Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118.

Chương 118. - Chương 118. -

Chưởng quỹ Bạch Hạc càng nghĩ tay càng run rẩy, trái tim đập nhanh như trống, lúc y chậm rãi kéo mặt kính đến cảnh tượng của cửa ra vào đại trận, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng một nam một nữ đang ngồi, tim không khỏi nhảy lên một cái.

Chẳng lẽ... nhóc con tham ăn này không có cách nào đi ra trận?

Đợi hình ảnh dần dần kéo gần lại hơn, rốt cuộc chưởng quỹ Bạch Hạc cũng thấy được rõ ràng---

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngồi quanh trước một một đóa hoa có cái mặt to như cái mâm, bên trong là một nồi sắt, tay cầm chén thìa, đang vui vẻ uống canh thịt.

Xung quanh hai người vẫn không ngừng sinh ra hoa thứ ăn khác nhau, lúc nào cũng có thể đến ăn.

Chưởng quỹ Bạch Hạc: ?

Y xem không hiểu...

Cõi đời này tại sao là có chuyện tà môn như vậy?

Bên trong đại trận Huyễn sơn nguy hiểm, hai nhóc này còn có thể ăn uống? Nhất là mầm non Thiên mệnh, hình như đã hoàn toàn quên nguy hiểm mới vừa trải qua, còn có thể cười tươi như đóa hoa với nhóc tham ăn kia.

Vào giờ phút này chưởng quỹ ý thức được Lạc Vân Dã sắp đi lên con đường hưởng lạc không có lỗi về, y chậm chạp nâng tay che ngực, đau lòng ôm đầu.

Thậm chí y còn đã nghĩ, nên làm sao để cho mầm non Thiên mệnh và nhóc con tham ăn kia tạm thời tách ra, khích lệ hắn hăng hái tu luyện.

Đúng vào lúc này, có tu sĩ từ đường hung hiểm trong đại trận đi ra, dưới ánh mắt mong đợi của chưởng quỹ, còn chưa kịp đi về phía trước hai bước, cũng đã kiệt lực té xỉu.

Từ tu sĩ này bắt đầi, lục tục có tu sĩ đi ra từ đường hung hiểm, sau đó rất nhanh đã kiệt sức ngã xuống.

Trái tim của chưởng quỹ Bạch Hạc lại bắt đầu lạnh.

Tiếng ngã ùm liên tiếp từ xa truyền đến, Ngu Tri Dao quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục binh tĩnh uống canh.

Nàng đang đợi người bị thương nặng giống như Tiểu Vân, có thể người đó sẽ đến chỗ này.

Ai ngờ đợi một lát, lại đợi đến khi hai bên ngủ một giấc tỉnh lại, Ngu Tri Dao cũng không đợi được người hữu duyên kia.

Lúc nãy trước khi đi ngủ, nàng từng đi kiểm tra những người té xỉu đất, đều là kiệt sức hôn mê, thân thể không có vấn đề gì, càng không cần phải lo lắng tính mệnh.

Chỉ cần ngủ nhiều thêm mấy ngày là có thể tỉnh.

Ngu Tri Dao cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đại lão sau lưng nhất định là một Yêu tộc yêu thích hòa bình, cũng không muốn để cho bất kỳ người nào chết.

Bọn họ lại ở chỗ này thêm lát, đợi đến khi thương thế trên người của rốt cuộc tốt lên.

Ngu Tri Dao phát hiện con đường kia không có tu sĩ đi ra nữa, trực giác biết sẽ không có người đi ra, suy đoán viên đan dược bát phẩm còn lại có thể là cho Tiểu Vân bảo vệ tính mạng ngày sau, lập tức quả quyết lựa chọn dẫn Lạc Vân Dã rời đi.

Lúc hai chân đạp xuống ma sát với tuyết trắng, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã chỉ cảm thấy trước mặt thay đổi vặn vẹo, dây nhân duyên nổi cổ tay hai người có màu trong suốt lại biến thành màu đỏ.

Ngu Tri Dao cúi đầu liếc nhìn dây nhân duyên trên cổ tay, vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng đã nhìn thấy Huyễn sơn bóng loáng như gương.

Con đường rộng rãi mới vừa rồi, ánh nắng chiều sáng lạng, hoa thức ăn mọc xung quanh, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn.

