Hàn Nguyệt Vấn thấy cậu sững sờ như hóa đá tại chỗ, cảm thấy thú vị, bèn xoa đầu cậu:
“Chị không biết em thích gì, nên tặng đại cái này, coi như một chút tấm lòng.”
Ninh Lạc tuy mê tiền nhưng vẫn có chút chần chừ, đầu óc và tay giằng co một trận kịch liệt, cuối cùng cắn răng lắc đầu:
“Nhưng mà quà sinh nhật này đắt quá, em chẳng làm gì cả, không thể nhận được.”
Hàn Nguyệt Vấn không chấp nhận lời từ chối:
“Không sao, đây là thứ em đáng được nhận.”
Thấy cậu vẫn do dự, cô bỗng làm ra vẻ bừng tỉnh:
“Chẳng lẽ là ít quá? Cũng đúng, vậy chị đưa thêm hai triệu nữa.”
Ninh Lạc sợ đến mức vội xua tay lia lịa, cuống quýt kêu lên:
“Không không không, em không có ý đó!”
Cậu không biết nên phản ứng thế nào, theo bản năng quay sang nhìn Lộ Đình Châu, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.
Lộ Đình Châu rút tấm chi phiếu từ tay cậu, kẹp giữa hai ngón tay, liếc qua ngày tháng ghi trên đó, đúng là hôm nay, khẽ cười:
“Chị Vấn tặng quà đúng là dứt khoát thật.”
Hàn Nguyệt Vấn nhìn anh, hai người ngầm hiểu mà không nói ra, cô cười nhạt:
“Dù sao thì tiền của chị cả đời này cũng tiêu không hết, vung ra mua vui thôi. Hơn nữa, Tiểu Lạc đáng yêu như vậy, muốn tiêu tiền vì em ấy chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
“Có lý.” Lộ Đình Châu cười ôn hòa, rõ ràng rất tán đồng câu này.
Anh gập đôi tấm chi phiếu lại, nhét vào chiếc mũ khủng long sau đầu Ninh Lạc, còn cố tình ấn sâu vào:
“Tiểu Lạc, mau cảm ơn chị Vấn đi.”
Ninh Lạc tức đến mức dùng ánh mắt lăng trì anh, cố với tay lấy lại nhưng không tới.
“Em nhờ anh nghĩ cách từ chối, chứ có nhờ anh nhận hộ đâu hả?!“
Lộ Đình Châu chỉ cười mà không nói.
Anh và Hàn Nguyệt Vấn phối hợp nhịp nhàng, nhét tiền thẳng vào kho tiền nhỏ của Ninh Lạc.
Chuyện đã rồi, Ninh Lạc đành ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
“Chị gái tốt quá, chị gái yêu dấu, từ nay chị chính là chị ruột khác cha khác mẹ của em!“
Hàn Nguyệt Vấn cười cười quay về phòng, trước khi đi còn ném cho hai người ánh mắt đầy ẩn ý:
“Hai đứa cũng ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”
Nhìn theo bóng cô, Ninh Lạc trầm ngâm:
“Sao em cứ thấy chị Vấn nói có hàm ý gì đó…”
Lộ Đình Châu nhướng mày:
“Hửm? Hàm ý gì?”
Ninh Lạc nhìn anh một cái, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đối phương mặc áo choàng tắm bước ra, mặt lập tức đỏ bừng, cắn môi không trả lời, cúi đầu tháo mũ, đưa tay vào bên trong lấy chi phiếu.
Lộ Đình Châu lười biếng nói:
“Tưởng em sẽ nhảy lên đội lại mũ, lắc đầu cho tấm chi phiếu rơi xuống cơ.”
Tay Ninh Lạc khựng lại, câu này lập tức kích hoạt một ký ức đau thương, vẻ mặt đầy thống khổ:
“Không thể làm thế được.”
Cậu kéo Lộ Đình Châu lại, bắt đầu lảm nhảm:
“Hồi đông năm ngoái lạnh quá, em cũng từng làm thế, hai tay đút túi lười rút ra, nhảy lên đội mũ, nhảy mãi.”
