Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219.

Chương 219. - Chương 219. -

Hiệu quả của phù ẩn thân cũng không tồi, bọn họ gặp phải người thì kề sát vách tường lui về, chạy về một hướng khác. Với tác phong nhạy bén, tiểu đội sáu người tạm thời chưa bị phát hiện.

Mọi người đi giống như trong mê cung, đi qua đi lại trong địa cung rất lâu, cuối cùng lúc chui ra khỏi cổng vòm, nhìn thấy bậc thang không xa phía trước mơ hồ để lộ mấy tia nắng lọt vào.

Sáu người kề sát đầu vào bắt đầu truyền âm bàn bạc.

Cuối cùng, xuất phát từ trong đội ngũ có Ma tu, suy nghĩ có thể lừa gạt qua ải. Thời Việt và Linh Tu ở trước nhất, lúc nào cũng chuẩn bị cầm đao cầm thuẫn, một Kiếm tu như Ngu Tri Dao ở phía sau bảo vệ ba người.

Mọi người đi theo bậc thang dài nhanh chóng tiến lên, phạm vi bao phủ của ánh sáng bên ngoài ngày càng lớn.

Lúc trèo lên đến bậc thang cuối cùng, Thời Việt và Linh Tu lặng lẽ thăm dò ra ngoài, lối ra bốn phía không có ai coi.

Đập vào mắt là một tiểu viện cực kỳ hoang vắng, cỏ dại mọc thành bụi. Trong bụi cỏ dại khô héo chỉ có duy nhất một chỗ phát sáng.

Đó là hai cây đại thụ nở ra từng đóa từng đóa hoa đỏ rực như lửa, cảnh lá xanh nhạt xum xuê, giống như tất cả sức sống tràn trề trong viện đều tụ tập ở đây.

Hoa đỏ kiều diễm, lá xanh um tùm.

Giữa hai cái cây buộc một cái xích đu rất đẹp, xen lẫn vô số lông chim trắng như tuyết đan thành, trên xích đu có một thiếu nữ váy đỏ dung mạo tuyệt diễm.

Lúc này thiếu nữ đang dậm chân, mũi chân chạm đất, bắt đầu đung đưa xích đu theo độ cong nhỏ.

Một tay nàng ta nắm dây xích đu, tay còn lại nhẹ nhàng chống cằm, đôi mắt lấp lánh tràn đầy màu sắc đang dạt dào hứng thú nhìn về phía bọn họ.

Thời Việt giật mình một cái, huyết mạch trong cơ thể mơ hồ có xúc động.

Hai người đồng loạt cúi đầu, ra hiệu bằng mắt với người phía sau, tỏ ý mọi người sẵn sàng đón địch.

Nếu đã bại lộ, sáu người bèn nhảy ra từ lối ra, âm thầm chuẩn bị đối phó thiếu nữ thân phận không rõ này.

Thời Oánh nhìn mấy Nhân tộc đi ra từ trong lăng mộ địa cung của nàng, còn có hai tên có huyết mạch Ma Long mà nàng ta chưa gặp qua bao giờ, hứng thú trong ánh mắt càng sâu.

Nàng ta dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự cảnh giác của bọn họ, đánh đòn phủ đầu nói: “Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào lăng mộ địa cung của ta?”

Giọng nói của thiếu nữ đáng yêu, có cảm giác ngây thơ hồn nhiên.

Bốn chữ lăng mộ địa cung này lập tức khiến ánh mắt cảnh giác của mọi người trộn lẫn một chút đáng tiếc và thương xót.

Mặc dù bọn họ không nhìn ra tuổi tác của thiếu nữ, nhưng thấy ngây thơ hồn nhiên như thế, chắc hẳn tuổi cũng không lớn. Còn có thể xây dựng lăng mộ địa cung to như vậy cho mình, đoán là công chúa Ma tộc được yêu thương.

Đáng tiếc chết yểu.

Thời Oánh không biết bọn họ đang nghĩ gì, thấy bọn họ lại dám không nói gì khi nàng ta chất vấn bọn họ, bèn vươn ra ngón tay trắng bệch, trên ngón tay bao quanh một sợi ma khí, điểm nhẹ lên Lạc Vân Dã và Thời Việt không xa.

“Ôi, các ngươi....”

Trên mặt Thời Oánh lộ vẻ kinh ngạc: “Sao các ngươi lại là con cháu cùng huyết thống với ta chứ?”

..............

Lúc này, ở ngoài thủy kính.

Ma khí màu đen nồng nặc tràn ngập thủy kính trong suốt, còn cảnh tượng bên trong sau khi Thời Oánh sử dụng ma khí, thì hoàn toàn bị hỏng.

Mọi người chỉ có thể thấy cảnh tượng mơ hồ trong thủy kính, miệng Thời Oánh mở rồi đóng, nhưng không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào.

Ngay sau đó, thủy kính phát ra hai tiếng răng rắc, sau đó hình ảnh kịch liệt rung lắc, dường như đang giãy dụa một trận cuối cùng, đáng tiếc kết quả không như ý, hoàn toàn đen thui.

Phong chủ Thổ Linh phong nôn nóng vỗ đùi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đại Ma vương đó dùng ma khí làm gì với mầm non lười của ta vậy? Lẽ nào muốn giết nó sao? Bọn trẻ sao còn chưa ra ngoài?”

