Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 90

Ninh Lạc quỳ thẳng tắp trên giường, toàn thân cứng đờ.

Một vệt đỏ ửng chợt lan khắp khuôn mặt, nhanh chóng kéo dài đến tận vành tai. Đôi mắt mèo ươn ướt mở to, trong mắt hiện lên chút bối rối đầy xấu hổ.

“Anh… anh nói chuyện cho đàng hoàng đi!” Cậu trừng mắt trách móc Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu liếc cậu một cái, bàn tay thon dài, trắng nõn nhặt chiếc điện thoại bị vứt trên giường lên, khẽ bật cười: “Anh nói chuyện rất đàng hoàng mà? Đừng có vu oan cho người khác lung tung.”

Ninh Lạc nghẹn lời, cố nặn ra một câu: “Anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Lộ Đình Châu có vẻ hứng thú, hỏi lại: “Người túm áo anh không phải em? Người chiếm lợi của anh cũng không phải em?”

Nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Lạc ngày càng đỏ bừng, ánh mắt anh sâu xa, chậm rãi nói: “Tiểu Lạc, em thích giở trò lưu manh với anh đến vậy sao?”

Ninh Lạc lập tức đồng cảm sâu sắc với Tả Đằng. Lúc này, ngoài câu “Em không có! Em không phải!” ra, cậu chẳng thể nghĩ ra lời phản bác nào khác. Bực bội quá, bèn phun ra một câu: “Anh nói thế thì em có trăm cái miệng cũng không cãi nổi!”

Lộ Đình Châu “ừ” một tiếng, vô cùng liền mạch mà tiếp lời: “Đã nói là trăm miệng rồi, sau này phải trăm trăm miệng miệng nhé.”

Ninh Lạc phát điên: “Anh bớt lên mạng lại đi!”

Lộ Đình Châu thản nhiên đáp: “Thầy Ninh dạy hay lắm.”

Ninh Lạc hoàn toàn bại trận, trừng mắt nhìn Lộ Đình Châu, thấy anh thu gọn dây buộc áo ngủ. Đốt ngón tay trắng nõn vờn quanh sợi đai lụa màu đen, cuốn vòng này đến vòng khác, hai màu sắc tương phản mạnh mẽ hòa quyện trong không khí riêng tư của căn phòng, vô tình tạo nên một sự quyến rũ mơ hồ.

Ninh Lạc chật vật quay mặt đi, không thừa nhận bản thân vừa bị nhan sắc đả kích, quăng lại câu “Không chơi nữa, đi ngủ đây”, rồi chạy về giường, chui tọt vào chăn.

Lộ Đình Châu gọi mấy tiếng, cậu cũng không nhúc nhích, giả chết luôn.

Anh hơi nhướn mày, im lặng nhìn cái ụ nhô lên trên giường vài giây, bật cười, không nói gì thêm. Sau đó, anh mở điện thoại, đặt mua năm mươi phần quà mà Phương Lộc Dã gửi link đến, điền thẳng địa chỉ của đoàn phim nơi cậu ta đang quay.

【Lộ: Mua cho cậu rồi [ảnh chụp màn hình], trước khi rời đoàn mà chưa dùng hết thì khỏi cần về luôn.】

【Phương Lộc Dã: Anh! Anh trai ruột của em! Làm ơn làm người đi, em là vì muốn tốt cho anh mà!】

Lộ Đình Châu ghi thù tại chỗ, đặt thêm hai mươi phần nữa, gửi tiếp ảnh chụp màn hình qua.

Phương Lộc Dã lập tức im bặt, căm hận gõ chữ: 【Anh trai biết em thích dùng loại mặt nạ mông này nhất à, hì hì, cảm ơn anh trai, yêu anh!】

Lộ Đình Châu quăng điện thoại sang một bên, nhìn đồng hồ đã muộn, đứng dậy tắt đèn.

Căn phòng tối sầm, chỉ còn ánh đèn ngủ màu cam ấm áp tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt. Bên ngoài cửa sổ sát đất, tiếng sóng biển dập dìu vang lên, kéo dài vô tận.

“Ngủ ngon.” Anh nhẹ giọng nói.

Một lúc lâu sau, cái ụ trên giường khẽ động đậy, giọng nói lí nhí vọng ra từ trong chăn: “Ừm, ngủ ngon.”

————-————-

Sáng hôm sau, Ninh Lạc bị ánh nắng rọi thẳng vào mặt làm tỉnh giấc.

Cậu nằm ở chiếc giường gần cửa sổ sát đất, vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời chói chang làm nhíu mày. Cậu đưa tay che mắt, dụi dụi vài cái rồi ngồi dậy, ngáp dài, bắt đầu hoang mang tự hỏi: Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?

Trí nhớ vừa mới khôi phục một nửa thì nghe thấy tiếng động từ phòng tắm. Cậu theo phản xạ nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt của Lộ Đình Châu vừa bước ra từ đó.

“Chào buổi sáng.”

Bị một người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt khi còn đang mơ màng, Ninh Lạc suýt thì cắn phải lưỡi giữa chừng cơn ngáp. Nhớ lại chuyện tối qua, việc đầu tiên cậu làm là trừng Lộ Đình Châu một cái.

Lộ Đình Châu khó hiểu: “Sao thế?”

Anh còn dám hỏi tại sao à? Ban ngày ban mặt tự dưng nghiêm túc làm gì, tính làm người tử tế rồi hả?!

Ninh Lạc càng nhìn càng thấy khó chịu, rồi ánh mắt vô tình dừng lại trên bộ đồ thể thao ngoài trời của anh.

Và không thể dời đi được nữa.

Lộ Đình Châu bình thường toàn mặc áo trắng quần đen, có chăng chỉ khác biệt về kiểu dáng và phụ kiện, rất hiếm khi phá cách.

Nhưng hôm nay không giống.

Anh mặc một chiếc áo ba lỗ không tay, để lộ đường nét cơ bắp trơn tru trên cánh tay, thân hình cao ráo, vai rộng eo hẹp. Sau đó, ngay trước mặt Ninh Lạc, anh khoác thêm một chiếc áo gió mùa hè màu đậm, trông gọn gàng, sắc sảo.