Lộ Đình Châu tò mò:
“Rồi sao?”
Ninh Lạc mặt mày xám xịt:
“Rồi đâm đầu vào bồn hoa trước công ty của anh trai em.”
Lời vừa dứt, không khí tĩnh lặng đúng một giây, sau đó là tràng cười không dứt của Lộ Đình Châu.
Ninh Lạc đau khổ nhìn anh cười đến mức đôi mắt cong cong, lồng ng.ực khẽ run, bèn siết chặt tấm chi phiếu, lầm bầm:
“Cứ cười đi, dù sao em cũng chỉ kể mỗi anh nghe, anh không được nói với ai đâu đấy.”
Lộ Đình Châu vừa cười vừa gật đầu:
“Được rồi, anh không nói.”
Nói xong, lại bật cười tiếp.
Ninh Lạc nắm chặt tấm chi phiếu, nhìn vào đôi mắt anh ngập ý cười, đuôi mắt hơi cong lên, ánh sáng trong mắt nhẹ nhàng mà ấm áp, thoáng khiến tim cậu lỡ mất một nhịp.
Ninh Lạc lặng thinh.
Lộ Đình Châu tưởng cậu giận dỗi, cố nhịn cười, xoa đầu cậu, những ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại, khẽ v.uốt ve lọn tóc hơi dài ở phần đuôi:
“Được rồi, anh không cười nữa, về phòng thôi.”
Hai người cùng nhau quay về, Ninh Lạc cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, xoa xoa tai, không nói gì.
Về phòng nhìn đồng hồ, mới có chưa đến mười một giờ, bình thường giờ này cậu còn lâu mới ngủ, huống hồ hôm nay trải qua bao nhiêu chuyện, đầu óc càng tỉnh táo hơn.
Lộ Đình Châu vào phòng tắm.
Ninh Lạc nằm trên giường một lúc, lại nổi cơn thèm chơi game. Lộ Đình Châu chắc chắn không rủ được, cậu bèn tìm đến đồng đội cày game của mình.
Trước khi nói chuyện chính, phải làm nũng trước đã.
【Otaku Lạc béo: Anh ơi~ (đôi mắt to tròn long lanh chớp nhẹ) (khóe miệng khẽ cong lên đầy thẹn thùng) anh có thể… chính là… (cắn môi bĩu môi) (mắt hơi ươn ướt) chơi game cả đêm với em không ạ? Làm ơn nha anh ơi~ (chắp tay nhỏ nhẹ cầu nguyện)】
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Lộ Đình Châu khẽ rung lên.
Ninh Lạc không để ý, xoay người một cái, thấy Lộ Lộ vẫn chưa trả lời thì càng hăng máu hơn, miệng không ngừng “anh ơi”, “chồng ơi”, “sao anh còn chưa thèm đoái hoài đến em”, bẩn bựa đến mức nào cũng bày ra cho đủ, quyết tâm câu bằng được Lộ Lộ ra.
Thế rồi điện thoại của Lộ Đình Châu bắt đầu rung liên tục.
Ninh Lạc tưởng có chuyện gấp, liền gọi với vào nhà vệ sinh:
“Anh ơi, có người nhắn tin cho anh kìa!”
Một lát sau, Lộ Đình Châu bước ra, đã thay lại bộ áo dài ngủ.
Ninh Lạc chỉ vào điện thoại:
“Anh xem thử đi, có chuyện gì quan trọng à? Em nghe bên kia gửi liên tục luôn đấy.”
Lộ Đình Châu liếc qua màn hình, sau đó quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt khó mà diễn tả thành lời.
Ninh Lạc chớp chớp mắt, gãi mũi:
“Anh làm gì mà nhìn em thế?”
Cậu đoán bừa một phát:
“Lừa đảo mạng? Bán phim lậu? Hội nhóm lừa tình lừa tiền?”
Lộ Đình Châu điềm nhiên đáp:
“Cả ba hợp lại.”
Ninh Lạc trợn tròn mắt, biến sắc:
“Vậy mà anh còn giữ? Còn nói chuyện với nó nữa? Anh thêm người ta kiểu gì vậy?”
Chuyện này, phải kể từ lúc Lộ Đình Châu vô tình nhấp vào một tài khoản nhỏ trên Weibo có cái tên đầy tính nghệ thuật – “Dưới đáy quần bùng cháy”. Anh hờ hững nói:
“Gặp trên mạng.”
Ngón tay lướt qua màn hình, ánh mắt chạm đến dòng tin nhắn—”Chồng ơi, anh không đến là em đi tìm người khác đấy.”
Anh chợt khựng lại.
Thằng nhóc này… câu cửa miệng mới à? Đối với một người xa lạ trên mạng mà cũng thốt ra được hai chữ “chồng ơi” trơn tru thế này?
Trong lòng anh tự nhiên có chút khó chịu.
Bên kia, Ninh Lạc vẫn đang cố khuyên anh xóa đi, nói một hồi lại quay sang than thở chuyện đồng đội chơi game mãi không trả lời:
“Em chờ đến hoa cũng tàn rồi… Anh ấy dạo này bận à? Hồi trước đâu có trả lời chậm thế này.”
Lộ Đình Châu khóa màn hình, ngồi xuống mép giường, thản nhiên hỏi:
“Quan hệ giữa em với cậu ta tốt lắm à?”
Tốt đến mức gọi “chồng” sao?
Ninh Lạc gật đầu cái rụp:
“Đương nhiên rồi! Tụi em thân lắm, chơi chung một năm rồi, toàn rủ nhau leo rank.”
Nói xong, cậu phát hiện xung quanh bỗng yên ắng lạ thường, bèn trở mình nhìn sang Lộ Đình Châu:
“Sao thế? Anh cũng muốn tham gia à?”
Lộ Đình Châu nhíu mày, im lặng một lúc, rồi đáp:
“Game đúng không? Anh chơi với em.”
Ninh Lạc bật dậy:
“Hả? Không phải anh không chơi à?”
Lộ Đình Châu dứt khoát thoát khỏi tài khoản WeChat kia, mắt không thấy thì tim không phiền:
“Bây giờ muốn chơi rồi.”
Ninh Lạc sáng mắt:
“Nhưng mà game tải lâu lắm, chắc phải mai mới chơi được.”
“Không cần, anh tải rồi.”
Lộ Đình Châu nhìn vào ánh mắt kinh ngạc tột độ của cậu, bình tĩnh đáp:
“Tại dự án này có tiềm năng đầu tư, cố vấn của anh từng thảo luận với anh.”
Cũng không hẳn là nói dối, vì hồ sơ đầu tư vẫn đang nằm trong thư phòng anh.
Ninh Lạc lập tức hớn hở:
“Thế thì quá chuẩn! Mau mau lên game đi anh! Đúng lúc có banner mới, em tích đá mãi chỉ để quay bộ trang phục kia!”
Cậu nói đến đây thì mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lộ Đình Châu:
“Anh ơi, anh có tay vàng không?”
Lộ Đình Châu bình tĩnh:
“Cũng tạm.”
“Chắc chắn mạnh hơn em!” Ninh Lạc phấn khích dịch mông ngồi sát lại, nhét điện thoại vào tay anh, “Nhanh nhanh, anh quay hộ em đi!”
Lộ Đình Châu nhận lấy, nhấn nút quay.
Ninh Lạc nín thở nhìn màn hình.
Mười lượt—một tím.
Bình thường.
Lộ Đình Châu nhíu mày.
Ninh Lạc vội vã trấn an:
“Không sao, thử lại đi!”
Mười lượt tiếp theo. Lại mười lượt. Rồi lại mười lượt.
Vẫn không có gì xảy ra.
Tâm trạng Ninh Lạc bắt đầu nguội lạnh, nuốt nước bọt, tự an ủi bản thân:
“Không sao, chắc tại acc em đen quá, lây sang anh rồi.”
Cho đến khi chạm đến bảo hiểm nhỏ.
Lệch banner.
Ninh Lạc tuyệt vọng nằm vật ra giường Lộ Đình Châu, đôi mắt trống rỗng, cố nặn ra nụ cười cứng đờ:
“Không sao… Em quen rồi…”
“Sao mình không để Lộ Lộ quay chứ!!! Hu hu hu, cái tay vàng của tôi, đồng đội gánh team của tôi, chồng yêu của tôi—!! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy!!“
Cậu thất thần nhìn trần nhà, điện thoại bỗng bị cướp đi.
Ninh Lạc quay đầu, khó hiểu nhìn Lộ Đình Châu đang cúi đầu thao tác:
“…Anh làm gì đấy, Tiểu Phi?”
Lộ Đình Châu thản nhiên:
“Nạp tiền cho em.”
Ninh Lạc che mặt:
“Anh ơi, tâm linh không thể đổi, nạp cũng vô dụng mà! Chúng ta chấp nhận số phận đi!”
Lộ Đình Châu không nghe, cứ thế chuyển tiền từ tài khoản của mình sang tài khoản game của cậu. Một lát sau, anh đưa điện thoại lại:
“Đây, bản phá giới hạn.”
Ninh Lạc ngơ ngác nhận lấy, cúi đầu nhìn dãy số linh thạch dài dằng dặc, lập tức trợn tròn mắt, đếm tới đếm lui rồi ré lên:
“Anh nạp bao nhiêu gói 648 thế này?!”
“Không nhớ, nhấn đến mỏi tay thì dừng,” Lộ Đình Châu xoa ngón tay, bình thản hỏi, “Game này không có chỗ nạp trực tiếp à? Nhập số tiền tùy thích ấy?”
Ninh Lạc ôm điện thoại, lẩm bẩm:
“Anh mới là Phật sống tán tài đấy…”
Lộ Đình Châu bật cười, véo má cậu:
“Tiêu hết rồi lại nạp tiếp, từ nay muốn quay gì cũng được, không cần lo nữa, vui không?”
“Tất nhiên rồi! Giờ mình là ông hoàng kim chủ, ai còn quan tâm bảo hiểm lớn hay nhỏ nữa, cứ tiền đè chết xác thôi!!“
Ninh Lạc nghĩ vậy, lập tức gật đầu mạnh, mắt sáng rỡ, cười híp mắt:
“Vui vui vui, anh tốt nhất luôn!”
Lộ Đình Châu vu.ốt ve gò má mềm mại, híp mắt, giọng điệu chậm rãi đầy dụ dỗ:
“Vậy Tiểu Lạc, giữa anh với cái đồng đội game kia, em thích ai hơn?”
Ninh Lạc không chút do dự ôm chặt lấy cái đùi vàng mới tìm được:
“Tất nhiên là anh rồi!”
“Câu hỏi dễ thế này mà còn phải nghĩ à? Vận may là thứ mơ hồ, còn tiền thì là chân lý!“
Lộ Đình Châu rất hài lòng, nhìn dấu vết mình vừa nhéo trên mặt cậu, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Tâm trạng của Ninh Lạc cũng siêu tốt, lần này đúng là đôi bên cùng thắng.
Cậu quay sang đăng ngay một status lên vòng bạn thân:
【Tôi cũng có người bao nuôi rồi nhé! [hình ảnh]】
Hình là một đống linh thạch nhiều không đếm xuể, còn cẩn thận đặt chế độ chỉ hiển thị với bạn bè, tránh để phụ huynh nhìn thấy.
Lúc này, Phương Lộc Dã vừa quay xong cảnh, vừa mở điện thoại ra đã thấy ngay bài đăng đó, lập tức đoán ngay được là ai nạp tiền. Cậu ta quay sang nhắn tin hỏi thẳng Lộ Đình Châu.
【Lộ: Ừ.】
Phương Lộc Dã bỗng cảm thấy trĩu nặng trong lòng.
Nếu anh hắn là người phía trên, thì có chiều chuộng thế nào cũng không vấn đề gì.
Nhưng anh hắn lại là người phía dưới cơ mà!
Nghĩ đến cảnh anh mình bị lừa tiền lừa sắc lừa tình, cuối cùng Ninh Lạc ăn xong phủi tay, kéo quần lên nói câu “Anh em tốt cả mà” rồi đá anh hắn sang một bên…
Thế thì chẳng phải anh cậu ta sẽ đau lòng chết mất sao?
