Hoa Hoa vô cùng hứng thú với với chuyện mình thăng cấp trở thành cha của đại lão phi thăng, hắn ta ném cho Linh Tu một ánh mắt, sau đó thuần thục ôm đứa bé.
Linh Tu hơi thở phào.
Thời Oánh nhìn sự thay đổi của hai người, cảm thấy rất thú vị, môi đỏ hơi cong.
...
Ban đêm, Linh Tu xách theo hộp thức ăn, tới tẩm điện của Thời Oánh.
Thói quen kể chuyện cho Thời Oánh và đứa bé, vẫn kéo dài từ khi mang thai đến khi đứa bé sinh ra.
Mỗi lần như vậy, đứa bé sẽ ngủ rất nhanh. Thời Oánh thì ăn đồ vặt, nghe Linh Tu cầm tiểu thuyết kể chuyện.
Thời Oánh rất thích nghe Linh Tu kể chuyện.
Chẳng biết tại sao, thiếu niên không lớn lắm này luôn cho nàng ấy một loại cảm giác có thể tin được, đây là cảm giác Vân Diễn không có cách nào cho đươc.
Nhất là Thời Oánh còn cảm thấy hứng thú về cuộc sống của Nhân tộc thông qua lời kể của hắn ta, nàng ấy sẽ lười biếng tựa đầu vào giường, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn thiếu niên trước giường, yên lặng cẩn thận lắng nghe.
Mỗi lần Linh Tu đều đợi cho Thời Oánh ngủ rồi, mới lặng lẽ rời đi.
Chẳng qua tối nay Thời Oánh không vội ngủ, chỉ vào đứa bé nói: "Ngươi muốn ôm không?"
Linh Tu gật đầu, hơi có vẻ căng thẳng ôm nhóc con ngủ say, thăm dò dùng tay đâm nhẹ vào khuôn mặt ngủ ngon của bé, đâm một cái chính là không dừng được.
Thời Oánh cười nhìn hắn ta.
Linh Tu cọ nhẹ vào mặt của đứa bé, lại vươn ngón tay đặt lên cái miệng nhỏ hơi nhếch của đứa bé, không biết đứa bé mơ cái gì mở miệng mút mút đầu ngón tay của hắn ta.
Thời Oánh suyt chút nữa bật cười.
Thiếu niên và đứa bé chơi một hồi, đợi sau khi Thời Oánh nằm xuống, lập tức đặt đứa bé xuống, ở bên trái đặt một đồ vật.
Sau khi bóng người Linh Tu hoàn toàn biến mất ở tẩm điện, Thời Oánh mở mắt ra, nhìn về phía bên trái giường.
Đó là một tiểu hắc long dùng gỗ đen điêu khắc ra, lớn chừng bàn tay. Bề ngoài có chút xù xì, nhưng cũng không châm tay, bộ dạng còn rất ngốc nghếch đáng yêu.
Thời Oánh cười nhận lấy tiểu hắc long hơi có chút vụng về này, nàng ấy điểm nhẹ vào mũi đứa bé.
"Nhóc con, nương cho con hai người cha, có hai người cha yêu thương con, còn có rất nhiều thúc thúc dì đều rất thích con. Con thật sự là một đứa bé hạnh phúc.”
Nhóc con hạnh phúc này trời đất bao la ngủ là lớn nhất, mũi hơi nhột, trở mình, ngủ tiếp.
Thời Oánh không nhìn nữa, nắm lấy tiểu hắc long kia, cười một tiếng.
Không qua mấy ngay, Thời Oánh đã quyết định xong tên cho nhóc con, tên là Thời Ngộ, nhận tiện cho hai vị cha tiện nghi thân phận hoàng phu.
Vì phân biệt giữa hai hoàng phu, trong cung bọn thị nữ gọi là Linh hoàng phu và Hoa hoàng phu.
Có thể nói hai người cố gắng một đường, cuối cùng cũng lên chức.
Kỷ Phù còn gọi đùa hai người là Linh phi và Hoa phi.
Chờ Hoa Hoa đắc ý đủ rồi, sáu người trở về Triều Hoa cung. Kỷ Phù lặng lẽ truyền âm hỏi: "Hai người các ngươi cũng trở thành hoàng phu rồi, nếu Đại Ma vương tìm các ngươi hầu hạ thì làm thế nào?"
Nàng ấy nhíu mày, nhưng trên mặt là nụ cười xấu xa, rõ ràng chính là bộ dạng ăn dưa xem kịch vui.
Hoa Hoa giật mình một cái.
Hắn ta vội vàng lấy hai tay ôm mình, giống như đang bảo vệ sự trong sạch của một thiếu nam, muốn khóc nói: "Chuyện này không được, chuyện này không được! Ta còn là một đứa bé mười bảy tuổi đó!"
"Nhưng bây giờ ngươi chính là hoàng phu nha." Ngu Tri Dao nói thẳng vấn đề.
"Vậy nếu không chúng ta trở về thôi?" Hoa Hoa vội vàng chạy chậm đến bên cạnh Ngu Tri Dao, vắt hết óc, lần đầu tiên phát huy toàn bộ công dụng của đại não: "Tiểu Ngư, ca ca, dù sao trước kia chúng ta nói ngủ một giấc thì đến chỗ này, vậy ngủ một giấc trở về cũng rất bình thường. Đây được gọi là nhân tố không thể kháng cự. Cũng không phải là chúng ta chủ động rời đi, đoán chừng Đại Ma vương cũng sẽ không vì hai hoàng phu rời đi, mà phát ra lời nguyền rủa gì đâu."