Đôi mắt dài sắc bén của anh so với ngày thường lại càng tăng thêm khí chất công kích, nhưng biểu cảm lại nhàn nhạt, hờ hững, tạo ra một vẻ lười biếng vô tâm đầy cuốn hút.

【Tô Bồi Thịnh*! Người này ổn quá, rất lả lướt!! Phong hậu, phong hậu ngay!! Khiêng về Dưỡng Tâm Điện, trẫm muốn chơi bịt mắt bắt dê với hắn!!】

Tô Bồi Thịnh là thái giám bên cạnh Hoàng đế Ung Chính trong “Hậu cung Chân Hoàn truyện” năm 2012

Trong lòng Ninh Lạc, một tiểu nhân vật đang lăn lộn trên mặt đất vì kích động.

Lộ Đình Châu kéo khóa áo, bất ngờ đưa tay gõ nhẹ lên đầu Ninh Lạc một cái: “Dậy đi.”

Ninh Lạc ôm đầu, ngửa mặt nhìn anh, mắt dán chặt không rời, không tiếc lời khen ngợi: “Anh đẹp trai quá, kỳ tích Lộ Lộ.”

Lộ Đình Châu hơi sững lại, vẻ mặt có phần ngạc nhiên: “Tưởng em không thích cơ đấy.”

“Hả? Sao lại không thích?” Ninh Lạc thắc mắc.

Lộ Đình Châu không trả lời, chỉ nói: “Muộn rồi, mau đi rửa mặt.”

Ninh Lạc thật sự không muốn dậy, hôm qua cậu vô cùng mệt mỏi, cơ bắp đau nhức vì thời gian dài không vận động. Nhưng cậu không thể để những vị khách khác chờ đợi mình nên miễn cưỡng đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Nếu không phải sáng nay nhìn thấy trai đẹp có thể miễn cưỡng chữa lành tâm hồn tổn thương của mình, thì chắc chắn cậu đã phát bệnh rồi.

Lớp học lúc tám giờ sáng, chính là cội nguồn tội ác hủy hoại hạnh phúc nhân loại!

Ninh Lạc vừa đánh răng vừa nhìn ra ngoài qua gương, thấy Lộ Đình Châu đang cúi đầu nhắn tin đợi mình, thỉnh thoảng uống một hai ngụm nước, yết hầu khẽ chuyển động. Ánh nắng hè rực rỡ đổ xuống đôi mày, sống mũi, đôi môi mỏng và cằm anh.

Dường như cảm nhận được ánh mắt từ bên này, đôi mắt phượng dài hẹp liếc qua, sóng nước lấp lánh trong đáy mắt.

Ninh Lạc lập tức thu hồi tầm mắt, chột dạ tiếp tục đánh răng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi ánh mắt bên kia dời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cắn bàn chải mở cái tài khoản phụ trên Weibo đã lâu không đăng nhập, bắt đầu viết hăng say.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Con người mới khai thác chưa đến 10% XP của bản thân! Học giả suy đồi* là gì chứ? Anh ta chính là hóa thân hoàn chỉnh của XP tôi! Sao anh ta lại đẹp trai thế này? Mặc gì cũng đẹp, không mặc càng đẹp hơn! [háo sắc][hun hun]】

Học giả suy đồi: chỉ kiểu người bề ngoài nhã nhặn, tri thức nhưng bên trong lại đầy cám dỗ

【Dưới đáy quần bùng cháy: Quá đẹp trai, quá hoàn mỹ, quá xuất sắc! Tôi như được chiêm ngưỡng thần linh, xoay 360° lên thiên đường, dùng đôi mắt to tròn long lanh của mình thưởng thức dung nhan không góc chết của chồng tôi, đẹp đến mức tôi muốn đấm tường, đấm đến sập… Hu hu hu, bạn có biết không? Tôi chưa từng có chồng từ bé!】

Có mấy fan theo dõi cậu thấy bài đăng.

【Dậy sớm thế? Đừng nói là cả đêm không ngủ nhé, thầy Bùng cháy】

【Tưởng ông bỏ acc này rồi, hóa ra vẫn còn dùng à】

【Những ngày không có thầy Bùng cháy, tôi đã học cách tự tìm niềm vui thay thế】

【Ninh Lạc đúng không? Haha, chúng ta đều là một dạng người, chỉ tiếc là Ninh Lạc vẫn chưa điên bằng thầy Bùng cháy】

Ninh Lạc lựa chọn bỏ qua mấy bình luận đó.

Mấy cái fan cứng gì chứ, đến lớp ngụy trang của cậu mà cũng nhìn không thấu. (Chỉ chỉ trỏ trỏ)

【Thầy Bùng cháy, đừng nói là ông yêu đương rồi vứt tụi tôi về quê đấy nhé?】

Ninh Lạc trả lời bình luận này: 【Ừm… nếu anh ấy chịu cho tôi theo đuổi… [mèo con m.út tay]】

Cư dân mạng thích cà khịa nhanh chóng đáp lại:
【Yên tâm, để tôi giúp ông chặn anh ấy lại】

【Gửi tặng nửa bài hát của thầy Ngô Bạch*】

Ngô Bạch là Ca sĩ nhạc rock, nhạc sĩ và diễn viên người Đài Loan

【Không có gương thì thôi đi, ông không có tí nước bọt nào à? Nhổ ra soi xem mình trông thế nào đi】

Ninh Lạc lập tức bỏ cả đánh răng, hai tay gõ chữ đấu võ mồm với đám fan, trình độ văn chương nhất thời đạt đến đỉnh cao.

Sau đó, tình huống cứ như tái hiện cảnh tối qua, điện thoại của Lộ Đình Châu liên tục rung lên vì thông báo tin nhắn, vang từng hồi.

Anh nhìn sang kẻ đang bất động trước gương, mở đặc biệt theo dõi của mình ra.

Trang chủ vừa mới cập nhật thêm văn học Dưới đáy quần bùng cháy.

