Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 91

Dưới ánh lửa bập bùng, Lộ Đình Châu vừa thay đồ xong bước ra thì bắt gặp ngay ánh mắt nháy nháy đầy ám muội của Hác Lâm Sâm.

Tay anh khựng lại giữa chừng khi đang lau tóc, giọng lạnh nhạt:
“Nháy mắt với tôi làm gì đấy?”

Hác Lâm Sâm lập tức đơ mặt, biểu cảm như vừa phải nuốt mười cân ruồi, bực bội giơ ngón giữa:
“Cậu sẽ hối hận vì đã nói câu này với tôi hôm nay đấy.”

Vốn dĩ còn định chia sẻ chút tin tức vừa hóng hớt được cho Lộ Đình Châu, nhưng giờ thì khỏi nhé. Hừ! Thậm chí hắn còn mong người chồng thứ ba của Ninh Lạc mau xuất hiện đi, để cho Lộ Đình Châu tức chết luôn cho rồi!

Lộ Đình Châu chẳng thèm để hắn vào mắt, lách qua thẳng thừng rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Lạc.

Ninh Lạc đang chống cằm, ngẩn người nhìn vào đống lửa, trước mặt là mấy xiên thịt đang nướng dở. Nghe thấy tiếng động bên cạnh, cậu quay đầu lại, nở một nụ cười rực rỡ với Lộ Đình Châu.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như tan chảy thành ánh sáng. Trời chiều sóng vỗ, hoàng hôn đỏ rực, đẹp đến mức khiến màn đêm cũng phải chùn bước.

Thế nhưng Lộ Đình Châu lại tinh ý nhận ra nụ cười của Ninh Lạc có chút cảm xúc phức tạp, bèn vắt chéo chân, thu người lại trên chiếc ghế nhỏ, giả vờ đáng thương:
“Sao thế?”

Ninh Lạc lắc đầu, hai tay chống má, chân thành cảm thán:
“Lộ Lộ, anh đẹp quá đi mất.”

Lúc này cậu như bị đánh trúng vào đúng điểm chí mạng, ánh mắt không rời khỏi chiếc áo sơ mi đen trên người Lộ Đình Châu.

Có lẽ do vẫn còn nóng, dù đã nghe lời cậu mặc áo dài tay, nhưng Lộ Đình Châu vẫn tháo hai cúc trên cùng, xắn tay áo lên. Mái tóc đen hơi rối, đuôi tóc còn vương chút ẩm ướt.

Anh thả lỏng tay trên đầu gối, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng buông xuống. Khóe môi mang theo một nụ cười nhạt, ánh mắt lười biếng nhìn về phía Ninh Lạc. Trong mắt anh phản chiếu ánh lửa cam đỏ, ấm áp và sáng rực.

Lộ Đình Châu giơ tay nhéo nhẹ má cậu, giọng trầm thấp:
“Gọi anh là ‘anh’, đừng có gọi ‘Lộ Lộ’ nữa.”

Bản tính thích làm trái lại trỗi dậy, Ninh Lạc cố ý lặp đi lặp lại:
“Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ.”

Càng gọi càng thấy có gì đó sai sai…
“Ơ khoan? Chẳng phải tôi còn có một ‘Lulu’ nữa sao?”

Còn một nữa? Là sao?

Những người xung quanh lập tức dựng thẳng tai lên hóng hớt, mong chờ nghe được chút chuyện hay ho.

Lộ Đình Châu nhức đầu, trong lòng tự nhủ mình vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vụ cái acc clone kia…

Thế mà Lulu dạo này bận quá, chẳng thấy tìm tôi chơi gì cả, nhắn tin cũng không rep ngay.

Có ai lại đi rep tin nhắn ngay lập tức chứ?

Tưởng Bội Ngôn không hiểu nổi, bèn hỏi:
“Ninh Lạc, nếu tôi nhắn tin cho cậu, cậu có rep ngay không?”

Ninh Lạc không hiểu sao câu chuyện lại nhảy sang hướng này, theo phản xạ đáp:
“Tất nhiên rồi.”

“Hả?” Tưởng Bội Ngôn sững sờ, ôm ngực lùi về sau, ánh mắt cảnh giác:
“Đừng có mà nhòm ngó sắc đẹp của tôi, ông đây không phải người cậu có được đâu.”

