Vở kịch “Xuyên về quá khứ gặp lão tổ” tiến hành rất thuận lợi, Thời Oánh tin tưởng lai lịch của bọn họ, hơn nữa còn để bọn họ tạm thời ở lại Ma vương cung.
Lạc Vân Dã và Thời Việt trở thành tiểu điện hạ của Ma vương cung, ở lại Triều Hoa cung cực kỳ xa hoa, cách Ma Long điện Thời Oánh ở cũng rất gần.
Thời Oánh cảm thấy có lẽ hai nhóc này sẽ không thích ứng được nơi ở mới, nên vứt Thời Lưu vào, chơi với hai nhóc.
Thời Lưu từ thiếu niên ương ngạnh ngày ngày rong chơi trong thanh lâu, trở thành tổ tông kiểu cha bỉm sữa không thể không chăm sóc hai đứa nhóc.
Gã bắt đầu cảm thấy chuyện dắt theo trẻ em rất mới mẻ, vì vậy niềm vui mỗi ngày chính là muốn dạy thằng nhóc ngốc Thời Việt trở nên thông minh, thường xuyên cãi nhau với thằng nhóc ngốc đến đỏ mặt khàn cổ.
Còn Lạc Vân Dã lại là một đứa nhỏ Ma Long tâm tư nhạy cảm, mỗi ngày chạy theo sau Ngu Tri Dao ăn bậy uống bạ, thưởng thức đặc sản mỹ thực khác nhau ở Ma tộc.
Mấy ngày sau, sáu người đã quen thuộc với Thời Lưu.
Mọi người bắt đầu cố ý vô ý thăm dò Thời Lưu, muốn xem thử có lấy được thông tin liên quan đến việc Ma vương hạ nguyền rủa từ chỗ gã hay không.
Thời Việt là lựa chọn vô hại nhất để nói chuyện của bọn họ.
Vì thế, Thời Việt ngốc gánh trọng trách trên vai, trong quá trình hắn ta đấu võ mồm với Thời Lưu, nói đến lúc lăng mộ dưới đất mà bọn họ xuyên đến, chống cằm giống như không hiểu hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp sao lại tự xây cho mình lăng mộ địa cung khi còn trẻ như vậy? Lẽ nào thân thể không khỏe sao?”
Thời Lưu đã bị vai vế này làm cho nhức óc, thằng nhóc ngốc sống chết không chịu đổi, tính khí cố chấp giống như cha ruột gã vậy.
Làm gã cũng hơi mệt.
Thời Lưu thở dài vì trí khôn của thằng nhóc ngốc, lười biếng dựa ra sau, ánh mắt liếc xéo: “Thân thể không khỏe? Tỷ tỷ ta đánh một quyền ra là có thể đập chết ba người như ngươi!”
Gã còn chỉ Lạc Vân Dã đang ăn uống bên kia: “Cũng có thể đập chết sáu người như ca ca ngươi.”
Thời Việt: “.........” Nắm đấm ngứa rồi nè.
Dám nói ca ca hắn ta như vậy!
Kỷ Phù âm thầm quan sát bên cạnh thấy tình hình không đúng, lập tức lấy tay áp chế cánh tay rục rịch muốn động của Thời Việt, lộ vẻ tò mò: “Vậy nên đây là lăng mộ địa cung mà Ma vương tỷ tỷ xây cho người khác sao?”
Thời Lưu bắt chéo hai chân, lặng yên liếc nhìn bàn tay Kỷ Phù đè lại cánh tay tiểu tử ngốc, ý tứ sâu xa lắc đầu: “Vậy thì không phải, tỷ tỷ ta muốn xây cho mình lăng mộ xinh đẹp trước, không vừa ý có thể sửa đi sửa lại, sau đó lại chọn kỹ lựa khéo vài vật chôn cùng quý hiếm bỏ vào. Đỡ mất công sau này đến lúc xây xảy ra nhiều sai sót, chết rồi cũng không ngủ yên.”
Kỷ Phù: “........”
Hay lắm, lý do này thật vĩ đại.
“Vậy nên thân thể của tỷ tỷ xinh đẹp rất khỏe sao?” Linh Tu vội vàng hỏi.
“Đó là tất nhiên.” Thời Lưu trả lời xong, ánh mắt tò mò nhìn Linh Tu: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Linh Tu dưới cái nhìn của gã, đọc ra lời thoại xấu hổ che giấu vai diễn. Hắn ta cảm thấy gò má và lỗ tai mình sắp phun ra khí nóng rồi: “Linh Tu ta chưa từng thấy qua cô nương đẹp như vậy, cảm thấy nếu chết vào lúc đẹp như thế, cũng thật sự quá đáng tiếc rồi.”
