Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 225 - Chương 225.

Chương 225. - Chương 225. -

Ngoài thủy kính.

Khó khăn lắm mới đợi được thủy kính liên kết với kính trừ ma, thì nghe thấy mấy câu kinh người của Hoa Hoa và Linh Tu.

Mọi người nhìn nhau, rút kiếm ngơ ngác nhìn xung quanh.

Phong chủ Thổ Linh phong run rẩy nói: “Này.... Linh Tu yêu Đại Ma vương rồi à, còn muốn cùng người ta làm lẻ cho nàng ấy?”

Trưởng lão Thần Loan cung mới đến không nhịn được trách mắng: “Thương phong bại tục! Tham sống sợ chết!”

“Không sai không sai, ghi nhớ lại, để các tu sĩ sau này đi vào học một chút.” Phong chủ Kiếm Hoa phong miệng ngậm cây bút, cười ha ha, nhấc bút nói: “Giao thủ với Ma vương, phải tránh mũi nhọn. Không giết được Ma vương thì làm nam nhân của Ma vương, dùng tình yêu mãnh liệt triệt tiêu lời nguyền!”

“Có lý!” Phong chủ Thổ Linh phong vỗ đùi: “Không hổ là đệ tử chân truyền Tôn giả, lối suy nghĩ cởi mở, không giết được thì gả cho nàng ấy, nhiều thêm mấy người cùng nhau dùng tình yêu cảm hóa, không tệ!”

Cung chủ Kim Lăng cung nhíu mày, suy nghĩ một chút nghiêm túc gật đầu: “Quả thật nên học tập, là một cách khả thi.”

“Lão Kiếm nói đúng nha!” Phong chủ Thuẫn Chi phong cũng nói như vậy.

Vì thế, trong tay mỗi người đều cầm một cuốn sổ, cúi đầu vội vàng viết lại con đường công lược có tính thành công của nhiệm vụ thẻ lệnh đỏ.

Trưởng lão Thần Loan cung: “........”

Ông ta ngẩng đầu nhìn Minh Tiêu tôn giả ở phía cuối, trầm ổn như núi, không khỏi thở phào.

Cũng may, Vân Cảnh thánh địa còn có một người bình thường.

Còn người bình thường Minh Tiêu tôn giả đã lén lút chuẩn bị chiến lược này cho nghịch tử nhà mình.

Ban đầu Minh Lê và những người khác trong thánh địa kết thành tiểu đội, sau khi rút được thẻ lệnh đỏ này, thì lén lười biếng ở trong đó.

Ai biết một khi đối mặt, cả tiểu đội bị Ma vương thổi bay. Người đứng đầu vội vàng bóp nát thẻ lệnh đỏ, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, lúc này mới bảo vệ được cả đội ngũ.

Quả thực là điển hình của việc xuất sư chưa thắng đã chết trước.

Minh Tiêu tôn giả âm thầm thở dài.

Nhìn Linh Tu người ta kìa, tuổi còn nhỏ đã biết biến đổi, biết dùng mặt đổi mạng, nghịch tử kìa thật là làm uổng phí gương mặt đẹp mà ngài di truyền cho!

Thậm chí Minh Tiêu tôn giả còn có chút nghi ngờ nghịch tử kia hoàn toàn không có suy nghĩ động tình, nếu không sao không biết rút kiếm xông lên trước?

Ban đầu bảo nghịch tử học đao, y cứ đòi học kiếm.

Xem xem, học kiếm đến ngốc luôn rồi kìa!

Minh Tiêu tôn giả lắc đầu, cùng quan sát thủy kính trước mặt với mọi người.

Trong thủy kính ngoại trừ tốc độ thời gian trôi qua không giống, thời gian trong kính trừ ma trôi qua nhanh hơn ngoài thủy kính.

Cho nên sau khi kết thúc cảnh tượng này, thủy kính lướt qua tất cả những chuyện xảy ra ở giữa, trực tiếp nhảy đến hình ảnh hiện tại.

Vì thế, mọi người nhìn thấy hình ảnh chuyển đến thanh lâu kỹ viện náo nhiệt.

Trong một tràng tiếng cười đùa say rượu, ba người Thời Việt, Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao đi sau Thời Lưu, trừng mắt nhìn, vẫn luôn bưng nước trái cây uống giống như bé ngoan.

Linh Tu và Hoa Hoa lọt sâu vào trong đám nữ nhân oanh ngôn yến ngữ, hai người dựa vào nhau run rẩy, cúi đầu vùi vào đầu gối, dường như đang cuộn tròn mình giấu.

Còn Kỷ Phù thì dựa trên ghế, ôm ấp các cô nương, cười như đóa hoa.

Thậm chí Kỷ Phù còn sung sướng híp cả mắt, hất cằm, tiêu sái huýt sáo với bọn họ: “Linh Tu, Tiểu Hoa, đến đây chơi!”