Ninh Lạc cạn lời:
“Làm ơn mở to mắt ra mà nhìn thế giới này đi. Tôi rep nhanh là vì tôi nghiện nghịch điện thoại, chứ ai mà thèm đặt cậu làm ưu tiên chứ.”

Đúng là cái kiểu có mắt mà không có tròng, chỉ biết chớp mắt chứ không biết nhìn người.

Tưởng Bội Ngôn tức tối, thẳng tay chộp lấy xiên thịt trước mặt Ninh Lạc.

Ninh Lạc hoảng hốt:
“Làm gì đấy! Tôi nướng cho anh tôi ăn mà!”

Tưởng Bội Ngôn giơ xiên thịt lên cao không cho cậu với tới, nhướng mày đầy ẩn ý:
“Anh cậu nào? Không phải anh cậu bỏ cậu trên đảo để đi làm rồi sao?”

Cậu nháy mắt đầy hàm ý:
“‘Anh yêu’ hả? Chơi bời cũng không vừa đâu nha, Ninh Lạc.”

Mặt Ninh Lạc lập tức đỏ bừng, muốn giật lại cũng không được, mà không giật cũng không xong.

Bình luận trực tiếp bùng nổ:

【Ôi chao, cái cậu tóc hồng này đúng là to gan, biết có người chống lưng mà vẫn dám chọc ghẹo tiểu ngốc?】
【Còn ai nhớ tóc hồng lúc đầu là fan cứng của Lộ Đình Châu không? Còn đòi anh ấy mặc cosplay nữa chứ, buồn cười chết mất.】
【Chậc chậc chậc, Ninh Lạc nói đi, rốt cuộc là ‘anh’ nào vậy?】

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

Ninh Lạc quay đầu, trừng mắt với Lộ Đình Châu:
“Anh còn cười nữa?”

Lộ Đình Châu thoáng nhìn Tưởng Bội Ngôn, nhấc đĩa nhím biển lên hỏi Ninh Lạc:
“Ăn không? Anh làm cho em.”

Ninh Lạc chần chừ một lát, cuối cùng vẫn bị cám dỗ bởi đĩa nhím biển, lườm Tưởng Bội Ngôn rồi nhích lại gần:
“Ăn.”

Lộ Đình Châu cắt đôi vỏ, làm sạch nội tạng, rưới một ít nước tương sushi, vắt thêm chút chanh, hỏi Ninh Lạc có muốn thêm mù tạt không, rồi trộn đều lên cho cậu:
“Lắc nhẹ, dùng thìa xúc ăn.”

Ban đầu Ninh Lạc hơi e dè vì chưa từng ăn nhím biển sống, nhưng khi thử một miếng, mắt cậu lập tức sáng lên:
“Ngon ngọt quá trời!”

Mùi tanh nhẹ được mù tạt trung hòa, chỉ còn lại vị ngọt đậm đà, hậu vị thanh mát.

Lộ Đình Châu cũng làm cho mỗi người một phần. Vì phải mất công dọn sạch nội tạng nên ai cũng tấm tắc khen ngợi.

Hàn Nguyệt Vấn ăn đến mức không dừng lại được, còn tự mình thử làm:
“Ngon hơn gà nướng của tôi gấp trăm lần!”

Hác Lâm Sâm phũ phàng:
“Cái này với gà nướng thì có gì mà so sánh?”

Tới lượt Tưởng Bội Ngôn, Lộ Đình Châu nhìn cậu ta chìa tay ra, cười nhạt:
“Xiên thịt của Tiểu Lạc đâu?”

Tưởng Bội Ngôn: “…”

Được lắm, hóa ra nãy giờ ngồi đợi cậu ta ở đây!

【Ha ha ha lại ăn đường nữa rồi đây.】
【Biết ngay mà, sao Lộ Đình Châu có thể để vợ bị bắt nạt được.】
【Tình cảm bền vững chính là như này, từng chút từng chút chèn ngọt vào miệng fan.】

Cuối cùng, vì thèm nhím biển, Tưởng Bội Ngôn đành nuốt nước mắt, trả lại xiên thịt đã nướng vàng ruộm cho Ninh Lạc.

Ninh Lạc nhận lại đĩa xiên thịt đã nướng chín thơm phức, rất hài lòng, gắp một xiên đút cho Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu nhìn cậu, cười cười rồi rút khăn giấy đưa qua.

【Ai vừa bị chọc phá phòng thủ thì tôi không nói (thét chói tai)】
【Ninh Lạc, tránh xa cuộc sống của tôi ra!!】
【Có người nghe chuyện cười, có người soi gương】
【Lạc bảo, cậu thực sự có một kiểu điên rất bình thản】
【Trước quên rồi, sau cũng quên, mì kéo quên, mì lạnh quên, cái tên trời đánh Ninh Lạc, bố đây phải báo cảnh sát bắt cậu ngay lập tức!】

Mọi người đều câm nín. Hàn Nguyệt Vấn lại trông có vẻ như vừa được khai sáng, mở một lon bia hoa quả đưa cho Ninh Lạc:

“Tiểu Lạc nói chí phải, đúng là chân lý cuộc đời.”

Ninh Lạc thuận tay nhận lấy: “Đúng mà, đúng mà.”

Mọi người: “……”

Đúng mà cái đầu cậu á!

Chu Kiều cố vớt vát chút lý trí cuối cùng, cố gắng đánh thức linh hồn lệch lạc của Hàn Nguyệt Vấn: “Chị Vấn, đâu phải cứ nghe một câu hay hay là nhận người ta làm sư phụ được đâu?”

Hàn Nguyệt Vấn uống một hớp bia, ngẫm lại hơn ba mươi năm cuộc đời mình: “Tôi thấy Tiểu Lạc nói không sai, nhưng con người cũng không thể tiêu cực quá. Quá khứ đã qua không thể níu kéo, tương lai phía trước sáng lạn, chi bằng…”

Ninh Lạc ngậm lon bia, dựng tai lên: “Chi bằng chị tự phong cho mình cái tên mới, gọi là Tây Lan*?”

熹烂: Sự sáng chói rực rỡ

Hác Lâm Sâm cúi đầu, nhịn cười đến mức cả người run lên bần bật.

Hàn Nguyệt Vấn lặng thinh, bóp chặt lon bia trong tay: “……”

Ninh Tiểu Lạc, cậu tốt nhất là ói lại ba triệu ra đây rồi hãy nói chuyện này!

Ninh Lạc bị ánh mắt hung ác đột nhiên xuất hiện của cô làm giật nảy, bừng tỉnh đại ngộ, đau lòng xé một xiên thịt đưa qua:

“Chị Vấn, có phải chị đói rồi không?”

Hàn Nguyệt Vấn bật cười.

Nhưng vừa nhận ra mình cười xong lại càng bực hơn, đoạt lấy xiên thịt từ tay Ninh Lạc, hung hăng cắn một miếng.

…… Ngon vãi.

Ninh Lạc mắt cong cong: “Ngon chứ?”

Cậu lại uống một ngụm bia hoa quả.

Lộ Đình Châu vốn đang bận xử lý bào ngư và hàu sống, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Ninh Lạc đang cắn lon bia nhôm, mí mắt giật mạnh.

Anh nhớ hình như vỏ ngoài chai nước ngọt đâu có hình dạng như này?

“Em đang uống gì thế?” Anh hỏi.

Ninh Lạc liếc nhãn lon, giơ lên cho anh xem: “Bia hoa quả nè, vị dứa đó, anh muốn không? Em lấy cho.”

Lộ Đình Châu không muốn, mà còn đột nhiên nhớ lại lần trước Ninh Lạc uống say, gọi anh là “ba nhỏ” đầy lúng túng: “Uống bao nhiêu rồi?”

“Mới nửa lon thôi, sao… lại… vậy…” Ninh Lạc rõ ràng cũng nhớ ra vụ xấu hổ lần trước, trong mắt lóe lên kinh hoàng: “Không thể nào, em đâu có tửu lượng kém đến mức này chứ.”

Đây đang livestream đó a a a a! Nếu gen mình đột biến thì mình sẽ chết một cách nhục nhã mất!

Lộ Đình Châu thấy buồn cười: “Kém hay không, em không tự biết à?”

Ninh Lạc mếu máo: “Em, em đáng lẽ phải biết chứ QAQ, van anh đừng nói nữa.”

Hác Lâm Sâm nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia: “Hai người đang nói ám hiệu gì vậy? Không thể nói à?”

Ninh Lạc phản ứng cực lớn: “Không thể nói!”

Tôi tuyệt đối không nói ra chuyện tôi từng uống say rồi gọi anh ấy là ba nhỏ đâu!

Lộ Đình Châu im lặng.

Rất tốt, giờ thì em đã nói rồi đấy.

Hác Lâm Sâm sững sờ, tay run làm vỏ hàu rơi xuống, nước sốt tỏi dính đầy áo.

