Lạc Vân Dã đã quen với chuyện mình bị thương chảy máu, cảm thấy mình không bị thương là một chuyện rất khó. Cảm nhận đau đớn của hắn rất yếu, bị trọng thương gì đó cũng không cảm thấy đau.
Cho nên hắn vội vàng nói: "Tiểu Ngư thật ra chuyện bị thương chảy máu chỉ là bị dơ một chút thôi, ta không cảm thấy đau, hơn nữa thể chất của ta đặc biệt, qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục."
Ngu Tri Dao kéo cổ tay mang sợi dây nhân duyên màu đỏ của hắn, ngón tay dùng sức quấn chặt: "Nhưng ta không muốn thấy ngươi bị thương. Tiểu Vân, vận may của ta rất tốt, ngươi phải theo sát ta."
"Ừ." Lạc Vân Dã theo bản năng hơi kéo dây nhân duyên mang trên cổ tay, nói: "Ta chỉ đi cùng với Tiểu Ngư."
Dược hiệu của Tu Phục đan bát phẩm, tuy kiếm hơn Nghịch Chuyển đan cửu phẩm có thể nghịch chuyển chữa khỏi nhiều vết thương cũ, nhưng đối với vết thương mới mà nói, vẫn là Tu Phục đan có hiệu quả nhanh chóng chữa khỏi nhất.
Ngu Tri Dao biết Lạc Vân Dã nhất định không chỉ bị thương có hai tay, chỉ với chuyện món linh bảo nhuyễn giáp bị đánh vỡ vụn, cũng biết những nơi khác của thân thể bị thương không nhẹ.
Chẳng qua hắn có thể dùng bộ dạng không suy yếu đi ra, nghĩ đến thương thế cũng không huy hiểm đến tính mạng, lúc này có Tu Phục đan cũng có thể chữa được bảy tám phần.
Còn về một hai vết thương chưa chữa khỏi...
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bình sứ nhỏ hình bầu dục có khắc một con cá, đưa cho Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, nếu cảm thấy trên người còn chỗ nào khó chịu, thoa cái này lên, rất nhanh sẽ tốt lên."
"Ừ." Lạc Vân Dã nhận lấy, ngón tay đang mọc thịt non hơi ngứa, siết chặt bình nhỏ trong lòng bàn tay.
Ngu Tri Dao đưa khăn tay có gói bánh hạt dẻ cho hắn, lại lấy một cái ghế bành dời ra xa, xa xa đưa lưng về phía hắn hái hoa thức ăn mọc ra vô số từ dưới đất.
Lạc Vân Dã nhìn bóng lưng của Ngu Tri Dao, hơi cúi người, cuốn ống quần màu đen lên, lộ ra đùi phải bị cào chảy máu lúc cố gắng trèo lên người dơi yêu.
Một ít máu thịt của đùi phải bị khóet ra, lưu lại mấy vết thương rất dài, vừa dữ tợn lại đáng sợ, hôm nay mặc dù đã kết vảy, nhưng cũng có chút tê dại nhột nhột.
Hắn lấy miệng bình làm bằng vải đỏ xuống, lấy ra một ít thuốc mang theo mùi hương thoang thoảng thoa lên, vết thương trở nên lạnh buốt, quả thật thoải mái hơn nhiều.
Mùi hương của dược liệu thoang thoảng bay ra, làm cho động tác hái hoa bánh hạt dẻ của Ngu Tri Dao hơi ngừng.
Ngay sau đó, nàng làm như không có chuyện gì, tiếp tục hái những hoa thức ăn khác.
Nơi đây là cửa ra của đại trận, cũng là cửa ra của cửa sinh và đường cực hung hiểm, cho nên vẫn có thể theo tâm ý của Ngu Tri Dao xảy ra một chút thay đổi nhỏ.
Từng chùm hoa thức ăn theo ý niệm của nàng bắt đầu mọc lên.
Lúc Ngu Tri Dao hái các loại hoa thức căn, ở phía trước nàng xuất hiện một cây hoa mặt to như cái mâm, còn to hơn cả hoa hướng dương, bên trong là canh xương hầm, bên trong còn có măng, tùng nhung, và các loại nấm khác.
