Cũng không phải là trời cao thương xót.
"Cho tên, lúc ấy ta bị thiên lôi của người khác đánh trúng. Người khác đó, là Tiểu Vân?" Ngu Tri Dao yếu ớt hỏi.
Lạc Vân Dã ngưng trọng trả lời: "Chắc vậy."
"Quá tốt rồi." Đột nhiên Ngu Tri Dao trở nên vui vẻ, nàng vứt bỏ hột trái cây, cười cong cả mắt.
Lạc Vân Dã sững sốt.
Hắn không biết, lúc nãy khi Ngu Tri Dao nhìn thấy quá khứ của Tiểu Lạc Vân Dã, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào bảo vệ được hắn, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Bây giờ trong lúc vô tình biết được mình bảo vệ được hắn, còn cứu được một mạng của Tiểu Vân, sao Ngu Tri Dao có thể không vui được?
Dù sao nàng nàng cũng đã cản được thiên lôi.
Biết là ngăn cản cho Tiểu Vân, trái lại Ngu Tri Dao có hai phần vui vẻ.
Lạc Vân Dã kinh ngạc hỏi: "Bị thiên lôi của ta đánh trúng, tốt sao?"
"Là cứu Tiểu Vân nên mới tốt." Ngu Tri Dao xoa mặt hắn: "Tiểu Vân thật ngốc."
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn có chút nghi ngờ: "Nhưng thiên lôi của ta, sao lại đánh lên người ngươi?"
Ngu Tri Dao đơn giản kể lại ngọn nguồn câu chuyện, làm cho mỗi lần Lạc Vân Dã nghe đến tên của Sở Thanh cũng phải nhíu mày.
Ngu Tri Dao nhìn bộ dạng thay đổi này của hắn cảm thấy rất buồn cười: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy."
"Ta đang nghĩ, để cho nàng ta cũng bị đánh một lần." Lạc Vân Dã rất thành thực.
Ngu Tri Dao cười đến đau cả bụng.
"Tiểu Vân muốn trút giận thay ta sao?" Ngu Tri Dao hơi dựa vào lòng hắn: "Đây là bộ dạng tức giận của ngươi? Trước kia ta chưa từng thấy bộ dạng tức giận của Tiểu Vân, thật đáng yêu.”
Thân thể Lạc Vân Dã hơi cứng lại, lỗ tai có chút đỏ.
Hắn có chút luống cuống, những vẫn thẳng thắn nói: "Ừ, ta tức giận."
Ngu Tri Dao cười cong cả mắt.
"Thật ra thì, một đạo thiên lôi đánh chết nàng ta quá đơn giản. Để cho mỗi lần nàng ta nhìn thấy ta rồi khó chịu không phải rất vui vẻ sao?" Ngu Tri Dao thừa nhận mình có chút đùa dai độc ác, "Nàng ghét ta như vậy, mỗi ngày nhìn tên ta treo trên Thiên Bảng, đại khái mỗi ngày lúc thức dậy đều tức giận một lần."
"Còn nữa, hôm nay nàng ở trong Học phủ Thánh địa, Học phủ Thánh địa thuộc về sự quản lý của sư tôn ta, Nàng còn biết ta ở đó, nhưng lại không biết ta là ai. Hì hì hì, áp lực trong lòng đó...." Ngu Tri Dao càng nói càng hưng phấn, nhất là luôn có thể ở học phủ ăn dưa xem cuộc vui, càng vui vẻ hơn.
Lạc Vân Dã: "..."
Hắn hiểu rồi, bởi vì Tiểu Ngư lười, thích dùng tinh thần công kích người ta!
Là một người vui vẻ không quan tâm đến người không quan trọng.
Chẳng qua Lạc Vân Dã còn có một nghi vấn.
Bởi vì chịu một đạo thiên lôi của hắn, vận mệnh giữa hai người xa lạ có chút liên kết, cho nên Tiểu Ngư có thể tùy ý sử dụng phù triện của hắn.
Nửa năm sau, Tiểu Ngư mới tỉnh lại.
Lạc Vân Dã suy nghĩ đến nửa năm này, hắn cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi ra: "Tiểu Ngư... Ngươi... Có phải đã từng đến một thế giới khác sống đúng không?"
Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang, đập cho Ngu Tri Dao có chút bối rối.
"Ngươi... Sao ngươi biết?"
"Ta từng nhìn thấy trong giấc mơ," Lạc Vân Dã nói: "Chính là sau khi trải qua lần đầu tiên bị thiên lôi đánh. Ta sẽ thỉnh thoảng nằm mơ, trong mơ có một tiểu cô nương, sẽ cõng một cái bọc hành lý có hình vẽ cá chép đỏ. Nàng thích ăn, thích chơi, thích ngủ, còn thích xem náo nhiệt.
