Đằng, lưng áo đã ướt đẫm, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Nguyệt Vấn, tay cầm điện thoại cũng run lên bần bật.
Không biết nghĩ tới cái gì, hắn nghiến răng, thế mà lại thừa nhận:
“Xin lỗi, chị Nguyệt Vấn, là em bị ma quỷ ám ảnh, là em không đúng, em khốn nạn, em… em cầu xin chị, cho em thêm một cơ hội nữa!”
“Ồ hố.“
Vừa nghe hắn nhận, Ninh Lạc liền biết bên trong còn có mèo mả gà đồng.
Tả Đằng đưa tay muốn kéo cánh tay Hàn Nguyệt Vấn, nhưng bị né tránh, càng run rẩy dữ dội hơn:
“Em và hắn chỉ duy trì chưa tới hai tháng, thật đấy! Hắn chỉ muốn tiền của em, chúng em thậm chí còn chưa từng lên giường, sau đó cũng không liên lạc nữa, chị tin em đi!”
“Tin con mẹ nhà mày!” Hàn Nguyệt Vấn gầm lên, vung tay thêm một bạt tai.
Tiếng tát giòn tan, nghe mà lòng sảng khoái.
“Mày không phải không muốn lên giường, mà là tiền mày đưa chưa đủ!”
Tả Đằng ôm mặt, khóc ròng.
Hắn ta cố gắng dùng sắc đẹp để gợi lên sự thương hại của Hàn Nguyệt Vấn, giọng nghẹn ngào:
“Chị, là em có lỗi với chị, chị muốn đánh muốn mắng tùy ý, em chỉ xin chị đừng tức giận mà hại đến sức khỏe của mình. Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của em.”
Ninh Lạc lập tức lùi về sau một bước lớn, trốn sau lưng Lộ Đình Châu, níu lấy cánh tay anh che mắt mình.
“Người khác khóc là mỹ nhân rơi lệ, cảm giác vỡ nát cực mạnh. Còn tên này khóc thì như con heo buồn bã, cứ ném vào nồi áp suất hầm hai tiếng là mềm nhũn ngay.“
Lộ Đình Châu không nhịn nổi, quay mặt sang bên, hai vai run rẩy vì cười.
“Phụt!”
Hàn Nguyệt Vấn tức đến thế mà còn suýt bật cười, chứ đừng nói đến những người khác, ai nấy đều cố nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng, cả người run bần bật như mắc Parkinson.
Tả Đằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt hoang mang nhìn mọi người như thể bọn họ vừa trúng tà.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại trên tay hắn bị Hàn Nguyệt Vấn giật lấy.
Hàn Nguyệt Vấn híp mắt nhìn hắn:
“Tả Đằng, có bậc thang cậu liền bước xuống thật nhanh nhỉ? Tôi chỉ nói chuyện bao nuôi bị tống tiền, thế mà cậu cũng nhận luôn rồi.”
Ý gì đây?
Mọi người cũng nhận ra có điều không ổn, chờ Hàn Nguyệt Vấn tiếp tục bóc phốt.
Cô không dài dòng, phơi bày hết sự thật:
“Lúc đầu cậu tiếp cận cố vấn tài chính của tôi là vì chuyện này đúng không? Đám săn tin đòi bao nhiêu ấy nhỉ? Ba triệu. Cậu lấy tiền của tôi bịt miệng bọn chúng, giấu tôi, qua mặt tôi mà diễn trò.”
Vừa nghe ba chữ “ba triệu”, Tả Đằng như bị đấm một cú trời giáng, cơ thể loạng choạng, mặt mày tái mét.
Sao cô ta ại biết? Mà còn biết chính xác đến từng con số!
Hàn Nguyệt Vấn không cho hắn bất cứ cơ hội nào để thở d.ốc, dồn dập chất vấn:
“Sau đó cậu phát hiện rút tiền của tôi quá dễ dàng, y như đưa từ túi trái sang túi phải, vui quá phải không? Tôi tin tưởng cố vấn của tôi, mà hai đứa bọn bây thì hợp tác lừa tôi, chuyển tiền của tôi ra nước ngoài theo từng đợt, còn mở quán net rửa tiền nữa? Bây giờ rửa được bao nhiêu rồi? Năm chục triệu có chưa?”
