Hoa Hoa chao ôi một tiếng: "Ta có linh thạch.”
Sau đó lấy ra mười tấm thẻ màu đen chứa linh thạch, xếp thành một hàng dài trên đất, bày ra bộ dạng nhà giàu ẩn hình, vung tay lên, hào khí vạn trượng nói: "Tùy tiện chọn!"
Thời Việt: "..."
Hắn ta lại yên lặng thu hồi thẻ linh thạch màu đen mình vừa mới móc ra.
Thật xin lỗi, hắn ta không có nhiều tiền.
Linh Tu cũng yên lặng thu hồi thẻ của mình, còn từ bên trong chọn một tấm. sau khi điều tra xong số lượng linh thạch trong thẻ, ngón tay run lên, thiếu chút làm rơi mất thẻ linh thạch.
Mọi người thấy động tác kỳ lạ của Linh Tu, cũng đi lên mỗi người chọn một tấm.
Tiếp đó, năm người đều trầm mặc.
Ngu Tri Dao không nhịn được đặt câu hỏi đến từ linh hồn: "Nhà ngươi có mỏ linh thạch à?"
"Hì hì! Sao Tiểu Ngư lại biết?" Hoa Hoa hơi trợn to mắt: "Nhà ta đúng là có mấy mỏ linh thạch. Chẳng qua trong này có mấy thẻ là ta thắng linh thạch trong đại đấu trường Nhạn thành."
Năm người lại yên lặng lần nữa.
Sau khi trả linh thạch về, trở về phòng mình tu luyện.
Để lại Hoa Hoa không hiểu gì hết.
Tiếng than thở của Kỷ Phù từ xa truyền đến: "Không làm được phú nhị đại có mỏ! Ta còn không làm được phú nhất đại có mỏ sao?!"
Hoa Hoa: "..."
Thì ra là mọi người ghen tị hắn ta quá có tiền!
Hoa Hoa sờ cằm, trầm tư suy nghĩ, có thể đây chính là phiền não của người có tiền đi.
Qua chuyện này, mọi người đều vô cùng bình thản ở lại Ma vương cung. Mỗi ngày trừ tu luyện ra thì chính là ăn cơm ngủ chơi với trẻ con.
Không biết có phải vì trời sinh đã có lực lượng cường đại hay không, nhóc con Thời Ngộ, cũng chính là đại lão Vân Sinh tương lai, lớn lên đặc biệt nhanh, sau một tuổi đã có thể đi đường vững vàng, nói chuyện nhả chữ cũng vô cùng rõ ràng.
Chuyện duy nhất không tốt là, hình như nhóc con này không thân với ai cả, cũng không có sự hoạt bát của trẻ con.
Chính là một đứa nhóc đặc biệt lạnh lùng.
"Xong rồi xong rồi xong rồi!" Sau khi kế hoạch chọc cười thất bại lần thứ N, Thời Lưu than ngắn thở dài không dứt: "Thằng nhóc này trời sinh vô tình? Tuy nói Ma Tu càng cường đại tình cảm càng lạnh nhạt, nhưng tóm lại vẫn có chút tình cảm. Nhất là thuở nhỏ sống chung, tình cảm sẽ càng sâu. Lúc này nhóc con Thời Ngộ này không thân với chúng ta thì thôi đi, ngay cả mẹ ruột mỗi ngày ngủ chung với nó cũng không thân.”
Thời Ngộ nghe được những lời này, ngay cả nửa con mắt cũng lười nhìn gã.
Bé nhấc chân ngắn đi về phía trước hai bước, sau đó cưỡi lên tiểu ngựa gỗ mà Linh Tu làm cho mình, ngồi ở phía trên đung đưa.
Con ngựa gỗ nhỏ này đặt ở trong vườn hoa, mỗi ngày nhóc con đều sẽ đến cưỡi ngựa.
Nhìn một cái đã biết rất thích.
Trên người nhóc con còn mang theo tiểu hắc long do Linh Tu khắc, thường xuyên bị Thời Lưu chê ghét bỏ.
Thân là một Ma long cao quý, Thời Lưu chỉ cảm thấy hứng thú với mấy thứ lấp lánh, hơn nữa vô cùng khinh bỉ thẩm mỹ của nhóc con này.