Lộ Đình Châu thấy bình luận mà Ninh Lạc trả lời, sửng sốt rất lâu.

Sau đó khóa màn hình điện thoại, đáy mắt gợn sóng cảm xúc, nhất thời không thể xác định được Ninh Lạc chỉ đang đùa giỡn hay nghiêm túc thật.

Tâm trạng rối bời, Lộ Đình Châu đứng dậy, mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài hít thở một chút, liền nhìn thấy Hác Lâm Sâm đang đứng tựa vào cửa sổ cuối hành lang nhìn cảnh bên ngoài, miệng còn ngậm kẹo mút. Nghe thấy động tĩnh, đối phương quay đầu lại, chào hỏi: “Yo, chào buổi sáng.”

Lộ Đình Châu bước đến bên cạnh hắn, chìa tay ra: “Cho tôi một cái.”

Hác Lâm Sâm nhướn mày: “Tôi cai thuốc mới dùng cái này đấy, cậu có nghiện đâu, lấy làm gì?”

Nói vậy nhưng vẫn lấy một cái đưa qua, cẩn thận quan sát sắc mặt anh: “Sao đấy? Không hợp với bạn cùng phòng à? Không phải chứ, tôi thấy hai người dính nhau lắm mà, thằng nhóc kia chỉ còn thiếu nước ôm cậu hun hai cái nữa thôi.”

Lộ Đình Châu chậm rãi bóc kẹo, tiếng nhựa loạt soạt vang lên, giọng nhạt nhẽo: “Tôi cảm giác cậu ấy thích tôi, nhưng không phân rõ là thích gương mặt này của tôi, hay thích con người tôi.”

Hác Lâm Sâm khó hiểu: “Cái này có gì khác nhau à?”

Lộ Đình Châu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ấy cũng thích mặt cậu đấy, cậu nói xem có gì khác nhau?”

Hác Lâm Sâm: “…”

Tự dưng lửa cháy lan sang mình là sao?

Hắn vội vã bổ cứu tình huynh đệ đang trên bờ vực sụp đổ: “Thì cậu cứ hỏi thẳng nhóc đó đi! Cậu nghĩ nhiều một trăm lần cũng vô ích, tán gái mà như cậu thì không được đâu, suốt ngày cân đo đong đếm. Theo tôi cứ lao lên là xong, dù thế nào thì cũng là thích, cứ lừa người ta về tay trước, nếu không thích thì nỗ lực làm cho người ta thích.”

Lộ Đình Châu trầm ngâm: “Bình thường cậu tán người khác cũng thế này à?”

Hác Lâm Sâm không chút do dự: “Đương nhiên.”

Lộ Đình Châu suy tư một chút, gật đầu: “Có lý.”

Sau đó cho kẹo vào miệng.

Một giây sau, lập tức nhả ra, cau mày nhìn bao bì: “Cái quái gì đây?”

Hác Lâm Sâm đắc ý: “Vị rau mùi, phiên bản giới hạn toàn cầu.”

“Tôi đánh răng xong rồi!”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc.

Ninh Lạc như bị lên dây cót, lập tức quay đầu nhìn Lộ Đình Châu đang cầm cây kẹo mút vị rau mùi, ánh mắt đầy kinh hãi, giọng còn vỡ nốt: “Kẹo mút vị rau mùi á?!”

Quá vô lý, như kiểu giải một bài toán phức tạp, cuối cùng ra kết quả trên xe chỉ có 0,5 người vậy.

“……”

Lộ Đình Châu lập tức nhét kẹo lại, quăng thẳng vào người Hác Lâm Sâm: “Anh chưa ăn, của cậu ta đấy.”

Hác Lâm Sâm vội vã chụp lấy: “Ê ê ê, làm cái gì vậy, viên kẹo này đắt lắm đó, biết không?”

Ninh Lạc lập tức kéo Lộ Đình Châu ra xa, tạo khoảng cách an toàn, nở nụ cười tươi rói: “Không sao đâu anh Hác, em tôn trọng mọi khẩu vị.”

Hác Lâm Sâm: “…… Được thôi.”

Nhưng mà cậu đừng có ‘oẹ oẹ oẹ’ trong lòng nữa có được không? Tổn thương sâu sắc đến một kẻ cool ngầu thích ăn kẹo rau mùi đấy!

Ninh Lạc sợ Hác Lâm Sâm sẽ dụ dỗ Lộ Đình Châu sa vào con đường tăm tối của rau mùi, lập tức kéo anh chạy trốn ngay tại chỗ.

Chỉ còn lại Hác Lâm Sâm bị ghẻ lạnh.

Không phải chứ, cậu vừa gọi người ta là ‘chồng’ đó, sao đãi ngộ giữa ông chồng này với ông chồng kia lại khác biệt thế hả?

Không ai hiểu được sự tuyệt vời của rau mùi, hắn thầm hạ quyết tâm: sau này phải bắt hết đám ghét rau mùi đi trồng rau mùi, cơm chỉ có món rau mùi xào rau ngò, nước uống chỉ có nước ép rau mùi, tiền lương chỉ trả bằng cây giống rau mùi!

Hác Lâm Sâm nghiến răng căm phẫn.

Sau khi nhân viên gắn xong micro, Ninh Lạc xuống lầu thì thấy Hàn Nguyệt Vấn đã có mặt.

Hôm qua mọi người mệt quá, sáng nay ai cũng ngủ muộn, đến khi trang điểm xong thì cũng đã mười giờ, vừa vặn ăn sáng kiêm trưa.

Từ cầu thang nhìn xuống, bếp nằm ngay đối diện, Ninh Lạc liếc mắt một cái đã thấy Hàn Nguyệt Vấn đang bận rộn trong bếp, bước chân chững lại, nghiêng đầu hỏi Lộ Đình Châu: “Chị Vấn biết nấu ăn à?”

Lộ Đình Châu hỏi lại: “Cậu nghĩ có khả năng không?”

Ninh Lạc im lặng mấy giây, thì thào: “Hay là lên lầu lấy bánh mì trước nhỉ?”

