Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 94

Cầm chặt micro, Hàn Nguyệt Vấn đứng trên đỉnh cao đạo đức, lớn tiếng phản bác Ninh Lạc:
“Ninh Lạc tiên sinh, đây là khoảnh khắc tuyên thệ thiêng liêng! Xin hãy lớn tiếng nói ra câu trả lời của anh.”

Đám đông hóng chuyện phía sau lập tức hò reo không ngớt.

“Mau nói ‘Tôi đồng ý’ đi chứ!”
“Chúc mừng hai tân lang đã nên duyên!”
“Vì người mà quay đầu, vì người mà cháy đèn!”
“Thầy Lộ, anh sắp có vợ rồi đấy!”

Nụ cười trên mặt Lộ Đình Châu méo xệch, còn tâm trạng thì thê lương như thể vừa trồng chuối ở châu Phi xong đã bị bán sang Miến Điện để cắt thận.

Đây chắc chắn là lần cuối cùng anh tham gia một show thực tế.

Chu Kiều không biết từ đâu lôi ra một cây violin, trịnh trọng kéo lên bản nhạc đám cưới.

Khóe miệng Ninh Lạc giật giật, trông như sắp xổ ra một tràng chửi tục.
Nhưng cậu vẫn siết chặt tay Lộ Đình Châu, quyết không để một mình chịu nhục.

【Lộ Đình Châu: “Cảm ơn em, vì có em…”】
【HAHAHAHAHA tôi sắp cười chết mất, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?】
【Ninh Lạc, cố lên! Cậu đã không còn đường lui rồi!】
【Tôi có cảm giác như đang bị lôi đi tổ chức sinh nhật ở Haidilao vậy, quá đáng sợ!】

Hàn Nguyệt Vấn lại tha thiết gọi: “Ninh Lạc tiên sinh? Ninh Lạc tiên sinh!”

Môi Ninh Lạc run rẩy:
“Chuyện này khác gì bắt tôi đi ị giữa quảng trường đâu chứ?!”

Nói xong, cậu bị một bông hướng dương ném trúng đầu.
Hạt dính đầy tóc mái, đong đưa theo gió.

Ninh Lạc: “……”

Đậu xanh, hướng dương chết tiệt! Cả cái trò này nữa! Ai là người đứng sau thiết kế tổng thể đây hả?!

Lộ Đình Châu nhìn trời, bất giác cảm thấy tội lỗi… Nhưng cũng không thể trách anh được, đúng không?

Hàn Nguyệt Vấn thấy Ninh Lạc đã mất kiểm soát, lập tức quay sang Lộ Đình Châu, lặp lại lời tuyên thệ với giọng tràn đầy cảm xúc:
“Lộ Đình Châu tiên sinh, anh có đồng ý để người đàn ông này trở thành bạn trai của mình, cùng nhau bước vào thiên đường tình yêu? Bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, hay vì bất kỳ lý do gì khác, vẫn luôn yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, và mãi mãi chung thủy với anh ấy cho đến hết cuộc đời không?”

Lộ Đình Châu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Ninh Lạc:
“Tôi đồng ý.”

Lời vừa thốt ra, tiếng hò reo của mọi người càng vang dội hơn.

Tưởng Tư Kỳ ném hướng dương càng hăng hái hơn.

Ninh Lạc không thể tin nổi, trợn mắt nhìn Lộ Đình Châu:

Không phải chứ? Anh bình tĩnh quá vậy? Sao thế này mà anh vẫn không phát điên?!

Lộ Đình Châu cảm thấy tâm lý mình đã được rèn luyện đến mức vô cùng kiên cường, liếc mắt ra hiệu cho Ninh Lạc.

Mau phối hợp, xong sớm giải thoát sớm.

Ninh Lạc lập tức hiểu ngay, nhanh chóng giành lấy lời của Hàn Nguyệt Vận:
“Tôi cũng đồng ý! Tôi cũng đồng ý! Tôi thề dù anh ấy có tiền hay không, có mặt hay không, tôi đều tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu thương anh ấy cho đến khi cả hai cùng chui vào quan tài, gói trọn combo ba cân rưỡi cả người lẫn hộp!”

