Mọi người chia sẻ tin tức cho nhau xong thì quyết định sẽ cứu hồn phách của người trong tộc ra trước rồi lại nghĩ cách.
Cho dù Ngu Tri Dao biết con Thận ma Thiên Nhân cảnh có màu sắc sặc sỡ kia có chút kì lạ, nhưng nó đúng chính xác là một Thận ma.
Thận ma để lại Trận pháp Định hồn nơi này, đã đủ chứng minh những con Thận ma này kiêng kị con Thận ma cường đại kia, ngăn nó độc chiếm hồn phách, đồng thời cũng muốn đoạt lại hồn phách.
Ba ngày trôi qua, Trận pháp Định hồn mất đi hiệu lực, những hồn phách đó sẽ rời vào miệng con Thận ma Thiên Nhân cảnh kia rồi.
Ngu Tri Dao vì để đảm bảo không có chút sai sót nào, nàng đưa Thận châu cho Linh Tu, nói đặc biệt muốn ăn măng trúc tươi. Lấy cớ sợ lạc đường để cho tiểu cô nương dẫn theo Linh Tu và Thời Việt vào rừng.
Khi trở về, kết quả có được, quả nhiên Thận châu không nóng lên nữa.
Mọi người đã nắm được toàn bộ cốt truyện của lịch luyện, sáu người tịnh dưỡng đến ngày hôm sau liền khởi hành.
Lúc này, sáu người mang cùng một loại mặt nạ phòng độc, cũng tiện tay ném cho Bạch Tịch một cái.
Mọi người đều rất nghiêm túc, Bạch Tịch cũng không khỏi bị loại cảm giác khẩn trương này ảnh hưởng, vội vàng đeo mặt nạ lên.
Mọi người đi theo Bạch Tịch, dựa theo phương hướng ngày hôm qua, đi thẳng lên núi, tìm thấy ngay trước sơn động kia, con Thận ma đã mọc tay chân, người tỏa ra ánh sáng sặc sỡ vẫn ngồi xổm ở chỗ đó.
Tay phải nắm chặt thứ gì đó.
Lúc này tất cả mọi người đều muốn cướp hồn phách của người trong tộc về, không hề nương tay như hôm qua. Con Thận ma Thiên Nhân cảnh gắng gượng chống đỡ, vết thương chồng chất vết thương, ma khí cũng tỏa ra nhiều hơn.
Chẳng biết vì sao, Ngu Tri Dao nhíu mày, có chút không nỡ giết con Thận ma trông có vẻ đần độn này.
Nàng do dự thu hồi mấy phần sức mạnh.
Lạc Vân Dã nhạy cảm nhất với sự thay đổi cảm xúc của Ngu Tri Dao, cũng thả chậm tốc độ vẽ ấn phù.
Sau khi Thời Việt chú ý đến sự bất thường của ca ca, nhát đao chém xuống cũng lệch đi.
Trong đội có ba người nhường, con Thận ma đủ màu kia bắt đầu chạy trốn.
Thận ma có thể cảm ứng được khí tức của đồng loại, mặc kệ là trốn ở đâu, đồng loại đều có thể cảm ứng được.
Tốc độ của con Thận ma đủ màu kia rất nhanh, Bạch Tịch dẫn đầu đuổi theo.
Tu vi của Linh Tu và Kỷ Phù vượt xa hắn ta, rất nhanh liền bỏ Bạch Tịch lại đằng sau.
Ngu Tri Dao ngự kiếm cùng Lạc Vân Dã phi hành.
Thời Việt cũng vội vã ngự đao bay theo.
Hoa Hoa ở phía sau cưỡi chổi hì hục đuổi theo.
Cả người con Thận ma đầy vết cắt, bị thương rất nghiêm trọng. Đến khi hai người đi đầu đuổi kịp, Linh Tu thi triển đao pháp, cầm âm và cầm kỹ của Phục Ma cầm như hình với bóng.
Thận ma chợt đứng im bất động, chỉ nắm chặt tay phải đặt lên trước ngực, giống như một con người đặt ở nơi gần trái tim nhất. Bộ dạng hoàn hoàn như một tên ngốc, lại như đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng trân quý, nhe hai hàm răng đầy máu về phía hai người đang xông về phía trước.
Không biết Ngu Tri Dao nghĩ tới điều gì, không nhịn được mà ngừng kiếm hét to: "Đợi đã!"
Có điều cuối cùng câu này vẫn chậm một bước.
Linh Tu và Kỷ Phù không dám làm tổn thương đến hồn phách của người trong tộc, bèn dùng chiêu thức chuyên để đối phó với ma vật là Cuồng Phong đao pháp và cầm kỹ Hỏa Phượng hoàng của Phục Ma cầm đánh về phía con Thận ma sặc sỡ kia.
Con Thận ma màu sắc sặc sỡ tỏa ra ma khí kia, chỉ ngây ngốc đứng ở đó, tay phải để trên ngực, đón lấy Cuồng Phong đao pháp và Hỏa Phượng hoàng, nó ngửa mặt lên trời rống lên, một tiếng ầm nổ ra, liền ngã trên mặt đất.
