Ninh Lạc ngồi thẫn thờ, đầu óc hoàn toàn bay bổng tới những suy nghĩ kỳ quái không tiện nói ra. Đến khi Lộ Đình Châu còn chưa kịp mở miệng, cậu đã không chịu nổi nữa, mí mắt đỏ bừng lên như sắp cháy, suýt thì tự đốt cháy mạch não của mình.
Khi cảm thấy xấu hổ, cậu liền có thói quen túm lấy gì đó. Thế là Ninh Lạc túm lấy cổ áo của Lộ Đình Châu, ra sức vò nát.
Lộ Đình Châu cúi đầu liếc nhìn, nhắc nhở:
“Đắt lắm đấy, mấy chục ngàn.”
Ninh Lạc trừng mắt, hung dữ bảo anh im miệng:
“Đừng nói nữa, em đền cho anh.”
Được thôi, không biết rốt cuộc ai mới là người tiêu hoang đây. Nói thì nói vậy, nhưng đúng là đã chi không ít tiền thật.
Lộ Đình Châu nhướng mày, hơi nghiêng người đổi tư thế, rồi tiện tay ôm lấy Ninh Lạc đang sắp trượt xuống.
Anh mà không động thì thôi, vừa động đã khiến Ninh Lạc ý thức được tư thế hiện tại của cả hai thân mật đến mức nào. Ninh Lạc đẩy anh ra, nhỏ giọng lắp bắp:
“Thả em… thả em xuống, đừng ôm nữa… em muốn nghỉ trưa.”
Lộ Đình Châu cảm thấy người này đúng là sắp tới giới hạn rồi. Nếu trêu tiếp, có khi em ấy lao lên cắn anh một phát thật mất.
Anh buông tay ra, để mặc Ninh Lạc chật vật bò về phía giường của mình. Ninh Lạc chui vào chăn, quấn kín người như xác ướp rồi nhắc nhở:
“Kiểu tóc của em—”
“Không cần nữa.”
Ninh Lạc trùm kín đầu trong chăn một lúc, cuối cùng vẫn sợ bị thầy trang điểm mắng nên lại chui ra.
Cậu phát hiện Lộ Đình Châu chẳng hề ngủ, mà lại đang nghịch điện thoại. Cậu hỏi:
“Anh không ngủ à?”
Lộ Đình Châu ậm ừ, thuận miệng đáp:
“Không ngủ nữa. Sợ c.ởi đồ bị người khác nhìn thấy.”
Ninh Lạc ngứa răng:
“Ai thèm nhìn chứ? Nực cười! Em thật sự không muốn nhìn, anh đúng là sốt ruột thật đấy.”
Lộ Đình Châu khẽ cười, khóe môi nhếch lên:
“Nhìn hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là anh sống khá đoan chính.”
Ninh Lạc cạn lời, cảm thấy dấu chấm lửng trong lòng mình đủ quấn quanh trái đất một vòng. Lúc này cậu cảm thấy bản thân chẳng khác gì hạt bí ngô trôi nổi trong bát súp bí, hay một chú cá hề cô đơn trôi dạt trong đại dương, hoặc là một con mèo béo đang phải nghe cô dì hàng xóm lải nhải về chuyện giữ gìn phẩm hạnh.
“… Em muốn diss anh.”
Lộ Đình Châu như nghe thấy điều gì khó chấp nhận, nhíu mày, tắt điện thoại, nhưng vẫn không quên đáp:
“Nhất định phải dùng bài hát để bày tỏ tình yêu của em với anh à?”
“…”
Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào yết hầu khẽ nhấp nhô của anh khi nói chuyện, cùng với chiếc áo sơ mi đen vừa vặn tôn lên đường nét rắn rỏi. Cậu chợt cảm thấy có chút mờ ám trong đầu, tuyệt đối không thừa nhận bản thân đang bị câu dẫn.
“Ai hiểu được chứ, sao có người trước khi xác nhận quan hệ thì vừa trêu vừa dụ, đến lúc xác nhận rồi thì lại mặc kín cổng cao tường giả vờ cấm dục?“
“Đúng là đáng ghét! Kiên quyết lên án! Hình ảnh và thực tế khác nhau một trời một vực!“
Lộ Đình Châu giả điếc, ném điện thoại sang một bên.
Ninh Lạc bị thu hút, tò mò nhìn qua:
“Anh vừa xem gì thế?”