Hàn Nguyệt Vấn: “……”

Nghĩa thì đúng rồi, nhưng sao nghe nó cứ… sai sai?

Thôi kệ!

Dưới ánh mắt thúc giục muốn đòi mạng của Ninh Lạc, cô bước sang vòng tiếp theo:
“Vậy mời hai tân lang trao nhau một nụ hôn.”

Ninh Lạc lập tức hóa đá tại chỗ.

Tại sao còn phải hôn công khai nữa?! Cô đúng là đồ phụ nữ lạnh lùng vô tình, tôi mãi mãi không tha thứ cho cô!

Tưởng Bội Ngôn suýt bị chính nước bọt của mình làm nghẹn.

Gì vậy? Chẳng lẽ chồng cũ của Chu Kiều vừa được mở khóa quay lại sân khấu à?

【Ôi trời, còn có màn này nữa á?!】
【Chị Vấn, làm tốt lắm!】
【Mau mau mau! Tôi đã sẵn sàng chụp màn hình rồi!】

Nhạc nền đột nhiên đổi thành một giai điệu quấn quýt triền miên, tiếng violin của Chu Kiều hòa theo nhịp sóng biển, vang vọng du dương.

Trên bầu trời, những bông hướng dương ngừng rơi, thay vào đó là cánh hoa hồng bay lả tả.

Trên bãi biển tháng Sáu, một cơn mưa hoa đổ xuống.

Hác Lâm Sâm cùng mọi người đồng loạt im lặng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào hai người đang đứng cạnh nhau.

Lúc này, Ninh Lạc mới dần nhận ra có gì đó sai sai.

Khoan đã, tại sao ai cũng biết tôi với Lộ Đình Châu là một đôi rồi? Hả? Chẳng lẽ dân mạng cũng sớm biết luôn à?!

Câu hỏi còn chưa kịp có lời giải, cằm hắn đã bị nâng lên nhẹ nhàng, hình bóng Lộ Đình Châu trong mắt hắn ngày càng phóng to.

Ninh Lạc theo bản năng nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay siết chặt vạt áo bên hông Lộ Đình Châu, nhịp tim đập mạnh át cả tiếng nhạc.

Mọi cảm giác đều hội tụ vào nơi môi chạm môi, mềm mại, ấm áp.

Giữa từng nhịp đập, cậu cảm nhận được bàn tay phải của mình bị nắm lấy, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ đan vào nhau, siết chặt.

Làn gió biển mặn mòi xua đi cái oi ả của mùa hè trên đảo dừa, lướt qua tóc hai người, dịu dàng xoay vần.

Hải âu sải cánh lướt qua đường chân trời xa, ánh nắng rải vàng lên bờ cát.

Mọi thứ đều vừa vặn đến hoàn mỹ.

Trên không, máy bay không người lái vờn quanh họ, tất cả ống kính đều tập trung vào cảnh tượng này.

Nhìn thấy hai người thật sự hôn nhau, phần bình luận lập tức bùng nổ.

【AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!】
【Cả đời tôi tích đức hành thiện chẳng phải chỉ để thấy cảnh này sao?!】
【Hôn rồi hôn rồi hôn rồi!! Tôi cần bình oxy gấp, hạnh phúc đến muốn xỉu luôn!】
【Đậu má, kích động đến mức không nghĩ ra nổi câu nào mặn mòi!】
【Đẹp đôi quá! Tiên đồng ngọc nữ! Cưới luôn đi!】
【Một khi đã đẩy thuyền hai người này, tôi liền mất kiểm soát, mất lý trí, mất cả mạng luôn!】

Ninh Lạc cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ, Lộ Đình Châu mới chịu buông cậu ra.

Cậu chậm rãi mở mắt, phát hiện Lộ Đình Châu vẫn chưa lùi lại, khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.

“Anh…” Cậu chỉ thốt được một chữ rồi nghẹn lời, cả mặt như sắp bốc cháy.

Mình với anh ấy thật sự đã hôn nhau sao? Ngay trước mặt tất cả cư dân mạng sao?!

Lộ Đình Châu nghe vậy, khẽ cười, ánh mắt rơi xuống đôi môi còn đỏ hơn cả buổi sáng của Ninh Lạc, nhìn vài giây rồi cúi xuống hôn nhẹ một cái nữa.