Ai biết hai người chẳng hề động đậy, Kỷ Phù lập tức điên cuồng thêm lời kịch, chậc một tiếng: “Không ngờ hai người một lòng trung trinh với tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thủ thân như ngọc. Nhưng mà ở đây có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp hơn, ta muốn xem hai người còn có thể cố gắng qua mấy canh giờ nữa?”

Nói xong, Kỷ Phù lại sờ vào cái đuôi to của ma nữ bên trái, khiến ma nữ liên tục hờn dỗi nàng ấy.

Sau đó Kỷ Phù như tên tra nam, vô cùng thuần thục dỗ dành bằng lời nói ngọt ngào. Không quá hai câu đã dỗ cho ma nữ vui vẻ trở lại.

Mọi người: ????

Kỷ Phù, khoảng cách hai mặt này của tỷ quá lớn rồi đó.

Cung chủ Thủy Ngô cung yên lặng che mắt mình, không muốn nhìn thêm nữa.

Tạo nghiệt mà.

Mau che đen để bảo vệ trẻ em đi!

Nửa canh giờ trước, Thời Lưu còn đang vừa cảm động vừa kinh ngạc vì lời nói cuồng si của hai người.

Nửa canh giờ sau, bảy người đã xuất hiện tại Bách Hương các - kỹ quán hàng đầu Ma vương thành.

Thời Lưu nói hoa mỹ rằng muốn để Linh Tu và Hoa Hoa thấy được nhiều nữ tử ôn nhu hơn, mở rộng tầm mắt, đừng cố chấp vô vọng ở một gốc bá vương hoa nữa.

Thế là tạo thành màn kịch mà mọi người đứng trước Thủy kính nhìn thấy kia.

Người vốn nên hưởng thụ là Linh Tu và Hoa Hoa thì giống như con trai nhà lành bị mấy cô nương cưỡng đoạt, mà Kỷ Phù vốn nên đỏ mặt thẹn thùng lại như cá gặp nước, trái ôm phải ấp.

Động tác thành thạo này, tư thái phong lưu này!

Thời Lưu vốn còn đang để ý hình tượng vú em của mình trước mặt mấy đứa nhỏ, giờ lại như tìm thấy được tri âm ngàn năm khó kiếm của mình, bừng bừng hứng thú gia nhập với Kỷ Phù.

Ba chú gà con đang hút nước hoa quả xì xụp là đám Ngu Tri Dao liền giải cứu Hoa Hoa và Linh Tu ra khỏi mấy cô nương.

Một bàn đầy đồ ăn, trong nháy mắt đã thành năm chú gà con tụ thành một cục.

Hoa Hoa còn chưa hoàn hồn điên cuồng uống nước hoa quả.

Linh Tu vẫn chưa gặp chuyện này bao giờ, lúc này mặt mũi vẫn còn hơi đờ đẫn.

"Đáng sợ, đáng sợ quá!" Hoa Hoa cắn ống hút run run nói, "Nếu so ra thì Đại Ma vương chính là tiên nữ!"

Linh Tu dần hồi phục tinh thần.

Hắn ta cầm ly trà trước mặt lên uống vài hớp lớn.

Ngu Tri Dao đẩy trà ngon bánh ngọt đến trước mặt hai người, thở dài một tiếng, "Linh Tu huynh đệ, Hoa Hoa, nhiệm vụ này không làm được thì thôi bỏ đi. Cứ coi như là du ngoạn ma địa mấy hôm, thưởng thụ một chút, sau đó chúng ta sẽ trở về, thế nào?"

Lạc Vân Dã cũng nói: "Dù sao cũng đủ điểm rồi."

Thời Việt gật đầu theo.

Linh Tu rót xong ly trà nóng, sắc mặt đã hồng hào trở lại, hai con ngươi sáng ngời, nói: "Bỏ dở giữa chừng cũng như không làm. Linh Tu ta có thể chấp nhận kết quả là thất bại, nhưng không thể chấp nhận được việc bỏ dở giữa chừng. Huống hồ chúng ta đang tiến hành thuận lợi thế cơ mà. Vì sao phải từ bỏ? Có thể làm! Nhất định phải làm!"

Sau khi thoát ra khỏi cơn khiếp sợ, Hoa Hoa đang ăn uống vui vẻ, lúc này bị Linh Tu thao túng tâm lý, cũng đập bàn lặp lại: "Làm được! Nhất định phải làm!"

"Hay lắm, Tiểu Hoa." Linh Tu khoác tay lên vai Hoa Hoa: "Ta biết ta không nhìn lầm người mà!"

Hoa Hoa đang ngậm một miệng bánh ngọt ngơ ngác gật đầu.

Có điều dưới ánh mắt tin tưởng nóng bỏng của Linh Tu, dường như Hoa Hoa cảm giác đã vác lên mình trọng trách của tiểu đội, mặt hắn ta tái đi, nặng nề gật đầu.

Nhóm cá mặn: "..."

Được rồi.

Qua màn [Xuyên không gặp lão tổ ] tiến nhanh đến kịch bản ẩn [ Tình yêu của Đại Ma vương ].

Bình Luận (0)
Comment