Lộ Đình Châu suy nghĩ một chút: “Cứ chờ xem sao.”

【Bó tay, hai người không thể thì thầm nhỏ hơn một chút à?】

【Hàn Nguyệt Vấn: Tôi không nấu nữa, rửa tay hầm luôn hai đứa nhóc này vậy!】

【Trời ạ, Lộ ca mặc bộ này trông đỉnh quá, hay là hàn chết luôn cái áo khoác này trên người anh đi!】

【Ninh Lạc, Lộ ca, chào buổi sáng! Hôm qua ngủ ngon không hả hhhh, hai người cũng coi như ngủ chung một giường rồi còn gì.】

【Chắc chắn ngon lắm, không thấy hôm qua Ninh Lạc cưỡi luôn lên người Lộ Đình Châu còn gì, hú hú hú!】

【Gì cơ? Tôi lỡ mất một drama chấn động vậy á? Kể chi tiết đi nào!】

Mọi người lục tục xuống lầu, vừa nghe nói Hàn Nguyệt Vấn nấu ăn, cả đám lập tức xếp hàng chỉnh tề trước cửa bếp, muốn vào mà không dám vào.

Hàn Nguyệt Vấn quay đầu lại, thấy một đám người mặt mày hoang mang, suýt chút nữa giật mình: “Mấy đứa làm gì vậy?”

Ninh Lạc cẩn thận hỏi, cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của chị nhà: “Chị, chị biết nấu ăn à? Có cần bọn em giúp gì không?”

Hàn Nguyệt Vấn cười nói: “Hồi đi du học ở nước ngoài chị có học qua, cũng tạm được.”

Du học. Nước ngoài.

Mọi người nhẩm tính, sững sờ, khoan đã, vậy là chuyện này đã từ mười mấy năm trước rồi?!

Chị còn nhớ vặn bếp ga theo hướng nào mới bật lửa không thế?

Ninh Lạc lập tức giật lấy cái xẻng trên tay Hàn Nguyệt Vấn: “Chị ơi, để em làm cho, chị nghỉ ngơi đi!”

Hàn Nguyệt Vấn vỗ vai cậu: “Không sao, hôm nay chị vui mà. Để chúc mừng chị trở lại cuộc sống độc thân, chị nấu chút gì đó ngon cho tụi em.”

Ninh Lạc và những người còn lại bị đẩy ra ngoài.

【Ủa? Độc thân? Vậy còn Tả Đằng đâu?】

【Đúng rồi, sáng nay không thấy Tả Đằng, hai người cãi nhau à?】

【Đơn giản thôi, chỉ cần lướt Weibo là biết.】

Bốn chữ đơn giản mở đường cho hàng triệu cư dân mạng đổ xô đi hóng hớt.

Chuyện tối qua tổ chương trình huy động cảnh sát lên đảo tóm người đã lan truyền khắp nơi. Lúc này, trên hot search, các hashtag #Tả_Đằng_ngoại_tình_bao_nuôi_trai_trẻ#, #Tả_Đằng_phạm_tội_tài_chính_100_triệu#, #Tất_cả_drama_đều_bắt_nguồn_từ_một_show_truyền_hình# đồng loạt leo lên top.

Netizen vừa xem livestream vừa cập nhật Weibo, vô cùng náo nhiệt.

【Móa, hoá ra Tả Đằng chơi hệ ‘hai cửa’ luôn hả?!】

【Đi ngang qua, phun một bãi. (Ác ý thuần túy)】

【Thằng cặn bã, lừa chị Vấn cả trăm triệu, tôi cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền thế!】

【Chị Vấn mà như tiên nữ, cho Tả Đằng hít một hơi cũng là phúc tổ ba đời của hắn rồi!】

【… Nói thì hơi thô nhưng mà đúng vãi.】

【@Hàn Nguyệt Vấn, chị đừng có tin đàn ông nữa, độc thân không thơm hơn à? Tiền của chị đủ để bao cả thành phố full dịch vụ luôn ấy chứ!】

【Dù sao thì, chị Vấn có thích con gái không? Em bị ngã rồi, chị hôn một cái em mới đứng lên được nè.】

【Chỉ có tôi cười xỉu vì cái hot search cuối cùng hả? Cái show này sao mà buồn cười thế!】

【Vừa hóng drama vui hết nấc 100%, vừa cười sảng với cái show 10000000% drama!】

【Đạo diễn Tiền ơi, hay là đi chùa cúng đi? Chứ chương trình mà phát sóng là chắc chắn toàn cảnh bị bôi đen hết đấy!】

Tiền Đa Đa nhìn số liệu hậu trường tăng vọt, vắt chéo chân, nhấp một ngụm cola mát lạnh, cảm thán cuộc đời sao mà sướng thế này.

Livestream kiếm được nhiều tiền hơn ghi hình phát lại gấp bội, bỏ lỡ vận may trời ban này thì đúng là có lỗi với vị thần “ăn dưa” Ninh Lạc đã mang lại lượng view khủng cho hắn.

Còn về mớ cảnh quay bị che mờ trong bản ghi hình? Hehe, đó là việc khiến tổ hậu kỳ rụng tóc, liên quan gì đến đạo diễn chứ?

Tiền Đa Đa thấm thía cái đạo lý “chết đạo hữu, không chết bần đạo” mà cười mãn nguyện.

Trong khi cư dân mạng bên kia hớn hở ăn dưa, thì bên này Ninh Lạc cùng mọi người chỉ biết ngồi nhìn con gà trên bàn, không ai động đũa.

“Sao không ăn?” Hàn Nguyệt Vấn lại bưng ra một đĩa thức ăn khác, tiện tay chặt đôi con gà, xé thành từng miếng nhỏ.

Ninh Lạc nhìn con gà khô khốc đến mức có thể dùng để thử độ bền của răng, lặng lẽ nhắm mắt.

Làm gà thành ra thế này, con gà này đúng là chết oan mà.

Hàn Nguyệt Vấn không thể tin được, cái gì? Dám nghi ngờ tài nghệ nướng gà của cô?