Tả Đằng không ngờ bí mật lớn nhất của mình lại bị lật tẩy sạch sẽ trước mặt mọi người.
Trong giây lát, đầu hắn như nổ tung, đồng tử co rút, mồ hôi lạnh bám dính vào lưng áo, ẩm ướt và lạnh ngắt.
Hắn cố gắng ép giọng nói ra khỏi cổ họng, nhưng một chữ cũng không thốt nổi, đầu óc chỉ còn vang vọng bốn chữ: “Cô ấy biết rồi! Cô ấy biết rồi!” Như có vô số cái miệng đang gào thét bên tai hắn.
Cô ấy thế mà lại biết hết rồi!
Hàn Nguyệt Vấn nhìn hắn như gặp đại đả kích, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay:
“Cậu đoán xem, ai đã kể hết mọi chuyện cho tao?”
Tả Tăng nuốt khan, cổ họng khô rát.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, tim đập như trống trận.
Hàn Nguyệt Vấn khẳng định suy đoán của hắn:
“Cố vấn tài chính của tôi. Cô ấy đã khai sạch mọi thứ rồi, nhờ chứng cứ của cô ấy, lát nữa vào đồn cảnh sát, cậu cũng sớm có kết án thôi.”
Tả Đằng gào lên thất thanh:
“Cô báo cảnh sát rồi?!”
Ninh Lạc khó tin:
“Một trăm triệu đấy! Đổi lại là tôi, không chỉ báo cảnh sát, mà còn muốn đánh hắn thành đầu heo.“
Hàn Nguyệt Vấn vén tóc, cười lạnh:
“Thừa lời, chẳng lẽ tôi với cậu chơi trò gia đình chắc? Tôi báo cảnh sát là vì luật pháp chỉ cho phép như thế thôi. Nếu giết người không bị phạt tù, tôi đã lái xe xúc cán chết cậu rồi.”
Tả Đằng nhìn cô, nước mắt rơi lã chã, muốn nhấn chìm cả Thái Bình Dương, lần này là thật:
“Hàn Nguyệt Vấn, cô ác quá! Cô nhất định phải dồn tôi vào đường chết mới vừa lòng sao?”
Lộ Đình Châu vội vàng dời mắt.
Không thể nhìn Tả Đằng khóc, vừa nhìn là lại nhớ đến con heo bi thương phía sau.
Tưởng Tư Kỳ chịu không nổi nữa:
“Sao lại có kẻ vô liêm sỉ thế này? Rốt cuộc là ai ép ai vào đường chết? Anh lấy tiền của người ta, mà còn mặt dày than thở!”
Như sợi rơm cuối cùng đè bẹp lưng lừa, nhận ra Hàn Nguyệt Vấn không thể cho mình lối thoát, Tả Đằng bùng nổ:
“Tôi lấy số tiền đó là xứng đáng!”
Hắn chỉ vào Hàn Nguyệt Vấn, gào lên:
“Không có lợi thì ai muốn hầu hạ cô chứ? Cô ăn nho là phải bóc vỏ, ba bữa một ngày tôi đều phải nấu, cô nói cái gì cũng không được cãi lại, cô tức giận thì tôi phải dỗ ba ngày không nghỉ, đi từ ngoài về nhất định phải rửa tay năm lần, tôi cọ đến tróc da cô vẫn bắt tôi dùng cồn sát trùng! Ngày nào cũng thế ai chịu nổi, tôi chỉ còn thiếu quỳ xuống hầu hạ cô thôi đấy!”
Đúng lúc này, Tiền Đa Đa dẫn cảnh sát xộc vào, tình cờ nghe thấy câu này.
Tuy rất khinh bỉ hành vi ăn cắp tiền của Tả Đằng, nhưng… chuyện này cũng có hơi quá đáng.
Hàn Nguyệt Vấn nhẹ nhàng chốt hạ một câu:
“Mỗi tháng tôi chi cho cậu ít nhất cũng năm trăm triệu.”
Đệt!
Tiền Đa Đa lập tức quay xe.
Đây mà gọi là khó hầu hạ? Đây là số hưởng từ trong trứng nước!