Lộ Đình Châu tựa vào đầu giường, thở dài:
“Quỹ đầu tư.”
Ninh Lạc:
“Sao rồi?”
Lộ Đình Châu cân nhắc từ ngữ:
“Xanh như thảo nguyên nơi Hác Lâm Sâm thả ngựa.”
Ninh Lạc im lặng một lúc, cố gắng an ủi:
“Không sao đâu, thương trường vốn là chiến trường, có thua có thắng là chuyện thường.”
Lộ Đình Châu nghiêng đầu nhìn cậu, tóc mái rũ xuống, đôi môi nhạt màu khẽ mở:
“Tiểu Lạc, anh hết tiền rồi.”
Ninh Lạc không tin, cười khẩy một tiếng, phối hợp diễn cùng anh:
“Ồ, thế anh định làm gì?”
“Anh nghĩ…” Lộ Đình Châu đưa tay vuốt cằm, đôi mắt thâm tình luôn mang theo ý cười nhẹ:
“Việc ở rể, không thể chậm trễ được nữa.”
“… Biết ngay mà!“
Ninh Lạc lật người, lười để ý đến anh.
Sau đó cậu nghe thấy Lộ Đình Châu cười khẽ, hơi thở nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Giọng nói của anh như gió thoảng trên mây, chậm rãi vang lên bên tai Ninh Lạc, thấp dần, mang theo vẻ lạnh nhạt:
“Anh nói thật đấy… Nếu có thể, anh thực sự không muốn mang họ Lộ. Nghe mà ghê tởm.”
Bốn chữ cuối nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng. Nếu Ninh Lạc không chú ý lắng nghe, có lẽ cậu đã bỏ qua rồi.
Phần lớn thời gian, Ninh Lạc là người vô tư, cậu cho rằng như vậy chẳng có gì xấu. Thậm chí khi đau khổ ập đến, sự vô cảm của cậu sẽ giúp cậu không bị tổn thương, đến khi mọi chuyện qua đi mới giật mình nhận ra: “Trời ạ, hóa ra lúc đó là như vậy.”
Nhưng lúc này, chỉ vì một câu nói rất bình thản, thậm chí không giống như đang than thở của Lộ Đình Châu, tim Ninh Lạc bỗng thắt lại, khó chịu đến mức không thở nổi.
Ninh Lạc xoay người ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, cảm thấy bản thân có nghĩa vụ thực hiện vai trò bạn trai.
Cậu liếc nhìn hai chiếc tủ đầu giường chắn giữa hai người, cảm thấy quá phiền phức nên bỏ qua, kéo theo chăn mùa hè chui lên giường của Lộ Đình Châu. Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, Ninh Lạc cuộn mình thành kén tằm, dụi vào người Lộ Đình Châu, ra hiệu cho anh nhấc tay lên.
Lộ Đình Châu nhấc tay, nhìn cậu mà dở khóc dở cười:
“Làm gì đấy? Chiếm lợi của anh à?”
Ninh Lạc thản nhiên:
“Ừ, thì chiếm, làm sao?”
“Đừng nói ngủ chung giường, sau này anh còn phải cởi cho em xem ấy!“
Nếu không phải vì chỉ dám chém gió trong lòng, có khi Lộ Đình Châu đã tin thật lời cậu nói rồi.
Ninh Lạc cố nén xấu hổ, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi chui rúc bên cạnh Lộ Đình Châu: “Đừng nghĩ ngợi nữa, anh nên học theo quan niệm sống của em đi.”
Lộ Đình Châu hỏi: “Quan niệm gì?”
Ninh Lạc ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Sống cho hiện tại là nhất, chết cho hiện tại cũng được. Cứ coi mỗi ngày như là ngày cuối cùng trong đời mà sống, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng để bụng làm gì.”
Lộ Đình Châu im lặng một lát, rồi hỏi: “Em là người Đông Bắc à? Nghe giọng lạ ghê.”
Cơn buồn ngủ kéo đến dần, giọng Ninh Lạc nhỏ dần: “Kệ đi… nhớ học thuộc lòng lời em nói là được.”
“Được.” Lộ Đình Châu véo véo mũi cậu, cười khẽ: “Được dạy bảo rồi, thầy Ninh.”