Thời Lưu ngẩn ra, trơ mắt nhìn mặt Linh Tu từ đỏ thẫm thành màu cà chua.
Sau đó, ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha ha!”
Gã cười ra nước mắt, chỉ Linh Tu chế giễu: “Nhóc Nhân tộc lông còn chưa dài như ngươi, còn dám mơ tưởng đến tỷ tỷ ta? Nếu ngươi dám nói mấy lời này trước mặt tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta có thể chém ngươi ngay lập tức luôn!”
Linh Tu đã không nghe rõ gã nói gì, đọc xong lời thoại, đỏ mặt hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.
“Gì chứ gì chứ!” Hoa Hoa ưỡn ngực bất bình: “Lẽ nào nam tử Nhân tộc bọn ta không xứng có được tình yêu đẹp sao? Tỷ tỷ xinh đẹp đẹp như vậy, nên là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!”
“Yểu điệu thục nữ.....” Thời Lưu lại bắt đầu bật cười: “Ha ha ha ha ha, người nói câu này trước mặt tỷ tỷ ta lần trước đã chết cách đây ba trăm năm rồi.”
Hoa Hoa: “...........”
Đáng sợ thật!
Tại sao cứ để hắn ta diễn cái vai có ẩn chứa nguy hiểm này vậy?
“Ta không để ý!” Hoa Hoa cắn răng, cỗ vũ cho chính mình, nói hùng hổ mạnh mẽ: “Chỉ cần tỷ tỷ xinh đẹp vẫn chưa cưới Hoàng phu, ta còn có cơ hội! Cho dù cưới Hoàng phu rồi, ta cũng có thể làm thất! Chỉ cần ta có thể ở bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp, ta đã thỏa mãn rồi.”
Hoa Hoa lấy phải kịch bản cún con trà xanh.
Thời Lưu thấy hắn ta kiên định như vậy, vẻ mặt không chùn bước, cũng hơi bị hắn ta làm cảm động.
Gã dần dần ngừng cười, mắt nhìn Hoa Hoa lộ ra một chút thương hại: “Đáng tiếc, tỷ tỷ ta sẽ không thích ngươi đâu. Tỷ ấy thích nam nhân có sức mạnh cường đại, gần đây hình như có Nhân tộc đến Ma giới lọt vào mắt của tỷ tỷ. Tỷ tỷ còn để gã đi tìm Hắc ma thạch biểu tượng cho tình yêu ở Ma tộc ta, làm thành trang sức mang về. Có thể không bao lâu nữa, Ma vương cung chúng ta sẽ nghênh đón một vị Hoàng phu.”
Hoa Hoa đau lòng ôm ngực, lảo đảo lùi về sau, đau lòng nhíu mày: “Sao lại như vậy? Cuối cùng ta vẫn đến trễ một bước sao?”
Thương hại trong mắt Thời Lưu càng sâu: “Đến sớm cũng vô dụng, tu vi của ngươi quá yếu, tỷ tỷ không thích đâu. Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, hà tất gì phải yêu đơn phương một nhành hoa?”
“Không sao.” Hoa Hoa nhún vai, biểu lộ ý chí rộng lớn của mình với Thời Lưu: “Ta không phải đến để phá hoại gia đình, ta đến để gia nhập gia đình này. Chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp, làm một người không danh không phận, ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Trong mắt hắn ta như có ánh sáng lấp lánh, dáng vẻ si mê không thôi.
Kỷ Phù lén lút cho Hoa Hoa một like, sau đó không ngừng ra hiệu bằng mắt với Linh Tu, tỏ ý hắn ta nhanh chóng nhập vai trong tiểu thuyết mới.
Linh Tu nhận được ánh mắt, mở miệng lắp bắp nói: “Ta, ta cũng muốn gia nhập đại gia đình này, cùng Hoa Hoa bầu bạn với Ma vương tỷ tỷ.”
Nói xong, Linh Tu đã muốn cho mình một cái tát.
Thời Lưu khiếp sợ.
Đều nói tu sĩ Nhân tộc kết đạo lữ đều là một một, sao đến phiên tỷ tỷ, ai ai cũng muốn làm lẻ vậy?
Tỷ tỷ ruột làm đám nam nhân Ma tộc nghe thấy đã sợ mất mật, thậm chí còn nhượng bộ lui binh, sức hấp dẫn với Nhân tộc lại đáng sợ vậy sao?
Thời Lưu không nhịn được hít sâu một hơi.
Sức hấp dẫn liều mạng đáng chết này!
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã xem kịch nhịn cười sắp nội thương rồi, mỗi người tự nhét bánh ngọt vào miệng, hai môi run run, cố gắng không cười ra tiếng.