Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 95

Ninh Lạc bị ánh mắt của Lộ Đình Châu dán chặt, vội giơ hai tay lên chứng tỏ trong sạch: “Anh em nói đó, không liên quan gì đến em hết nha.”

Lộ Đình Châu trầm ngâm: “Ở rể à…”

Ninh Lạc vội vàng phủi sạch quan hệ: “Anh tin em đi, em tuyệt đối không có ý đó.”

Hác Lâm Sâm và đám bình luận lúc này đã cười đến co giật.

【Hahaha! Ở rể là sự kiên trì cuối cùng của đại ca】
【Đại ca, anh vẫn chưa bị Ninh Lạc hành hạ đủ à? Không để nó đi lấy chồng mà bắt anh Lộ ở rể】
【Cười chết mất, Lộ Đình Châu, anh nên đi chùa bái Phật đi, đường tình duyên của anh gian nan quá rồi】
【Tối nay Lộ lão sư sẽ ngồi nghe nhạc tâm trạng: “Đời này ta định sẵn chìm nổi giữa biển tình”】

Lộ Đình Châu lơ đi tiếng cười chói tai của Hác Lâm Sâm, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Ừm… Sao lại không nhỉ?”

Ninh Lạc như thể mới nhận ra con người thật của anh: “Anh nói nghiêm túc đấy hả? Anh em chắc chắn chỉ đùa thôi.”

Ninh Dương đang xem livestream lập tức mở điện thoại, gõ chữ lia lịa: “Anh không đùa, anh rất nghiêm túc.”

Kết quả đợi cả buổi, phát hiện Ninh Lạc căn bản không thèm xem tin nhắn mà còn đang trò chuyện vui vẻ với Lộ Đình Châu, tức đến mức nốc một hớp cà phê đen, cảm thấy chỗ nào cũng không thuận mắt.

Thấy thư ký Tiền bưng ly cà phê mới order đi ngang qua, anh ta cũng phải lải nhải một câu: “Anh uống cà phê thì thôi, sao lại còn bỏ tiền ra tăng năng suất cho công ty?”

Thư ký Tiền đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp với phong thái một nhân viên văn phòng chính hiệu: “Trâu ngựa mệt còn biết nghỉ ngơi, trâu ngựa mệt thì tự mua cà phê, mà phải là Americano đậm đặc. Tổng giám đốc Ninh, ngài không thấy cảm động sao?”

Ninh Dương không dám động đậy, nghẹn ra ba chữ: “…Tăng lương đi.”

Thư ký Tiền nở nụ cười hài lòng mà lơ lửng như đang trôi trên mây.

Lúc này, Ninh Dương mới liếc lại màn hình livestream, liền thấy Lộ Đình Châu đút một tay vào túi quần, đứng trước ống kính, giọng điềm đạm mà dịu dàng đến mức đủ để kí.ch th.ích dây thần kinh của anh ta.

Lộ Đình Châu: “Anh không đùa đâu. Vậy thì, Tiểu Lạc, khi nào em có thời gian, chúng ta đi gặp bác trai, bác gái và anh trai em, bàn bạc chuyện liên quan đi.”

Ninh Dương suýt nữa phun hết cà phê ra ngoài, vội vàng tìm khăn giấy khắp nơi.

Hay lắm, thì ra là chờ ở chỗ này!

Anh ta vừa lau miệng vừa điên cuồng bắn tin nhắn thoại một đoạn dài.

Điện thoại của Ninh Lạc liên tục phát ra tiếng “ting ting ting.”

【Hay lắm, đúng là hay lắm!】
【Thầy Lộ vẫn là đỉnh nhất, chơi bài này đúng cao tay】
【Bỏ qua mọi bước, nhảy thẳng đến gặp phụ huynh luôn à? Quá ư là 999, đỉnh của đỉnh】
【Tiểu Lạc, mau nhìn điện thoại đi, anh cậu sắp bị ông em rể xuất sắc chọc tức đến phát điên rồi】

Một số cư dân mạng bắt đầu nhận ra điểm thú vị:

【Khoan đã, Ninh Dương lớn hơn hay Lộ Đình Châu lớn hơn nhỉ?】

【Hình như Lộ Đình Châu lớn hơn Ninh Dương vài tháng】

【Vậy thì theo vai vế, Lộ Đình Châu phải gọi Ninh Dương là anh à? Hahaha, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi】

【Tin tôi đi, với độ lươn lẹo của anh Lộ, chắc chắn anh ấy sẽ gọi luôn】

【Lộ Đình Châu đi quay show mà như đổi luôn nhân cách vậy】

Ninh Lạc hơi đỏ tai, vò tóc: “Đây… đây tính là gặp phụ huynh sao? Có nhanh quá không?”

