Những người trong tiểu đội trừ ma khác và các tu sĩ mặc khôi giáp màu đỏ tận mắt thấy hiệu quả của cần câu cũng dồn dập đến gần, vội vàng nói: "Tiểu đạo hữu, ta cũng muốn, cũng hỏi cho ta thử một chút!"
Ngu Tri Dao gật đầu: "Được, ta hỏi thử sư tôn của ta."
Nàng lấy ốc biển dẫn âm rực rỡ ra, hỏi: "Sư tôn, bây giờ ta đang ở biên giới Nhạn thành, có người muốn mua cần câu của ngài, ngài có muốn dành chút thời gian làm mấy cái bán không?"
Rất nhanh trong ốc biển truyền đến một giọng nói lo lắng: "Tiểu Ngư Ngư, sao ngươi lại bị đưa đến chỗ nơi nguy hiểm đó? Hôm nay tình huống như thế nào? Có muốn vi sư đến cứu ngươi hay không?"
Minh Lê nhanh chóng hỏi ba câu liên tiếp, hoàn mỹ phơi bày hình tượng sư tôn cưng chiều đồ đệ.
Ngu Tri Dao nhanh chóng đáp: "Ta không có chuyện gì, chỉ là một ít tiền bối và đạo hữu ở biên giới muốn mua cần câu của ngài."
Bên kia truyền đến tiếng két khi nằm trên xích đu, Minh Lê lười biếng nói: "Loại lặt vặt đó, không phải có tay là làm được sao? Chờ lát nữa ta ở trên kính Linh thông viết quá trình luyện khí, để cho bọn họ tự mình luyện."
Linh khí... Có tay là có thể luyện được?
Vừa nghe chính là điệu bộ của đại lão.
Trong nháy mắt người vây quanh đều toát mồ hôi.
Ngu Tri Dao nói: "Được rồi! Sư tôn lúc sau chúng ta nói chuyện tiếp, lập tức có ma đến rồi."
"Chờ một chút! Tiểu Ngư Ngư, lần trước ngươi nói Tiểu Vân gì đó mười chín tuổi Khai Thiên cảnh có phải đang ở bên cạnh ngươi không, ta muốn nói với hắn ---"
Ai ngờ người đối diện ốc biển kia cắt đứt lời của y, vội vàng nói: "Chờ một chút! Sư tôn có ma đến! Lần tới chúng ta lại nói chuyện tiếp!"
Minh Lê: "..."
Sau đó trong ốc biển không còn âm thanh nào cả.
Minh Lê nằm trên ghế nằm, cầm lấy một trái linh quả, y nhìn ốc biển dẫn âm trong tay, đột nhiên có chút phiền muộn tuổi già.
Mấy tháng không gặp, lòng của Tiểu Ngư Ngư đều trôi đi đâu rồi.
Minh Lê buồn bực nghĩ đến, có lẽ là muốn bảo vệ con heo ủn cải trắng kia.
Phòng tuyến biên giới Nhạn thành.
Một trận Hỏa ngư ma lại từ chỗ rãnh xông đến.
Ngu Tri Dao và tu sĩ Nhân tộc lại làm giống như lúc này, nàng vô cùng vui vẻ đung đưa cần câu trong tay.
Đám Hỏa ngư ma này đến rất kịp thời, nàng quyết định để cho bọn nó chết đẹp hơn trước một chút.
Chết cho có phong cách, chết cho có tài nghệ!
Lạc Vân Dã đứng ở phía sau lưng nàng, có chút mất tập trung.
Tiểu Ngư đã nói về mình với sư tôn của nàng rồi?
Ý thức được chuyện này, đột nhiên Lạc Vân Dã có chút cảm giác căng thẳng.
Hắn hơi nhéo ngón tay trắng như tuyết của mình.
... Nếu sư tôn của Tiểu Ngư không hài lòng với mình thì sao?
Hắn biết rõ mình không phải là người làm cho người ta thích.
Lạc Vân Dã mím môi một cái, đôi môi đỏ như hoa hồng biến thành một đường thẳng, hắn hơi thấp giọng nói: "Tiểu Ngư, sư tôn của ngươi, thích cái gì?"
Tay cầm cần câu của Ngu Tri Dao run lên, thiếu chút nữa đã đút mồi câu vào trong miệng cho đám Hỏa Ngư ma.
Trái tim Ngu Tri Dao bị câu nói này làm cho sắp nhảy đến tận cổ họng, cổ họng nàng hơi khô khốc, nuốt nước miếng một cái, nói: "Tiểu Vân, đột nhiên ngươi hỏi cái này làm gì?"
Lạc Vân Dã thẳng thắng nói: "Đúng vậy, sư tôn của Tiểu Ngư và Tiểu Ngư có tình cảm thật tốt, ta không muốn để cho sư tôn của Tiểu Ngư bất mãn với ta, để cho Tiểu Ngư khó xử."
"À chuyện này..." Ngu Tri Dao đưa lưng về phía Lạc Vân Dã, không quan tâm đến cần câu nữa: "Yên tâm đi, ta thích, sư tôn của ta cũng sẽ thích."