Đệt, chơi lớn thế?!

Anh ta nhìn Lộ Đình Châu, ánh mắt phức tạp: Không ngờ, huynh đệ, hóa ra cậu còn có cái XP kỳ quặc này.

Tưởng Bội Ngôn và Hàn Nguyệt Vấn cũng nhìn anh với ánh mắt y chang.

Hàn Nguyệt Vấn thậm chí còn mang theo chút trách cứ: Tiểu Lạc ngây thơ thế này, chắc chắn là lỗi của cậu, cậu dụ dỗ em ấy!

Lộ Đình Châu giật giật thái dương, bỗng dưng bị phá hủy thanh danh.

Ninh Lạc ngồi một lát, rồi chậm rãi nói: “Không được, em phải đi vệ sinh đã.”

Lộ Đình Châu thấy mặt cậu hơi đỏ, đoán chắc bắt đầu ngà ngà rồi, nên đứng dậy theo: “Anh đi cùng em.”

Ninh Lạc quay đầu nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc lẫn chấn động, lớn tiếng chất vấn: “Anh theo em làm gì, anh định làm gì hả?”

Lộ Đình Châu: “……”

Được rồi, đây chắc chắn là thật sự say rồi.

Nửa lon bia hoa quả cũng không chịu nổi, hóa ra là tửu lượng yếu đến mức một ly đã gục.

Ninh Lạc quan sát anh một lúc lâu, rồi đột nhiên gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng:

“Thôi được rồi, nhìn anh đẹp trai thế này, em miễn cưỡng cho anh cơ hội nhìn em đi vệ sinh.”

【Woa!!!】
【Lạc bảo uống say là thẳng thắn luôn nhỉ】
【Cái này tôi nghe được thật sao hhhhhhh】
【Đừng nghi ngờ, đây chính là đãi ngộ mà VIP xứng đáng có!】
【Một số cặp đôi nhỏ bé là thế nào mà đến cả đi vệ sinh cũng phải hẹn nhau cùng đi vậy (chỉ trỏ)】

Lộ Đình Châu cảm nhận được phía sau có hàng chục ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm, bao gồm cả đội ngũ nhân viên. Anh lập tức vòng tay qua vai Ninh Lạc, giúp cậu che chắn ống kính, ngắt luôn mic, nghiến răng nghiến lợi:

“Ninh Lạc, em bớt nói lại đi.”

Ninh Lạc phản kháng: “Anh không cho em nói chuyện? Sao vậy, vẫn chưa tới lượt anh chat với em à? Em xếp thứ mấy trong danh sách bạn bè của anh?”

Cậu níu lấy cổ áo hơi mở của Lộ Đình Châu, kéo kéo:

“Nói đi, chẳng phải em là hạt đậu nhỏ ngọt ngào đáng yêu của anh sao?”

Lộ Đình Châu một tay giữ cậu, một tay cứu lấy cổ áo mình, chỉ hận không có thêm một cái tay nữa để bịt miệng Ninh Lạc, vô cùng bất lực: “Em ngọt chỗ nào?”

Ninh Lạc buông tay, nhìn anh cười e thẹn, ngượng ngùng đáp:

“Đường huyết của em cao á”

Phía sau đã có một đám người cười ngã dúi dụi.

Bình luận trực tiếp bùng nổ như pháo hoa, từng đợt “HAHAHAHA” lướt qua màn hình, xếp chồng như bánh ngàn lớp, che kín hết mặt người.

【Ninh Lạc, không hổ danh là cậu!】
【Lộ Đình Châu, cuối cùng cũng đến lượt ông nếm trái đắng rồi hả hahahaha!】

Lúc này, Lộ Đình Châu có cảm giác như Từ Chí Ma* đối mặt với Lỗ Trí Thâm*, một sự hoang đường đến khó tả. Anh chỉ có thể giữ chặt Ninh Lạc, lôi cậu đi vào nhà vệ sinh. Dù gì thì trong phòng ngủ cũng không có camera.

Từ Chí Ma: nhà thơ lãng mạn.

Lỗ Trí Thâm: hòa thượng thô bạo trong Thủy Hử

Anh kéo Ninh Lạc đi thẳng một mạch, tiền bối quay phim chần chừ một chút nhưng không dám đi theo.

Không đùa đâu, ai không biết điều mà đi theo quay cảnh này, chắc chắn sau này sẽ bị Lộ Đình Châu tính sổ, bán theo cân luôn chứ chẳng đùa!