Lộ Đình Châu nhìn cậu: “Tiểu Lạc cảm thấy anh không ra gì à?”

Anh khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đen như phủ một tầng ủy khuất, kéo dài giọng nói như thể sợ bị từ chối.

Ninh Lạc vội vàng xua tay, lập tức mềm lòng: “Sao có thể chứ, em không hề nghĩ vậy đâu. Đã gặp thì gặp, gặp bự luôn!”

Lộ Đình Châu hài lòng rồi.

【Đậu má Ninh Lạc, cậu mê quá rồi!】
【Cưng nó như cưng trứng, hứng nó như hứng hoa】

Hác Lâm Sâm tránh xa hai người họ, quay về phía camera làm động tác muốn ói.

Ai đang pha trà vậy? Ồ, hóa ra là người anh em khốn nạn của hắn.

Cũng may thằng này đi làm diễn viên, chứ không thì đối với xã hội hoàn toàn vô dụng.

Còn chưa kịp chửi xong trong lòng, hắn đã cảm nhận được ánh mắt u ám của Lộ Đình Châu quét qua.

Hác Lâm Sâm lập tức cảnh giác: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Lộ Đình Châu liếc hắn mấy giây, cau mày, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ: “Chúng tôi đang yêu đương, cậu đứng đây làm gì? Thích làm một phần của ‘play’ này, làm chứng nhân tình yêu à?”

Hác Lâm Sâm tức đến phun nước bọt: “Cậu chọc tôi một lần, tôi có thể tha. Nhưng nhớ kỹ, tôi là anh em của cậu, không phải người chăn ngựa!”

Lộ Đình Châu gật đầu, khách sáo hỏi: “Vậy… cậu có thể đi chỗ khác mà chăn ngựa không?”

Hác Lâm Sâm: “…”

Khách sáo thì có, nhưng không nhiều lắm!

Hắn tức tối: “Tôi chịu hết nổi hai người rồi!”

Ninh Lạc liền tiếp lời: “Vậy là anh muốn hát cho bọn tôi nghe đúng không? Nào, tôi đang chờ đây.”

“……”

Nhìn Hác Lâm Sâm gần như giẫm nát sàn nhà mà bỏ đi, Ninh Lạc quay đầu, chậc một tiếng rồi nói: “Anh bạn anh hơi khó trêu đấy, dễ bị tổn thương quá à.”

Lộ Đình Châu hờ hững: “Luyện nhiều sẽ quen, lần sau em cứ thực hành thêm đi.”

【Má ơi, hai ông này đúng là không phải người】
【Hác Lâm Sâm, món đồ chơi của cặp đôi nhỏ】
【Miệng 37°C sao lại phun ra lời lẽ lạnh lẽo thế này?】
【Lại nhớ đến cảnh đám I* bị đám E* chơi đùa trong lòng bàn tay, run rẩy không thôi】
【Kể chuyện cười nè, Ninh Lạc là I, Hác Lâm Sâm là E】

(I) Hướng nội – (E) Hướng ngoại, kí hiệu theo bài test tính cách MBTI

Một câu thôi mà kéo ra cả đống người đang ẩn nấp, spam dấu hỏi ầm trời.

【??? Ninh Lạc??? I???】
【Thật ra cũng có hơi giống, vào môi trường mới thì hơi hướng I một chút】
【Nhưng bây giờ… điên đến mức đáng sợ】

Ninh Lạc ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt hơi ửng đỏ: “Không sao, ai rồi cũng sẽ có lúc bị tổn thương, sẽ có lúc rớt nước mắt vô cớ, sẽ có lúc nghe Người yêu lướt qua cả vạn lần trong đêm khuya. Nhưng điều đó không thể cản em ngủ trưa. Ngủ không?”

Lộ Đình Châu mà chần chừ dù chỉ một giây cũng là không tôn trọng câu hỏi này: “Ngủ.”

Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, dân mạng chỉ biết giận mà không làm gì được.

【Có cái gì là hội viên V6 tôn quý của chúng tôi không được xem hả?】
【Quá xa cách rồi đó, chỉ có hội viên bị tổn thương thôi】
【Một cô gái mê couple lặng lẽ vỡ vụn】

Bên trong.

Ninh Lạc thực sự rất bình thường, rất trong sáng khi mời Lộ Đình Châu ngủ chung (bốc phét).

Nhưng tất cả sự bình thường này đều chấm dứt khi Lộ Đình Châu bắt đầu thay đồ.

Anh mặc sơ mi, dễ nhăn, nghỉ ngơi thì phải thay ra. Ninh Lạc đứng trong nhà vệ sinh tháo kính áp tròng, cậu không quen đeo thứ này, loay hoay mãi mới gỡ được.

Vừa chớp mắt một cái, khóe mắt đã ửng đỏ, trông y như bị bắt nạt đến phát khóc, ướt át long lanh.

Ninh Lạc tự thưởng thức cái vibe mỹ cường thảm của bản thân trong gương một lúc, đột nhiên dừng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Lộ Đình Châu đang cởi mấy cái cúc áo.

Lộ Đình Châu thực sự chỉ muốn thay đồ, cho đến khi nghe ai đó không ngừng lẩm bẩm.

Ninh Lạc ơi là Ninh Lạc, mày không thể sa đọa thêm nữa.
Sao mày lại biến thành một kẻ tham sắc như vậy? Ai chấm 1 thì Phật tổ tha thứ cho mày.

Có người gõ mõ online một lúc lâu, đột nhiên ngẩn ra: “Ơ? Không đúng nha, đây chẳng phải người yêu mình à? Tính ra là có thể sờ miễn phí rồi đúng không?

He he (hít hà) thế thì tìm cơ hội đẩy người ta xuống giường sờ một cái, vậy có quá đáng không nhỉ?

Lộ Đình Châu nghe giọng điệu rõ ràng hưng phấn đến không bình thường của cậu, bỗng nhiên có một cảm giác vi diệu—giống như một cô nương thuần khiết sắp bị tên công tử ăn chơi trác táng trêu đùa vậy, mà mình chính là người sắp mất đi sự trong trắng kia.

Anh dừng tay, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh. Nhìn thấy Ninh Lạc đã tháo xong kính áp tròng từ lâu, mắt sáng rực nhìn anh, bị bắt quả tang thì vội vàng sờ mũi, cười một cách e lệ mà hàm súc.

Lộ Đình Châu im lặng một lát, nói: “Lau nước miếng bên khóe miệng em đi.”

“Hả?” Ninh Lạc hoảng hốt lau ngay, thấy khóe miệng Lộ Đình Châu cong lên thì nổi đóa: “Anh lừa em?”

Nụ cười nơi khóe môi Lộ Đình Châu càng sâu hơn, ngay trước mặt Ninh Lạc, anh lần lượt cài lại từng cái cúc áo. Không những thế, còn cài kín tận cổ, che luôn cả phần xương quai xanh dưới chiếc áo sơ mi đen.

Ninh Lạc đau lòng nhức nhối: “Anh làm gì vậy?”

Ngón tay thon dài sạch sẽ của Lộ Đình Châu vuốt lại cổ áo, toát ra khí chất cấm dục nghiêm túc kín kẽ, hai chân bắt chéo, ánh mắt nhìn Ninh Lạc đầy ý cười: “Làm gì à? Em muốn xem anh c.ởi đồ à?”

Hàng mi khẽ cụp xuống, yết hầu di chuyển khi nói, giọng điệu trầm thấp đầy ý trêu chọc.

Ninh Lạc nhất quyết không thừa nhận, nhìn anh ăn mặc nghiêm chỉnh còn khiến mặt đỏ hơn lúc nãy mặc nửa vời, nhất là khi anh nói ra những câu mập mờ như vậy, chẳng khác nào đang nhảy múa trên radar XP của mình.

Mắt Ninh Lạc đảo liên tục, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn Lộ Đình Châu, miệng trơn tru bịa chuyện: “Em chỉ sợ anh ngủ làm nhăn áo thôi, một cái mấy chục nghìn tệ đấy.”

Cậu giả vờ khuyên nhủ: “Đừng làm ông chồng phá của nữa được không?”

Vậy rốt cuộc là anh có cởi không? Cho em sờ một cái được không? Online chờ gấp lắm rồi.

Lộ Đình Châu khẽ cười, vỗ lên vị trí bên cạnh: “Qua đây.”

Ninh Lạc ngoan ngoãn bước tới.

Chỉ còn mấy bước nữa thôi, nhưng lại bị Lộ Đình Châu nắm lấy cổ tay kéo một cái, mất trọng tâm mà ngã thẳng vào lòng anh.

Chóp mũi ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người Lộ Đình Châu.

Ninh Lạc cả người cứng đờ, ngồi lên đùi anh.

Lộ Đình Châu nhìn thẳng vào mắt cậu, cười khẽ, dùng ngón tay gãi nhẹ lên má cậu, tư thái thong dong: “Cứ muốn anh cởi mãi vậy, tính làm chuyện xấu gì đây?”

Thấy Ninh Lạc mím môi không nói, anh chậm rãi giục: “Nói đi.”

Ninh Lạc vốn đã đỏ mặt lắm rồi, còn bị anh liên tục dồn ép, mà cậu thì đúng kiểu miệng lưỡi sắc bén nhưng hành động lại nhát cáy, liền chột dạ mà lùi về sau.

Sau đó, Lộ Đình Châu còn ác hơn, trực tiếp ôm chặt lấy eo cậu.

Lộ Đình Châu: “Hửm?”

Ninh Lạc chịu không nổi nữa, che mặt nóng ran của mình, nhắm mắt liều mạng: “Còn làm gì nữa, tất nhiên là muốn xem múi bụng chứ sao!”

Lộ Đình Châu nhìn bộ dạng xấu hổ đến phát cáu của cậu, cười đến mức lồng ng.ực rung lên.

Ninh Lạc giận quá hóa liều, suýt nữa lao lên cắn anh một phát, bạo gan tuyên bố: “Cười cái gì mà cười! Anh là bạn trai em, chẳng lẽ đến chút quyền lợi này em cũng không có?”

“Đương nhiên là có,” Lộ Đình Châu cũng không dám chọc cậu phát điên, dịu giọng dỗ dành. Đợi cậu bình tĩnh lại, anh mới nói tiếp: “Nhưng sao lại có thể để em vừa xác nhận quan hệ chưa bao lâu đã sờ sờ nắn nắn chứ? Anh là người rất đoan chính, tuyệt đối không thể tùy tiện.”

Ninh Lạc không thể tin nổi: “Anh có muốn nghe thử xem mình đang nói cái gì không?”

Mấy ngày trước còn cởi áo trước mặt mình hỏi có muốn xem tiếp không, rồi cả vụ đi tắm bắt mình lấy q.uần l.ót giúp nữa, không phải anh đúng không? Đây là đạo đức đàn ông kiểu Schrödinger à?

Chỉ cần cậu không nhắc lại, Lộ Đình Châu sẽ xem như chưa từng nghe thấy: “Hơn nữa bên ngoài có nhiều camera như vậy, em mà sờ sờ nắn nắn, lỡ bị ghi âm lại mấy âm thanh khác…”

Anh cố ý dừng một chút, cảm nhận cơ thể Ninh Lạc cứng đờ theo từng lời mình nói, chậm rãi kết luận: “Đúng không? Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường.”

Ninh Lạc lập tức hiểu ra, thiếu điều bốc khói trên đầu: “Im ngay! Không được nói nữa!”

Cậu lấy tay bịt miệng anh, im lặng một lát, rồi nghiến răng gật đầu: “Anh nói cũng có mấy phần đúng.”

Lộ Đình Châu gạt tay cậu xuống, giọng điệu dụ dỗ: “Vậy em có muốn cân nhắc chuyện dọn đến nhà anh sau khi chương trình này kết thúc không? Không có camera thì thích thế nào cũng được, tùy em muốn gì anh cũng chiều.”

Ninh Lạc liếc anh một cái: “Thầy Lộ, cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly rồi hả? Lúc trước còn bảo là ở rể mà?”

Lộ Đình Châu tỏ vẻ không quan tâm: “Dù sao cũng là danh chính ngôn thuận thôi. Ba-năm-chủ nhậy ở nhà anh, Hai-tư-sáu-bảy sang nhà em. Em phải biết, bên ngoài anh là người rất giữ kẽ.”

Ninh Lạc nửa cười nửa không: “Sao anh không đi biên soạn lại từ điển Tân Hoa luôn đi? Ghi hết mấy cái định nghĩa của anh về ‘giữ kẽ’ vào đấy.”

Lộ Đình Châu thở dài: “Anh nhát lắm, không dám tự tiến cử. Hay là em giúp anh đi?”

“…Giúp cái đầu anh ấy!” Ninh Lạc phát điên, trực tiếp nhào lên cấu mặt anh.

Lộ Đình Châu né đi, rồi nắm lấy eo cậu kéo về phía mình, hỏi: “Vậy có dọn sang nhà anh không?”

Ninh Lạc chẳng còn tâm trí để xấu hổ nữa, vẫn điên cuồng phản kháng: “Dọn cái đầu anh ấy!”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Được, cái đầu anh cũng dọn theo luôn.”

“…Anh thắng rồi.” Ninh Lạc như quả bóng xì hơi, rơi bịch lên vai anh, mặt mày u ám.

Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, một người đường đường chính chính như mình, rốt cuộc đã lầm đường lạc lối từ khi nào?

Dù thế nào đi nữa, Ninh Lạc cũng tuyệt đối không thừa nhận đó là lỗi của mình.

Nhưng mà…

Cậu xoa xoa vành tai nóng ran, mặt vùi vào hõm cổ Lộ Đình Châu, hít lấy hương gỗ quen thuộc.

Cái cuộc đời bị anh ấy nắm trọn trong lòng bàn tay này… thật sự có thể tùy ý chơi đùa à? Muốn chơi gì cũng được?

P…play theo yêu cầu? Sao nghe có mùi gì không đứng đắn thế này?

Nhiệt độ trên mặt cậu lại bắt đầu tăng lên.

Bình Luận (0)
Comment