Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204.

Chương 204. - Chương 204. -

Sự tình cấp bách, Bạch Tịch cũng không giấu giếm: "Tộc chúng ta chính là huyết mạch đời sau của trời sinh thuần linh thể, năm đó bi đại tộc nuôi dưỡng. Sau này đại tộc sụp đổ, nhất mạch chúng ta mới trốn thoát được. Hiện giờ ma quỷ tập kích, lại gặp phải một tên Thận Ma tu vi cao siêu, cướp đi tất cả hồn phách trong tộc. Trận pháp Trấn hồn này chỉ có thể duy trì thêm ba ngày nữa, nếu sau ba ngày vẫn không có cách nào giết được tên Thận Ma kia, hồn phách của các tộc nhân Thiên Linh tộc sẽ bị Thận Ma ăn mất."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Tịch mới vừa lộ ra chút bi thương, thì Hoa Hoa đã không đành lòng, chợt vỗ vai nói: "Vấn đề nhỏ, huynh đệ, lần này chúng ta tới đây chính là giúp các người! Mặc kệ hắn là Thận Ma gì, đều giết hết."

Hoa Hoa càng nói càng tự tin, giơ ngón tay cái lên, hất ra phía sau, nói: "Không phải ta nói xạo với ngươi đâu, nhóm dồng bạn này của ta, đừng nói là một tên Thận Ma nhỏ bé, cho dù một đội, một đám đến đây, cũng có thể xử lý dễ dàng!"

Bạch Tịch: "..."

Trong nháy mắt thu lại bi thương vào trong lòng

Ngu Tri Dao để cho đồng bạn một chút tự tin, phối hợp nói: "Đúng vậy, chúng ta đã có kinh nghiệm làm thịt Thận Ma, các huynh đệ, cầm vũ khí lên nào!"

Chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm rút ra khỏi vỏ, trước mặt từng đạo hàn quang lướt qua, Ngu Tri Dao rút Tiểu Ngư kiếm ra, Linh Tu nâng trường đao lên, Lạc Vân Dã cũng rút ra một thanh kiếm, Kỷ Phù như ăn phải rau chân vịt, trực tiếp xách đàn nhị hồ.

Thời Việt bắt đầu mài đao, cây trường đao linh khí này được mài vừa bén lại sáng, hàn quang bị lưỡi đao khúc xạ bất ngờ chiếu lên mặt của Bạch Tịch.

Bạch Tịch không nhịn được lui về phía sau một bước.

Hắn thuận thế hành lễ nói: "Các vị đạo hữu thật là quý nhân. Có sáu vị đạo hữu nhiệt tình giúp đỡ, ta nghĩ rất có thể đoạt lại được hồn phách của tộc nhân."

Linh Tu giữ chặt hai tay của hắn, đỡ người dậy, nghiêm túc nói: "Bạch Tịch đạo hữu không cần như vậy, trừ ma vốn là chuyện người tu đạo như ta cần làm. Cứu người khẩn cấp, đợi nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai sư môn sáu người chúng ta sẽ theo ngươi tới chỗ Thận Ma giải cứu tộc nhân của người, được chứ?"

Bạch Tịch mừng rỡ: "Như vậy quá tốt rồi. Bạch Tịch thay mặt Thiên Linh tộc cảm tạ trước các vị đạo hữu. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi cùng với sáu vị đạo hữu."

Sau khi hai bên lại hàn huyên đôi câu, Bạch Tịch rời đi, cửa phòng đóng lại lần nữa.

Linh Tu làm một thuật ngăn cách: "Vừa nãy lời của Bạch Tịch đạo hữu nói gần giống với những gì chúng ta suy đoán. Ta cố ý thăm dò một phen, quả thật hắn cũng là người linh thể, tu vi Minh Tâm Cảnh hậu kỳ."

"Vậy xem ra đúng là sự thật." Kỷ Phù nói: "Sáng mai qua đó nhìn xem có thể diệt trừ ma đầu được hay không!"

Con người Hoa Hoa toàn suy nghĩ viển vông, chậm chạp phát hiện nói: "Vừa rồi vị Bạch Tịch đạo hữu kia có phải bị vũ khí của chúng ta hù dọa không? Cũng phải, dù sao cũng chỉ là một Đan tu yếu đuối mà thôi."

Những lời này làm cho Ngu Tri Dao trở nên nghiêm túc.

Nàng luôn cảm thấy nhiệm vụ của bọn họ hình như quá thoải mái, mọi thứ đều bày rõ ra trước mặt, trừ khử Thận Ma, cứu hồn phách trở về, tiếp theo là cứu Thiên Linh tộc.

Nhiệm vụ thẻ lệnh xanh đơn giản như vậy sao?

Nàng cẩn thận sắp xếp lại một lượt những chuyện hôm nay gặp phải ở trong đầu, dường như có một sợi tơ chui ra từ trong bọc kén.

Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, chào mọi người xong, nghiêng đầu lẩm bẩm vài câu với Lạc Vân Dã. Lấy hai túi quà vặt cá con khô từ trong nhẫn trữ vật, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng chính không có ai,ở phòng bếp thỉnh thoảng truyền tới âm thanh nói chuyện giữa nam nữ, tiểu cô nương áo choàng đỏ ngồi ở cạnh cửa, hai chân giẫm lên bậc thang phía dưới.

Hai tay cô bé chống cằm, vầng sáng màu vàng cam phía chân trời chiếu vào trong mắt.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tay trong tay đi ngang qua người cô bé, bước xuống hết bậc thang, sau đó ngồi trên bãi cỏ phía bên dưới.

Một người mở một gói cá con khô ra, vô cùng thoải mái sóng vai nhau nhìn nắng chiều.

Tiểu cô nương đã từng ăn cá, nhưng chưa từng được ăn loại quà vặt cá khô này, nhìn bọn họ ăn nhai giòn rụm, nuốt hai ngụm nước miếng, không nhịn được từ cạnh cửa đứng lên, đi tới bên cạnh bọn họ, chủ động nói chuyện: "Hai vị đạo trưởng cũng đã định hôn ước rồi sao?"

Ngu Tri Dao tò mò: "Cũng?"

"Vâng." Tiểu cô nương gật đầu một cái, "Tỷ tỷ của ta và Bạch Tịch ca ca đã định hôn ước từ bé. Tỷ tỷ đã đợi Bạch Tịch ca ca rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng cũng mong ngóng tới ngày Bạch Tịch ca ca trở về."

"Tình cảm của tỷ tỷ ngươi với Bạch Tịch đạo hữu rất tốt sao?" Ngu Tri Dao vừa hỏi vừa đưa cho cô bé cá khô.

Tiểu cô nương nha cá khô, không nhịn được đáp: "Đương nhiên rồi! Tỷ tỷ ta rất thích Bạch Tịch ca ca. Ban đầu Bạch Tịch ca ca quyết định rời khỏi tộc, muốn ra ngoài tìm thuốc cho tỷ tỷ. Thân thể của tỷ tỷ yếu ớt, nằm cả ngày trên giường, còn gắng gượng làm một cái chuông màu xanh da trời vô cùng xinh đẹp cho Bạch Tịch ca ca, bên trên cái chuông được trang trí bởi đóa hoa màu trắng mà Bạch Tịch ca ca thích nhất."

Nói đến đây, trên mặt tiểu cô nương khẽ cười: "Hi hi, ta còn từng nghe lén tỷ tỷ và Bạch Tịch ca ca nói chuyện đó. Tỷ tỷ nói Bạch Tịch ca ca mang chuông theo, nếu như nhớ nàng, thì lấy ra lắc lắc, giống như tỷ tỷ bầu bạn bên cạnh ca ca. Sau đó trước khi ca ca rời đi, cũng đã đưa cho tỷ tỷ ngọc bội gia truyền của mình."

Ngu Tri Dao nghe lời nàng nói, khẽ cau mày.

Bạch Tịch rời đi là mười năm trước, tiểu cô nương khoảng chừng tám chín tuổi, sao có thể tận mắt nhìn thấy cơ chứ?

Ngu Tri Dao đưa số cá khô còn lại qua, đang muốn tiện thể giơ tay lên xoa đầu tiểu cô nương một cái, ai ngờ tiểu cô nương thế mà lại tránh rất nhanh, ôm cá khô cảnh giác nói, "Ngươi làm gì đó?"

"Nhìn Tiểu Thù đáng yêu như vậy, muốn xoa đầu một cái."

"Không được." Tiểu Thù lui về phía sau hai bước, hừ một tiếng nói, "Ngoài cha nương cùng tỷ tỷ còn có Bạch Tịch ca ca thì không cho ai xoa đầu hết."

Tiểu cô nương ôm cá khô lộc cộc chạy ra xa.

Ngu Tri Dao lại lấy hai viên kẹo, đưa cho Lạc Vân Dã một viên, lặng lẽ truyền âm nói: "Cô bé đang căng thẳng."

Lạc Vân Dã cũng truyền âm qua: " Ừ, cô bé này đang giấu giếm một số chuyện."

"Một đứa trẻ tám chín tuổi, sao có thể biết được chuyện của mười năm trước?" Ngu Tri Dao sờ cằm, truyền âm nói, "Nhìn dáng dấp của cô bé, xương cốt phát triển hết sức bình thường."

Lạc Vân Dã nói: "Vậy thì chỉ có một khả năng, cô bé không phải là người."

Ngu Tri Dao không tiếp chủ đề này, chỉ là nói: "Thận châu vẫn còn rất nóng, ta không biết là do có tên Thận Ma cường đại kia ở gần đây, hay là... Ở đây, trong gian phòng này, có lẽ có Thận Ma tồn tại."

Bình Luận (0)
Comment