Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 93

“Vậy nên,” Lộ Đình Châu đứng tựa lưng vào ánh sáng, vóc dáng cao ráo, tuấn tú, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Lạc, chậm rãi hỏi: “Tiểu Lạc, ba người đó là ai?”

Ninh Lạc rốt cuộc cũng nhận ra, chỉ cần Lộ Đình Châu đã mở miệng truy hỏi, cho dù vẻ ngoài có bình tĩnh đến đâu, giọng điệu có lạnh nhạt thế nào, thì chứng tỏ anh ta thật sự rất để tâm đến chuyện này.

“Là NPC trong cốt truyện của một game mà em đang chơi dạo gần đây ấy, chứ chẳng lẽ em thực sự ra quán bar?” Ninh Lạc khoa tay múa chân giải thích. “Em mà đi thật thì ngay tối đó đã lên hot search rồi, biết chưa?”

Cậu bĩu môi, lầm bầm: “Ai bảo em uống say quậy phá linh tinh các kiểu…”

Lộ Đình Châu trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Nghe cũng có lý.”

Thấy chưa! Ninh Lạc hăng hái gật đầu theo.

Lộ Đình Châu bồi thêm một câu: “Nhưng có game nào khiến em nhập tâm dữ vậy?”

Ninh Lạc: “…”

Chẳng lẽ nãy giờ tôi nói toàn lời vô nghĩa hả? =口=!

Cậu nhìn Lộ Đình Châu tựa vào khung cửa, trong mắt còn ẩn chứa ý cười rõ ràng, lập tức phản ứng lại: “Anh chọc em đúng không?!”

Lộ Đình Châu nghiêm túc lắc đầu: “Anh không có.”

Ninh Lạc chẳng tin nổi, súc miệng đánh răng với tốc độ ánh sáng rồi lườm anh: “Muốn biết game gì và em chơi với ai không?”

Thấy Lộ Đình Châu gật đầu, cậu nhướng cằm đầy đắc ý: “Cho em hôn một cái, em sẽ nói.”

Hừ hừ, có bạn trai đẹp trai mà không lợi dụng thì chẳng phải phí cả đời sao?!

Có vẻ như cậu đã quên mất vài phút trước mình còn đẩy người ta ra.

Lộ Đình Châu suy nghĩ một chút, thản nhiên đáp: “Vậy em hôn anh mười cái đi, anh muốn nghe mười lý do khác nhau.”

Ninh Lạc nghẹn họng: “Anh bị dở à? Mười cái, anh biết cái nào là thật?”

“Thật hay không đâu quan trọng,” Lộ Đình Châu thản nhiên chỉ vào đôi môi đỏ hơn bình thường của mình, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu đầy mê hoặc: “Em cứ hôn trước rồi nói sau.”

Ninh Lạc lập tức quay ngoắt đầu, tặng anh một cái gáy đầy kiêu hãnh, gằn giọng: “Anh và Phương Lộc Dã đúng là cùng một ruột mà ra!”

Một kẻ thì công khai lẳng lơ, một người thì âm thầm mà lẳng lơ.

Lộ Đình Châu giả vờ tiếc nuối, điều này thể hiện rõ ràng qua tiếng thở dài của anh.

“Không hôn à, vậy cứ để đó đã.”

Để đó cái đầu anh chứ để đó! =皿=

Ninh Lạc âm thầm nghiến răng, một lần lỡ miệng đổi lấy cả đời xấu hổ.

Lộ Đình Châu đứng sau lưng cậu, cúi đầu, khe khẽ cười.

————-————-

Ninh Lạc không thèm để ý đến anh nữa, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Cậu cầm lên xem thử: “Ơ? Hết pin rồi.”

Lộ Đình Châu thản nhiên: “À, tối qua quên sạc.”

Chuyện nhỏ thôi, dù sao khi quay hình, hạn chế sử dụng điện thoại cũng là quy định chung. Ninh Lạc chỉ lầm bầm một câu: “Không phải nói pin trâu 72 giờ sao? Sao mới thế này đã tắt?” rồi cắm sạc, tiện thể hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi? Chúng ta có phải ra ngoài làm việc không?”

Lộ Đình Châu giơ cổ tay để cậu tự xem.

Ninh Lạc vừa liếc thấy, lập tức hét lên như bị sét đánh: “Mười giờ rưỡi?!”

Cậu luống cuống vò tóc, chuẩn bị lao ra cửa: “Sao giờ này rồi mà không ai gọi tụi mình? Xong rồi, xong rồi, có khi bị mắng trên mạng rồi cũng nên!”