Một giây sau, cơ thể sặc sỡ của Thận ma liền hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến.
Không hề giống với con Thận ma mà đại yêu đã giết trước kia, chảy ra thứ nước hôi thối.
Cuối cùng, một cái lục lạc đơn giản rơi từ trên không trung xuống.
Ngu Tri Dao thấy rõ hình dáng của lục lạc, đồng tử lập tức co lại.
Nàng phi thân qua đó, nhặt cái lục lạc kia lên.
Một cái lục lạc màu xanh da trời với kiểu dáng cổ xưa, màu xanh phía trên bị phai đi một ít, bên trên lục lạc còn được trang trí một bông hoa trắng nho nhỏ.
Là cái lục lạc mà Tiểu Thù từng đề cập tới, trước khi Bạch Tịch rời nhà, Thái Lam đã đưa cho hắn ta.
Để lúc hắn ta thấy nhớ thì có thể lắc một cái, giống như nàng ấy đang bầu bạn bên cạnh vậy.
Ngu Tri Dao bất giác lắc nó.
Lục lạc chỉ phát ra tiếng đinh đang nặng nề, giống như bên trong có thứ gì đó.
Nàng duỗi ngón tay, sờ vào bên trong lục lạc, móc vật được bao bọc bằng vải lụa trắng bên trong ra.
Xuyên qua lớp vải trắng gần như trong suốt, Ngu Tri Dao có thể nhìn thấy một đám đốm trắng trông như đom đóm.
Cái này hẳn là hồn phách của người trong Thiên Linh tộc.
Lúc nàng lấy toàn bộ vật kia ra ngoài, động phải bên trong của lục lạc. Chỉ thấy một sơi dây cột lên bọc vải kia bằng một cái nút chết liên kết bên trong chuông.
Chỉ cần khẽ động vào bọc hồn phách, lục lạc sẽ vang lên tiếng đinh đang trong trẻo.
Ngu Tri Dao bọc hồn phách vào lại bên trong, lắc lư lục lạc, chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp.
Lấy bọc lụa ra, lục lạc bị kéo mà tự động kêu lên tiếng trong trẻo.
Dường như nàng đã hiểu vì sao con Thận ma đần độn kia lại giấu hồn phách vào bên trong lục lạc.
Lúc này, Bạch Tịch và Hoa Hoa đi cuối đã đuổi kịp.
Bạch Tịch trông thấy bọc lụa trong tay Ngu Tri Dao thì hai mắt sáng lên, đi lên phía trước nói: "Đa tạ các vị đạo hữu đã đoạt lại hồn phách cho người của Thiên Linh tộc."
"Sự tình cấp bách, xin đạo hữu hãy đưa hồn phách của người trong tộc cho ta, Bạch Tịch lấy được hồn phách liền có thể trở về cứu sống lại người trong tộc." Nói xong, Bạch Tịch vươn tay muốn cầm lấy.
Ngu Tri Dao né tay hắn ta, nghiến chặt răng. Nàng dùng linh khí kích hoạt viên Thận châu kia, Thận cảnh thiên nhiên phủ xuống, trong nháy mắt đã kéo Bạch Tịch vào bên trong.
Tuy những người khác đều từng được nghe về sự thần kỳ của Thận châu, nhưng một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất trước mắt, loại cảm giác này vẫn rất kỳ diệu.
Kỷ Phù hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi nhốt Thận ma đoạt xác Bạch Tịch vào bên trong Thận cảnh, nếu chết trong đó, chẳng phải là không còn cách nào hồi sinh Bạch Tịch sao?"
"Bạch Tịch đã chết rồi." Ngu Tri Dao siết chặt lục lạc trong tay, chua xót nói, "Con Thận ma sặc sỡ vừa rồi, chính là hồn phách của Bạch Tịch sau khi dị hóa. Hắn ta không có cơ thể, linh hồn đã hoàn toàn tan biến."
Mấy câu đó khiến mọi người ở đây đều trầm xuống.
Lạc Vân Dã tiến lên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt lục lạc của Ngu Tri Dao: "Tiểu Ngư, đó là lựa chọn của hắn ta. Hắn ta lựa chọn hi sinh bản thân, để cứu người của Thiên Linh tộc, chúng ta thay hắn ta hoàn thành tâm nguyện này, được không?"
"Được." Ngu Tri Dao đè thứ cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng xuống, ngoài mặt bình tĩnh gật đầu: "Ta không biết Bạch Tịch biến thành Thận ma bằng cách nào, nhưng đúng là hắn ta đang dùng tính mạng bảo vệ người trong tộc của mình."
"Nhiệm vụ thẻ lệnh xanh của chúng ta là trợ giúp Thái Lam cứu sống người trong tộc, hẳn là Thái Lam sẽ có cách. Ta có cách để tìm được linh hồn của Thái Lam, nhờ mọi người làm hộ pháp giúp ta, để tránh những linh hồn khác chạy ra ngoài."
Năm người gật đầu, ngồi xuống xung quanh Ngu Tri Dao.