Linh khí trong cơ thể Lạc Vân Dã dồi dào, mới vừa rồi khi mấy đạo lôi đình đánh xuống không đến, để cho hắn tranh thủ thời gian vẽ ra một phù trận có phù ấn màu vàng. Trong phút chốc, kim quang phóng lên cao.
Thiên lôi màu đen đậm gầm thét đánh xuống, xuyên qua kim quang phóng lên cao và một đạo kiếm quang màu đỏ.
Nhưng lúc đánh đến chỗ thiếu nam thiếu nữ ôm nhau dưới mặt đất, thiên lôi màu đen gần như biến mất.
Thiên lôi màu đen đậm không cam lòng gầm thét hai tiếng, lấy một kích cuối cùng xông về phía dù phòng ngự tiên khí, sau khi hủy tiên khí, trong nháy mắt biến mất.
Lôi vân tích tụ trên đỉnh đầu cũng bắt đầu biến mất.
Đợi sau khi mây đen hoàn toàn biến mất, chân trời mờ tối lộ ra vầng sáng màu vàng nhạt.
Giống như sau khi phá bóng tối nghênh đón ánh sáng.
Vào giờ phút này khí thế và tu vi quanh thân Lạc Vân Dã bắt đầu không ngừng tăng lên. Chờ lúc xông đến điểm giới hạn kia, linh khí sung túc trong cơ thể âm ầm xông đến ngưỡng cửa cảnh giới Quy Nhất cảnh.
Lúc tu vi đang tăng lên trong cơ thể của Lạc Vân Dã, Ngu Tri Dao đã nhanh chóng buông hắn ra, lùi ra sau hộ pháp cho hắn.
Mới vừa rồi hai người ngăn cản thiên lôi, tu vi đã bại lộ triệt để, đôi bên đều biết tu vi thật của đối phương.
Sau khi Lạc Vân Dã đột phá Quy Nhất cảnh, tất cả linh khí ít ỏi trong mảnh thiên địa này được tụ tập lại, cũng nhanh chóng chữa lành vết thương sau lưng hắn.
Lại điều tức một trận, Lạc Vân Dã cho mình một cái thuật Thanh tẩy, lau sạch vết máu trên mặt và người, lúc này mới đứng lên.
Ngu Tri Dao chạy đến.
Mới vừa rồi Lạc Vân Dã luyện được thói quen được ôm, hơi giang hai tay ra, ai ngờ Ngu Tri Dao kéo cánh tay của hắn, nhìn trái nhìn phải, còn vây quanh hắn một vòng, sờ sau lưng của hắn.
Mới vừa rồi, Lạc Vân Dã đột phá một đại cảnh giới, ngoại thương đã kết vảy rụng xuống, giờ phút này Ngu Tri Dao cách một lớp áo sờ tới sờ lui, thỉnh thoảng ngón tay còn chạm vào da thịt của hắn.
Mang theo một trận tê dại ngứa ngáy.
Lạc Vân Dã mím môi, chịu đựng không phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Lúc ngón tay Ngu Tri Dao mò đến eo của Lạc Vân Dã, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được đưa tay cầm cái tay chạm loạn của nàng, giọng nói hơi khàn: "Tiểu Ngư, đã tốt rồi."
Quả thật Ngu Tri Dao không tìm ra được vết thương nào, vui vẻ thuận theo ôm lấy người: "Tiểu Vân thật lợi hại, Quy Nhất cảnh rồi!"
"Tiểu Ngư lợi hại hơn ta, sớm đã đột phá.”
Hai người khen đối phương xuất phát từ đáy lòng, sau đó chậm chạp ý thức được cái gì đó, yên lặng nhìn nhau, cùng chìm vào sự trầm mặc lâu dài.
Có một loại không khí ngột ngạt chậm rãi tràn ra.
Hai người không nhịn được, lại nhìn nhau, đồng loạt mở miệng ---
Ngu Tri Dao: “Ngươi là cái người tên Lạc..."
Lạc Vân Dã: "Ngươi là cái người tên Ngu..."
Hai người lần thứ ba nhìn vào nhau.
Tốt lắm, không cần hỏi nữa.
Ngu Tri Dao nhanh chóng vùi mặt vào lòng hắn, không muốn tiếp tục nghĩ.
Lạc Vân Dã hơi mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Tiểu Ngư thật lợi hại Nếu như hôm nay không có Tiểu Ngư, có lẽ ta rất khó vượt qua thiên lôi này."
"Sẽ không đâu." Ngu Tri Dao ngẩng mặt lên, lớn tiếng nói: "Vận may của Tiểu Vân tốt như vậy, nhất định có thể bình yên thông qua thiên lôi!"
Đôi mắt của nàng hơi đỏ.
Lạc Vân Dã hơi khom người, để tầm mắt ngang hàng với nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt nàng.
Ngu Tri Dao hơi mở to mắt.
"Mắt Tiểu Ngư có hạt cát bay vào." Hắn nghiêm túc nói.