Phương Lộc Dã cảm thấy khuyên bảo tử tế cũng chẳng ăn thua, chi bằng cho anh cậu ta một cú sốc “số 0”, để anh tự lượng sức mà rút lui.
Ít nhất cũng phải đè được Ninh Lạc trước đã chứ? Chứ sao có chuyện để thằng nhóc kia trèo lên đầu anh cậu ta ngồi?
Lộ Đình Châu bên này đang tạo nhân vật với Ninh Lạc, đột nhiên tin nhắn của Phương Lộc Dã bật ra.
Anh vốn không định mở, nhưng tay trượt một cái, bấm trúng ngay lúc chọn nghề nghiệp.
【Phương Lộc Dã: Anh, em gửi anh cái này, em thấy sớm muộn gì anh cũng cần đến & link】
【Phương Lộc Dã: Giờ thị trường cạnh tranh khốc liệt lắm, không chịu khó chăm sóc là không ai thương đâu.】
Ninh Lạc ngó đầu qua, tò mò hỏi: “Gì thế?”
Lộ Đình Châu vốn định thoát ứng dụng, nhưng thấy cậu hỏi thì vẫn mở link mà Phương Lộc Dã gửi.
Vừa nhìn thấy trang web bật lên, anh lập tức hối hận.
Ninh Lạc chớp mắt, đọc từng chữ một: “Trị thâm – Dưỡng trắng – Dưỡng ẩm… MẶT NẠ MÔNG?!”
Tin nhắn của Phương Lộc Dã lại nhảy ra.
【Phương Lộc Dã: Chăm sóc phải từ những chi tiết nhỏ nhất, làm người đàn ông tinh tế mới có thể nổi bật giữa đám đông.】
Lộ Đình Châu nghe thấy âm thanh lý trí mình nứt đôi.
Năm ngón tay hắn siết lại rồi mở ra, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Ninh Lạc lắp bắp: “T-tên đó gửi cái này cho anh làm gì?!”
Lộ Đình Châu úp ngược điện thoại xuống bàn, ánh mắt lạnh như băng: “Muốn sang châu Phi trồng chuối rồi.”
Ninh Lạc sững người, nhìn đường nét căng thẳng trên khuôn mặt Lộ Đình Châu, bỗng phì cười.
Rồi như bị điểm trúng huyệt cười, cậu ôm bụng cười lăn lộn trên giường, cười đến mức không thở nổi, điện thoại cũng rơi xuống đất, khóe mắt chảy cả nước:
“HAHAHAHAHAHA— MẶT NẠ CHO MÔNG! Phương Lộc Dã nghĩ cái quái gì vậy chứ, HAHAHAHAHA— Cười chết mất thôi, HAHAHAHAHA!”
Cậu cứ lăn qua lăn lại như vậy, rồi lăn thẳng lên người Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu cúi đầu, thấy cổ áo choàng tắm bị cậu vô tình kéo lệch, liền chậm rãi kéo lại, che khuất nửa bờ ngực, hờ hững ngước mắt nhìn cậu.
Lần này đến lượt Ninh Lạc cứng đờ.
Nụ cười trên mặt cậu biến mất trong nháy mắt, giọng nói cũng bắt đầu run run: “Em… em nói em không cố ý, anh tin không?”
“Tin chứ.” Lộ Đình Châu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, như thể có thể hút người khác vào, cực kỳ câu dẫn.
Ninh Lạc hoảng loạn quay đi chỗ khác, không dám nhìn vào thân trên của anh, cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì: “Đ-được rồi, anh tin là được!”
Nhưng câu tiếp theo của Lộ Đình Châu lại khiến mặt cậu đỏ bừng.
“Rốt cuộc,” Lộ Đình Châu hơi nhướng mày, chậm rãi kéo dài âm cuối đầy ý vị sâu xa, “Tiểu Lạc của chúng ta… ngay cả nhìn anh cởi áo cũng không dám nữa kìa.”
Giọng anh mang theo ý cười, lành lạnh quét qua vành tai Ninh Lạc, vừa ngứa vừa nóng.