Cô lập tức gắp một miếng, nhét vào miệng nhai.

Cả bàn lặng lẽ nhìn cô.

Một thế kỷ trôi qua.

Cuối cùng, miếng gà trong miệng Hàn Nguyệt Vấn cũng được nuốt xuống, cô ôm má đau nhức, cười gượng: “Ngon lắm, vẫn là hương vị quen thuộc, còn ngon hơn gà tây nữa.”

Hàn Nguyệt Vấn quét mắt nhìn quanh, tất cả mọi người đều cúi đầu né tránh ánh mắt cô. Cô cười tủm tỉm: “Nào nào, ăn gà đi, nếm thử tay nghề của chị nào.”

Ninh Lạc nhìn nụ cười trên mặt cô, rùng mình một cái, có cảm giác như đang chứng kiến phiên bản đời thực của câu thoại “Đại Lang, uống thuốc đi”.

Cậu nhanh tay gắp ngay một miếng to cho Tưởng Bội Ngôn: “Cậu chờ món này từ lâu rồi nhỉ, ăn nhiều vào, cao lớn thêm chút.”

Tưởng Bội Ngôn mặt mày xanh mét, lập tức gắp miếng gà sang cho Lộ Đình Châu: “Thầy Lộ, ngài là trưởng bối, ngài ăn nhiều một chút.”

Lộ Đình Châu nhìn Tưởng Tư Kỳ, không nói lời nào, đặt cả cái đùi gà vào bát cậu ta, cười sâu xa: “Huấn luyện viên Tưởng ăn nhiều vào nhé, rất hiếm có một con gà mà toàn thân toàn là ức gà thế này.”

Tưởng Tư Kỳ: “…”

Cậu ta ngay lập tức chuyển hướng sang Chu Kiều bên cạnh. Tào Cẩm Lưu hoảng hốt che chở bát của Chu Kiều, ra hiệu bằng ánh mắt: Chuyển cho Hác Lâm Sâm đi!

Hác Lâm Sâm thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn ngay lập tức.

Cả bàn người lúc này đều thể hiện tinh thần đạo đức truyền thống cao đẹp, ai cũng nhường nhịn, cảm động đến mức cư dân mạng xem livestream rơi nước mắt.

【Một lũ gian xảo thật đấy.】

Ninh Lạc vừa nghĩ đến ba triệu mình mới nhận tối qua, lập tức cảm thấy mình không nên như vậy, chị Vấn đối với mình tốt như thế, phải dũng cảm đương đầu mới đúng!

Cậu nghĩ vậy, liền gắp một miếng gà, nhìn chằm chằm con gà chết không nhắm mắt vài giây, rồi lén ghé tai Lộ Đình Châu thì thầm: “Ngoại tình không?”

Lộ Đình Châu tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Cư dân mạng nhìn thấy câu này, cả màn hình nổ tung dấu chấm hỏi.

Ninh Lạc tiếp tục nói khẽ: “Anh lén ăn giúp em đi, em nhớ ơn này.”

Đúng thế, cậu định bán thanh kiếm đây!

Lộ Đình Châu nhìn cậu vài giây, rồi kẹp lấy miếng gà trên đũa cậu, bỏ vào miệng: “Ngoại tình.”

Ninh Lạc ngơ ngác.

Cậu nhìn Lộ Đình Châu, hồi lâu không hoàn hồn.

【Ôi trời ơi, k.ích th.ích quá!】
【Ngoại tình không? Ngoại tình. Tôi cá Lộ Đình Châu chắc chắn đang đáp lại câu này!】
【Hahahaha Ninh Lạc, mặt cậu sao đỏ thế kia, toang rồi toang rồi!】
【Cưng à, người cưng thả thính thì cưng phải chịu trách nhiệm đấy nhé!】

Từ đó về sau, Ninh Lạc chỉ biết cúi đầu chọc cơm, không dám nhìn Lộ Đình Châu nữa. Cậu cứ thế ăn gà một cách máy móc, nhai đến mức hai bên má đau rát mà vẫn không dám dừng.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Nguyệt Vấn vô cùng hài lòng, liên tục gắp thêm đồ ăn cho cậu.

Mọi người nhìn con gà trên bàn dần dần vơi đi, mắt rưng rưng.

Người tốt! Người tốt thật! Người siêu tốt! Không ngờ có ngày Ninh Lạc cũng dũng cảm hy sinh vì đại nghĩa thế này.

Tào Cẩm Lưu suýt nữa thì muốn làm một lá cờ tặng thần tượng của mình, trên đó viết: Chuyên gia ăn gà, Kẻ phàm ăn đệ nhất toàn quốc.

Sau khi ăn xong, vừa vặn qua khoảng thời gian nóng nhất trong ngày. Lúc này mà ra ngoài tắm nắng, hóng gió biển thì đúng là tuyệt vời.

Nhưng họ còn phải chuẩn bị cho bữa tối. May mà buổi tối định tổ chức tiệc nướng bên bờ biển, nghĩ đến việc này, ai cũng tràn đầy động lực.

Chu Kiều mở một tờ danh sách: “Mọi người nghĩ xem, tiệc lửa trại tối nay cần chuẩn bị những gì?”

Ninh Lạc giơ tay: “Đồ uống! Phải là đồ uống ướp lạnh!”

Hác Lâm Sâm lập tức hưởng ứng: “Bia! Thêm nguyên liệu nướng nữa, chỉ ăn hải sản không thì chúng ta kiếm không đủ đâu.”

Lộ Đình Châu nói: “Nếu vậy, cần có sốt nướng và gia vị ướp.”

Tưởng Tư Kỳ thực tế hơn: “Bếp cồn, bếp nướng không khói, mấy thứ này cũng cần có.”

Mọi người bàn bạc rôm rả, liệt kê ra một danh sách dài ngoằng, rồi nhìn lại… Thôi xong, chia nhóm thôi. Một nhóm đi đổi vật tư, nhóm còn lại tiếp tục đi hái dừa, dừa hôm qua gần hết rồi.