Ninh Lạc giãy giụa một chút, nhưng không thoát ra được, cũng lười chẳng muốn vùng vẫy nữa, giọng nghèn nghẹn: “… Ngủ đi, đừng ồn.”
Lộ Đình Châu nhìn cậu nhanh chóng thở đều, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao hơn một chút, rồi lặng lẽ cúi mắt ngắm cậu.
Ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, đầu ngón tay lơ lửng cách một khoảng ngắn, nhẹ nhàng vẽ theo khuôn mặt đang say ngủ của Ninh Lạc, khóe môi Lộ Đình Châu khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua.
“… Tin anh dữ ha, vậy mà dám nằm ngủ bên cạnh thế này?”
Sợ làm phiền giấc ngủ của ai đó, giọng anh thấp đến mức gần như không nghe được.
Một lúc sau, Lộ Đình Châu mới thu tay lại, tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi biển cả vẫn vĩnh viễn dâng trào rồi rút xuống.
————-————-
Ninh Lạc cứ nghĩ nằm cạnh Lộ Đình Châu ngủ, kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung, rồi tự xây dựng tâm lý hàng trăm lần, sau đó chắc chắn sẽ trằn trọc mất ngủ, đầu óc như tàu hỏa chạy không phanh.
Thực tế thì cậu ngủ còn nhanh hơn ai hết, đầu vừa chạm gối đã không chống nổi đồng hồ sinh học, chìm vào giấc mộng mơ màng.
Đến khi mở mắt, thân thể hắn cứng đờ.
Cậu biết mình ngủ không yên, nhưng cũng đâu đến mức ngủ mà leo hẳn lên người ta thế này?
Ninh Lạc bây giờ đang gối đầu lên bụng Lộ Đình Châu, tay ôm chặt eo anh, chân thì đè nghiến lên chân anh, gần như ép Lộ Đình Châu ra tận mép giường.
Ninh Lạc chột dạ, từ từ nhấc đầu ra, ngước mắt lên thì thấy Lộ Đình Châu đang tựa vào đầu giường, mắt nhắm nghiền.
Anh nhắm mắt, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng sắc sảo, mái tóc đen hơi rối. Mất đi ánh mắt hay cười thường ngày, ngũ quan của anh lúc này hiện rõ sự lạnh lùng, sắc sảo đến mức mang theo cảm giác công kích mãnh liệt.
Huống chi lúc này Lộ Đình Châu hơi cau mày, trông có vẻ không thoải mái cho lắm.
Ninh Lạc càng thêm chột dạ. Ngủ trên giường người ta mà còn ép người ta đến mức chỉ còn một góc nhỏ để nằm, đúng là không ai bì kịp.
Cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, cái áo sơ mi của Lộ Đình Châu bây giờ đã không thể nhìn nổi nữa rồi — vạt áo nhăn nhúm thành một đống, nếp gấp chồng chất loạn xạ.
Cậu vừa nhấc đầu lên, Lộ Đình Châu liền có dấu hiệu tỉnh lại.
Chỉ chốc lát, anh mở mắt, ánh mắt giao nhau với cậu.
“Dậy rồi à?” Giọng Lộ Đình Châu mang theo chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ, vẻ mơ màng trong mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự tỉnh táo thường ngày.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Được rồi, vừa tròn nửa tiếng. Ngủ thêm chút nữa là anh phải gọi em dậy rồi.”
Ninh Lạc đáp khẽ một tiếng, gãi gãi dưới mắt, thăm dò hỏi: “Anh ngủ không ngon hả?”
“Cũng ổn,” Lộ Đình Châu đưa tay bóp sau cổ, xoay nhẹ, khẽ rên: “Cổ hơi đau.”
————-————-
Đến khi Hác Lâm Sâm ngủ trưa xong xuống lầu, vừa đến khúc cua đã thấy Lộ Đình Châu đang hưởng thụ dịch vụ massage miễn phí từ bạn trai.
Ninh Lạc quỳ ngồi phía sau anh, vừa xem video hướng dẫn massage trên điện thoại, vừa học theo, thi thoảng còn hỏi: “Thế này được không?”, “Lực thế này ổn chứ?”, mấy câu kiểu vậy.
Lộ Đình Châu cầm ly nước trong tay, lười nhác tựa vào ghế sô pha, nghe thấy tiếng động khi Hác Lâm Sâm bước xuống cầu thang cũng chỉ hờ hững liếc mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Được rồi, nghỉ chút đi, anh không sao.”
