Ngu Tri Dao ngồi xếp bằng dưới đất, phất tay mở một lỗ nhỏ trên bọc lụa, bắt đầu dùng tinh thần lực mạnh mẽ đi tìm hồn phách của Thái Lam ở bên trong.
Linh hồn của Thái Lam đang co mình trong một góc vắng vẻ, ôm gối khóc nấc.
Linh hồn của thiếu nữ nhìn thì rất nhỏ bé yếu đuối, nhưng lại trong suốt không một chút tạp chất, dường như xinh đẹp đến mức phát sáng.
"Thái Lam." Ngu Tri Dao nói chuyện với linh hồn của nàng ta: "Ngươi có cách nào để hồi sinh mọi người không?"
Từ lúc bọc lụa bị lấy ra khỏi lục lạc, Thái Lam có thể nắm được mọi chuyện ở thế giới bên ngoài.
Cho nên lúc trông thấy lục lạc rơi vào tay một thiếu nữ, nàng ấy biết Bạch Tịch ca ca vì bảo vệ bọn họ mà mất đi thần trí đã chết rồi.
Nhưng nàng ấy ở trong này, mặc kệ là nói gì bên ngoài cũng không nghe thấy.
Thái Lam đang khóc nức nở, không ngờ lại nghe được giọng nói của thiếu nữ kia. Nàng ấy nghĩ đến hồn phách của người trong tộc, tạm thời nén nỗi đau trong lòng xuống, nức nở nói: "Ta có cách."
Thiếu nữ trong góc đứng lên, khuôn mặt thanh tú của nàng ấy dần trở nên kiên nghị: "Bí thuật của Thiên Linh tộc bọn ta, có thể trấn áp mọi loại tà ma. Chỉ có ta mới có thể thi triển nó, nhưng ta cần phải trở lại cơ thể của mình lần nữa."
"Ngoại trừ việc trở lại cơ thể ở bên ngoài của ngươi, còn cần chúng ta làm gì nữa không?" Ngu Tri Dao hỏi.
Thiếu nữ lau khô nước mắt trên mặt, lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn mọi người đã đồng ý giúp ta."
Ngu Tri Dao im lặng một lát rồi nói: "Xin lỗi."
Thiếu nữ không nhịn được nữa rơi nước mắt, ra sức lắc đầu, lời nói có chút lộn xộn: "Không trách ngươi, không trách các ngươi. Ta biết, ta đều biết. Bạch Tịch ca ca vì bảo vệ bọn ta mà cố gắng hấp thu ma khí của đám Thận ma kia, thoát khỏi cơ thể, biến thành Thận ma lợi hại nhất, chỉ kịp cướp lấy hồn phách của bọn ta rồi bảo. Bạch Tịch ca ca nói, kết quả tệ nhất chính là có thể bảo vệ hồn phách, trở thành cô hồn dã quỷ. Nhưng huynh ấy sẽ nghĩ cách tới cứu bọn ta."
Thiếu nữ nghẹn ngào: "Nhưng Bạch Tịch ca ca, đầu tiên là dần mất đi ý thức, cuối cùng chỉ có thể hành động theo bản năng. Ta biết huynh ấy đã không trở về như trước được nữa, không trách các ngươi, không trách các ngươi."
Linh hồn hoàn toàn dị hóa thành Thận ma, cho dù là thần linh giáng thế, cũng không có cách nào cứu Bạch Tịch trở về.
Cuối cùng Thái Lam cũng tỉnh táo lại, nở một nụ cười lại như đang khóc: "Ta muốn cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi đã giải thoát cho Bạch Tịch ca ca, ta có thể cảm nhận được huynh ấy rất đau khổ, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các ngươi."
Ngu Tri Dao chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau khi nghe nàng ta nói xong, mới mở miệng nói: "Ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi đoạt lại cơ thể."
Thái Lam lại cảm ơn.
Nàng ta bước ra từ trong góc, ngửa đầu đi đến chính giữa, xuyên qua lỗ hổng trên bọc lụa, ngửa đầu nhìn về phía Ngu Tri Dao, hồn phách trắng thuần có chút ảm đạm xung quanh bắt đầu quấn lấy nàng ấy.
"Giờ ta mang ngươi trở về." Ngu Tri Dao dùng dải lụa dài quấn kín lỗ hổng, thắt nút, sau đó nhét lại vào bên trong lục lạc.
Ngu Tri Dao đứng dậy, nói với năm hộ pháp: "Thái Lam có việc nhờ chúng ta, nhờ chúng ta đoạt lại cơ thể giúp nàng ấy, nàng ấy có cách để cứu sống người trong tộc. Mọi người bàn bạc một chút, làm cách nào để lấy lại cơ thể của Thái Lam?"
Lạc Vân Dã lên tiếng: "Tiểu Ngư, ta có cách ép con Thận ma bên trong cơ thể Thái Lam ra ngoài."
"Ta cũng có cách!" Gần như là Thời Việt đã biết ca ca muốn dùng cách gì, không ngừng nói.
Thời Việt vội vàng truyền âm cho mọi người trước: "Ta là nhân ma hỗn huyết, huyết mạch cao hơn con Thận ma này nhiều."
Lạc Vân Dã: "..."
Cái tên Ma tộc thuần huyết này đang sủa cái gì thế!
