Linh Tu theo lời đứng ở bên ngoài mấy bước, cẩn thận phân biệt đường vân khắc trên quan tài, quả thật là Trận pháp Định hồn.
Nhìn cách bày trận pháp này, đạo hạnh tu hành của người này còn không thấp.
Linh Tu tạm thời buông xuống lòng phòng bị, quay đầu hỏi: "Không biết vị đạo hữu Bạch Tịch này bây giờ ở nơi nào? Chúng ta có thể cùng hắn bàn bạc cách cứu hồn phách tộc nhân của Thái Lam cô nương."
"Ma đầu kia không thể cắn nuốt hồn phách sẽ không rời đi. Bạch Tịch ca ca đã đi đến chỗ ở của ma đầu, đợi huynh ấy quay lại, sẽ bàn bạc với các vị đạo trưởng." Thiếu nữ áo lam nói xong, tạm thời dẫn bọn họ tới phòng của cha nương, nghỉ ngơi một chút.
Hoa Hoa vừa đóng cửa phòng, cả người đều có chút không khỏe. Hắn ta lấy một tấm thảm thêu các loại hoa từ trong nhẫn trữ vật ra, lấy thảm trùm đầu.
Hắn ta ở trong thảm run lẩy bẩy: "Quá đáng sợ quá đáng sợ, các ngươi không cảm thấy nơi này có chút quá âm u sao? Bầu không khí có thể đáng sợ một chút, nhưng không thể như thế này được!"
Năm người còn lại sau khi tiến vào bên trong phòng thì bày thuật ngăn cách, lúc này có thể nói chuyện được rồi.
Kỷ Phù thuận tay vuốt ve cái đầu Hoa Hoa trong tấm thảm thêu, còn nhét một linh quả vào trong thảm.
Ngu Tri Dao cầm tấm thẻ lệnh xanh lại hiện một hàng chữ nhỏ kia ra, nói: ''Nhiệm vụ được kích hoạt rồi."
[Trợ giúp Thái Lam cứu sống các tộc nhân.]
Kỷ Phù lẩm bẩm: "Kỳ lạ, vì sao lại là giúp Thái Lam, mà không phải là giúp Bạch Tịch? Rõ ràng Bạch Tịch mới là quân chủ lực giết Ma tu mà."
Hiệu quả cách âm của trúc lâu không tốt, bên ngoài loáng thoáng vọng ra tiếng nói chuyện, Ngu Tri Dao tỉnh bơ hơi kéo cánh cửa ra, lẳng lặng nghe tiếng hai tỷ muội nói chuyện với nhau.
Cô bé áo đỏ nói: "Tỷ tỷ, thân thể của tỷ vừa mới khôi phục, cũng không thể đứng lâu được. Phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu không Bạch Tịch ca ca trở về sẽ trách cứ muội không chăm sóc tốt cho tỷ."
Thiếu nữ bất đắc dĩ nói: "Biết rồi mà."
Đột nhiên có tiếng bước chân đi lại ngoài cửa, cô bé nằm bò bên bệ cửa sổ nói: "Đợi sau này cứu được cha nương, cứu được tộc nhân, tỷ sẽ có thể ra ngoài đi đào măng tươi cùng với muội! Thời điểm này măng tươi trong rừng trúc ăn rất là ngon!"
Thiếu nữ không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng than thở.
Sau đó, bên trong gian phòng chìm vào im lặng.
Ngu Tri Dao đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn về phía năm người tụ tập ở bên cạnh nàng đang thám thính cùng nhau.
Sáu người đồng loạt mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó lặng lẽ trở về vị trí vừa rồi, bắt đầu thảo luận.
Linh Tu nói: "Dựa theo lời của Tiểu Thù cô nương kia, vị Thái Lam cô nương này hẳn là quanh năm đi đứng không tiện, có đan dược của Bạch Tịch đạo hữu đó mới hồi phục lại được."
Ánh mắt Kỷ Phù sáng lên: "Ta đoán vị Bạch Tịch đạo hữu kia và Thái Lam cô nương nhất định là một đôi! Chậc chậc chậc, không thể đứng lâu, nếu không thì sẽ trách cứ cô bé không chăm sóc kỹ tỷ tỷ. Ở bên ngoài cầu học tu tiên mười năm, một khi có được linh đan thần dược lập tức trở về giao cho tiểu thanh mai, Bạch Tịch đạo hữu này quả không tệ, có thể chung sống cùng!"
Vẻ mặt Kỷ Phù đầy hưng phấn, móc cuốn sổ nhỏ từ trong ngực ra, bắt đầu nhấc bút viết nhanh như bay.
Lạc Vân Dã mãi không nói gì, giờ phút này mở miệng dò hỏi: "Vừa rồi tiểu Phù tỷ tiếp xúc với vị Thái Lam cô nương, thì có cảm giác gì?"
Kỷ Phù dừng bút lại, nói: "Vừa rồi lúc ta đè bả vai của Thái Lam cô nương, có thể phát hiện ra nàng không phải là người tu đạo, nhưng kỳ lạ là, thân thể vốn có của nàng vô cùng thuần khiết, ẩn chứa linh khí."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Xem ra ta nghĩ không sai, vị Thái Lam cô nương kia hẳn là người trời sinh thuần linh thể."
