Thời Oánh trầm mặc, trước nay nàng ấy đều không có quá nhiều cảm xúc chân chính, thật sự có chút yêu mến hai đứa trẻ Ma Long này.
Không ngờ đệ đệ nàng ấy lén lút gieo giống bên ngoài, còn không chịu trách nhiệm vứt huyết mạch bên ngoài.
Lại để mặc chúng lớn lên không giáo dục thế này!
Thời Oánh lập tức vỗ tay hai cái, rất nhanh, có hai hàng thị nữ mặc y phục đen cúi đầu nối đuôi nhau đi vào từ ngoại viện.
“Đưa hai vị tiểu điện hạ quay về Triều Hoa cung, à, còn cả mấy vị bằng hữu của họ nữa.”
Thị nữ đồng loạt hành lễ: “Vâng.”
Hai tên nhóc này nhất định là được mấy người bạn Nhân tộc này chăm sóc bên ngoài, mới miễn cưỡng có thể lớn lên thành dạng này.
Thời Oánh không có cảm giác gì với Nhân tộc, càng huống hồ gần đây nàng ấy vừa thích một Nhân tộc, cảm quan đối với Nhân tộc cũng tốt hơn chút.
Sau khi thị nữ mời sáu người đi, Thời Oánh nhảy xuống khỏi xích đu, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, phi thân bay đi ra ngoài viện.
Nàng phải đi tìm đệ đệ không nên thân của mình, ngay cả con trai cũng không nhận!
Đệ đệ của Thời Oánh, Thời Lưu kế thừa sự háo sắc và thích lấp lánh của Ma Long, nhưng lại không kế thừa dục vọng truy cầu võ công mạnh mẽ của Ma Long.
Cộng thêm nàng ấy mạnh mẽ, sau khi thống nhất Ma tộc, trở thành đệ đệ của Ma vương, Thời Lưu càng lười biếng hoang đường.
Thời Lưu có thân phận hoàng thân quốc thích duy nhất, mọi người ở Ma vương thành đều tranh nhau lấy lòng gã, không ngừng tặng mỹ nữ tặng bảo thạch đến phủ gã.
Mặc dù Thời Lưu hoang đường, nhưng cũng hiểu rõ tỷ tỷ là hậu thuẫn lớn nhất của mình. Cho nên chưa từng nhúng tay vào chuyện tỷ tỷ muốn làm, cũng sẽ không đi cầu xin, làm trái lệnh của tỷ tỷ, làm tỷ tỷ khó xử.
Cho nên Thời Lưu giống như tên lưu manh vô lại, tất cả quà tặng nhận hết, nhưng chẳng làm chuyện gì. Hơn nữa cả ngày lưu luyến thanh lâu, quả thật vui quên trở về, vui sướng như thần tiên.
Thời Oánh là kéo Thời Lưu từ một kỹ quán có tên Vong Xuân Lâu tràn đầy mùi son phấn đi ra.
Thời Oánh giận dữ: “Thời Lưu!”
Thời Lưu đang đắm chìm trong mộng, tay trái ôm Tiểu Lị Lị của gã, tay phải ôm Tiểu Đào Đào của gã, Tiểu Hồ Hồ, Tiểu Miêu Miêu phía trước ồn ào vui vẻ nhảy vào lòng gã.
Một khắc trước còn đắm chìm trong ôn nhu hương, ai biết vừa mở mắt ra, đã biến thành tỷ tỷ uy võ mạnh mẽ của gã.
Thời Lưu mơ màng lờ đờ lập tức tỉnh táo, đứng ngay ngắn giống như thấy tiên sinh nghiêm khắc nhất, nơm nớp lo sợ hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Người xung quanh đều đã chạy loạn.
Ban nãy còn náo nhiệt, khách nhân cô nương đắm chìm trong mộng, Vọng Xuân lâu mùi rượu và mùi son phấn hỗn tạp vào nhau, chớp mắt đã là người đi lầu trống.
Có cô nương sợ hãi quá, rơi giày cũng không dám đi nhặt, xông ra ngoài với tốc độ tám trăm mét một giờ.
Để lại nơi yên tĩnh cho Đại Ma vương.
“Ngươi xem bây giờ ngươi có dáng vẻ gì?” Thời Oánh liếc nhìn bộ dạng vạt áo bên hông mở ra, ngoại sam để thoáng, trên mặt còn bị hôn vài dấu môi đỏ tươi của gã, thậtsự quá cay mắt .
Thời Lưu nhịn không được rùng mình, nghe giọng điệu này, sợ là sau này cuộc sống vui vẻ của mình sẽ một đi không trở lại. Gã nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thời Oánh, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ không phải không quản mấy chuyện riêng này của ta sao?”