Chưởng quỹ Bạch Hạc ba ngày ba đêm canh giữ trước huyền kính, cắp mắt đã đờ đằn, dưới mắt đã xanh đen một mảnh.

Mắt thấy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã sánh vai bước ra khỏi đại trận, một chút hi vọng của y cuối cùng cũng rơi xuống hầm băng.

Chưởng quỹ Bạch Hạc nghĩ đến mấy hành động không giống như người bình thường của Ngu Tri Dao, khóe mắt không khỏi thấm ra nước mắt.

Thiên mệnh lại có trên người nhóc con tham ăn này. Quả thật là quá không bình thường.

Chưởng quỹ Bạch Hạc bắt đầu tự an ủi mình, mặc dù nhìn qua hơi không giống bình thường, nhưng nói từ phương diện nào đó, quả thật nhóc con tham ăn kia rất thông mình, ngày sau có lẽ vì mấy hành động không bình thường đánh bậy đánh bạ có thể giải trừ được chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc?

Nghĩ như vậy, quả nhiên chưởng quỹ Bạch Hạc được an ủi, thoải mái rồi.

Y chậm chạp khép huyền kính lại, từ đầu ngón tay nặn ra một con linh điểu, chờ nó vỗ cánh phàch phạch từ trong không trung bay ra ngoài cửa sổ, lập tức chậm rãi ngáp một tiếng, thân thể chậm rãi nằm trên ghế xích đu ở phía sau, tiến vào mộng đẹp.

Nhanh chóng thấy có hai người từ trong Huyễn sơn đi ra, Ngân Tước đang canh giữ ở cổng hình vòm lấy tốc độ nhanh chóng đóng kính đại trận Huyễn sơn nguy hiểm.

Ngu Tri Dao không biết vị đại lão sau lưng có phải ở trong bóng tối thăm dò hay không, cũng không rõ là địch hay bạn, nghĩ đến ngay cả cây trân quý của người ta nàng cũng đào lên, ngay cả đất trồng cũng không chừa lại...

Nàng quả quyết rút đại đao ra, kéo Lạc Vân Dã, bắt đầu ngự đao phi hành.

Dưới núi, hai hàng lều sặc sỡ, Yêu tu đang náo nhiệt rao hàng, mắt thấy trên trời có một cây đao bay qua, phía trên còn có hai người đang đứng, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi ngờ khiếp sợ.

"Bây giờ đao tu đã phát triển đến bực này rồi? Đều có thể ngự kiếm phi hành như Kiếm tu?"

"Lợi hại lợi hại! Ngày mai ta cũng thử với cây đao của mình một chút."

“Đao tu có thể bay, vậy ta còn học kiếm làm gì! Làm ra một cái đại đao dài, ngày sau nhưng Ma tộc đáng giận kia còn chưa đến gần mình, ta có thể chém bay đầu của bọn hắn. Đấu không thắng lập tức đạp đại đao bay lên!"

"Giỏi lắm, ngươi nói vô cùng có lý! Đợi một lát nữa chút ta dọn hàng, đi thử ngự đao phi hành!"

"Được, được."

...

Vì vậy, Ngu Tri Dao vì che dấu thân phận chỉ với hành động tình cờ, đã nhấc lên một trận náo nhiệt ngự đao phi hành bên trong Yêu tộc.

Bầu trời nhanh chóng có một đạo ánh sáng vạch qua.

Ngu Tri Dao là lần đầu tiên mang người bay, còn là dùng một thanh đại đao. Tốc độ xuyên qua tầng mây của đại đao có chút nhanh, nàng nghĩ đến Phù tu mảnh mai như Tiểu Vân chắc là lần đầu bay đi, không nhịn được đón gió hỏi: "Tiểu Vân, ngươi sợ không?"

Lạc Vân Dã cúi đầu nhìn dây nhân duyên còn chưa cởi ra, vốn muốn nói là không sợ, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành---

"Cũng được, có một chút."

"Vậy ngươi nắm chặt vào." Ngu Tri Dao nhìn về phía trước, phân tâm dùng ngón tay kéo dây nhân duyên, vòng mấy vòng dây, kéo gần khoảng cách.

Lạc Vân Dã cũng kéo dây nhân duyên, cúi đầu nhìn sang, chỉ thiếu chút nữa chạm vào ngón tay của Tiểu Ngư.

Ngón tay hắn hơi nhúc nhích, lông mi dài rậm không khỏi run lên.*

Bình Luận (0)
Comment