"Hì hì! Đúng vậy! Phiên bản mới nhất của "Thủy Vân giang phiên bản tiên hiệp" đã được ta và Tiểu Ngư viết xong, hai người nhanh đọc một chút đi!" Kỷ Phù lấy tiểu thuyết ra, vui vẻ kín đáo đứa cho Hoa Hoa và Linh Tu.
Tối hôm qua nàng ấy uống nửa say, không nhịn được, trực tiếp linh cảm mạnh mẽ viết tiểu thuyết.
Linh Tu và Hoa Hoa hơi co quắp khóe miệng, mở tiểu thuyết ra, tiếp tục học lời thoại của nhân vật mới bên trong.
Hai người thấy lời thoại, trong nháy mắt trước mắt tối sầm.
Nhiệm vụ khó khăn, còn phải tiếp tục.
Ma thai được năm tháng, không thể uống canh xảy thai, chỉ có thể sinh ra.
Để đảm bảo ma chủng nhật định có thể sinh ra, Vân Diễn canh tốt thời gian, lúc Thời Lưu mang tin tức Vân Cảnh thánh địa nội loạn đến, sau đó tụ tập đôi ma binh tinh nhuệ rời đi, mới đi theo rời đi.
Trước khi Vân Diễn rời đi, giao cho Linh Tu một chủy thủ phá ma trong suốt.
Hắn ta còn dặn dò Linh Tu mỗi ngày phải truyền linh tức vào ma thai của Thời Oánh, để tránh cho ma chủng ra đời ma tính hoàn toàn áp chế nhân tính.
Còn về thanh chủy thủ phá ma kia, Vân Diễn để cho hắn ta đợi nhiều năm sau, ma chủng bị mang đi. Nếu khi đó Thời Oánh lại mang thai con nối dõi, lúc sinh, chính là lúc nàng ấy suy yếu nhất.
Cũng là lúc dễ dàng giết nàng ấy nhất.
Linh Tu ung dung nhận lấy chủy thủ, kiên quyết nói: "Tất cả vì Nhân tộc!"
Vân Diễn vui vẻ yên tâm gật đầu: "Tất cả vì Nhân tộc!"
Rốt cuộc Vân Diễn cũng bị dao động rời đi bởi kế hoạch của tiểu đổi sáu người, tu vi của hắn ta cao thâm, rời đi không muốn tiếng động.
Một đường rời khỏi ma địa, đi về phía Vân Cảnh thánh địa. Đợi cách gần rồi, hắn ta lập tức đưa tin cho người trong tông môn, hơn nữa còn mời người của Thần Loan cung và Trường Trạch môn cùng nhau chống đỡ lần Ma tộc tập kích này.
...
Trong Ma long điện.
Lúc Thời Oánh tỉnh dậy, cảm giác vị trí bên cạnh lạnh như băng, đột nhiên thở dài một tiếng.
Nàng ấy kêu: "Hắc ưng."
Ngoài điện có một tiếng gào to vang lên. Một giây sau, có một con chim ưng màu đen vỗ cánh phành phạch bay vào.
Mặc dù thân thể của tiểu ưng này còn nhỏ, nhưng bay rất nhanh ổn định, nó mở đôi mắt lớn chừng hạt đậu chờ đợi mệnh lệnh.
"Đi nói cho Thời Lưu, nhanh chóng rút binh."
Tiểu ưng gật cái đầu hơi ít lông của mình, lại vỗ cánh phành phạch nhanh chóng bay ra ngoài.
Thời Oánh chống giường đứng lên, mang thai gần năm tháng, dưới sự nổi bậc của thân thể mảnh khảnh, bụng của thiếu nữ càng lộ vẻ tròn trịa.
Nàng ấy đỡ hông, từng bước đi tới bên cửa sổ, xuyên quả cửa sổ mở hơn nửa nhìn một phía nào đó.
Vân Diễn, cuối cùng vẫn đi.
Thời Oánh sờ vòng tay Hắc ma thạch trên cổ tay, ma khí tinh khiết quanh quẩn xung quanh cổ tay. Từng viên đá đen nhánh dán vào da thịt, lạnh lẽo, rất thoải mái, cũng không trở nên nóng bỏng.
Vân Diễn, thích nàng ấy.
Nhưng càng thích Nhân tộc.
Thời Oánh không hận hắn ta lựa chọn như vậy, chẳng qua cảm thấy có chút thất vọng và mất mác.
Hắn ta từng một mình đi đến ma địa, tỷ thí với nàng ấy. Một lần lại một lần, bị thương cũng không rời đi.
Hắn ta tìm Hắc ma thạch vì nàng ấy, nguyện ý làm Hoàng phu của nàng ấy, khi đó Thời Oánh cho rằng hắn ta đã lựa chọn giữa mình và Nhân tộc.
Chẳng qua không ngờ Vân Diễn chưa từng từ bỏ Nhân tộc.
Còn dứt khoát vứt bỏ nàng và đứa bé trong bụng.
Thời Oánh cũng không gạt Vân Diễn chuyện tấn công Vân Cảnh thánh địa, là muốn nhìn xem hắn ta lựa chọn như thế nào.