Cung chủ Hỏa Tiếu cung khóc rống lên: “Bạch Vũ của ta! Ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”

Kính trừ ma chậm chạp không có tin tức truyền tống ra.

Mọi người nôn nóng sắp rơi lệ với thủy kính rồi.

Minh Tiêu tôn giả vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn từ nhẫn trữ vật lấy ra mơ khô lúc trước nghịch tử cho ngài.

Ngài ăn thử hai viên, mùi vị cũng không tệ.

Sau khi thủy kính biến đen, không bao lâu lại bắt đầu vang lên tiếng rắc rắc. Mọi người đều lại gần thủy kính, kề sát lỗ tai qua, dường như đang cố gắng để nghe ra một tiếng người từ trong tiếng răng rắc.

Vị trí bên dưới thủy kính chật ních người, không còn vị trí trống, cung chủ phong chủ của Vân Cảnh thánh địa thậm chí trưởng lão đều phi thân bay lên, hai chân giẫm lên vai người bên dưới, kề tai lắng nghe bên trên thủy kính.

Người đứng bên trên: “Lão Kiếm lão Kiếm, ngươi có nghe thấy gì không?”

Người bị giẫm phía dưới: “Lão Thổ lão Thổ, ta không nghe thấy gì hết. Nhưng mà giẫm lên vai một lần trả một trăm linh thạch hạ phẩm nha.”

Bên trên phát ra âm thanh sảng khoái: “Không vấn đề, không vấn đề.”

Ăn xong mơ khô, Minh Tiêu tôn giả nghe tiếng ngước mặt lên, nhìn thấy một màn múa may loạn xạ này: “...........”

Ngài trầm mặc, lập tức mở miệng nói: “Thủy kính biến hóa như thế, các ngươi không nghe thấy được âm thanh bên trong đâu. Nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ này này do sự tồn tại của sợi tinh phách Ma vương, hỗn loạn thời không, tất cả cảnh tượng thay đổi không giống với tốc độ lưu chuyển của thời gian bên ngoài. Cộng thêm ma khí Ma vương tuôn trào, sẽ gián đoạn liên kết giữa kính trừ ma và thủy kính....”

Minh Tiêu tôn giả vẫn chưa nói xong, đã thấy cả đám người đồng loạt quay đầu, dạt dào hy vọng nhìn ngài.

Minh Tiêu tôn giả: “.....”

Ngài cũng đâu phải kính trừ ma, nhìn ngài cũng không có tác dụng.

Vì thế Minh Tiêu tôn giả quả quyết dời tầm mắt, thậm chí lại lấy ra mấy viên mơ khô ra: “Đám nhóc này thông minh như thế, nếu gặp phải nguy hiểm không thể chống cự, sớm đã bóp nát lệnh bài truyền tống ra rồi.”

Cuối cùng ngài bóc ra một nắm hạt dưa, bắt đầu học Minh Lê cắn hạt dưa, đối diện vẻ mặt lo lắng của mọi người, bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều có kỳ ngộ, thuận theo tự nhiên đi.”

Tầng trên cùng của Thiên lâu bắt đầu có một tràng tiếng thở dài liên tục.

Ví dụ như kính trừ ma là mạng vô tuyến, thì ma khí mãnh liệt giống như wifi kết nối kính trừ ma, lượng ma khí quá nhiều, làm rớt mạng của thủy kính, đến mức liên tiếp không kết nối được, đen thui.

Còn trong kính trừ ma, thủy kính rớt mạng, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong viện hoang vắng, sáu người nghe xong lời này đều ngẩn ngơ.

Bao gồm cả đương sự Lạc Vân Dã và Thời Việt.

À..... thì ra trước khi ngài chết yểu còn để lại nòi giống.

Thời Oánh nhìn hai tiểu Ma Long lạ mặt, suy nghĩ có phải đệ đệ ruột của mình lén lút giấu mình chạy ra ngoài, không chỉ tìm mẫu long mà còn tìm Nhân tộc, mỗi người sinh một đứa.

Cả tộc Ma Long của bọn họ mạnh mẽ nhưng chuyện lưu lại nòi giống lại thật sự cực kỳ khó khăn.

Hai tên Ma Long nhỏ tuổi này cũng không biết sao lại dẫn đám Nhân tộc này xông vào lăng mộ địa cung mà nàng ấy chuẩn bị cho mình sau này.

Thời Oánh thở dài, vẫy tay với bọn họ: “Nào, đến.... đến chỗ ta này?”

Lạc Vân Dã và Thời Việt đều có thể cảm nhận được kích động huyết mạch trong cơ thể, Lạc Vân Dã không tiến lên, chỉ cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”

Câu hỏi này khiến Thời Oánh cảm thấy thú vị, quyết định chơi đùa với hai thằng nhóc cảnh giác này một chút, nàng ấy cong môi đỏ cười: “Ta là Thời Oánh. Hai người các ngươi là ai?”

Lạc Vân Dã: “Tiểu Vân.”

Thời Việt: “Bạch Vũ.”

Thời Oánh sững sờ: “Đây là tên thật của các ngươi à? Không phải họ Thời sao?”

Hai người đều lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment