Sau khi Ngu Tri Dao cẩn thận suy nghĩ, lấy phấn ngứa trong nhẫn trữ vật ra, quay đầu lại bàn bạc với mọi người.
Hiển nhiên đám Ma tộc đều muốn công phá phòng tuyến, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội thở dốc. Chiến trường còn chưa kịp dùng hỏa phù dọn dẹp, hình như bên trong rãnh đen ngõm kia lại có một trận Hồng Vị ma xông lên."
Tốc độ của Hồng vị ma rất nhanh, lúc cách bọn họ chừng ba mét, bọn nó cuộn trọn thân thể, lấy tốc độ không có cách nào ngăn cản nổi tấn công người.
Trong giây phút khi bọn nó xông ra khỏi rãnh, Ngu Tri Dao lùi về phía sau, Lạc Vân Dã giương cung lắp tên, bắt liên tục ba phát về các phía.
Trên mũi tên đều có gắn một phù triện màu vàng bôi bột ngứa, lúc rơi xuống một nửa đột nhiên nổ tung, phấn ngứa rơi xuống đầy đất.
Vô số Hồng vị ma không có thần trí, cũng không thấy được phấn ngứa. Cho dù trong đó có con thông minh cảm thấy có chút không đúng, nhưng hoàn toàn không dừng lại. Hai chân đạp xuống đất dính phấn ngứa, trong nháy mắt từng đoàn lông màu hồng bị ngứa đến mức lăn lộn trên đất.
Loại tấn công dồn dập không có điểm cuối này, lúc còn ở thôn Đồ Long Ngu Tri Dao đã cảm nhận được quá sâu.
Mắt thấy kế hoạch đã thành công ở bước đầu, mỗi người trong tiểu đội trừ ma đều cầm mấy chục túi phấn ngứa, ném vẫy vào nơi cách tấm thuẫn ba mét. Mọi người còn tốt bụng, rắc cho người xung quanh một chút.
Tu sĩ Nhân tộc mặc khôi giáp màu đỏ và tiểu đội trừ ma khác đang căng thẳng cầm kiếm cầm đao chuẩn bị đón đánh một đợt Hồng vị ma: "..."
Ngu Tri Dao quơ Tiểu Ngư kiếm, nàng dẫn đầu đánh ra một đoàn lửa rực rỡ, hô to nói: "Tiểu Vân, hỏa phù!"
Ngay sau đó từng đạo hỏa phù cấp thấp theo mũi tên bay ra ngoài, trên bầu trời nổi lên một trận mưa lửa.
Nếu những Hồng vị ma kia co rục thân thể, lông trở nên cứng rắng đúng là hỏa phù không làm gì được. Nhưng lúc này sau khi trúng phấn ngứa bọn nó chính là một đoàn lông mềm không có cách nào khống chế, bị đốt cũng chỉ biết kêu mà thôi.
Mưa lửa đốt chết Hồng vị ma, đồng thời cũng đốt rụi bột phấn trên đất.
Hồng vị ma còn dư lại tức giận xông lên, xông ngang đánh thắng, đang chuẩn bị ở chỗ cách bọn họ ba mét cuộn tròn thân thể, ai ngờ ở chỗ ngoài ba mét tiếp tục bị trúng chiêu.
Trong nháy mắt đám Hồng vị ma hối hả xông đến, đột nhiên lại biến thành một đoàn lông mềm lăn lộn đầy đất.
Lúc này mọi người vừa dùng Hỏa phù đốt, vừa giống như chơi trò cắt trái cây trên điện thoại.
Người xung quanh đã sớm bắt đầu bắt chước, đốt cháy sạch đám Hồng vị ma kia.
Đây được xem là lần phòng ngự không có thương tổn trong khu vực phòng tuyến ngày thứ hai, người xung quanh không nhịn được hơi hoan hô, dồn dập nhìn tiểu đội trừ ma bên này bằng ánh mắt tán thường.
"Tiểu Vân quá giỏi rồi!" Ngu Tri Dao thu hồi kiếm, dẫn đầu khen ngợi hắn: "Nếu không phải vận may của Tiểu Vân tốt, trước đó bắn trúng được nhiều bột phấn ngứa của Hồng vị ma, chúng ta khẳng định không có cách nào dễ dàng lui thân như vậy."
Linh Tu: "..."
Kỷ Phù: "..."