Thực ra đúng là có bị lên mạng thật, nhưng không theo cách cậu nghĩ.

Lộ Đình Châu do dự, muốn nói gì đó, nhưng bị Ninh Lạc gạt đi: “Nhanh nhanh nhanh, tụi mình ra thôi!”

Cậu hùng hổ mở cửa, kéo Lộ Đình Châu định lao ra ngoài.

Ngay trước giây cuối cùng chuẩn bị bước ra, cậu chợt khựng lại.

Lộ Đình Châu hỏi: “Sao thế?”

Ninh Lạc ngập ngừng: “Em vừa nhớ ra một chuyện… Mọi người vẫn chưa biết quan hệ của tụi mình đúng không?”

Lộ Đình Châu có ý sâu xa: “Có thể người nên biết thì cũng đã biết rồi.”

“Vậy có nghĩa là chưa biết.” Ninh Lạc phớt lờ câu nói vô thưởng vô phạt của anh, quả quyết: “Vậy chưa công khai vội.”

“Tại sao?” Lộ Đình Châu không vui, đưa tay giữ lấy cằm cậu, giọng nói nguy hiểm: “Anh không đáng mặt bạn trai, hay em còn ai khác ở đây?”

Bị nắm cằm, Ninh Lạc lẩm bẩm: “Anh muốn nghĩ vậy thì em cũng bó tay.”

Lộ Đình Châu: “…”

“Đùa thôi mà! Em muốn cho mọi người một bất ngờ,” Ninh Lạc hớn hở tính toán kế hoạch trêu chọc mọi người, thậm chí không ngại bán nhan sắc, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Lộ Đình Châu, giọng ngọt ngào: “Hợp tác với em đi mà, nha?”

Hai tay chắp lại, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong đợi, giọng nói nhỏ nhẹ, khiến ai nghe cũng khó lòng từ chối.

Lộ Đình Châu im lặng một lúc, rồi nói: “Được.”

Thấy Ninh Lạc đi trước kéo mình xuống lầu, anh thu lại ánh mắt, bước theo.

… Rốt cuộc là học đâu ra cái trò làm nũng này vậy?

Ngay khi hai người xuất hiện trước camera, người phấn khích đầu tiên chính là cư dân mạng.

【Chậc chậc, hơn mười giờ rồi mới ló mặt, làm gì trong đó vậy?】

【Còn làm gì được nữa, tối qua có người uống say mà.】

【Hai người có định đính chính không? Không thì tôi bắt đầu bịa chuyện đấy nhé.】

【Gõ “Ninh Lạc không trụ nổi” lên màn hình đi mọi người. Nửa ly bia trái cây mà chịu không nổi, tôi cho thằng nhóc nhà tôi uống còn chẳng xi nhê gì.】

【Say rồi dễ xử lý, say thêm lần nữa là xử lý triệt để luôn nhé~】

【Á á á, tôi phát hiện ra gì đây! Lạc bảo môi đỏ quá nè!!】

【Còn Lộ Đình Châu nữa kkkk, nhìn là biết ai đó chủ động cắn tới nghiện rồi.】

Hai người vừa bước xuống cầu thang, vừa hay thấy mấy người ngồi dưới lầu đang trò chuyện.

Nghe tiếng động, cả đám lập tức bấm nút tạm dừng, chỉnh tề quay đầu, đồng loạt nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Ninh Lạc rùng mình một cái: “Mấy người bị ma nhập hả?”

Hác Lâm Sâm giơ điện thoại lên, giọng điệu đầy cảm xúc, báo giờ: “Mười giờ bốn mươi sáu phút năm mươi tám giây sáng. Tính từ lúc hai người chui vào phòng ngủ tối qua, đã tròn mười lăm tiếng đồng hồ.”

Hắn xoay xoay chiếc kính râm trong tay, nhìn hai người với ánh mắt trêu chọc: “Không nói gì à? Chỉ ngủ thôi chắc?”

Ninh Lạc chống nạnh, cố tỏ ra bình tĩnh: “Không được hả? Tôi còn trẻ, đặt lưng xuống là ngủ luôn.”

Cậu nhìn Hác Lâm Sâm, phản đòn: “Không giống Hác ca, già rồi mất ngủ.”

Hác Lâm Sâm trúng tên ngay ngực, ôm tim ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tào Cẩm Lưu vừa xào bài vừa chậc chậc cảm thán: “Sống không cần ngủ nhiều, chết rồi ngủ một giấc nghìn thu.”

Ninh Lạc nheo mắt nhìn hắn, cảm giác bọn này có gì đó sai sai, lập tức tung ra đòn tấn công liên hoàn: “Em trai, đại số cao cấp ôn xong chưa? Luận văn làm tới đâu rồi? Đề tài tốt nghiệp có chưa? Năm tư này định thi công chức, thi cao học hay về công ty nhà cậu làm thực tập đây?”

Mỗi câu hỏi của cậu như một đòn chí mạng, đánh vào mặt Tào Cẩm Lưu, khiến hắn từ từ đờ đẫn như cá chết, đến câu cuối cùng thì hai mắt đã hoàn toàn mất thần sắc, biến thành bộ dạng sinh viên năm cuối kiệt quệ: “…Anh Ninh, anh ác quá.”

Ninh Lạc đắc ý hất cằm: “Người từng dầm mưa thì phải xé rách ô của người khác!”

Tào Cẩm Lưu lập tức bổ nhào vào Chu Kiều, mắt vô hồn: “Cứu mạng! Em bận đến nỗi cứ như bị nhét vào máy giặt vắt khô suốt ba mươi phút vừa được lôi ra vậy.”

Ninh Lạc nghe thấy chữ “máy giặt” thì theo phản xạ mà quay mặt đi, liếc sang bên cạnh liền thấy khóe miệng Lộ Đình Châu khẽ cong lên đầy ẩn ý. Cậu lập tức đâm cùi chỏ vào anh, ánh mắt cảnh cáo.

Anh dám nói ra thì chết chắc!

Lộ Đình Châu đâu có ngu mà tự đâm đầu vào chỗ chết.

Đám hóng hớt đương nhiên không bỏ qua chi tiết này.

【Ủa khoan, sao Ninh Lạc tự dưng thẹn thùng? Hai người này… có khi nào tối qua ở trên máy giặt làm chuyện gì không?】

【Tôi cảm thấy máy giặt có vấn đề…】

【Tôi quá nhút nhát, chỉ dám chui xuống gầm giường của hai người này để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.】

Nhưng dù có nghĩ nát óc, bọn họ cũng không thể đoán ra chuyện điên rồ mà Ninh Lạc đã làm tối qua.

Dù sao thì giữa người bình thường và kẻ thần kinh luôn có một bức tường vô hình.

Tào Cẩm Lưu cố gắng vớt vát danh dự: “Thực ra em đã nghĩ ra đề tài luận văn tốt nghiệp rồi.”

Chu Kiều đỡ đầu hắn, hỏi: “Rồi sao?”

Tào Cẩm Lưu bi thương cúi đầu: “Sau đó thầy giáo chúc mừng em, nói em đã phát hiện ra một lĩnh vực học thuật mới, rồi bảo em lăn về suy nghĩ lại từ đầu.”

“Cạc cạc cạc cạc cạc!” Tưởng Bội Ngôn nghe xong, bật cười sặc sụa, tiếng cười như một đàn ngỗng công thành chiếm đất, cuốn theo linh hồn của tất cả mọi người.

Ninh Lạc lập tức tấn công:

Nói thật chứ, muốn cười kiểu này không bị hen suyễn vài năm là không được đâu.

Tiếng cười của Tưởng Bội Ngôn tắt ngúm như bị bóp cổ, trừng mắt nhìn Ninh Lạc.

Không phải chứ, cậu bị bệnh à?

Hác Lâm Sâm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chỉ vào Lộ Đình Châu đã ngồi xuống: “Hắn ta cùng tuổi như tôi đấy, sao cậu không nói hắn?”

【Cười chết, đã là huynh đệ thì phải cùng nhau xuống nước!】

【Anh trai, nhưng mà phản xạ hơi chậm đó nha?】

【Ninh Lạc, nhanh phản đòn đi, hắn dám chê bạn trai cậu già kìa!】

Ninh Lạc tựa sát vào người Lộ Đình Châu, liếc Hác Lâm Sâm một cái đầy thâm sâu: “Hác ca, trong điện thoại anh có game không?”

Hác Lâm Sâm không hiểu mô tê gì, ngơ ngác gật đầu: “Có mà.”

Ninh Lạc bẻ một miếng bánh mì Pháp từ chỗ Lộ Đình Châu, nói: “Vậy mở điện thoại, vào game, đăng nhập đi.”

Hác Lâm Sâm làm theo lời cậu: “Rồi sao nữa?”

“Rồi?” Ninh Lạc thở dài, “Thì tự chơi đi, đừng quấy rầy em trai nữa. Phí tâm sự của em đắt lắm đấy.”

Hác Lâm Sâm: “…”

Lộ Đình Châu bật cười.

Ninh Lạc tối qua gần như chẳng ăn gì, sáng nay cũng chưa ăn, đói đến muốn xỉu, liền thúc thúc Lộ Đình Châu đưa hộp sốt chua ngọt lại cho mình. Còn chưa kịp cầm, cậu đã nhịn không nổi mà cắn một miếng bánh mì trước.

Sau đó… cậu cứng đờ tại chỗ.

Một lúc sau, cậu ra sức đấm ngực nuốt xuống, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt: “Cái này còn khó ăn hơn cả gà nướng của chị Vấn nữa?”

Tưởng Bội Ngôn cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản công: “Vậy cậu nghĩ vì sao chúng tôi lại để phần cả một bàn ăn cho hai người?”

Ninh Lạc đau lòng: “Hay thật, tôi mới vừa nuốt xuống, người vẫn còn ở biệt thự mà hồn đã xuất ngoại rồi.”

【Bậc thầy văn chương thời hiện đại!】

【Thần Hy Lạp cổ đại chuyên quản lý bộ môn ẩn dụ!】

【Ninh Lạc, không đùa đâu, sau này cậu rời giới giải trí thì đi mở lớp dạy văn đi.】

Lộ Đình Châu cũng nuốt không nổi, quay sang hỏi bọn họ: “Chúng tôi chỉ có thể ăn bánh mì Pháp thôi à?”

Anh nhớ không lầm thì bánh mì Pháp là thứ có giá trị thấp nhất trong số các món ăn?

Mấy người kia bỗng trở nên chột dạ, hết nhìn đông lại ngó tây, tuyệt nhiên không dám nhìn hai người bọn họ.

Lộ Đình Châu bỗng thấy có linh cảm chẳng lành: “Tiêu sạch rồi? Chỉ trong một đêm thôi á?”

Ninh Lạc đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, nãy định hỏi mà quên, chị Vấn với anh Tưởng đâu rồi?”

Cả đám lập tức câm nín, đồng loạt trưng bộ mặt đầy hoang mang, ấp úng như đám quan văn võ bá trong triều gặp chuyện khó.

Cuối cùng, Chu Kiều, người duy nhất còn chút lương tâm, ho nhẹ một cái rồi nói: “Thật ra… số tiền đó bọn tôi dùng để tiêu cho hai người đấy.”

Ninh Lạc không thể tin nổi: “Thế quái nào? Định phân thân thành tôi hết à? Tiêu trên người tôi á? Tôi có thấy cái sợi lông nào đâu?”

Cậu quay đầu hỏi Lộ Đình Châu: “Anh thấy gì chưa?”

Lộ Đình Châu bình tĩnh an ủi: “Đừng nói thế, trên đầu họ vẫn còn chút lông đấy.”

Cả đám: “…”

Thầy Lộ ơi, thầy có còn là người không vậy!?

Ninh Lạc chậc lưỡi: “Cũng phải, dù sao cũng không phải cây bồ công anh, đi vài bước là rụng sạch.”

Chu Kiều vội vàng chen ngang, chặn ngay chủ đề tổn thương lòng người này: “Này Ninh Lạc, cậu thích hoa* gì?”

Ninh Lạc đầu óc để đâu đâu nhưng miệng vẫn theo kịp: “Tôi thích có tiền để tiêu*.”

Hoa: 花 (huā)

Tiền để chi tiêu: 钱花 (Qián huā)

“…Ý tôi là hoa theo đúng nghĩa đen!”

Ninh Lạc khó hiểu: “Bộ tôi không đứng đắn hả?”

Tưởng Bội Ngôn chịu không nổi cái kiểu tấu hài này, bèn đưa ra câu hỏi trắc nghiệm: “Cậu thích hoa hồng hay hoa nguyệt quý?”

“Không thích cái nào hết, toàn hoa xui xẻo,” Ninh Lạc lập tức phân tích, “Hoa hồng thì sao? Hoa hồng là ‘hồng trúng việc’, vừa đỏ vừa đen, đi làm không nghỉ. Hoa nguyệt quý cũng chẳng hơn gì, ‘nguyệt nguyệt trúng việc’, tháng nào cũng dính deadline, cuối cùng mệt chết.”

Tưởng Bội Ngôn nhìn cậu mà mặt mày méo mó: “Ninh Lạc, sao cậu lại có thể phát huy tài năng không đúng chỗ như vậy hả?”

Ninh Lạc khiêm tốn: “Quá khen, quá khen.”

Tưởng Bội Ngôn cười lạnh: “Cứ như một đống… c*t được điêu khắc tinh xảo vậy, đến mức bọ hung cũng phải vo thành bóng lăn đi.”

Ninh Lạc: “…”

“Rốt cuộc thích hoa gì?” Chu Kiều và mọi người hoàn toàn bỏ cuộc với Ninh Lạc, bèn quay sang hỏi Lộ Đình Châu, “Thầy Lộ?”

Lộ Đình Châu nghĩ một lúc rồi đáp: “Hướng dương đi, loài hoa này có ý nghĩa là—”

Ninh Lạc giơ tay cướp lời: “Em biết rồi! Ý nghĩa là… ‘hạt hướng dương Chacha ngon bá cháy!’”

Cả đám: Biết cái đầu cậu á!

Tào Cẩm Lưu không chịu nổi nữa, chốt đơn: “Vậy thì hướng dương, chuẩn bị xong chưa?”

Ninh Lạc với Lộ Đình Châu đồng loạt ngơ ngác.

Chuẩn bị cái gì?

Chưa kịp phản ứng, cả hai đã bị cả đám đẩy ra khỏi biệt thự.

Từ xa, tiếng cánh quạt trực thăng ầm ầm vang lên.

“Hê lô!”

Hai người ngẩng đầu lên, thấy một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên trời, Hàn Nguyệt Vấn đeo kính râm, đứng trên đó vẫy tay chào họ.

Bất chợt, một bản nhạc lãng mạn vang lên, nhịp điệu của điệu valse nhẹ nhàng gõ vào lòng người, hòa cùng khung cảnh biển xanh cát trắng, trông vô cùng nên thơ.

…Nếu như trời không đang mưa hướng dương.

Ở trên trực thăng, Tưởng Tư Kỳ đang liều mạng ném xuống.

Ninh Lạc bị ném trúng, chụp lấy một bông hướng dương nhỏ xíu, cầm trong tay mà chọc đau cả tay, lẩm bẩm với Lộ Đình Châu: “Hướng dương của anh nè.”

Lộ Đình Châu im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Tại sao chúng ta không chọn hoa hồng? Tiểu Lạc, em tự kiểm điểm lại đi.”

Trên không trung, giọng Hàn Nguyệt Vấn vang lên, cô hắng giọng một cái rồi trầm bổng ngân nga, đầy xúc động:

“Hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến một chương mới trong cuộc đời của hai người họ. Hôm nay, chúng ta sẽ là nhân chứng cho tình yêu của họ, cùng nhau vượt qua bão giông cuộc đời, đồng cam cộng khổ, mãi mãi không rời.”

Lộ Đình Châu im lặng lấy bông hướng dương che mặt, lùi lại hai bước.

Nhưng ngay lập tức bị Ninh Lạc – với tầm nhìn xa trông rộng và phản xạ thần tốc – giữ chặt lấy cánh tay, như hàn chết tại chỗ.

Môi cậu run rẩy, hít vào khe khẽ: “Em có linh cảm… anh không thể đi được.”

Lộ Đình Châu: “…”

【Á á á á á á á á đang làm cái quái gì vậy?!】

【Cứu tôi với, đây là cái bất ngờ mấy người chuẩn bị cả buổi sáng á?!】

【Tiền Đa Đa cuối cùng cũng có cơ hội trả thù rồi đúng không?!】

【Tôi làm chứng, đúng vậy! Lúc đó anh ấy cười vui lắm, cười đến nỗi híp mắt luôn!】

Giọng Hàn Nguyệt Vấn đầy hứng khởi, cao vút mà hào hùng:

“Hôm nay, tôi muốn hỏi anh Ninh Lạc: Anh có đồng ý để người đàn ông này trở thành bạn trai của mình, cùng anh bước vào thiên đường tình yêu? Bất kể bệnh tật hay khỏe mạnh, bất kể giàu sang hay nghèo khó, hay bất kỳ lý do nào khác, anh sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận anh ấy, và mãi mãi chung thủy với anh ấy cho đến hết cuộc đời không?”

Ninh Lạc như chết lặng.

Ba giây sau—

Cậu gào lên một tiếng vang dội tận mười vạn decibel: “Tôi rốt cuộc đã gây ra tội nghiệt gì mà quen biết cái đám người này á á á á!!!”

【Bảo thật nhé Ninh Lạc, cậu tự kiểm điểm lại đi.】

【Bọn họ trước khi quen cậu đều rất bình thường đấy!!】

Tác giả có đôi lời:

PS: Câu “Anh có đồng ý để người đàn ông này trở thành bạn trai của mình…” được chỉnh sửa từ lời thề hôn lễ.

Bình Luận (0)
Comment