Chị Nguyệt Vấn có thiếu người giúp việc không? Giới tính đừng đặt nặng quá.
Suy nghĩ của cậu ta lúc này và của Ninh Lạc đạt đến độ cộng hưởng cao độ.
“Chị Nguyệt Vấn, chị đừng nói chuyện tiền nong, chỉ với nhan sắc này thôi, dù chị có mở rút thăm trên mạng chọn một người làm chó cho chị miễn phí, cũng có khối người tranh nhau lên top, còn cảm kích nói rằng đây là phúc lợi hiếm có, cơ hội vàng miễn phí tham gia, đúng chuẩn khuyến mãi chào hè!“
Hàn Nguyệt Vấn rơi vào trầm mặc chết chóc.
Đầu đau quá, có lẽ là sắp mọc não rồi.
Tả Đằng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn, liền thấy một đám người mặc đồng phục ùn ùn kéo đến.
Hắn sợ đến mức hai chân nhũn ra, trước mắt tối sầm.
Rồi “BỘP” một phát, quỳ rạp xuống đất, mềm nhũn như con cá chết.
Ninh Lạc thấy vậy, lập tức đổi danh hiệu cho hắn:
“Tả Quỳ Nhân, chúc ngài cát tường.“
Hác Lâm Sâm chịu hết nổi, đưa tay ôm mặt, cắn răng kiềm chế.
Anh bạn thân của cậu ta thích cái thể loại đàn ông gì vậy chứ?
Làm sao lại có thể vừa buồn cười vừa thần kinh đến thế?
Trước khi bị áp giải đi, Tả Đằng còn gào lên câu thoại kinh điển:
“Hàn Nguyệt Vấn, tôi nhất định sẽ quay lại!”
Hàn Nguyệt Vấn cười nhạt một tiếng, chỉ muốn cầm chảo đập thẳng vào mặt hắn.
Tưởng Bội Ngôn khó hiểu liếc Tiền Đa Đa: “Sao lần này cậu bình tĩnh thế?”
Tiền Đa Đa trưng ra vẻ mặt sâu xa, nghiêm túc nói:
“Vì tôi… đã nắm trong tay mật mã lưu lượng!”
Bóc phốt thôi mà? Chuyện này với cậu ta là cơm bữa.
Cậu ta bây giờ đã lĩnh hội được đại đạo tối cao của nhân loại – Nữu Hỗ Lộc·Tiền Tịch Tịch.
Cứ quậy to lên đi! Quậy càng lớn càng tốt! Lên hot search rồi kiếm tiền luôn! Sóng càng to, cá càng đắt!
Trong lúc Tiền Đa Đa đang tự tiến hóa bản thân, Hàn Nguyệt Vấn gọi Ninh Lạc lại, cậu ta vừa hóng drama xong đang định về ngủ.
“Ninh Lạc, đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lúc này Ninh Lạc đang ra sức dụ dỗ Lộ Đình Châu chơi game với mình tối nay, đến nỗi giở hết mọi chiêu mè nheo nũng nịu, ôm lấy tay anh mà lắc không ngừng. Nghe thấy Hàn Nguyệt Vấn gọi, cậu quay đầu lại, tò mò hỏi:
“Hửm? Chuyện gì vậy?”
Hàn Nguyệt Vấn liếc nhìn tay cậu vẫn đang bám dính lấy Lộ Đình Châu, ý cười càng sâu, rút ra một tấm séc đưa cho Ninh Lạc:
“Sắp đến sinh nhật cậu rồi nhỉ? Đây là quà sinh nhật sớm cho cậu.”
“Cái này là…?” Ninh Lạc khó hiểu nhận lấy, nhìn rõ con số trên đó liền trợn tròn mắt:
“Ba triệu?!”
“Đúng.” Hàn Nguyệt Vận cười nói, “Chị tặng cậu, cầm lấy đi.”
Ninh Lạc véo mạnh vào tay mình một cái, mắt dại ra.
“Tôi đang mơ! Mau tỉnh lại đi!“
Nhưng mà… giấc mơ này thích quá trời ơi! Không chỉ hóng drama đã đời mà còn được húp thêm ba triệu!