"Ta không đồng ý." Linh Tu từ chối nói: "Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Nhiệm vụ đã làm đến lúc này, không thể thất bại trong gang tất."
Hoa Hoa khiếp sợ: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự công hiến trong sạch lên sao? Mặc dù Ma vương rất đẹp, nhưng ta vẫn là con nít! Làm sao cũng phải chờ ta được mấy chục tuổi chứ?"
Linh Tu không lên tiếng.
Kỷ Phù thì không tim không phổi cười to.
Ngu Tri Dao nhìn sắc mặt ửng đỏ của Hoa Hoa, lại nhìn Linh Tu không nói lời này, trong lòng có một loại dư cảm không tốt khó hiểu.
Trong đội ngũ, Thời Việt không hay nói chuyện, vào giờ phút này đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Nhiệm vụ lịch luyện trong kính trừ ma, chúng ta đều biết đã xảy ra qua. Mặc kệ là Thời Oánh, hay là Thời Lưu, chờ chúng ta đi ra khỏi kính trừ ma, cũng sẽ không tồn tại nữa."
Hoa Hoa và Linh Tu bắt đầu yên lặng.
Cuối cùng Kỷ Phù cũng đi ra khỏi trạng thái xem kịch hay, nàng ấy nhẹ nhàng đi tới, vòng quanh hai người một vòng.
Nàng ấy chậm chạp kinh ngạc nói: "Chờ một chút, không phải hai người thật sự thích Đại Ma vương chứ?"
"Thích, nhưng cũng không phải là thích." Hoa Hoa suy nghĩ một chút, có lý có chứng nói: "Dù sao bộ dạng đẹp như thế, mỗi ngày đều giả vờ yêu thắm thiết, vẫn sẽ có lúc động lòng."
Linh Tu ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt tràn đầy kiên đình: "Nói là thích thì quá sớm. Ta ở lại, không chỉ vì thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng là vì muốn nhìn thử kiên trì của ta cùng với thứ ta muốn, có khả năng thực hiện hay không. Ta còn muốn biết, rốt cuộc ta có nhìn nhầm người hay không."
Linh Tu nói xong, hiện trường yên lặng một lúc, sau đó mọi người mồm năm miệng mười truyền âm tới.
Hoa Hoa dẫn đầu nói: "Nếu Linh Tu có chính sự muốn làm, ta đồng ý ở lại.”
Ngu Tri Dao trực tiếp thả lỏng: "Đội trưởng có chuyện, phối hợp phối hợp."
Lạc Vân Dã: "Ta nghe theo Tiểu Ngư."
Kỷ Phù vẫy tay: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, ta còn chưa xem đủ tiểu thuyết của Ma tộc."
Thời Việt than thở một tiếng: "Linh huynh biết mình đang làm gì thì tốt. Ta nghe.. . ca ca."
Ngu Tri Dao không nhịn được nhìn hắn ta một cái.
Mấy ngày không gặp, sao cảm thấy tên huynh khống ngốc nghếch này lại trở nên trưởng thành?
Hình như nhận ra được ánh mắt của Ngu Tri Dao, Thời Việt nhìn sang, ngoẹo đầu, trên khuôn mặt non nớt lộ ra nụ cười rực rỡ: "Ta nghe ca ca và Tiểu Ngư!"
Ngu Tri Dao: "..."
Đứa nhỏ ngốc này, vẫn vậy.
"Cảm ơn mọi người." Linh Tu nhìn từng người một, cuối cùng hơi lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Ta sẽ cố gắng, cho ra một kết quả tốt."
“Chao ôi cảm ơn cái gì? Chúng ta là một đội mà." Ngu Tri Dao khoát tay: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, chúng ta đều là người ngươi có thể tín nhiệm."
Linh Tu gật đầu: "Ta biết rồi."
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra ta muốn ở lại chỗ này còn có một nguyên nhân khác. Mỗi lần kính trừ ma chỉ mở một tháng, nếu ở lúc kết thúc có tiểu đội còn ở bên trong chưa ra, sẽ bị kính linh cưỡng chế truyền về.
Không biết mọi người có phát hiện hay không, chúng ta ở chỗ này gần một năm rồi, kính trừ ma vẫn không đưa chúng ta về, sợ rằng ở chỗ này tốc độ chảy của thời gian nhanh hơn rất nhiều ở hiện thực. Chúng ta ở lại chỗ này tu luyện, có lẽ tu luyện mấy năm, Vân giới cũng chỉ mới qua được một tháng.
Cho dù nơi đây linh khí không đủ, nhưng thời gian lại có thể bù vào. Ta còn có một chút linh thạch, có thể chia cho mọi người."
Linh Tu lấy ra một tấm thẻ đen chứa linh thạch: "Nếu mọi người muốn dùng linh thạch, thì dùng trong này đi.”
Kỷ Phù gia đại nghiệp đại, không cần.
Hai con cá mặn có tiền là Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng không đưa tay lấy.