Lộ Đình Châu và Hác Lâm Sâm đều có chứng chỉ AOW* liên quan đến lặn, còn lại thì ai muốn xuống biển thì cứ xung phong.

Chứng chỉ AOW là một chứng chỉ dành cho người chuyên lặn sâu dưới biển.

Hàn Nguyệt Vấn từ chối ngay lập tức, cô đã mất cả buổi sáng để trang điểm, tuyệt đối không xuống nước. Chu Kiều không biết bơi, còn Tào Cẩm Lưu thì ở lại bờ trông chừng cậu ấy. Tưởng Tư Kỳ thấy nhóm hái dừa không còn nhân lực, bèn chủ động xung phong.

Thế là chỉ còn lại Ninh Lạc và Tưởng Bội Ngôn.

Ninh Lạc chắp tay trước mặt Lộ Đình Châu, thành khẩn cầu xin: “Thầy Lộ, dẫn em với!”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Được.”

Hác Lâm Sâm thấy thế liền nói: “Thế thì mỗi người dẫn một đứa, đi thôi, Tiểu Hồng Mao!”

Ai là Tiểu Hồng Mao? Anh có biết lễ phép là gì không?

Tưởng Bội Ngôn vì được lặn nên đành nhịn cục tức này.

Tổ chương trình đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị chuyên dụng, nhưng thực tế thì chẳng cần dùng đến. Ở độ sâu này chỉ cần kính lặn và ống thở là đủ. Tuy nhiên, Lộ Đình Châu lại bắt Ninh Lạc phải mặc đầy đủ trang bị.

Vừa xỏ chân vào chân vịt, Ninh Lạc vừa lẩm bẩm: “Em thấy không cần thiết đâu, thầy Lộ còn chẳng mặc mà.”

Lộ Đình Châu lạnh nhạt đáp một câu dập tắt mọi tranh luận: “Anh không nghe lời, đừng học theo.”

Ninh Lạc quay sang nhìn huấn luyện viên lặn bên cạnh, thấy ông ta có vẻ mặt “cuối cùng cậu cũng hiểu”, bật cười một tiếng.

Lộ Đình Châu ra hiệu bảo cậu nhìn mình: “Tiểu Lạc, tiếp theo tôi sẽ dạy em vài ký hiệu tay, nhớ kỹ đấy.”

Anh vừa nghiêm túc lại, Ninh Lạc cũng lập tức ngồi thẳng lưng, gật đầu: “Thầy Lộ nói đi, em sẽ nhớ mà.”

Lộ Đình Châu bắt đầu dạy cậu những ký hiệu cơ bản như “không có vấn đề gì”, “gặp sự cố”, “quay lại”, “cầu cứu”. Ninh Lạc nghiêm túc học theo từng động tác. Đến cuối, Lộ Đình Châu vẫn chưa yên tâm, còn dặn dò thêm: “Nếu có bất cứ khó chịu gì, cứ hét lên trong lòng.”

Ninh Lạc chớp chớp mắt: “Gì cơ, thầy Lộ với em có thần giao cách cảm à?”

Lộ Đình Châu đứng dậy, thuận tay kéo cậu lên: “Ai biết được.”

Ninh Lạc chắp tay trước ngực, tạo thành hình trái tim: “Trái tim của thầy Lộ và em nối với nhau, nối lại một mối duyên…”

Lộ Đình Châu hỏi: “Em biết hành động này gọi là gì không?”

Ninh Lạc tò mò: “Gọi là gì?”

Lộ Đình Châu mỉm cười: “Nướng tim gà.”

Ninh Lạc im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào mặt anh, rồi giơ hai ngón tay lên làm động tác bật lửa ngay dưới cằm Lộ Đình Châu: “Thầy Lộ biết động tác này gọi là gì không?”

Lộ Đình Châu phối hợp: “Là gì?”

Ninh Lạc trả đũa ngay: “Nướng bánh tráng trộn.”

【Bình luận: Hahahahahahahaha đám này điên hết rồi!】

【Trời ạ, tôi chịu hết nổi mấy cái trò đùa này, da đầu tê dại!】

【Anh Lộ, có phải anh nửa đêm không ngủ, trùm mền ôn lại mấy trò đùa này không? Tôi cười xỉu.】

【Hồi trước chỉ có Ninh Lạc trêu Lộ Đình Châu, giờ thành cả hai chơi nhau, đây không phải yêu hận đan xen thì là gì?】

Hác Lâm Sâm lặng lẽ đeo kính lặn: “Thế giới tinh thần của bọn họ, tôi không hiểu.”

Tưởng Bội Ngôn nhìn anh ta lấy ra một xấp kẹo mút vị rau mùi, sợ nước vào nên còn gói lại cẩn thận, khóe môi co giật.

Thật ra tôi cũng chẳng hiểu nổi anh đâu.

Sau khi chuẩn bị xong, cả nhóm bắt đầu xuống nước.

Ninh Lạc hơi hồi hộp, hít thở sâu một hơi.

Ngay sau đó, cậu bị Lộ Đình Châu nắm lấy cổ tay, dùng chút lực, truyền cho cậu một cảm giác an toàn.

“Không sao, anh ở đây.”

“Ừm.” Ninh Lạc gật mạnh, nắm lại thật chặt.

Lộ Đình Châu kéo cậu xuống, cùng nhau bước vào thế giới dưới đại dương.

Lúc đầu, cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh tràn vào, sau đó là nước biển tràn vào tai gây ra cảm giác khó chịu, nhưng từ từ thích nghi được, Ninh Lạc bắt đầu quan sát cảnh sắc xung quanh.

Ánh nắng xuyên qua mặt nước, bị dòng chảy cắt thành những mảnh hình thoi lấp lánh, phản chiếu vào làn nước trong veo, chiếu sáng cả đáy biển. Dưới đó là những rạn san hô và tảng đá gồ ghề, sinh vật biển cư ngụ bên trong. Có những đàn cá nhỏ lướt qua người cậu, khẽ chạm vào rồi nhanh chóng bơi đi.