Ngu Tri Dao: "..."
Rất tốt, nàng không khổ sở nữa.
Nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp giống như biết nói biết an ủi người ta kia, chủ động ôm cổ thiếu niên, lần đầu tiên chủ động hôn hắn một cái.
Nhưng bởi vì lần đầu tiên không có kinh nghiệm, quá vội vàng, kết quả không đứng vững, hôn lên cằm trắng như tuyết của thiếu niên.
Chẳng qua cho dù như vậy, hai người cũng đỏ mặt.
Lạc Vân Dã theo bản năng sờ chỗ được Ngu Tri Dao hôn, giống như cảm xúc mềm mại còn lưu lại ở chỗ đó.
Ngu Tri Dao nhìn hắn dùng ngón tay sờ qua sờ lại, mặt trực tiếp đỏ ửng.
"Đi nhanh đi nhanh."
Ngu Tri Dao rất sợ hắn mở miệng nói gì đó, vội vàng kéo hắn, bay về phía trước.
Chẳng qua hai người hoàn toàn không biết gì về không gian hư vô này, bay về phía trước hồi lâu, vẫn chính là đỉnh núi trụi lũi vô tận.
Cuối cùng, hai người tùy tiện tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, chờ Đại Ma vương mang bọn họ ra.
Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hái quả trứng Huyền Thiên màu đỏ tím, một người một quả.
Hai người dựa vào nhau, Lạc Vân Dã không nói chuyện mới vừa rồi, trực tiếp cười lên tiếng khen: "Tiểu Ngư vừa lợi hại vận may cũng rất tốt, ngay cả thiên lôi cũng phải nhường cho Tiểu Ngư."
"Cũng không phải." Ngu Tri Dao vội nói: "Ta cũng từng bị thiên lôi đánh qua."
Nàng híp mắt nhìn về phía chân trời mờ tối xa xa, xúc động nói: "Có lẽ, đầu năm nay thiên tài chân chính đều bị thiên lôi đánh một lần, dù sao trời ghen ghét anh tài mà!"
"Tiểu Vân, chúng ta đều là người có thiên phú xuất sắc, quả thật trời cao không nhìn nổi." Ngu Tri Dao không có khiêm tốn, bắt đầu điên cuồng khen ngợi mình: "Cũng may ta đã bị thiên lôi đánh qua, nếu không cũng ngại nói mình là thiên tài."
Lạc Vân Dã bị nàng chọc cười.
Hắn biết Ngu Tri Dao là đang an ủi hắn, cũng theo lời nàng cố ý chọc cười nàng: "À? Vậy Tiểu Ngư mấy tuổi thì bị thiên lôi đánh? Ta chín tuổi đã bị thiên lôi đánh rồi."
"Vậy là Tiểu Vân không được rồi." Ngu Tri Dao làm bộ cao thâm lắc đầu: "Ta tám tuổi đã bị thiên lôi đánh, bị đánh đến nửa năm sau mới tỉnh, làm cho sư tôn của ta vô cùng lo lắng.”
"Ngươi tám tuổi sao, còn sớm hơn ta một năm..." Vốn dĩ Lạc Vân Dã đang cười phụ họa lời nàng, nhưng lập tức cảm thấy chỗ không đúng, "Không đúng, vốn dĩ Tiểu Ngư nhỏ hơn ta một tuổi, hai chúng ta trải qua thiên lôi cùng một năm?"
Ngu Tri Dao cắn một miếng trái cây, khẳng định nói: "Đúng vậy!"
Lạc Vân Dã nhớ đến Vân Kiếm phái và Vân Phù phái đều nằm ở phía Nam Vân giới, cách nhau cũng không xa.
Sau khi hắn ở một ngọn núi phía Nam trải qua thiên lôi lần đầu tiên, được chưởng môn của Vân Phù phái nhặt về.
Lần thiên lôi đó, hắn cho rằng mình sẽ phải chết.
Ai ngờ lúc đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống lại đột nhiên biến mất, lúc ấy hắn còn tưởng rằng trời cao muốn giữ lại cái mạng này của hắn.
Nhưng trải qua chuyện mà Tiểu Ngư nói, Lạc Vân Dã mơ hồ có dự cảm.
Hắn không nhịn được hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi ở chỗ nào bị thiên lôi đánh trúng?"
"Ai!" Ngu Tri Dao lại cắn hai miếng trái cây, "Ta vĩnh viễn không thể quên được tên ngọn núi đó!"
"Thanh Thương sơn!" Hai người đồng thanh nói.
Hai người lại bắt đầu yên lặng đối mặt nhau.
Ngu Tri Dao: "..."
Bị thiên lôi của người khác đánh xuống, cùng với cảm giác quen thuộc khi Tiểu Vân còn bé bị thiên lôi đánh xuống.
Rất tốt, đã phá án.
Lạc Vân Dã: "..."
Đạo thiên lôi thư tư đột nhiên biến mất, hình như hắn đã biết bay đi đâu rồi.