Linh Tu cau mày suy tư nói: "Ta từng thấy qua loại thể chất này ở trong sách, người thể chất này nếu bước lên con đường tu hành, tu hành sẽ rất nhanh. Linh thể càng thuần khiết, tốc độ tu hành sẽ càng nhanh. Nhưng đối với người ngoài mà nói, thể chất này là nâng cao tu vi và lò thải bổ tốt nhất lúc bị thương, hơn nữa loại thể chất này bởi vì linh khí quá mức thuần túy, rất dễ bị đoạt đi.
Với lại ở Vân giới, người thể chất trời sinh thuần linh thể này có rất ít, càng là huyết mạch truyền xuống thì càng hiếm, con cháu đa số sẽ là linh thể, có đặc điểm giống với trời sinh thuần linh thể, chỉ là vĩnh viễn không cách nào sánh bằng."
"Trong sách còn nói, nếu là gặp thể chất trời sinh thuần linh thể phản tổ, không có linh hồn mạnh mẽ tương ứng, sẽ không có cách nào chống đỡ thân thể, sẽ lộ ra hình dáng yếu đuối bất kham." Linh Tu vừa suy đoán vừa nói: "Có lẽ vị Thái Lam cô nương này chính là thể chất phản tổ."
Hiệu quả của việc trong tiểu đội có một học bá đọc nhiều sách vở đã được thể hiện ra vào lúc này.
Mọi người như có điều suy nghĩ, Ngu Tri Dao mở miệng: "Mọi người đều nói tới Thái Lam cô nương. Không bằng hãy nói một chút về tên Ma đầu bắt hết hồn phách của tất cả mọi người đi? Theo lời Thái Lam cô nương nói, đó chắc hẳn là Thận Ma, hơn nữa rất có thể là Thận Ma tu vi Thiên Nhân Cảnh."
Linh Tu rũ mắt suy tư, rồi sau đó gật đầu nói: "Bề ngoài của Ma đầu quả thật có đặc điểm của Thận Ma cấp cao. Nếu là Thận Ma, thì chuyện này không khó hiểu nữa rồi. Gần như Thận Ma không có lực công kích, chỉ có thể dựa vào Thận cảnh giết người. Nó cần hút máu thịt và linh hồn để nâng cao tu vi, nếu Thái Lam cô nương là trời sinh thuần linh thể, ngoài ra tộc nhân cũng là linh thể, như vậy Thận Ma sẽ không muốn rời đi, đặc biệt còn là Thận Ma cường đại."
Lạc Vân Dã trầm giọng nói: "Chúng ta phải đề phòng Thận cảnh của Thận Ma. Thận Ma này mạnh như vậy, nhất định là có Thận cảnh tự nhiên. Đi vào trong đó, rất có thể hoàn toàn bị lạc đường."
"Tiểu Vân nói không sai." Linh Tu nói: "Lúc này, chúng ta nên dò xét xem tộc nhân ở đây có phải là linh thể hay không đã. Trận pháp Trấn hồnvà quan tài gỗ hợp hai thành một, không cách nào mở quan tài ra được, còn lại Tiểu Thù cô nương và Bạch Tịch, mọi người tìm cơ hội để thăm dò một chút."
Mọi người gật đầu.
*
Bạch Tịch trở về lúc chạng vạng tối, áo quần của hắn nhăn nhúm, trong tay xách một cái lò luyện đan lớn, gõ cửa bước vào nhà.
"Thái Lam, hôm nay thân thể thế nào rồi?" Thanh niên cao ráo tuấn tu hỏi bằng giọng ôn tồn.
Thái Lam ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Bạch Tịch ca ca, thân thể của tỷ tỷ vẫn khỏe, may mà có đan dược của ca." Tiểu Thù tiến tới nhỏ giọng nói: "Bạch Tịch ca ca, hôm nay có mấy vị đạo trưởng nhát gan đi ngang qua, nói muốn giúp chúng ta trừ ma, cứu cha nương và các tộc nhân."
"Tiểu Thù." Bạch Tịch bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô bé: "Người tới là khách, chớ có nói bừa. Trước hãy dẫn huynh tới gặp các vị đạo trưởng đã."
Cô bé áo choàng đỏ lập tức chạy qua gõ cửa, giọng nói non nớt hô to: "Sáu vị đạo trưởng, Bạch Tịch ca ca của ta đã về rồi, muốn bàn chuyện trừ ma với mọi người."
Thời Việt ra mở cửa.
Hoa Hoa yên lặng lấy tấm thảm đang đắp trên đầu xuống, ngước cổ, làm ra vẻ lạnh lùng không biểu cảm.
Thanh niên cả thân bạch y bước vào, thu lò luyện đan vào, chắp tay thi lễ với mọi người, giọng điệu khẩn thiết nói: "Sinh tử của Thiên Linh tộc đang cận kề nguy hiểm, xin chư vị đạo hữu hãy giúp Bạch Tịch một tay."
Linh Tu hỏi: "Thiên Linh tộc?"