Chẳng qua thích nhất là ăn uống, được ăn ngon sẽ lộ ra nụ cười rực rỡ, mỗi ngày sống đặc biệt vui vẻ. Ta nghe người khác gọi nàng là Tiểu Ngư."
Ngu Tri Dao: "..."
Nàng hít một hơi: "Tiểu cô nương kia có phải giống như ta, mặc áo màu gì sẽ thích cột dây cột tóc hoặc mang đồ trang sức cùng màu không? Hơn nữa mỗi ngày đều cõng một cái cặp giống như bọc hành lý đi ra ngoài, sẽ ngồi ở trong một vật sắt thép chạy khắp nơi giống như ngựa ở đây vậy?"
Lạc Vân Dã suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Nàng còn không tu luyện. Lúc ấy ta mơ hồ nghe được lời nàng nói nhiều nhất chính là, sáng hôm nay ăn gì? Buổi trưa hôm nay ăn gì? Tối hôm nay ăn gì?" Lạc Vân Dã hơi mỉm cười: "Lúc ấy ta cảm thấy cuộc sống của nàng thật thú vị, hơn nữa rất vui vẻ, cho nên học theo bộ dạng của nàng, sinh sống ở Vân Phù phái. Sau đó quả thật ta cũng cảm nhận được chút vui vẻ."
Ngu Tri Dao: "..."
Lúc ấy nàng mới bắt đầu làm một học sinh tiểu học cá mặn, mỗi ngày lúc vui sướng nhất là lúc ăn cơm, không cần tu luyện, ăn ăn uống uống.
Nếu là như vậy, không trách nhịp sống của hai người lại tương tự nhau.
Tiểu Vân chính là bị nàng đồng hóa biến thành cá mặn.
"Cho nên, là ta mang lại vui vẻ cho Tiểu Vân sao?" Ngu Tri Dao coi thường chuyện mình đã bị bại lộ bản chất người tham ăn, bắt được chỗ mấu chốt, hơi đắc ý nói.
"Ừ. "
Lông mi dài của Lạc Vân Dã hơi run, ôm lấy nàng: "Là Tiểu Ngư mang lại vui vẻ cho ta."
Ngu Tri Dao không biết là, năm năm tuổi Lạc Vân Dã trở thành người cô độc chỉ có một mình, bởi vì tuổi tác tăng trưởng, ngày càng nóng nảy, huyết mạch ma trong thân thể muốn khống chế hắn, hắn không khắc chế nổi sẽ xuất hiện Ma long hóa một bộ phận thân thể, cuối cùng không thể không trốn vào trong núi sâu.
Lúc chín tuổi đột phá Khai Thiên cảnh, tuy làm cho hắn bị thương nặng, nhưng đồng thời cũng tạm thời chế trụ được ma tính của hắn.
Không mượn ma khí đột phá, sẽ chết.
Nhưng mượn ma khí sẽ giúp tăng ma tính, cuối vẫn sẽ diệt đi nhân tính, triệt để biến thành ma.
Khi đó, Lạc Vân Dã không có cách nào khắc chế được ma tính của mình, luôn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng biến thành ma. Cho đến khi học tập cuộc sống cá mặn vui vẻ của tiểu cô nương trong mộng, không chỉ có thể áp chế được ma tính, ngay cả cuộc sống nhàm chán cũng trở nên thú vị một chút.
Hắn giống như một con người, cứ sống như vậy.
Sau đó nửa năm trôi qua, Lạc Vân Dã không mơ thấy tiểu cô nương tên là Tiểu Ngư nữa, nhưng hắn đã học được cách sống rất vui vẻ mỗi ngày.
Hắn rất cảm kích Tiểu Ngư đó.
Có lúc số mệnh rất kỳ diệu, trời xui đất khiến để cho Tiểu Ngư còn nhỏ bị thiên lôi của hắn đánh trúng, cứu hắn. Sau khi đi đến một thế giới khác, còn trong lúc vô tình giúp đỡ hắn sống như một con người chân chính.
Hắn thật may mắn.
Có thể gặp được nương, gặp được Tiểu Ngư.
Gặp được Tiểu Ngư khi còn bé trợ giúp.
Còn được Tiểu Ngư khi lớn lên thích.
"Tiểu Ngư, sao vận may của ta lại tốt như vậy?" Lạc Vân Dã chậm rãi đặt trán lên vai nàng, nhỏ giọng cười: "Không có ai có vận may tốt hơn ta."
"Đó là đương nhiên." Ngu Tri Dao sờ mái tóc đen mềm mại của hắn, cười nói: "Vận may của Tiểu Vân chúng ta là tốt nhất!"