Trận Ma tộc công kích nhằm vào Nhạn thành, bên trong Nhạn thành có thể nói là chết thảm trọng. Số lượng tu sĩ khôi giáp màu đỏ và thị vệ hắc giáp Nhạn thành giảm nhanh chóng, trong lúc nhất thời không có cách nào điều động thêm nhiều người nữa.
Cho nên các tiểu đội trừ ma, người do các tông môn phái đến, vẫn đóng trú ở biên giới, phòng ngừa Ma tộc lại kéo về.
Sau khi Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã bày tỏ tấm lòng cho nhau, cũng trở về ghế nằm của mình chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua là sáng sớm, hai người mang mặt nạ, lại dọn ra một đống lớn thức ăn, lúc hai người thân mật ngồi chung một chỗ ăn ăn uống uống, Kỷ Phù nhạy bén phát hiện chuyện không đúng.
Nhất là nàng ấy thấy hai người ăn xong, Lạc Vân Dã lại chải đầu cho Ngu Tri Dao, dùng dây cột tóc màu tím buột tóc cho Ngu Tri Dao, loại cảm giác không đúng này ngày càng sâu.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì!
A a a rốt cuộc nàng ấy đã bỏ lỡ cái gì?!
Sao quan hệ của tổ đại lão đơn thuần của nàng ấy lại đột nhiên tăng mạnh, bắt đầu sát vào nhau?
Hình như Ngu Tri Dao cảm thấy Lạc Vân Dã cột tóc cho mình không có cái gì là không đúng cả, nàng còn cười cong cả đôi mắt hạnh, vẫy tay gọi đồng bạn: "Tiểu Phù tỷ, ngươi có muốn ăn cái gì không? Còn có Tu Tu đại ca, Tiểu Hoa Hoa, Tiểu Bạch Vũ, các ngươi có muốn ăn không?"
Không đúng!
Có cái gì đó không đúng!
Bình thường Tiểu Ngư đâu có nhiệt tình như vậy? Nhìn khuôn mặt tươi cười kia đi, cách một lớp mặt nạ cũng không ngăn cản nổi!
Đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Kỷ Phù vội vàng gật đầu xách váy đi đến, khoảng cách gần có thể để nàng ấy dễ dàng quan sát tổ đại lão ngây thơ này, sau đó phát hiện hành động qua lại của hai người bọn họ rất tự nhiên, nàng ấy lại không nhịn được lấy quyển sổ nhỏ ra bắt đầu viết viết viết.
Những người khác cũng ngồi xuống ăn uống.
Sau khi mọi người tiếp xúc quen thuộc với Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, phát hiện bọn họ quá biết hưởng thụ đồ ăn ngon, mỗi ngày chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tâm trạng không tệ.
Trước lời mời của hai người, không lâu lắm, cuối cùng những người khác cũng thất thủ, cũng đến ăn chùa uống chùa.
Kỷ Phù viết xong quyển sổ nhỏ, nàng ấy không nỡ tách ra với đám đồng bạn này, lập tức hỏi: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân, Hoa Hoa, Bạch Vũ, sau này các ngươi có tính toán gì không? Có muốn cùng chúng ta đến Học phủ Thánh địa không?"
Nàng ấy hơi nhướng mày, cố gắng kéo dài giọng điệu: "Vân Cảnh thánh địa tổ chức, thu nhận tu sĩ, có tu sĩ Thiên Nhân cảnh dạy miễn phí đó! Còn có thiên tài Linh Tu có thể miễn phí nói chuyện cùng, đánh nhau cùng, ngủ cùng... khụ khụ... cùng nhau bát quái!"
Linh Tu đang nuốt nửa cái bánh thiếu chút nữa mắc nghẹn.
"Không không không!" Hoa Hoa lắc đầu như trống bỏi: "Ta mới không cần đi học, mỗi ngày đều bị người ta quản lý. Hơn nữa đó là Vân Cảnh thánh địa đó! Bên trong nhất định là cạnh tranh rất kinh khủng. Ta học tập không giỏi, thi lý thuyết rất là tệ luôn."
Hoa Hoa than thở: "Vẫn là ta ở đại đấu trường Nhạn thành làm một tiểu phế vật đi."
"A thật đáng tiếc!" Kỷ Phù chống cằm nói: "Tiểu Hoa Hoa, chúng ta đều không nỡ xa ngươi."