Ninh Lạc kiên quyết từ chối: “Không được, không thể để bị trẹo cổ.”
Mấy người xung quanh đều làm vẻ mặt như bị sâu răng, nhìn mà thấy khó chịu, có vẻ như đó không phải cảnh dễ kết thúc trong ngày một ngày hai.
Hác Lâm Sâm tỏ vẻ khó tin, nhìn Lộ Đình Châu như thể không thể chịu nổi việc anh sống sung sướng như vậy:
“Tiểu Lạc, cậu nắm được thóp gì của thằng này à?”
Lộ Đình Châu hờ hững đáp: “Không có.”
Nói xong, anh quay người đưa cốc nước cho Ninh Lạc, ngả người tựa vào sofa, tiện tay chỉ vào đống chuối trên bàn: “Ăn không? Tào Cẩm Lưu đem về đấy.”
Tào Cẩm Lưu nghe thấy tên mình, vội nuốt miếng chuối đầy trong miệng, nói: “Phía sau đảo có mấy cây chuối, chuối trên đó sắp chín nẫu hết rồi, tôi với Tưởng Bội Ngôn mới đi hái về.”
Hòn đảo này thực ra rất lớn, nhưng khu vực hoạt động của mấy người họ hiện tại chỉ giới hạn trong phạm vi biệt thự.
Ninh Lạc uống mấy ngụm nước, nói: “Vậy tối nay chỉ có chuối mà ăn thôi.”
Cậu không quay đầu thì thôi, vừa quay đầu, Hác Lâm Sâm đã nhìn thấy dấu vết đỏ hồng bên nửa mặt còn lại của cậu, liền chỉ vào: “Ngủ kiểu gì mà để lại vết thế này?”
“Vẫn còn à?” Ninh Lạc xoa xoa mặt, vẻ mặt khó hiểu: “Sao mãi chưa hết nhỉ?”
Lộ Đình Châu bật cười: “Ai bảo em ngủ mà quẫy dữ vậy.”
Lúc này Hác Lâm Sâm mới nhận ra Lộ Đình Châu đã thay áo khác. Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo anh tốt nhất đừng nên hỏi.
Đời người có đôi lúc phải biết nắm lấy cơ hội, nhưng có vài chuyện thì thôi đừng nắm làm gì cho mệt.
Tưởng Bội Ngôn nhìn chằm chằm vào đống chuối, vẻ mặt tuyệt vọng: “Cuối cùng chúng ta cũng sa cơ lỡ vận đến mức phải sống nhờ vào chuối rồi đúng không?”
Chu Kiều thở dài: “Chứ không thì sao? Đống đồ này không đủ đổi lấy nguyên liệu khác, thôi thì ăn luôn cho nhanh.”
Tưởng Bội Ngôn càng đau khổ hơn: “Nhưng tôi không thích ăn chuối… Vì sao nước biển lại mặn, nước mắt của tôi cũng mặn…”
“Tôi thấy là cậu rảnh quá đấy.“
Ninh Lạc nghịch nghịch khối rubik không biết nhặt được từ đâu, xoay xoay mấy lần mà không xong, bèn quăng thẳng vào lòng Lộ Đình Châu, chống tay lên lưng ghế sofa, nhìn ra sau: “Không ăn chuối à? Vậy đi đập vỏ dừa ra, cho vào lò nướng mà ăn đi.”
Tưởng Bội Ngôn ngờ vực: “Vỏ dừa mà cũng ăn được á?”
Ninh Lạc làm bộ nghiêm túc, bày kế: “Được chứ, tree-tree* đó, ăn xong răng của ông sẽ chắc khỏe hơn bao giờ hết. Sau đó ông xin bảo lãnh để điều trị y tế, tôi sẽ làm người giám hộ của ông đi cùng.”
tree-tree: mô tả các loại thực phẩm giòn, do nó đồng âm với “脆脆的” (Cuì cuì de)
Tưởng Bội Ngôn ném thẳng một quả chuối qua, cười lạnh: “Tôi sống tích đức bao năm, sao lại gặp phải loại văn học trừu tượng như ông nhỉ?”
Ninh Lạc bắt chuối một cách thuần thục, cười híp mắt: “Nếu ông chịu dành thời gian để hiểu tôi, ông sẽ nhận ra mình đã lãng phí mất chút thời gian rồi.”