Kết quả nàng ấy thua.
Cuối cùng ngay cả một câu hắn ta cũng không muốn nói với nàng ấy, cứ rời đi yên lặng như vậy.
Thời Oánh có kiêu ngạo của mình, cho dù nàng ấy biết mình nạp Hoàng phu có tu vi mạnh mẽ, nhất định có thân phận không thấp ở Vân giới, nhưng nàng cũng không chủ động đi hỏi hắn ta.
Nếu kết quả lựa chọn đã như vậy, vậy cứ như thế đi.
Nàng có sức gánh vác hậu quả này.
Thời Oánh hơi nhíu mày, đột nhiên cảm giác bụng truyền đến một trận co rút, nàng ấy giơ tay, đặt lên bụng, ma khí trấn an đứa bé này.
Mang ma thai này thật sự không dễ dàng, Thời Oánh cảm giác được sự mạnh mẽ của đứa bé trong bụng, ngày đêm liều mạng hấp thụ ma khí của nàng ấy làm chất dinh dưỡng.
Nàng ấy không nhìn về phía xa nữa.
Lúc xoay người lại, vẻ mặt Thời Oánh đã trở nên bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nàng ấy cứ theo lẽ thường xử lý chuyện của Ma tộc, ngồi trên hắc long ỷ nghe ma tướng bẩm báo tình hình của các nơi.
Cho dù Đại Ma vương đang mang thai, nhưng khí thế quanh thân càng lạnh lùng mạnh mẽ, làm cho người ở dưới không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng ta.
Thời Oánh là vương của Ma tộc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể ngã xuống, thậm chí phải tĩnh táo xử lý tốt mọi chuyện.
Tin tức Hoàng phu rời đi, trong lúc vô tình không ai nhắc đến nữa.
Lần đầu tiên Hoa Hoa và Linh Tu ở chỗ Đại Ma vương bị ăn canh đóng cửa không gặp.
Ngu Tri Dao và Kỷ Phù lên cấp thành tỷ muội của Đại Ma vương, trái lại có thể thỉnh thoảng gặp được nàng ấy.
Ngu Tri Dao xách dược thiện Linh Tu làm vào Ma long điện, Kỷ Phù thì mang giàu đầu hổ mà Hoa Hoa làm cho nhóc con chưa sinh ra đến.
Không chỉ tài nấu nướng của Linh Tu tiến bộ nhanh chóng, kỹ thuật thêu của Hoa Hoa cũng đột nhiên tăng mạnh, dược thiện và giày đầu hổ đều vô cùng tinh xảo.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, tất nhiên xử lý công việc rất quan trọng, chẳng qua cũng phải chú ý đến thân thể. Vì mình, cùng vì đứa bé đáng yêu trong bụng, chúng ta ăn nhiều một chút."
Ngu Tri Dao đặt hộp thức ăn xuống.
Mở nắp hộp ra, lấy ra dược thiện tầng đầu tiên cùng với một ít món ăn khai vị màu sắc phong phú ở tầng thứ hai.
Thời Oáng nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn ta thay hắn."
"Còn có ta còn có ta!" Kỷ Phù vội vàng mang giày đầu hổ lên: "Đôi giày trẻ em này, cũng rất đẹp."
"Quả thật rất đẹp." Thời Oánh sờ đôi giày hổ thêu rất mềm mịn, nghĩ đến túi thơm xấu xí kia, không nhịn được cười hì hì.
"Tỷ tỷ xinh đẹp có đứa bé, phải vui vẻ một chút." Ngu Tri Dao nhìn bụng tròn trịa của nàng ấy, hỏi: "Ta có thể sờ một chút hay không?"
Thời Oánh gật đầu.
Ngu Tri Dao cẩn thận vươn tay sờ qua, từ lòng bàn tay truyền vào một ít linh khí, nhẹ nhàng nói một câu: "Tỷ tỷ khẳng định rất cực khổ."
Thời Oánh không lên tiếng.
Chỉ là chẳng biết tại sao, hốc mắt nhanh chóng chua xót.
Nàng ấy dùng sức nháy mắt mấy cái, mới đè xuống cổ tâm trạng kia.
Chẳng qua hốc mắt ửng đỏ, vẫn là tiết lộ một chút tâm trạng chân thật.
"Tỷ tỷ, còn có chúng ta ở đây." Ngu Tri Dao nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng ấy, nói với đứa trẻ trong bụng: "Nương rất cực khổ, ngươi phải ngoan nhé."
Lông mi Thời Oánh hơi nhắm lại, lúc mở ra, trên lông mi dài dính một giọt nước mắt.
Kỷ Phù nhìn thấy trực tiếp sững sốt.
Giỏi lắm, ta hận Tiểu Ngư là nữ tử!
Qúa biết rồi, thật sự là quá biết nói chuyện.
Biết dỗ trẻ con, còn dỗ được nữ nhân mang thai.
Nếu là một người nam nhân, chỗ nào còn có chuyện của tiền bối Vân Diễn nữa?*