…Nhưng mà, camera trong biệt thự hình như chưa tắt nhỉ?

Đi được một đoạn, Ninh Lạc vẫn hứng thú hỏi:
“Anh sao không trả lời? Em có phải là hạt đậu nhỏ ngọt ngào đáng yêu của anh không?”

Lộ Đình Châu sơ ý một chút, bị cậu kéo mạnh làm bung luôn cúc áo thứ ba, để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Bàn tay của Ninh Lạc vừa nắm cổ áo anh, vừa vô tình lướt qua làn da ngay cổ anh, chọc ghẹo đến mức khiến Lộ Đình Châu thoáng trầm xuống. Anh giữ chặt tay cậu lại, khẽ thở dài:

“Phải, em là của anh.”

Không chỉ đơn giản là thuận theo ý một kẻ đang say xỉn.

Ninh Lạc hài lòng cực kỳ, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt như rung lên vì nụ cười tươi rói, lúm đồng tiền sâu hoắm:
“Vậy em cũng là của anh!”

Lộ Đình Châu bỗng nhiên sững lại.

Bước chân anh khựng giữa lối đi vào biệt thự.

Ninh Lạc đi được hai bước mới phát hiện anh không theo kịp, quay đầu lại, giọng mềm nhũn như đang làm nũng:
“Sao anh không đi nữa thế?”

Lộ Đình Châu đứng đó một lúc lâu, rồi chậm rãi bước vào biệt thự, dừng cách Ninh Lạc nửa mét.

Gió biển mùa hè thổi tung vạt áo hai người, ngoài kia, tiếng sóng biển xô bờ không ngừng vang vọng. Nhưng với Lộ Đình Châu lúc này, những thứ ấy chẳng còn quan trọng nữa.

Như thủy triều bị lực hấp dẫn của mặt trăng điều khiển, trái tim anh cũng đang hoàn toàn bị Ninh Lạc nắm giữ.

Anh đưa tay, chạm nhẹ lên gương mặt cậu, giọng trầm thấp như sợ phá vỡ bầu không khí này:
“Tiểu Lạc, câu vừa rồi… em có thể nói lại một lần nữa không?”

Ninh Lạc chớp mắt ngơ ngác:
“Nói gì cơ?”

Cảm giác bị tay Lộ Đình Châu chạm vào có chút nhột, cậu bèn kéo tay anh, dán chặt lên má mình, khẽ than:
“Tay anh mát thật đấy, dễ chịu quá.”

Lộ Đình Châu bất giác thở dài.

Ninh Lạc ngước lên, thấy ánh mắt anh trầm tĩnh mà giấu chút thất vọng, không nói một lời.

Trong lòng cậu chợt không vui.

Cậu thích nhìn Lộ Đình Châu cười hơn.

Một lúc sau, Lộ Đình Châu mới nhẹ giọng cất lời:
“Tiểu Lạc, anh rất thích em. Em có… một chút nào thích anh không?”

Không phải cái thích chỉ vì ngoại hình của anh.

Nhưng chưa kịp nói xong, môi anh đã bị chặn lại.

Đồng tử Lộ Đình Châu đột nhiên co lại.

Lần đầu tiên, Ninh Lạc hôn trật, chỉ cắn vào khóe môi snh. Lần thứ hai, cậu đã có kinh nghiệm hơn, mạnh dạn “chụt” một cái rõ to lên môi Lộ Đình Châu.

Là kiểu hôn trẻ con, không mang chút h.am m.uốn nào.

Chỉ đơn thuần là một cách thể hiện tình cảm thẳng thắn nhất—

Dấu ấn thuộc quyền sở hữu, được in thật to lên người mà cậu thích.

Ninh Lạc ngước nhìn Lộ Đình Châu, kéo tay anh đung đưa, nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
“Thích chứ, lúc nào cũng thích anh hết.”

“Chỉ là… giờ em mới nhận ra, mình thích anh đến mức nào.”

Cùng lúc đó, hàng ngàn khán giả trong phòng livestream vừa nhảy vào xem thì đã bị câu này đập thẳng vào mặt.

【?????????】
【Má ơi, có phải tui mới bước nhầm vào hiện trường tỏ tình không?!!】
【Đm, cuối cùng tui cũng có cơ hội làm NPC chứng kiến tình yêu rồi!!】

Bình Luận (0)
Comment