Nước biển chảy xiết kéo cậu trôi theo dòng, nhưng lại bị Lộ Đình Châu giữ chặt, cứ thế trôi nổi lên xuống, cuối cùng Ninh Lạc tìm được niềm vui—làm cái móc khóa trôi lềnh bềnh của Lộ Đình Châu, để anh kéo đi khắp nơi.

Ninh Lạc giật giật tay anh, chỉ về phía xa, mắt sáng rực—ở đó có nhím biển và bào ngư!

Lộ Đình Châu ước lượng khoảng cách, lắc đầu, chỉ vào mình, ý bảo rằng độ dài ống thở không đủ, chỉ có anh mới lặn xuống được, còn Ninh Lạc thì không.

Ninh Lạc nghĩ một lát, cảm thấy cũng hợp lý, dù sao cậu cũng còn đang mặc áo phao. Cậu nhận lấy chiếc GoPro từ tay Lộ Đình Châu, ra hiệu bảo anh đi bắt hải sản.

Lộ Đình Châu xác nhận lại nhiều lần, sau đó giơ tay ra hiệu “tôi sẽ quay lại ngay.”

Kết quả ban đầu vẫn ổn, cho đến khi ống thở của Ninh Lạc bị nước tràn vào. Cậu cố sức thổi ra nhưng thế nào cũng không làm sạch được, suýt nữa sặc nước, vội vàng làm chút động tĩnh để thu hút sự chú ý của Lộ Đình Châu.

Cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu!

Lộ Đình Châu vốn đã luôn để ý đến cậu, vừa thấy có gì đó không ổn lập tức bơi qua, một tay siết chặt eo Ninh Lạc, giúp cậu nổi lên mặt nước rồi kéo vào khu vực an toàn.

Vừa ngoi lên, máy bay không người lái lập tức bám sát, bay vòng quanh họ quay phim.

【Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?】

Vừa ló đầu khỏi nước, việc đầu tiên Ninh Lạc làm là bám chặt lấy vai Lộ Đình Châu, rút ống thở ra rồi dốc nước: “Cái thứ gì thế này, dám ám hại ông?”

“Chắc là do vấn đề sức bền,” Lộ Đình Châu vẫn ôm lấy cậu, hỏi, “Có muốn lặn tiếp không?”

Ninh Lạc vội vàng lắc đầu, ôm càng chặt hơn: “Thôi thôi thôi, dù anh có đến nhanh nhưng tôi vẫn sợ chết khiếp, bỏ đi, mau đi bắt nhím biển đi.”

“Được, để anh đưa em về trước.” Lộ Đình Châu ngừng một chút, nói: “Em ôm anh chặt quá đấy.”

Ban đầu các fan còn lo lắng cho Ninh Lạc, nhưng sau câu này, tất cả bị kéo sang hướng khác, bình luận nháy mắt biến thành một mớ hỗn loạn.

【“Em-ôm-anh-chặt-quá.” Bảy chữ đơn giản nhưng khiến tôi nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại, khắc cốt ghi tâm.】

【Khoảnh khắc này, Lạc Bảo có khi đã quấn cả chân lên người thầy Lộ rồi ấy chứ?】

【Không cần nghi ngờ, đúng là thế! Nhìn phản chiếu trong nước kìa!】

【Aaaaaa tư thế này, tôi đen tối quá tôi không nói nữa đâu!】

【Trời ạ, sức tay Lộ Đình Châu mạnh dữ? Một tay có thể bế lên mà phang luôn à?】

【? Các ông có vấn đề đấy, có phải mình tôi bình thường không?】

Ninh Lạc không những không buông mà còn siết chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Lộ Đình Châu, mềm nhũn: “Cho em ôm chút đi mà, em thực sự sợ lắm.”

Lộ Đình Châu không nói gì nữa, một tay đỡ eo cậu, tay còn lại vòng qua vai, vỗ nhẹ: “Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu. Hơn nữa, chúng ta còn có nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp nữa, đúng không?”

Anh từ tốn dỗ dành, trấn an cảm xúc của Ninh Lạc.

Ninh Lạc ôm anh, đầu vùi vào hõm cổ, ậm ừ gật đầu: “Không sao, em ổn rồi, dù sao thì, ngã ở đâu thì… chết ở đó.”

Lộ Đình Châu thở dài: “Em nói lời may mắn chút đi.”

Ninh Lạc cũng thở dài theo: “Thực ra một khi chấp nhận mình là xác chết, cuộc sống sẽ yên bình hơn nhiều. Béo lên thì gọi là xác phình, gầy quá thì gọi là bị phân hủy, kém vận động là xác cứng, sặc nước thì như bị ngâm trong formalin.”

Lộ Đình Châu hỏi: “Vậy em sống để làm gì?”

Ninh Lạc càng chán nản hơn: “Để làm xác chết dự bị.”

Lộ Đình Châu: “……”

Ninh Lạc dụi dụi vào người anh, có chút lưu luyến không rời.

Hu hu hu, xác chết muốn ôm anh một cái

Được rồi, Lộ Đình Châu bật cười, xoa xoa đầu cậu.

Thế thì ôm đi.

Các fan nhìn cảnh tượng này, chụp màn hình rào rào, còn hối máy bay không người lái đổi góc quay để lưu lại khoảnh khắc này.

【Ngọt quá ngọt quá, ngọt chết tôi rồi!】

【Lạc Bảo chủ động thế này, tôi đuổi theo không kịp nữa rồi!】

Từ xa.

Tào Cẩm Lưu đứng trên cây dừa cao, dùng ống nhòm quan sát, chậc một tiếng: “Ơ kìa, sao lại ôm nhau rồi?”

Hàn Nguyệt Vấn lập tức thò đầu qua xem, phát ra một tiếng “Ồ~~~ ôm rồi hả~~~” đầy ẩn ý.

Giữa ban ngày ban mặt, chính khí lẫm liệt, hai người kia đang làm gì vậy?

Lúc Ninh Lạc lên bờ, đón cậu là ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Cậu khó hiểu: “Nhìn gì vậy?”

Tào Cẩm Lưu liếc Chu Kiều, dùng vẻ mặt kịch tính đọc thoại: “Anh Kiều à, mắt em chắc có bệnh rồi, lúc nào cũng lạ lắm, một mắt thấy hai người ôm nhau, mắt còn lại cũng thấy hai người ôm nhau.”

Chu Kiều hỏi: “Lỗ Tấn thời nay à?”

Tào Cẩm Lưu cười: “Không, chuyên gia tình yêu đương đại, chỉ khuyên hợp không khuyên chia.”

Nói xong nháy mắt với Ninh Lạc: “Phải không, anh Lạc?”

Ninh Lạc mất một nhịp mới phản ứng kịp, mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt né tránh, gào lên dữ tợn: “Câm miệng! Không được nói!”

Vô tình đụng phải ánh mắt cười cười của Lộ Đình Châu, cậu lập tức dời tầm mắt, tim hẫng một nhịp.

Bàn tay siết chặt chiếc kính lặn ướt nhẹp.

Lộ Đình Châu tìm một chiếc khăn tắm phủ lên người cậu, sợ cậu bị cảm lạnh: “Mau đi thay quần áo đi.”

Ninh Lạc chỉ mong thoát khỏi ánh mắt trêu chọc của đám người xung quanh, vội vàng đáp một tiếng, để lại câu: “Anh lặn xuống thì cẩn thận đấy,” rồi chuồn lẹ khỏi hiện trường gây án.

Câu dặn dò kia khiến đám người đồng loạt “Ồ~~~~” lên một tiếng, kéo dài thật dài.

Ninh Lạc đi xa rồi vẫn còn nghe thấy, bước chân càng nhanh hơn.

Giờ hễ gặp chuyện là cậu lại muốn đạp chân xuống đất như Tề Thiên Đại Thánh, gào to một tiếng: “Phiền chết đi được!”

Không lâu sau, Tưởng Bội Ngôn cũng chịu thua, hai người lần lượt lên bờ.

Chờ Ninh Lạc và cậu ta tắm rửa, thay quần áo xong đi ra, trời đã chừng năm sáu giờ chiều, mặt trời dần ngả về phía tây. Lộ Đình Châu và Hác Lâm Sâm vẫn chưa lên, nhưng trên bờ đã chất đống chiến lợi phẩm.

Ninh Lạc nhìn đống nhím biển, sò ốc, cá tôm ngổn ngang: “Tôi thấy ăn đống này thôi cũng no rồi đấy.”

Hàn Nguyệt Vấn nói: “Không được, còn phải để bụng ăn đồ nướng nữa chứ.”

Tưởng Tư Kỳ đang nhóm bếp lò, lần này tổ chương trình cuối cùng cũng có tí lương tâm, cấp cho họ thịt đã thái sẵn và tẩm ướp, không bắt họ tự cắt tự ướp từ đầu nữa.

Chu Kiều thấy cũng sắp được rồi, bèn bảo Ninh Lạc gọi hai người dưới biển lên: “Tiểu Lạc, em gọi—”

Anh ta nói đến đây thì khựng lại, chọn một cách xưng hô phù hợp hơn: “Gọi hai anh lên đi.”

Ninh Lạc nhìn anh ta đầy nghi hoặc: “Vừa nãy anh định nói gì đấy?”

Chu Kiều khẽ ho một tiếng: “Không có gì cả.”

Ninh Lạc ra bờ biển gọi người.

Chẳng bao lâu sau, Lộ Đình Châu trồi lên khỏi mặt nước.

Không có đồ bơi, anh vẫn mặc chiếc áo ba lỗ sáng nay, thấm nước ướt đẫm dán sát vào người, ôm lấy vòng eo rắn chắc, thậm chí cả đường nét cơ bụng cũng hiện rõ.

Anh chậm rãi lội nước vào bờ, tóc được hất hết ra sau, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Giọt nước lăn xuống từ bờ chân mày sắc nét, đôi môi nhạt màu, vẻ lạnh lùng pha thêm vài phần gợi cảm đầy căng thẳng.

Bình luận đang điên cuồng chụp màn hình.

【Ối dồi ôi ỐI DỒI ÔI, vẫn phải là thầy Lộ mới có body thế này!】

【Cơ bụng này, cơ ngực này, Lạc Bảo, nhóc có phúc quá rồi đấy!】

Mí mắt Ninh Lạc giật một cái, chờ Lộ Đình Châu lên bờ liền túm lấy quấn anh mấy lớp khăn tắm. Một cái không đủ, hai ba cái chồng lên, quấn chặt nam thần thành xác ướp.

Mấy người bên cạnh cười ầm lên, Ninh Lạc bặm môi làm như không nghe thấy, đẩy đẩy anh: “Mau đi thay đồ đi.”

Lộ Đình Châu khó khăn thò tay ra khỏi đống khăn, đưa kính lặn và ống thở cho người bên cạnh, bất đắc dĩ cười: “Được.”

Ninh Lạc dặn dò kỹ càng: “Trời sắp lạnh rồi đấy, nhớ mặc thêm vào.”

Lộ Đình Châu liếc cậu một cái, khóe môi cong lên.

Nhìn theo bóng Lộ Đình Châu rời đi, Hác Lâm Sâm vừa lên bờ vừa lau tóc, nhân lúc mọi người đang bận, cười hỏi Ninh Lạc: “Sao quấn chặt thế, không cho dân mạng nhìn à?”

Ninh Lạc liếc hắn một cái: “Không không không, chúng ta là livestream đứng đắn, không phải livestream gọi vốn”

Hác Lâm Sâm nhìn cậu mấy giây, bật cười, cố ý hỏi: “Này, nhóc con, sắc đẹp là để chia sẻ đấy, cậu không cho người ta nhìn à?”

Ninh Lạc theo phản xạ nghĩ ngay: Không được, của tôi.

Hác Lâm Sâm nhướn mày: “Ồ hố.”

Nói đi, hai người các người đúng là yêu đương song phương rồi chứ gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment