Lúc lôi đình màu đen không cam lòng chôn vùi, một cổ uy lực trùng kích to lớn kia đủ để hủy diệt nơi này xông ra Ngu Tri Dao hoàn toàn không dám tiết kiệm sức lực, lúc đang cố gắng chống đỡ, đã bị ôm từ phía sau vào trong lòng ngực rộng lớn.
Lạc Vân Dã ôm thiếu nữ, áp cả người nàng vào lòng mình, hơi cúi người, bộc phát hết tu vi, bảo vệ cẩn thận thiếu nữ.
Tất cả lực trùng kích, đều bắn lên trên người hắn.
Mùi máu tươi đậm đặc quanh quẩn chóp mũi, mũi Ngu Tri Dao nóng lên, suýt chút nữa đã khóc.
Hình như lôi kiếp trên đỉnh đầu muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Lúc đạo thiên lôi thứ hai biến mất, ngay sau đó đạo thiên lôi thứ ba lấy tốc độ nhanh chóng rơi xuống.
Lạc Vân Dã gọi dù phòng ngự tiên khí, che chở hai người. Hắn không dám để cho Ngu Tri Dao tùy ý rời đi lúc này, để tránh nàng lại đi ngăn cản thiên lôi, cho nên dùng thân thể bảo vệ nàng thật tốt.
Dưới thiên lôi, hắn sẽ không chết.
Lạc Vân Dã muốn mở miệng an ủi nàng, mới vừa mở miệng, một ngụm máu xông đến khóe miệng, phun ra trên quần áo xanh của Ngu Tri Dao.
Váy xanh bị từng chùm máu bắn trúng, vô cùng nhức mắt, làm cho hắn nhíu mày một cái.
Lạc Vân Dã ho khụ khụ một tiếng, nhanh chóng an ủi nàng: "Tiểu Ngư đừng sợ. Đối phó với loạn thiên lôi này, ta rất có kinh nghiệm. Ngươi đừng lộn xộn, ta sẽ không chết, Tiểu Ngư cũng sẽ bình yên vô sự."
Ngu Tri Dao không nói gì, chẳng qua yên lặng mặc lên người vô số trang bị. Lúc đạo thiên lôi thứ ba sắp đánh xuống, dưới dù tiên khí, thiếu nữ chợt tránh cái ôm của hắn.
Một giây sau khi trở tay ôm hắn thật chặt vào lòng mình, một viên đan dược màu trắng được Ngu Tri Dao cưỡng ép nhét vào trong miệng của Lạc Vân Dã.
Lôi đình màu đen gần trong gan tấc, lúc này Ngu Tri Dao gắt gao ôm Lạc Vân Dã vào lòng. Nàng ôm thiếu niên, sau lưng thiếu niên đều là vết thương và máu ấm.
Đau đớn trong dự cảm không có đến, trái lại trước mặr xuất hiện một đạo ánh sáng trắng mơ hồ.
Hình như ý thức của Ngu Tri Dao bị hút vào cái gì đó, nàng theo ánh sáng đi về phía trước, đi thẳng ra ngoài.
Đó là một ngọn núi xnah hơi có chút quen thuộc.
Nước suối từ khe núi chảy xuống vỗ vào trên tảng đã, tràn ra từng trận bọt trắng. Dòng nước chảy qua, thuận theo bờ suối ồ ồ chảy xuống.
Một phía của ngọn núi này ánh sáng mặt trời rực rỡ, cá tùy ý bơi lội trong nước. Nhưng ở phía khác mây đen giăng đầy, mơ hồ truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Một ngọn núi, giống như có hai thế giới bị tách ra.
Vẻ mặt Ngu Tri Dao hơi thay đổi, vội vàng chạy đến.
Một phía núi khác, bị lôi vân âm trầm bao phủ.
Không gian mờ tối, gió mạnh thổi đến, cát đá bay đầy.
Thiếu niên nhỏ nhỏ, nhìn qua chỉ tám chín tuổi, trên người mặc một bộ quần áo có nhiều chỗ vá, bị thiên lôi đánh cho nằm xuống đất, cả người đầy máu.
Một đôi cánh tay nhuộm máu của thiếu niên chống trên mặt đất, chầm chạp bò dậy, lúc thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đều dính máu.
Duy nhất không bị dính máu chính là đôi mắt xinh đẹp kia, bộ dạng quen thuộc này làm cho hốc mắt Ngu Tri Dao nóng lên, nước mắt rơi xuống.
Chỉ thấy thiếu niên dán cho mình phù triện trị thương cấp thấp nhất, cùng với một tấm phù trừ tà.
Ngu Tri Dao nghe thiếu niên nhỏ giọng nói: "Nương nói, trên người mang phù trừ tà, có thể phù hộ bình an."
"Nương nói, phải sống khỏe mạnh."
"Không thể thành ma, không thể thành ma..."