Xem bọn họ chưa chơi trò bắn tên sao?
Bắn trúng phấn ngứa của Hồng vị ma, cũng có thể nói là vận may tốt, khen đi, ngươi chính là nhắm mắt khen mò.
Thời Việt "huynh khống" tất nhiên là ủng hộ ca ca của mình, gật đầu: "Ca ca chính là vận may tốt!"
Trong đội ngũ, Hoa Hoa người thành thật duy nhất do dự yếu ớt nói: "Ta nhớ... Bên trong trò bắn tên, hình như phấn ngứa của Hồng vị ma là phần thưởng kém nhất đi?"
"Không, ngươi không hiểu." Ngu Tri Dao ý vị thâm trường nói: "Đây chính là vận may tốt đến từ nói xa xăm, chúng ta bị sắp xếp đi đến chỗ này, lại gặp Hồng vị ma. Nếu không phải có phấn ngứa, sao có thể dễ dàng giết được bọn chúng?"
Hoa Hoa đầy vẻ bừng tỉnh hiểu ra: "Ngươi nói rất có lý!"
Ngu Tri Dao nhướng mày: "Đúng không?"
Hoa Hoa thông minh khẳng định: "Đúng vậy!"
Kỷ Phù và Linh Tu đã không nhìn nổi nữa, từng người dời mắt đi, Kỷ Phù còn không nhịn được lén lấy quyển sổ nhỏ ra nhanh chóng ghi chép.
Lạc Vân Dã thấp giọng cười lên.
Sau đó, lúc Lạc Vân dã quay đầu lại, cuối cùng không thể khắc chế được nữa, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Động tác của Lạc Vân Dã vô cùng khắc chế, Ngu Tri Dao chỉ cảm thấy sau lưng đụng chạm vào chút, có một mùi hương thoát bay đến, sau đó biến mất không thấy.
Ngu Tri Dao: "!!!"
Mới vừa rồi có phải Tiểu Vân ôm nàng không? Là ôm nàng, đúng không đúng không?
Trong lòng của nàng giống như có một móng vuốt mèo cào nhẹ vào, hơi ngứa một chút.
Đáng ghét! Chẳng lẽ đây mới là tinh túy trong theo đuổi?
Ngu Tri Dao đang muốn quay đầu lại len lén nhìn vẻ mặt của Lạc Vân Dã, tu sĩ Nhân tộc mặc khôi giáp màu đỏ ở tiểu đội bên cạnh chống trường kiếm ngồi xuống, từ trong lồng ngực phát ra một tiếng cười: "Vẫn là người trẻ tuổi ý tưởng nhiều. Cô nhóc, sao các ngươi lại có thể nghĩ ra cách dùng phấn ngứa như vậy được?"
"Ma vật cấp thấp không có thần trí, trước kia có lẽ là thích ứng được chuyện tu sĩ ném phấn ngứa, cho nên có thể kịp phản ứng được." Ngu Tri Dao bị dời lực chú ý, nói thẳng với tu sĩ: "Nhưng nếu chúng ta không rải phấn lên người bọn chúng, lại rải xuống đất trước, cho dù bọn chúng kịp phản ứng cũng sẽ không dừng lại được."
Không dừng lại được mới là chỗ quan trọng.
Tương đương với chuyện nhận ra đối diện hình như có bẫy, nhưng giờ phút này tốc độ của bản thân không ngừng tăng nhanh, đầu óc trong trạng thái liều mạng, thân thể sẽ không thể dừng lại chủ động lao vào trong bẫy.
Đối phó với loại ỷ vào tốc độ nhanh như Hồng vị ma, còn là Ma vật không có thần trí rất thích hợp.
Tu sĩ Nhân tộc cười to ha ha: "Tiểu hữu nói đúng."
Đang lúc nói chuyện, hình như bên trong rãnh lại dâng lên một trận Ma vật màu đỏ.
"Là Hỏa ngư ma." Ánh mắt tu sĩ Nhân tộc trở nên sắc bén, hắn ta nâng kiếm đứng dậy, áo giáp nặng nề phát ra tiếng va chạm, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng: "Loại Ma vật này biết phun lửa, trong lửa có độc. Nếu bị lửa độc này phun trúng, toàn thân sẽ tê dại tạm thời, không thể động đậy được, không có cách nào chống được trận Ma tộc tập kích này.”
Hỏa Ngư ma...?