Mọi gười ở đây đều nín thở, mong đời kết quả danh phận cha của đứa bé rơi vào người nào.
Ngay cả Kỷ Phù cũng nín cười, vội vàng quay đầu xem chiến trường, sau đó Kỷ Phù nghe được một câu làm cho nàng ấy cả đời khó quên---
"Tại sao các ngươi không thể cùng làm cha của nhóc con?"
Bà mụ và đám thị nữ cũng trầm mặc.
Kỷ Phù: "..."
Là nàng ấy thua rồi.
À không đúng, là nàng ấy và Tiểu Ngư đều thua.
Không phải là "các ngươi không cần tranh cãi ai sẽ là cha của đứa bé", mà là “tại sao các ngươi không thể cùng làm cha của đứa bé”, làm cho người nghe bừng tỉnh thật sâu!
Lời này thật có lý có chứng, thật làm cho người ta không có cách nào phản bác được.
Hoa Hoa và Linh Tu quả thật không phản bác, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ cùng nhau làm cha của đại lão Vân Sinh.
Lúc này trận chiến tranh làm cha hạ màn.
Chẳng qua giờ phút này đứa bé bị người ta tranh làm cha trừ được mẹ ruột và cữu cữu ruột chú ý ra, hai người cha đều vây quanh người nương hỏi han ân cần.
Giống như nó chỉ là một công cụ hình người.
Bà mụ và bọn thị nữ lui ra ngoài trước, còn đang dồn dập khen ngợi Linh Tu và Hoa Hoa sinh tình chung thủy với Đại Ma vương.
Nhóc con nhà mình hình như bị lãng quên, Thời Oánh cũng không nói cho hai thiếu niên đang lo lắng của mình biết, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Bên kia.
Hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã bị bắt hút vào hư không của tiên bảo màu đen, tình huống rất tệ.
Chủ yếu là tình huống của Lạc Vân Dã tương đối tệ.
Lúc này thiên lôi nổ trên đỉnh đầu, chỉ thiếu chút nữa là đánh xuống.
Chỉ là trong nháy mắt bọn họ tiến vào không gian hư vô này, một giây khi mất tích, mới làm cho lôi kiếp không chân chính đánh xuống Ma vương cung.
Nhưng giờ phút này, trên bầu trời của không gian hư vô, đã dần dần tụ từng tầng mây đen, từng tia sấm sét thật nhỏ tán loạn ẩn hiện bên trong đó.
Ngu Tri Dao ôm Lạc Vân Dã rơi xuống đất, nàng vội vàng nhìn xung quanh, đỉnh núi trơ trụi vừa nhìn đã thấy hết, màu sắc mờ tối trải rộng.
Không khí rất loãng, trong đó có ma khí và linh khí rất nhỏ xen kẽ vào nhau.
Giống như một nơi hoàn toàn bị vứt bỏ.
Nơi đây yên tĩnh, nhưng linh khí không đủ, không tính là nơi đột phá tốt.
Ngu Tri Dao dùng linh khí thăm dòi, không biết tại sao kinh mạch của Lạc Vân Dã lại bị vỡ, hơn nữa hình như đang có một cổ linh khí cực mạnh muốn lao ra.
Cổ lực lượng linh khí kia, gần như không khác gì với tu vi Quy Nhất cảnh của mình.
Ngu Tri Dao hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi nàng và Lạc Vân Dã hạ xuống, lập tức lấy Tu phục đan lúc trước giữ lại, đút đến miệng hắn.
Lạc Vân Dã không muốn để cho Ngu Tri Dao lo lắng, lập tức mở miệng nuốt viên thuốc vào.
Trước kia hắn bị thương quá nhiều lần, nhưng cảm giác đau đớn của hắn rất yếu. Cho dù kinh mạch có vỡ ra, cũng vẫn cố gắng đè nén ma khí không cho mình biến hóa, lo lắng sẽ hù dọa Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao ngẩng đầu nhìn lôi vân không ngừng hội tụ, lòng có cảm giác.
Lạc Vân Dã đè lại bả vai của Ngu Tri Dao, để nàng ngồi xuống, hắn nửa quỳ trước mặt nàng, qua loa lau vết máu ở khóe miệng, cười nói: "Tiểu Ngư, phương thức đột phá tu vi của ta tương đối đặc biệt, ngươi ở chỗ này chờ ta được không?"
Trong lòng Ngu Tri Dao có dự cảm xấu, vội vàng lắc đầu: "Ta có thể hộ pháp cho ngươi."
Lạc Vân Dã dùng ngón tay sạch sẽ xoa mặt nàng, dịu dàng thương lượng với nàng: "Ta sẽ không rời khỏi tầm mắt của ngươi. Ngươi ở xa xa hộ pháp cho ta, có được không?"
Ngu Tri Dao nhìn vào đôi mắt cười cong như trăng lưỡi liềm của hắn, nhịn sự lo lắng gật đầu.
Mặc dù không biết rốt cuộc hắn đột phá như thế nào, nhưng chỉ cần ở bên trong phạm vi tầm mắt của nàng, nàng có thể đến giúp hắn.
Lạc Vân Dã kéo ra khoảng cách xa với Ngu Tri Dao, chẳng qua đúng là không rời khỏi tầm mắt của nàng, ở đó xếp bằng tại chỗ.
Hắn lo lắng Tiểu Ngữ sẽ đột nhiên xuất hiện, giơ tay lên nhanh chóng bày ra một tầng kết giới, không để cho Ngu Tri Dao xông đến đây.
Thân thể của hắn có thể chịu đựng được thiên lôi, nhưng Tiểu Ngư thì không thể được.
Ngay sau đó, Lạc Vân Dã lấy ra một cái dù là tiên khí phòng ngự do Thiên Bảng khen thưởng. Mở dù ra, đồng thời chủ động đi dẫn thiên lôi còn chưa hội tụ thành hình trên đỉnh đầu.
Một đạo thiên lôi màu đen to như cổ tay người trưởng thành bất ngờ ầm ầm đánh xuống, ở trước mặt Ngu Tri Dao, bổ vào người Lạc Vân Dã.
Có dù phòng ngự ngăn cản, uy lực của thiên lôi đã đỡ hơn một nửa.
Chẳng qua mặc dù như vậy, Lạc Vân Dã vẫn bị thiên lôi đánh cho thất khiếu chảy máu.
Hắn cũng không kịp lau vết máu trên mặt, vừa muốn gọi Cổ Phù bút ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh hơi trợn to.
Chỉ thấy thiếu nữ áo xanh đang ngoan ngoãn ngồi ở phía xa, giờ phút này lại cầm một thanh kiếm đỏ như lửa, chạy thật nhanh đến chỗ hắn.
Giờ phút này, thậm chí Lạc Vân Dã đã quên tầng kết giới mình bày ra.
Hắn yếu ớt vội vàng đứng lên.
Lạc Vân Dã mở miệng, muốn nói cho nàng đừng lại đây, nhưng đôi môi tái nhợt hơi nhúc nhích, từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu.
Hắn trơ mắt nhìn thiếu nữ áo xanh nâng trường kiếm màu đỏ lên, nét mặt nghiêm túc, bổ hai kiếm về phía kết giới mà hắn bày ra.
Giờ phút này, đạo thiên lôi thứ hai trên tầng mây đen cũng lấy tốc độ nhanh chóng đánh xuống!
Một giây sau, xung quanh Lạc Vân Dã, từng đạo kiếm quang màu đỏ ác liệt, phóng lên cao.
Những kiếm quang màu đỏ này, giống như phá vỡ mây đen đậm đặc, chiếu sáng toàn bộ thiên địa u tối.
Kiếm quang dần hình thành một con hỏa long rất sống động, thoáng di chuyển thân thể, bảo vệ Lạc Vân Dã ở chính giữa.
Lúc thiên lôi từ trên trời rơi xuống, hỏa long ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, gầm về phía thiên lôi màu đen trên đỉnh đầu.
Ngu Tri Dao sử dụng Hồng liên nghiệp hỏa trên mũi kiếm Thần Hỏa kiếm, giống như muốn đốt thành một đoàn lửa nóng, tròng mắt in hai ngọn lửa.
Nàng mím môi nhìn về phía thiên lôi màu đen kia, nhớ đến chuyện còn bé mình trải qua, yên lặng dùng sức nắm chặt trường kiếm, khắc chế sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng.
Lúc hỏa long sắp bị chôn vùi bởi thiên lôi trên trời, Ngu Tri Dao hành động, phi thân về phía thiên lôi.
Mái tóc bị gió cuốn bay lên, lộ ra ánh mắt tràn đầy kiên định sáng chói của thiếu nữ.
Trường kiếm trong tay đã hoàn toàn biến thành một đoàn lửa, đang muốn xông thẳng đến thiên lôi đã suy yếu kia, ai ngờ thiên lôi lại quẹo cua, từ bên cạnh nàng lướt qua, chạy thẳng đến Lạc Vân Dã đang vẽ phù triện trên đất.
Ngu Tri Dao: ?
Má nó, ngươi đánh mà còn phải xem đối thượng nữa à?
Thân hình thiếu nữ cứng lại một chớp mắt, thuận tiện lấy tốc độ cực nhanh hạ xuống.
Rơi xuống trước người Lạc Vân Dã, một đạo phù ấn kim sắc xoay tròn dâng lên, cùng chống đỡ với trường kiếm màu đỏ.
Thiên lôi màu đen ầm ầm đánh xuống đụng vào ngọn lửa đỏ rực và phù ấn màu vàng, trong thiên địa giống như chỉ còn lại ba màu đen đỏ vàng.*