Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237.

Chương 237. - Chương 237. -

Kỷ Phù không làm phiền Ngu Tri Dao an ủi Thời Oánh. Sau khi tâm trạng Thời Oánh ổn định, nàng ấy tự giác mình không biết nói chuyện giống như Tiểu Ngư, chỉ yên lặng vươn tay, dán vào trên bụng Thời Oánh, truyền vào chút linh khí.

Thời Oánh nhìn bộ dạng căng thẳng truyền linh khí cho nhóc con của nàng ấy, hơi cong môi đỏ mọng cười một tiếng.

"Cảm ơn các ngươi."

"Chao ôi, đều là tỷ muội, cần gì phải cảm ơn!" Miệng của Kỷ Phù còn nhanh hơn cả não nữa.

Làm cho Thời Oánh cười một trận.

Kỷ Phù chậm chạp phát hiện: "..."

Nàng ấy còn chưa kịp hoảng hốt, Thời Oánh đã cười nói: "Kỷ Phù nói đúng, đều là tỷ muội."

Kỷ Phù: !

Rất tốt, tỷ tỷ Đại Ma vương này, nàng ấy nhận.

Ba tỷ muội lại bắt đầu vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất, lúc nhắc đến nam nhân trực tiếp nói lời trích kinh điển---

"Mỹ nam mười ngàn vạn, không được thì đổi."

"Hoàng đế có hậu cung ba ngàn giai lệ, Ma vương tỷ tỷ của chúng ta cũng sẽ có!"

"Ma vương tỷ tỷ năm sáu trăm tuổi, thích năm sáu trăm nam nhân cũng không sao!"

"Ma vương cung của chúng ta rất bác ái, sẽ là ngôi nhà ấm áp của nhiều mỹ nam."

Kỷ Phù và Ngu Tri Dao ngươi một câu ta một câu, chọc cho Thời Oánh cười to.

"Ta cho là động lòng với ba nam nhân đã quá nhiều rồi." Thời Oánh trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới lòng các ngươi lại lớn như vậy, Tiểu Vân và Bạch Vũ biết không?"

Ngu Tri Dao: ".... Chuyện này..."

Kỷ Phù hờ hững khoát tay, phấn khích nói: "Chao ôi, biết thì biết, sợ cái gì? Nữ nhân chúng ta, muốn gì thì phải nghĩ cách cướp đến tay."

"Đúng không?"

Ngoài điện có ba bóng người không biết đã nghe bao lâu, Thời Lưu yên lặng che mặt, Lạc Vân Dã và Thời Việt đi theo sau lưng gã.

Thời Việt nhập vai rất nhanh, cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn cho bao nhiêu nam nhân một mái nhà ấm áp?"

Kỷ Phù: "..."

Nàng ấy quay đầu nhìn một cái, lại nhanh chóng nghiêng đầu qua, giả bộ không nghe thấy gì cả.

Lạc Vân Dã không lên tiếng, chẳng qua đứng ở chỗ đó, dùng cặp mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn Ngu Tri Dao.

Trong mắt hình như có chút ủy khuất, còn có chút khổ sở.

Ngu Tri Dao bị vương tử Bạch Tuyết nhìn như vậy, lập tức đứng dậy, lấy tốc độ nhanh chóng chạy đến, đi dỗ vương tử Bạch Tuyết đang ủy khuất.

Ngu Tri Dao kéo tay hắn, vô cùng thành khẩn nói xin lỗi: "Mới vừa rồi ta là đang đề nghị với Ma vương tỷ tỷ."

Lạc Vân Dã sâu kín hỏi: "Tiểu Ngư muốn đổi ai?"

Ngu Tri Dao lắc đầu như trống bỏi: "Không đổi ai cả, đánh chết cũng không đổi!"

Lạc Vân Dã lại học giọng điệu mới vừa rồi của nàng: "Tiểu Ngư mười chín tuổi, thích mười chín nam nhân cũng không quá đáng đi?"

"Quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Sao có thể làm như vậy được! Hành động này chính là tội lỗi chồng chất! Tiểu Ngư chỉ thích Tiểu Vân không thể làm như vậy được." Ngu Tri Dao thiếu điều mắng cả mình.

Lạc Vân Dã trực tiếp ôm người vào lòng.

Thời Việt lộ ra vẻ mặt vui mình.

Ca ca ngày càng chủ động rồi!

Thời Lưu gặp phải tu la tràng kích thích này, vốn cho rằng sẽ tiến hành một trận cãi nhau to, kịp thời che mặt tránh ngộ thương, không ngờ lại bị cho ăn một miệng cẩu lương.

Thật là quá đáng!

Là quá đáng đến mức ngay cả chó đi qua cũng phải đá một cước.

Thời Oánh ngồi ở phía trên, hai tay che bụng vô cùng vui vẻ.

"Tiểu Ngư, ngươi như vậy, sau này không nạp được mười tám người đàn ông đâu."

Không nghĩ tới Đại Ma vương còn cho thêm củi vào, Ngu Tri Dao nói nhỏ bên tai Lạc Vân Dã: "Không cần mười tám người, một mình Tiểu Vân là đủ rồi."

Sau khi nói xong, lỗ tai và mặt hai người đều đỏ.

Thời Oánh ở xa xa nghe bọn họ thì thầm, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Ma long điện vẫn luôn yên tĩnh, hôm nay lại có thêm vài phần náo nhiệt bình dị, giống như cảm giác của nhà, vô vùng sinh động.

Thời Oánh sờ bụng mình.

Đột nhiên nàng ấy rất mong đợi, chờ đứa bé này ra đời, có nhiều người bên cạnh nó như vậy, Ma long điện nên có nhiều náo nhiệt.

Vì vậy bắt đầu từ ngày nay, Thời Oánh không kháng cự bất kỳ người nào nữa, bao gồm cả Hoa Hoa và Linh Tu.

Ban ngày Linh Tu sẽ chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của nàng ấy, còn dần học được mấy món ăn khai vị, ban đêm sẽ lén truyền linh khí cho ma thai, sau đó kể chuyện cho nàng ấy và đứa bé trong bụng.

Tất nhiên phần lớn là cầm tiểu thuyết kể chuyện cho Thời Oánh.

Hắn ta sẽ kể cho nàng ấy một ít câu chuyện truyền kỳ của phàm nhân, cũng sẽ kể câu chuyện tình yêu thù hận trong tông môn Vân giới.

Mỗi một nhân vật đều rất sống động, giống như có thể hiện ra trước mặt người nghe vậy.

Ngày lại qua ngày, Thời Oánh chỉ sống ở Ma tộc, đột nhiên sinh ra chút tò mò hứng thú đối với cuộc sống Nhân tộc.

Mà Hoa Hoa thì thỉnh thoảng tạo ngạc nhiên mừng rỡ, hắn ta nhờ Lạc Vân Dã giúp đỡ, không ngờ thật sự làm ra phù triện pháo hoa, tổ chức một trận pháo hoa xinh đẹp cho Thời Oánh.

Trừ ngạc nhiên mừng rỡ ra, sau khi hắn ta làm xong một bộ quần áo cho đứa bé, tay nghề thành thục bắt đầu làm quần áo xinh đẹp cho Thời Oánh, giống như đứa trẻ chưa ra đời chỉ là công cụ hình người để cho hắn ta luyện tay nghề.

Sự dịu dàng quan tâm của hắn ta không giống với Vân Diễn, ở chỗ của Hoa Hoa và Linh Tu, Thời Oánh cảm nhận được cảm giác mình là bao bối được nâng trong lòng bàn ay.

Hình như Vân Diễn càng là vì đứa bé.

Trong thoáng chốc đối với chuyện tình cảm, Thời Oánh có chút hiểu ra, lại giống như không quá rõ ràng.

Chẳng qua nàng ấy biết.

Hình như nàng ấy càng động lòng với hai thiếu niên này.

Ngày đứa bé sinh ra, thiên địa dị tượng.

Mây đen đông nghìn nghịt tụ lại trên Ma vương cung, giống như có một con hắc long bay qua bay lại trong tầng mây, thân hình dài khỏe mạnh như ẩn như hiện, đầu rồng ngửa lên, phát ra tiếng tiếng rồng ngâm.

Trên mặt đất bắt đầu ngưng tụ vô số ma khí thuần túy, toàn bộ đều trào ra vọt vào Ma vương cung.

Cổ thiên địa dị tượng này cùng với ma khí mãnh liệt, đột nhiên bao phủ toàn bộ Ma vương cung.

Giống như bị vô số sương mù dày lấp đầy.

Tất cả mọi người đều canh giữ ngoài điện, căng thẳng chờ đợi.

Ma khí yên lặng bắt đầu dọc theo khe hở chui vào cung điện, Thời Lưu biết Nhân tộc không tiếp nhận được ma khí mạnh mẽ bất ngờ xảy ra này, lập tức đưa tay bảo vệ tỷ phu dự bị Linh Tu và Hoa Hoa cách gần mình nhất.

Thời Việt bảo vệ Kỷ Phù.

Lạc Vân Dã từ phía sau lưng bảo vệ Ngu Tri Dao rất chặt chẽ.

Hắn áp chế tu vi đã sắp đến cực hạn, hôm nay lại cứ hấp thụ nhiều ma khí như vậy, hoàn toàn không có cách nào dẫn dắt, chỉ có thể tán loạn trong kinh mạch.

Lạc Vân Dã nhanh chóng dán một tấm phù triện cho mình, tiếp tục áp chế.

Bên trong sương mù dày nồng đậm, vẻ mặt của hắn ảm đạm, khóe miệng chậm rãi chảy ra máu tươi.

Ngu Tri Dao nhạy bén ngửi được mùi máu tươi, đang muốn xoay người trong lòng Lạc Vân Dã, xem tình huống của hắn. Đúng vào lúc này, bên trong tẩm điện truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Bình Luận (0)
Comment