“Của tôi.”

Bình luận lại nổ tung:

【AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA】

Tào Cẩm Lưu cùng hội bạn cười như mấy bà thím hóng drama, răng cỏ lộ hết cả ra.

Ninh Lạc đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Lộ Đình Châu ra:
“Anh, anh, anh… Anh nghiêm túc một chút khi ở ngoài đường đi!”

Lộ Đình Châu chỉ cười, nhìn cậu đầy thâm thúy.

【Để tôi giải thích bài đọc hiểu này! Ý của Tiểu Lạc chính là ở bên ngoài thì phải giữ kẽ, còn ở nhà thế nào thì… hiểu ha?】

【Tóm lại là ra đường phải đàng hoàng, về nhà muốn làm gì thì làm đúng không?】

【Xem ra hai ông này cũng lắm trò ghê!】

【Lại thêm một lần quỳ gối vì cặp này!】

【Lộ Đình Châu diễn vai quân tử nghiêm túc bao năm, giờ hết diễn nổi rồi hả?】

【Nghiêm túc gì, nhìn cái mặt là biết chuyên gia thả thính, kiểu như Ninh Lạc khóc lóc kêu đừng mà anh vẫn cứ đẩy tới ấy!】

【Tôi xin, bút đây, bác viết luôn đi!】

Ninh Lạc bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt Lộ Đình Châu là tim lại nhảy loạn xạ, vội vàng dời mắt, vò tay, cuối cùng cũng hỏi ra điều mình thắc mắc từ nãy giờ:
“Sao mọi người biết tôi với anh ấy đang yêu nhau?”

Chu Kiều giải thích:
“Khi tôi với A Lưu vào lấy dừa thì đúng lúc hai người ôm nhau.”

Tào Cẩn Lưu bổ sung:
“Còn ôm chặt lắm, lại còn hôn nữa, nhập tâm đến mức không nhận ra tụi tôi luôn.”

Hác Lâm Sâm bồi thêm một câu:
“Với cả nghe Tiền Đa Đa nói là lúc đó không tắt camera của biệt thự.”

Tưởng Bội Ngôn tiếp lời:
“Thế nên có khi hai người đã được phát sóng trực tiếp cảnh tỏ tình luôn rồi đó.”

Tiền Đa Đa đang nấp sau đám nhân viên đoàn phim, cười vô tội mà cũng vô lương tâm.

Làm sao có thể trách cậu ta được chứ? Chỉ là cái camera này quá quái gở, lúc cậu ta không để ý thì nó tự động kết nối mạng và mở phòng livestream thôi mà?

Lại còn vừa khéo quay được khoảnh khắc hai người tỏ tình nữa! Đúng là quá đáng mà!

Hãng sản xuất nào làm cái trò này thế? Lên án, cực lực lên án!

Ninh Lạc nghe hết mọi chuyện, cảm giác tim như muốn ngừng đập.

Cậu ôm ngực, chậm rãi thốt ra:
“Bị lật thuyền trong mương rồi.”

Tưởng Bội Ngôn vội vàng khuyên nhủ:
“Bình tĩnh người anh em!”

Ninh Lạc sụp đổ:
“Tôi sao mà bình tĩnh được hả?!”

Tưởng Bội Ngôn chớp mắt:
“Nhưng mà hồi nãy ông trợn trắng dữ quá, tí nữa là lộn luôn lens vào trong mắt rồi đó.”

“…”

Ninh Lạc lập tức bình tĩnh lại, lặng lẽ kéo lens về vị trí cũ.

【Không đùa chứ, tạo hình hôm nay của Tiểu Lạc đáng yêu xỉu luôn ấy!】

【Không phải tạo hình sư đâu, là trợ lý Đào Tử phối đồ cho cậu ấy đó! Phải công nhận, Đào Tử thật sự rất giỏi làm nổi bật ưu điểm của Ninh Lạc.】

Hôm nay Ninh Lạc mặc quần yếm bò, nhìn y như Super Mario – chỉ thiếu cái nấm nhảy nhót là đủ bộ, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ nồi, trông vừa năng động vừa đáng yêu.

【Muốn ôm cục cưng này quá đi mất!】

Nhưng nếu biết suy nghĩ của Ninh Lạc thì có khi họ đã không nói thế.

Bởi vì cậu cảm thấy quần yếm chính là kẻ thù số một của nhân loại, mỗi lần đi vệ sinh là cực hình không lối thoát.

Hàn Nguyệt Vấn và Tưởng Tư Kỳ vừa bước xuống từ trực thăng, đập tay chúc mừng với Hác Lâm Sâm và mọi người:
“Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!”

Lộ Đình Châu nhìn họ, chậm rãi hỏi:
“Vậy là mấy người thật sự dồn hết vật tư vào cái trò này rồi hả?”

Hàn Nguyệt Vấn cười cứng ngắc, chột dạ:
“Bọn tôi… có thể biện hộ mà.”

Ninh Lạc giơ tay phát biểu:
“Nhưng mà tôi đói rồi…”

Không chỉ cậu, cả hội cũng đói đến mức lưng dính bụng. Đừng nói là ăn được, chỉ cần nuốt miếng bánh mì khô khốc của chương trình là phải đứng dậy đấm ngực hai cái cho trôi xuống.

Nhưng khổ nỗi, chính họ đã quyết đổi trực thăng và mưa hoa chỉ để troll hai người, giờ kêu đói thì hơi kỳ…

Chu Kiều an ủi bản thân lẫn mọi người:
“Coi như giảm cân đi! Không sao đâu, chúng ta đang áp dụng phương pháp nhịn ăn gián đoạn.”

Ninh Lạc cười lạnh:
“Nhịn ăn gián đoạn hay là gián đoạn nguồn lương thực luôn đây?”

Chu Kiều nghẹn họng, khẽ ho một tiếng:
“Thật ra bánh mì cũng không tệ mà… Nó là bánh mì nguyên cám đấy!”

Ninh Lạc giơ một ngón tay, lắc lắc:
“Trong chế độ giảm cân của tôi, chỉ có một loại ‘nguyên cám’ thôi.”

Hác Lâm Sâm tò mò:
“Loại nào?”

Ninh Lạc nhếch mép:
“McDonald’s.”*

Lúa mì nguyên cám (全麦): Quán mài

McDonald’s (麦当劳): màidāngláo

Hác Lâm Sâm: “…”

Hác Lâm Sâm nghiêm túc nói:
“Đây không chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà là một tác phẩm nghệ thuật! Nó mang tính biểu tượng cao, từng lớp từng lớp đẩy câu chuyện lên cao trào, cuối cùng lột tả được tình cảm chân thành của hai nhân vật chính, khiến khán giả khao khát một tình yêu như vậy. Qua đó, nâng tầm ý nghĩa và triết lý sống ‘Đừng để phí hoài nhân sinh’…”

Lộ Đình Châu gật gù tán thưởng:
“Làm nghệ thuật trình diễn đến mức này, quả là hiếm có.”

Tưởng Tư Kỳ vò đầu, nhìn mái tóc sắp hói của mình mà thở dài:
“Rồi giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Ninh Lạc giơ ngón tay cái:
“Câu hỏi hay! Mấy người ôm hết đống dừa đi thì có nghĩ đến chuyện này chưa?”

Tưởng Tư Kỳ cười hiền lành, khuôn mặt chân chất của một người lao động lương thiện:
“Không có, lúc đó chỉ mãi tưởng tượng biểu cảm của hai ông thôi.”

Ninh Lạc & Lộ Đình Châu: “…”

Tự làm tự chịu nhé mấy con người này!

Tào Cẩm Lưu thở dài thườn thượt: “Giờ tụi mình còn phải hái dừa nữa không? Rừng dừa này sắp bị tụi mình vặt trụi rồi đấy.”

Tưởng Bội Ngôn hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy: “Khônggg! Tao bị PTSD với dừa rồi, cả đời này không muốn động vào nữa!”

Ninh Lạc nước mắt lưng tròng nhìn về phía xa: “Chẳng lẽ kiếp này tôi chỉ có thể làm một kẻ húp gió Tây Bắc mà sống qua ngày thôi sao?”

Chu Kiều quan sát một lát, sau đó bình tĩnh đẩy đầu Ninh Lạc xoay sang hướng khác: “Cậu há miệng theo hướng này nè.”

Ninh Lạc: “???”

Chu Kiều nghiêm túc giảng giải: “Hướng này mới là Tây Bắc, đừng có chiếm gió Đông Nam của người ta.”

Ninh Lạc: “……” Cạn lời toàn tập.

【Ủa gì dzị? Sao tự nhiên chơi trò địa lý vậy???】

【? Chu Kiều cậu… Thôi tôi khỏi nói, nói cậu cũng chả chịu nghe.】

【Nhìn mấy đứa này mà thấy chính mình, đầu tháng tiêu như đại gia, cuối tháng ngồi gặm mì gói.】

【Kể từ khoảnh khắc tụi nó đem hết dừa ra giao dịch với Tiền Đa Đa tối qua, tôi đã biết ngày này sẽ đến!】

Tiền Đa Đa cười tủm tỉm, nhìn cả đám với ánh mắt khoái trá.

Cuối cùng cũng có ngày đẩy được mấy người lâm vào cảnh khốn cùng! Há há há!

Ai mà hiểu được nỗi khổ của anh ta chứ? Đường đường là đạo diễn mà còn khổ hơn cả thí sinh.

Lộ Đình Châu đột nhiên buông một câu, lập tức thắp lên hy vọng trong lòng tất cả mọi người: “Vậy ăn đồ tự sôi đi, để tôi lấy.”

Ninh Lạc sáng mắt: “Đúng rồi ha! Sao em lại quên là anh mang nguyên một vali đồ ăn chứ?! Hôm nay em phải ăn cho đã!!!”

Nói xong, cậu như được hồi sinh lần hai.

Tuổi già sức yếu, nhưng ý chí vẫn kiên cường. Càn quét cơn đói, trở lại chính mình!

Tào Cẩm Lưu lập tức ghé sát lại: “Có gì, có gì, kể nghe coi?”

Ninh Lạc vừa bẻ ngón tay vừa đếm: “Nhiều lắm! Lẩu bò sốt cà chua, lẩu sách bò, cơm bò kho, cơm cà ri, cơm niêu kiểu Quảng Đông, còn có thịt kho dưa cải và gà kho nấm nữa!”

Vừa kể vừa nuốt nước miếng.

Mọi người càng nghe mắt càng sáng rỡ, cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng theo.

Nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa cứng đờ, trợn tròn mắt. Xong đời, anh ta quên khuấy vụ này!

Tưởng Bội Ngôn lập tức nắm lấy tay Ninh Lạc, ánh mắt xúc động quay sang Lộ Đình Châu, rưng rưng nước mắt: “Thầy Lộ yên tâm, sau này Ninh Lạc mà dám làm chuyện có lỗi với thầy, tôi sẽ tát nó trước. Dạy không nghiêm là lỗi của cha mà.”

Tôi mà có khẩu đại bác, tôi bắn banh xác mấy người luôn! (hột đậu vàng đổ mồ hôi hột)

Tưởng Bội Ngôn đói đến phát điên, cầm lấy hộp lẩu tự sôi vừa chín tới liền hấp một miếng mì tươi.

Sau đó… nóng đến mức há miệng nhảy cẫng lên, nước mắt trào ra.

Ninh Lạc nhìn cái điệu bộ đó, vui sướng khi thấy người gặp họa: “Ơ, idol ăn uống có phong cách ghê ta! Vừa bỏ vô miệng đã xào lại lần hai.”

Tưởng Tư Kỳ suýt phun hết cơm từ mũi ra.

Tào Cẩm Lưu thì cười sặc đến mức thấy cả amidan, cười nghiêng ngả.

Tưởng Bội Ngôn tức đến dựng ngược hết tóc, cố nuốt trôi sợi mì, họng vẫn còn nóng bừng.

Hác Lâm Sâm tốt bụng đưa cho cậu ta một chai nước suối ướp lạnh.

Tưởng Bội Ngôn mừng như bắt được vàng: “Trên đời này người có lương tâm không còn nhiều đâu, cậu là một trong số ít đó.”

Ninh Lạc nhìn hai người chằm chằm.

Chậc chậc chậc, tôi bắt đầu đẩy thuyền hai người rồi đó nha!

Sắc mặt Tưởng Bội Ngôn và Hác Lâm Sâm cứng đờ, không hẹn mà cùng lúc hất tay nhau ra.

Hàn Nguyệt Vấn vừa nghe xong, mắt lập tức sáng rỡ, nhìn qua nhìn lại hai người, gật đầu liên tục.

Tưởng Bội Ngôn và Hác Lâm Sâm ngoan ngoãn cúi đầu, không dám hó hé gì thêm.

Giữa chừng, nhân lúc đồ ăn của mình còn chưa chín, Ninh Lạc lên lầu lấy điện thoại đã sạc đầy xuống.

Thật ra cậu đã đoán được vì sao tối qua điện thoại hao pin dữ vậy rồi. Chắc chắn là sau khi cậu công khai tỏ tình với Lộ Đình Châu, tin nhắn dội bom tới tấp không ngừng.

Cậu vừa nghĩ vừa dùng đầu gối huých huých Lộ Đình Châu dưới gầm bàn, ngậm đũa hỏi: “Sáng nay sao anh không nói với em?”

Lộ Đình Châu bình tĩnh đáp: “Sợ em chịu không nổi, chui vào góc tối khóc lóc thảm thiết.”

Ninh Lạc xìu xuống: “Anh nói đúng rồi.”

Tào Cẩm Lưu nghe xong thì cười ha hả: “Anh Lạc à, tụi em chuẩn bị cả buổi trời thế này, anh không định ‘đáp lễ’ chút à?”

Hắn ta nháy mắt liên tục, đầy ẩn ý.

【Quào, thiệt coi như đám cưới mà làm luôn á?】

【Lì xì chứ gì? Phát tiền đi, ai cũng có phần, tôi cũng muốn!】

Ninh Lạc liếc mắt, bày ra vẻ mặt “mắt cá chết”: “Đương nhiên là muốn có lòng rồi, tôi còn định phát hẳn mỗi người một bao lì xì đỏ tươi, mỗi bao một trăm đồng. Không nhiều, nhưng thể hiện tấm lòng.”

Hàn Nguyệt Vấn vừa nghe tới tiền, lập tức ngẩng đầu: “Tiền đâu?”

Ninh Lạc nhai xong miếng củ sen mới chậm rãi đáp: “Nhưng em đã kìm lại rồi. Dù sao bàn chuyện tiền bạc dễ làm tổn thương tình cảm, em không muốn tình bạn trong sáng giữa chúng ta bị đồng tiền làm vấy bẩn.”

Mọi người đồng loạt trợn trắng mắt.

Giữa trưa mà bị nhồi đầy một bụng nói nhảm.

Ăn no xong, cơn buồn ngủ ập đến, cả đám lăn ra sofa ngủ trưa, mỗi người chiếm một góc.

Tưởng Bội Ngôn lôi máy chơi game ra, rủ Tào Cẩm Lưu chơi chung. Cả hai đeo tai nghe, chơi cực kỳ hăng máu.

Ninh Lạc thì định tranh thủ trả lời tin nhắn, nhưng tìm mãi không thấy tai nghe của mình đâu.

Đứng ngay cửa phòng ngủ, cậu hỏi Lộ Đình Châu – lúc này đang cùng Hác Lâm Sâm đi lên lầu: “Anh, tai nghe của anh đâu? Cho em mượn chút.”

Lộ Đình Châu vừa mới dùng xong, tai nghe vẫn còn trên cổ, bèn tiện tay đưa luôn.

Ninh Lạc kết nối xong, mở tin nhắn thoại của Ninh Dương ở đầu danh sách.

Kết quả, một giọng nói hùng hồn bùng nổ qua loa ngoài:

“Ninh Lạc! Em phải bắt Lộ Đình Châu ở rể! Nhất định phải ở rể!”

Lộ Đình Châu đứng hình tại chỗ, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc tai nghe Bluetooth của mình – hiển thị “Kết nối thành công”.

Không khí lặng đi vài giây.

Ngay sau đó, Hác Lâm Sâm bật cười sảng khoái, không chút thương tiếc:

“HAHAHAHAHAHAH ĐẬU MÁ!!”

Bình Luận (0)
Comment