Thiếu niên vừa nói chuyện, trên bầu trời lại có một thiên lôi màu đen bằng ngón tay đánh xuống.
Tuy nói lôi kiếp này không đáng sợ bằng lúc nãy vừa trải qua, nhưng rốt cuộc ngay cả tu sĩ Thiên Nhân cảnh cũng kiêng kỵ lôi kiếp.
Lúc thiên lôi đánh xuống, Ngu Tri Dao chợt xông lên, muốn bảo vệ thiếu niên.
Nhưng thân thể của nàng lại trực tiếp xuyên qua thiếu niên.
Một đạo thiên lôi kia, chính xác đánh vào thân thể gầy yếu của tiểu thiếu niên.
Giống như tàn sát một con mồi hoàn toàn không có sức đề kháng, thiên lôi rơi xuống, văng lên vô số máu tươi.
Linh khí của thiếu niên hoàn toàn hao hết. Dưới dục vọng cầu sinh mạnh mẽ, ma khí trong thân thể thiếu niên xông ra, cánh tay gần như gãy nát biến thành móng Ma long đen nhánh, trán cũng móng ra sừng rồng màu đen.
Lúc đạo thiên lôi thứ ba rơi xuống, thiếu niên giãy giụa nâng móng Ma long đen nhánh chống chất vết thương, ngăn cản thiên lôi màu đen hạ xuống muốn phá vỡ tất cả mọi thứ kia.
Vốn dĩ đôi móng vuốt màu đen đã trải rộng vết thương, trực tiếp gãy nát.
Máu tươi như trút xuống.
Hai cánh tay giống như không còn tri giác rũ mạnh xuống, thiếu niên hơi mím đôi môi tái nhợt, không phát ra tiếng kêu đau nào, sắc mặt nhợt nhạt giống như lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Ngu Tri Dao nhiều lần muốn ôm lấy tiểu thiếu niên, nhưng hai tay lại xuyên qua thân thể của cậu, không chạm vào được, càng không có cách nào gọi được Thần Hỏa kiếm, không có cách nào bảo vệ tiểu Lạc Vân Dã.
Vào lúc đạo thiên lôi thứ tư đánh xuống, thiếu niên đã không còn sức ngăn cản nữa, thân thể nhỏ bé co ro nằm trên vũng máu, hình như đang đợi chờ cái chết.
Nhưng chẳng biết tại sao, đạo thư tứ qua lại trên tầng mây, phát ra tiếng thiên lôi ầm ầm, trong phút chốc đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, trước mặt Ngu Tri Dao đột nhiên lại xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, ngay sau đó ý thức khôi phục.
Nàng cảm giác ngón tay mình chạm vào chỗ ấm nóng, hơn nữa đang ôm chặt thiếu niên trước mắt.
Hình ảnh mới vừa rồi không có cách nào chạm vào được tiểu thiếu niên đan xen với lúc này dùng sức ôm đại thiếu niên vào lòng, đột nhiên Ngu Tri Dao cảm thấy rất khổ sở, nàng bắt đầu dán vào lòng thiếu niên lớn tiếng khóc.
Lạc Vân Dã bị giật mình.
Hắn lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư, có phải bị đau chỗ nào không?"
Ngu Tri Dao khóc không trả lời.
Nước mắt rơi lã chã, vạt áo trước ngực của thiếu niên bị ướt mảng lớn.
Lạc Vân Dã chân tay luống cuống.
Hắn muốn kiểm tra xem thân thể của nàng có bị thương hay không, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay ôm mình, chậm rãi kéo xuống từ eo của mình.
Lúc hai cánh tay hạ xuống, trên đỉnh đầu lại phát ra tiếng âm ầm của lôi kiếp, hình như đạo thiên lôi thứ tư đang ngưng tụ thành hình.
Ngu Tri Dao lập tức theo bản năng ôm chặt hắn.
Tiếng thiên lôi biến mất.
Hai người lúc này một người đau lòng khóc lóc, một người lo lắng luống cuống, tất cả đều không ý thức được vấn đề.
Ngu Tri Dao tiếp tục chôn mặt vào lòng Lạc Vân Dã khóc lớn, hít mũi, thỉnh thoảng nghẹn ngào một tiếng.
Rõ ràng nước mắt không có nhiệt độ, nhưng lúc chạm vào da thịt, lại làm cho Lạc Vân Dã cảm thấy đau.
Rõ ràng cảm giác đau của hắn rất yếu ớt, nhưng Lạc Vân Dã vẫn cảm thấy đau.
Tim giống như bị đặt lên một cành cây khô, dùng ngọn lửa nướng qua nướng lại, lần đầu tiên cảm giác đau làm hắn rất khó chịu.
Lạc Vân Dã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không thể làm khác hơn là nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, thuận khí cho nàng, hơi vụng về nói: "Tiểu Ngư không khóc, Tiểu Ngư không khóc..."