Lạc Vân Dã đứng ở sau lưng đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ.
Ngu Tri Dao chậm chạp phản ứng lại, dưới lớp mặt nạ khuôn mặt đã ửng đỏ, cả người giống như đang lắc lư trong gió mạnh.
Nàng cảm giác, Tiểu Vân mới chân chính là, người theo đuổi!
Lạc Vân Dã ừ một tiếng: "Ta biết rồi."
Ngu Tri Dao: "..."
Ngươi biết cái gì?
Sau khi thỏa mái giải quyết song trận Hỏa Ngư ma này, cuối cùng đại tông môn Thần Loan cung cách gần chỗ này cũng phái tu sĩ đến.
Các tu sĩ vẫn luôn liều chết chống đỡ phòng tuyến cuối cùng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bọn họ là tiểu đội trừ ma xây dựng tạm thời, không biết thực lực như thế nào, cho nên phái đến khu vực có Ma vật cấp thấp không tạo thành tổn thương lớn.
Những phòng tuyến khác chịu áp lực lớn hơn.
Hôm nay đã đến buổi trưa, người Thần Loan tông đến, tu sĩ mặc khôi giáp màu đỏ nhạt và tiểu đội trừ ma khu vực của bọn họ đều có thể tạm lui về phía sau nghỉ ngơi.
Tới gần tháng bảy, chính là lúc thời tiết nóng nhất, Ngu Tri Dao dùng một thuật Thanh tẩy, rửa sạch vết máu dính trên người.
Mỗi một tiểu đội trừ ma đều có nơi đóng quân của mình, sau khi đợi nghỉ ngơi khôi phục linh khí, lại lên phòng chống Ma vật.
Sáu người đi đến nơi đóng quân của tiểu đội mình, Ngu Tri Dao thuần thục lấy ra hai cái ghế nằm lạnh như băng, cầm ra hai cái tấm thảm mỏng, Lạc Vân Dã lấy ra cái dù lớn có thể biến đổi nhiệt độ, cắm sâu vào trong đất, đặt ở trung tâm hai cái ghế nằm.
Hai người nằm xuống, dù hoàn toàn che được ánh mắt trời nóng rực, xung quanh còn có một cổ gió nhẹ mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Linh Tu và Kỷ Phù cũng bắt chước dọn ra đồ mình chuẩn bị, thoải mái nằm xuống.
Thiếu niên áo hoa giống như một con chó bị vứt bỏ, trừ áo hoa thường dùng và một ít phù triện đan dược cần thiết, không chuẩn bị gì cả, một lát thì hắn ta chạy đến nằm kế dù bên này, một lát thì chạy đến dù bên kia.
Cả người tràn đầy hơi thở đáng thương, chỉ hy vọng huynh đệ tỷ muội giàu có có thể nhìn ra được sự quật cường của hắn, chia cho hắn ta một cái ghế nằm và dù che nắng.
Ngu Tri Dao cảm thấy buồn cười, mọi người bàn bạc một chút, cuối cùng thống nhất dựng ba cái dù lại ở một chỗ. Dưới dù che nắng thì xếp năm cái ghế nằm lạnh như băng thành một hình tròn.
Cuối cùng Hoa Hoa cũng có ghế của mình
Còn về người thứ sáu Linh Tu, đang xếp bằng ngồi dưới ánh mắt trời nóng rực, nhắm mắt lại khôi phục linh khí.
Dù gì cũng là đồng môn, Kỷ Phù đi qua quan tâm hắn ta một chút: "Sư đệ, chỗ này của ta còn có một cái ghế nằm, ngươi có muốn không?"
Linh Tu lắc đầu: "Tu sĩ phải tu hành gian khổ, kiên định với đạo tâm, như với mới dễ dàng ngộ ra đại đạo."
Kỷ Phù gật đầu: "Ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý!"
Ngu Tri Dao: "Đúng vậy! Tại hạ vô cùng bội phục!"
Lạc Vân Dã: "Đạo tâm của Tu huynh kiên định như vậy, nhất định có thể ngộ được đại đạo!"
Thời Việt phụ họa: "Ca ca nói đúng, cố gắng lên, ngươi giỏi nhất! Không đúng... Là giỏi thứ hai, ca ca giỏi nhất!"
Hoa Hoa vỗ tay: "Giỏi nhất tu tiên, ngươi tốt nhất!"
Mọi người vô cùng tôn trọng suy nghĩ tu tiên của Linh Tu, dồn dập khích lệ và thừa nhận, ai cũng nói lời chúc phúc với hắn.
Linh Tu rất vui vẻ yên tâm, đang lúc muốn khuyên bọn họ cùng nhau tu hành gian khổ, mỗi người trực tiếp ngã đầu nằm xuống hoàn toàn, bày ra tư thế thoải mái nhất bắt đầu nghỉ ngơi.
Thậm chí vị tiền bối tu sĩ Nhân tộc mặc áo giáp đỏ còn len lén chạy đến, mượn được cái ghế nằm của Kỷ Phù, cũng chen vào trong dù lớn thoải mái nằm xuống.
Linh Tu: "..."*