Lúc nghe Thời Việt nói câu này, ngoại trừ Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao, biểu cảm của những người còn lại đều cứng đờ.
Linh Tu dẫn đầu truyền âm nói: "Ta từng nghe sư huynh sư tỷ nói, lịch luyện bên trong kính Trừ ma, nhóm cung chủ phong chủ của sư môn đều có thể trông thấy.
Chỗ ta có một pháp bảo, có thể ngăn cản bất cứ kiểu nhìn trộm nào. Đợi lát nữa ngươi đeo lên người, tạo kết giới rồi hãy ép Thận ma trong cơ thể Thái Lam ra."
Kỷ Phù truyền âm: "Đúng là phải giấu cho kỹ. Tiểu Phù tỷ không có cách nào, chỉ có thể cố gắng che đậy ma khí của ngươi rồi."
Hoa Hoa nói: "Ta có một cái vòng hộ pháp, lúc kích hoạt có thể làm rối loạn tầm nhìn của quân địch, chuyên dùng để chạy trốn. Đợi chút nữa ngươi tạo kết giới, ta liền kích hoạt nó."
Mọi người dù rất kinh ngạc khi nghe được nhân ma hỗn huyết, nhưng sau khi phản ứng lại, ai nấy cũng đều chủ động hỗ trợ.
Thời Việt tươi cười: "Dùng uy áp huyết mạch, sẽ không tiết ma khí ra bên ngoài, nhưng quả thật có thể bị người khác nhận ra điểm bất thường. Cho nên vẫn phải nhờ Linh Tu huynh và Tiểu Hoa giúp ta một tay."
Lạc Vân Dã trầm giọng: "Ta cũng sẽ giúp."
Thời Việt bĩu môi, truyền âm nói, giọng điệu còn mang theo chút làm nũng: "Phiền quá đi, ca ca vẫn là nên đừng làm phiền bọn đệ nữa, Tiểu Ngư tẩu tẩu phải trông chừng ca ca đó."
Lạc Vân Dã: "..."
Cái tên Ma tộc thuần huyết này...
Lạc Vân Dã biết tên nhóc này một hai cắt đứt lời mình là có ý gì, lập tức cởi Ma Linh khải trên người ra, không nói không rằng đưa cho Thời Việt mặc vào.
"Cho ngươi thêm một chút uy áp huyết mạch."
Tự Ma linh khải đã mang ma khí, nếu người này không cẩn thận tiết ra ma khí, còn có thể đổi trắng thay đen.
Thời Việt không từ chối ý tốt của ca ca, cười tươi gật đầu.
Bàn bạc xong, sáu người cùng nhau trở về.
Thái Lam và Tiểu Thù ra đón, nhìn trái phải một lúc vẫn không thấy Bạch Tịch đâu.
Mọi người lựa chọn đánh úp để khiến Thận ma không kịp trở tay.
Cho nên khi Thái Lam vừa dịu dàng hỏi: "Bạch Tịch ---"
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, liền cảm thấy một sự uy áp cực kỳ mạnh mẽ, ép nàng ta đến không thở nổi.
Mọi người cùng nhau thi triển kết giới.
Từng lớp kết giới che kín hình ảnh nơi này, con Thận ma Phá Hư cảnh đoạt xác Thái Lam kia không chịu nổi uy áp của Ma long thuần huyết, một đám vật chất hỗn độn xám xịt cứ thế bị ép ra bên ngoài.
Một tấm phù Diệt ma của Lạc Vân Dã bay về phía đó, bao trùm lấy con Thận ma, biết thành một quả cầu lửa rồi đột nhiên nổ tung.
Vòng hộ pháp của Hoa Hoa làm nhiễu loạn tầm nhìn, đồng thời còn bảo vệ bọn họ rất cẩn thận.
Ngu Tri Dao ôm lấy cơ thể Thái Lam, sau đó phóng xuất hồn phách Thái Lam ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, để nàng ấy nhập vào cơ thể mình.
Thiếu nữ trong lòng chậm rãi mở mắt.
Thiếu nữ có một đôi mắt long lanh trong suốt đẹp tựa lưu ly. Nàng ấy ngồi dậy, cơ thể mảnh mai vẫn có hơi không vững.
"Cảm ơn các vị đạo trưởng." Thái Lam nói cảm ơn mọi người.
Nàng ấy dần thích nghi với cơ thể khoẻ mạnh này, thả tay khỏi tay của Ngu Tri Dao, chậm rãi đi đến giữa đường, ngước đầu nhìn lên bầu trời mênh mông.
Thái Lam nhắm mắt lại, trên môi không ngừng niệm chú, niệm đến khi khóe miệng ứa máu cũng vẫn không dừng lại.
Tiểu cô nương bên cạnh đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ choáng váng.
Cô bé lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ..."
Thái Lam không bị cắt ngang, nàng ấy sớm đã thuộc lòng những câu chú ngữ này, ở bên trong bọc lụa niệm đi niệm lại không biết bao nhiêu lần, dường như chỉ chờ đợi thời khắc này.
Hiến tế bản thân, trấn áp tà ma, cứu sống mọi người.
Máu từ khóe môi Thái Lam nhỏ xuống từng giọt, sau khi niệm xong chú ngữ, nàng ấy quay đầu lại cười với Ngu Tri Dao: "Đạo trưởng, thả người trong tộc của ta ra đi."