Nàng đi lên trước, lấy ra một cái muỗng nếm thử một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Chẳng qua Ngu Tri Dao không vội gọi Lạc Vân Dã, nàng suy nghĩ một chút, thuận thế ngồi xuống, nâng mắt nhìn canh xương hầm, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề hai viên Tu Phục đan bát phẩm kia.
Ở lối ra Huyễn sơn này không chỉ trống một trái cây vô cùng quý giá, còn giấu hai viên Tu Phục đan bát phẩm trị thương ở dưới gốc cây, thấy thế nào cũng là do người ta chuẩn bị ở chỗ này.
Trong Vân giới, có thể một lần lấy ra hai viên Tu Phục đan bát phẩm cũng không có nhiều người, không cần dùng não cũng biết là đại lão lợi hại.
Trước kia nàng ở Vân Kiếm phái, Luyện đan sư lợi hại nhất cũng chỉ là một tông sư luyện đan thất phẩm, địa vị ở tông môn vô cùng siêu nhiên, chưởng môn Sở Lan cũng vô cùng khách khí.
Còn về Luyện đan sư bát phẩm? Một tông môn trung đẳng như Vân Kiếm phái không thể nào mời được. Luyện đan sư lợi hại như vậy có số lượng rất ít ở Vân giới, cơ bản đều có xuất thân hoặc là lao vào tông môn đứng đầu như Vân Cảnh thánh địa hoặc Thần Loa cung.
Mà Đan tôn Cửu phẩm, toàn bộ Vân giới, cũng chỉ có một vị Tôn giả của Vân Cảnh thánh địa, đột phá đến cảnh giới này.
Lúc này người sau lưng không chỉ có thể lấy ra hai viên đan dược trị thương bát phẩm, còn hình như đã sớm dự liệu sẽ có người bị thương, cần dùng đến Tu Phục đan bát phẩm để trị thương.
Nơi này tổng cộng giấu hai viên bát phẩm, chẳng lẽ là cho hai người? Nếu Tiểu Vân là một người trong đó, vậy người còn lại là ai?
Người sau lưng phí sức chuẩn bị như vậy, lại bỏ ra nhiều như thế, rốt cuộc là muốn mưu đồ gì?
Sau khi Ngu Tri Dao suy nghĩ sâu xa một phen cũng không có kết quả, quyết định tạm thời để đó, nhìn thử xem đi ra từ Huyễn sơn còn có người bị thương nặng giống như Tiểu Vân hay không, lại nhìn thử hai người này có chỗ nào tương đồng hay không.
Ngu Tri Dao đưa lưng về phía Lạc Vân Dã, đợi mùi thơm của thuốc thoa kia hoàn toản tản đi trong không khí, mới đứng dậy, vỗ quần áo dính bụi bặm.
Nàng cười hỏi: "Tiểu Vân, muốn uống canh không?"
Lạc Vân Dã gật đầu: "Được."
Sau đó Ngu Tri Dao lấy ra hai cái ghế nhỏ và chén muỗng sạch sẻ, chờ Lạc Vân Dã đến ngồi.
Hai người ở chỗ lối ra của đại trận Huyễn sơn bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Bên ngoài huyền kính, chưởng quỹ Bạch Hạc đang dùng ngón tay lướt mặt kính xem thử các tu sĩ bên trong đại trận Huyễn sơn, phát hiện không có người thứ hai tiến vào con đường cực hung hiểm!
Tất nhiên, cửa sinh cũng không có người thứ hai đi vào.
Dự cảm xấu trong lòng chưởng quỹ Bạch Hạc ngày càng mãnh liệt, y run tay chậm chạp kéo màn hình trở lại cửa ra đại trận Huyễn sơn, muốn nhìn thử xem mầm non Thiên mệnh và nhóc con tham ăn đã rời đi chưa.
Nếu như đã rời đi rồi... Vậy nhóc con tham ăn kia chính là...