“Lúc trước ta sẽ không quản ngươi.” Thời Oánh hận không thể tát một phát vào đầu gã: “Nhưng ngươi làm loạn bên ngoài, ngay cả con cũng có rồi! Còn tìm đến Ma vương cung của ta!”
Vốn dĩ Thời Lưu còn tưởng tỷ tỷ sẽ nói các thần tử khuyên can gì gì đó, hy vọng trói buộc gã nhiều hơn, bảo vệ tôn nghiêm của vương thất: “.......”
Gã đơ ra.
Cái, cái, cái gì? Con gì?
Thời Oánh vừa thấy vẻ mặt như thế của Thời Lưu, thì biết gã còn không biết đến sự tồn tại của hai đứa trẻ kia. Nàng ấy thở dài, tha thiết nói: “Thời Lưu, lúc trước ta không quản ngươi. Là vì ngươi còn độc thân, còn chưa cưới thê, cũng chưa có con nối dõi, chưa trở thành phụ thân. Bây giờ ngươi đã có hai đứa con ở ngoài, nên gánh trách nhiệm làm phụ thân của mình.”
Thời Lưu: ???
Cái gì? Con của gã? Còn tới hai đứa?
Sao gã lại không biết?
Thời Oánh nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của gã, tiện tay lấy một tấm vải đỏ quấn Thời Lưu y phục không chỉnh tề lại, sau đó nhấc vải đỏ lên bay đi.
Thời Lưu bị nàng ấy quấn như một cây bánh tét đỏ, kéo ở phía sau.
Thời Lưu ở giữa không trung bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo, hai chân đá đạp loạn xạ mức độ nhẹ, thê thảm gào thét với phía trước: “Tỷ..... tỷ.... tỷ....! Ta.... không..... có..... con!”
Thời Oánh không để ý gã, tiếp tục bay đi.
Đợi gặp hai đứa trẻ kia rồi, gã còn chối cãi nữa không.
Gió tạt vào mồm Thời Lưu, bị một trận gió to lạnh lẽo vỗ lên mặt, nhất thời quên mất có thể dùng sức mạnh huyết mạch để tìm kiếm huyết thống, chỉ biết hô to kêu oan.
Người trong Ma vương thành nhìn cảnh tượng đặc sắc trên trời, đều rùng mình.
Đại Ma vương khủng bố như vậy, một khi nổi giận, ngay cả đệ đệ ruột duy nhất cũng không bỏ qua, quấn thành cái bánh tét lớn kéo trên không trung chơi!
............
Trong Ma vương cung.
Sáu người ở nơi không quen thuộc, an phận bị đưa vào Triều Hoa cung, hơn mười thị nữ áo đen còn nhẹ nhàng hỏi thăm bọn họ cần gì.
Những người khác không có yêu cầu gì, Ngu Tri Dao lại gọi một mớ mỹ thực đặc sản và tiểu thuyết truyền kỳ ở Ma giới, sau đó thong thả nằm lên ghế, cực kỳ thoải mái.
Quả nhiên chỉ cần nhiệm vụ không cưỡng ép hoàn thành, cho dù ở Ma giới cũng có thể vui vẻ hưởng thụ.
Sáu người đều không muốn thị nữ hầu hạ, vì thế hơn mười thị nữ áo đen lại xếp thành hai hàng, nối đuôi đi ra.
Cuối cùng hai thị nữa xoay người lại, chậm rãi đóng cửa đại điện.
Trong điện có chút ánh sáng.
Kỷ Phù thoải mái ngồi lên ghế, cầm một miếng bánh ngọt trong khay lên ăn: “Có lẽ vị công chúa Ma tộc này rất được sủng ái? Đây là nàng ấy mang chúng ta về cung điện của mình?”
Linh Tu sớm đã đeo nhẫn pháp bảo truyền âm nhóm, lúc này hắn ta nhìn Thời Việt, rồi nhìn Lạc Vân Dã, yên lặng chôn bí mật này trong lòng.
Ban nãy lúc thấy vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của thiếu nữ kia, hắn đã lặng lẽ làm một thuật che chắn, còn thử dùng pháp bảo che giấu, hy vọng sư tôn và các vị sư thúc bá không nhìn thấy.
Nhìn hành động không nhìn suy nghĩ.
Mặc dù Tiểu Vân và Bạch Vũ có huyết mạch Ma tộc, nhưng bọn họ giống với Tịnh Thù sư tỷ, đang trừ ma, chứ không hại người.
Cho nên Linh Tu lựa chọn che giấu cho bọn họ.
Hoa Hoa rất không tim không phổi chỉ lo ăn uống, nếm thử bánh ngọt và nước trà ở Ma giới.