Cậu bóc chuối, cắn một miếng — chát đến tê đầu lưỡi, lập tức nhăn mặt, đưa tới trước mặt Lộ Đình Châu, cười ngọt ngào: “Nào, Lộ Bảo, ăn chuối đi ~”
“Chồng ơi, uống thuốc nào~“
Cả đám người xung quanh bị câu “nũng nịu” này làm cho nổi hết da gà, sống lưng lạnh toát.
Lộ Đình Châu mặt không cảm xúc, cắn một miếng.
Ninh Lạc thấy anh mặt mày chẳng hề biến sắc, khó hiểu: “Anh không thấy khó ăn à?”
Lộ Đình Châu còn khó hiểu hơn cậu: “Không mà, em thử lại xem, ngọt đấy.”
Ninh Lạc không tin, dứt khoát cắn một miếng to — cảm giác đầu lưỡi như bị tê liệt, cậu vội vàng nhổ ra: “Phì phì phì!”
Quay đầu lại, phát hiện Lộ Đình Châu cũng đang nhè ra.
Ninh Lạc: “……”
Đây là ý gì? Mình mời anh ấy ăn chuối thiu rồi mình cũng tự hố mình luôn à?
Bên ngoài vang lên tiếng còi tàu, mọi người liền biết đó là nhân viên hậu cần tới tiếp tế cho đoàn làm chương trình.
Tào Cẩm Lưu đã bắt đầu bóc quả chuối thứ ba: “Mấy người có biết không? Tay quay phim của tôi trưa nay ăn vịt quay với hamburger, còn có kem miễn phí nữa đấy.”
Cậu ta vừa nói xong, đám người đang cầm chuối lập tức cảm thấy trong tay mình đang cầm… cái thứ quỷ quái gì vậy?
Lộ Đình Châu cầm khối rubik đã được xếp hoàn chỉnh, xoay xoay trong tay, vẻ mặt đăm chiêu. Anh hạ giọng, áp sát micro cho chắc không ai nghe được, khẽ nói: “Vậy tại sao chúng ta không lên tàu tìm chút đồ ăn?”
Hả? Còn có thể thế này à?
Mọi người ngây ra trong chốc lát, rồi đồng loạt ánh mắt sáng rực.
Ý tưởng hay đấy!
Hác Lâm Sâm cũng tắt micro, hưng phấn: “Cướp tàu hả? Đỉnh của chóp luôn anh bạn!”
Chỉ có Chu Kiều là còn chút liêm sỉ, ngập ngừng nói: “Trực tiếp đi trộm, không tốt lắm đâu…”
Ninh Lạc nghe vậy lập tức không vui: “Trộm cái gì mà trộm? Đây là chuyện nội bộ, tay trái đưa cho tay phải thôi, sao có thể gọi là trộm được? Phải gọi là tái phân phối tài nguyên hợp lý chứ!”
Tào Cẩm Lưu đã bắt đầu khởi động giãn cơ: “Vậy thì mình nên ‘phân phối’ bao nhiêu tài nguyên về đây?”
Ninh Lạc xoa tay, hưng phấn: “Việc thúc đẩy tuần hoàn tài nguyên như thế này, tất nhiên là phải lấy toàn bộ rồi!”
“Kẹo kéo thì có gì ghê gớm, sau này tôi muốn làm “gà kéo tiền” — không những không nhả ra cọng lông nào, mà còn phải lăn lộn trên người kẻ nhiều tiền đến mức rớt cả đống lông mới thôi!“
Cùng lúc đó, Tiền Đa Đa — người vừa mới đổi ca — đang nằm phè phỡn trên ghế dài, hưởng thụ ánh nắng trên boong tàu, tay cầm ly đồ uống mát lạnh, hớp một ngụm thoải mái.
Cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc biết bao.
Hả? Nghe nói mấy vị khách quý kia mấy ngày tới chỉ có chuối để ăn thôi à?
Chậc chậc chậc, thật là thê thảm, đúng là chuyện thương tâm khiến người ta đau lòng.
Tiền Đa Đa vừa tưởng tượng cảnh bọn họ sắp sửa phải cầu xin mình, vừa không nhịn được mà cười hô hố, phơi răng ra cho cả thế giới xem.
Đợi đấy, xem tôi làm thế nào mà trả đũa mấy người!