Hoa Hoa cũng không nỡ xa những người bạn này, trong mắt dâng lên sự cảm động, vẻ mặt hơi có chút kháng cự mới vừa rồi hoàn toàn buông lòng xuống.
Lúc hắn ta đang muốn nói gì đó, Kỷ Phù lại nói: "Hoa Hoa chính là vú em siêu cấp, siêu cấp có sữa, siêu siêu cấp của chúng ta! Sao chúng ta có thể rời khỏi vú em được? Ngươi chính là nhân vật hết sức quan trọng của chúng ta đó!"
Hoa Hoa: "..."
Hắn ta mặt không thay đổi tiếp tục từ chối Kỷ Phù.
Trên mặt Kỷ Phù lộ ra vẻ luyến tiếc, nhìn về phía ba người còn lại.
Ngu Tri Dao nói: "Ta và Tiểu Vân còn có Tiểu Bạch Vũ đã thương lượng xong, sẽ ở Nhạn thành khi đại hội Nhạn Thánh chấm dứt, sau đó chắc có lẽ sẽ đến Học phủ Thánh địa."
Dù sao khẳng định Học phủ Thánh địa có rất nhiều người!
Bại lộ vị trí thì bại lộ vị trí đi, nhiều người như vậy, sao có thể tìm ra được?
Trước đó Ngu Tri Dao đề nghị rồi, hai cái đuôi nhỏ của nàng cũng vui vẻ đồng ý.
Kỷ Phù hớn hở ra mặt: "Tốt qua! Như vậy năm người chúng ta lại có thể bên nhau rồi! Ta và Tu Tu sư đệ cũng sẽ đi, chỉ có Hoa Hoa là không đi, ai, thật đáng tiếc!"
"Không đi được không, đừng cám dỗ ta!" Hoa Hoa dở thi cử thật sự không muốn nếm thử thống khổ học tập này.
Linh Tu uống trà, cũng không nhịn được cười.
Các đệ tử do sư tôn thu nhận lúc trước, không phải là đang bế quan thì chính là chuẩn bị bế quan, hoặc là đi ra ngoài lịch luyện. Nhiều năm như vậy, hắn ta cũng chỉ gặp mấy lần sư huynh sư tỷ của mình.
Lần này hắn ta chủ động nói với sư tôn muốn đến Nhạn thành trừ ma, không ngờ đến còn có thể gặp được đám đồng bạn vui vẻ như vậy.
Linh Tu nâng ly lên, cười nói: "Rất mong đợi lần gặp nhau của chúng ta ở Học phủ Thánh địa, tháng 9 phải đến nhé."
"Nhất định đến!"
"Ta không đến!"
Mọi người cùng nhau cụng ly.
Tiếng nói không hợp kia làm cho Kỷ Phù cười thật to: "Ha ha ha ha, Hoa Hoa ngươi đã bị đá ra khỏi tiểu đội!"
Hoa Hoa hừ một tiếng: "Không đi không đi không muốn đi."
Chẳng lẽ là đấu vũ của hắn ta không vui sao?
Sau khi mọi người hưởng thụ một bữa ăn ngon phong phú xong, bắt đầu trao đổi vị trí canh phòng với những người khác.
Cả người của Tu sĩ Nhân tộc đều là vết thương, băng bó như một xác ướp đứng bên cạnh bọn họ, vẫn còn cười ha ha ha: "Các tiểu hữu, lúc này tiểu đội trừ ma này của các ngươi xem như nổi tiếng rồi! Sáu người các ngươi đều là từ Nhạn thành tự nguyện đến đây đi?"
Mọi người gật đầu: "Vâng."
Tu sĩ Nhân tộc cười to: "Ha ha!Vậy có lẽ lấy được món tiên bảo kia rồi. Món đồ kia đúng là thứ tốt, biểu hiện của tiểu đội các ngươi vô cùng xuấc sắc, cũng rất ăn ý, ngày sau có muốn cùng nhau trừ ma nữa không?"
Kỷ Phù: "Tất nhiên!"
Linh Tu: “Ừ, nhất định."
Ngu Tri Dao: "..."
Lạc Vân Dã: "..."
Nói thật, bọn họ vẫn hy vọng đặc biệt hy vọng có thể trực tiếp dưỡng lão.
Trải qua trận tập kích lớn này, Ngu Tri Dao thật sự muốn dán chữ hòa bình vào trên ót, làm một tu sĩ thật sự quá cực khổ.
Biên giới vẫn luôn sóng yên biển lặng đến ba bốn ngày sau, bản tính cá mặn của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã lại nổi lên, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.