"Nhóc con à, con ngựa gỗ xấu xí này có gì tốt? Cữu cữu làm cho ngươi một con ngựa bằng đá rồi, ít hôm nay sẽ chuyển vào cung, vừa lớn vừa sáng, dưới ánh mặt trời rất rực rỡ, đặc biệt đẹp." Thời Lưu vẫn chưa bỏ ý định đề cử đồ của mình, ý đồ sửa lại khiếu thẩm mỹ của nhóc con.
Đáng tiếc nhóc con lười để ý gã.
Ngu Tri Dao cười đi đến, cho nhóc con một củ khoai lang.
Nhóc con dùng giọng sữa bình tĩnh nói: "Cảm ơn dì."
"Thật ngoan." Ngu Tri Dao sờ đầu đại lão phi thăng trong tương lai.
Thời Lưu cũng đi đến: "Gọi cữu cữu."
Nhóc con không để ý đến gã.
Hoa Hoa đẩy gã ra: "Gọi cha."
Nhóc con không để ý đến hắn ta.
Thời Lưu và Hoa Hoa thật sự muốn ôm đầu khóc.
Đúng lúc này Linh Tu xách theo đồ ăn vặt mới làm đến, hắn ta xuyên qua hành lang dài, bước vào bên trong vườn hoa.,
Nhóc con còn đang còn lắc ngựa gỗ nhìn thấy người đến, vốn dĩ ánh mắt trầm tĩnh đột nhiên sáng lên một chút, bé chủ động gọi: "Cha."
Linh Tu cười đáp lại.
Tiếng cha ngọt ngào này giống như đâm vào trong lòng Hoa Hoa. Hắn ta và Thời Lưu càng nghĩ càng khổ sở, quay đầu lại diễn một mà kịch khổ tình--- ôm đầu khóc lóc.
Hai người tự mình gọi cha gọi cữu cữu vô cùng hỗn loạn, gần như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Ngu Tri Dao yên lặng che miệng cười.
Linh Tu cười lắc đầu một cái, lấy đồ ăn vặt mà nhóc con thích nhất, đút cho bé ăn.
Nhóc con chủ động ôm lấy chân Linh Tu, đáng yêu nói: "Cha đối với ta tốt nhất."
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhóc con này, nhóc con như có cảm giác, cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, một đôi mắt to tròn như bồ đào rất là bình tĩnh, vô cùng lạnh nhạt.
Nếu như đối mặt với Linh Tu, nhóc con còn có chút cảm xúc.
Đối mặt với những người khác, đều khinh thường không bộc lộ cảm xúc.
Ngu Tri Dao cảm thấy có chút buồn cười, truyền âm với Lạc Vân Dã: "Con của Đại Ma vương, đúng là trời sinh có chút vô tình."
Lạc Vân Dã nói: "Linh Tu đối với nó quá tốt, mỗi ngày đều giống nhau, sợ rằng ngay cả cha ruột cũng không làm được. Như vậy, nó mới có chút cảm xúc đáp lại.”
Có thể tưởng tượng được, đứa nhóc Vân Sinh chân chính của Vân giới từ nhỏ bị Vân Diễn đưa đi, xem là binh khí hủy diệt Ma tộc mà đào tạo, sợ rằng sẽ càng lạnh lùng vô tình hơn.
Thời Việt nhìn nhóc con này, trong lòng có chút buồn rầu, hắn ta ghét nhìn bộ dạng vô tình của Ma Tu có tu vi cao thâm.
Hắn ta xoa mi tâm, đè xuống lệ khí có chút không thể khắc chế được.
Đại Ma vương vẫn là Ma vương của nhóm sự nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn xử lý chuyện lớn nhỏ của Ma tộc.
Trước đó định thừa dịp nội loạn đánh bại Vân Cảnh thánh địa, nhưng Thời Oánh đã sớm cho mọi người lui binh, mới không làm tổn thất đội quân tinh nhuệ của Ma tộc.
Nhân tộc và Yêu tộc cùng nhau chống lại Ma tộc, đã trải qua mấy ngàn năm.
Trước kia phần lớn là Ma tộc sẽ bị hao tổn, tuy năng lực sinh sôi của Ma tộc cấp thấp mạnh, nhưng điều dùng trên việc tranh đoạt quyền lợi của cấp trên. Bởi vì Ma tộc cấp cấp chia cắt thế lực, cho nên đều là năm mươi năm sẽ có một lần Ma tộc công kích đối với Vân giới.
Thời Oánh là Ma vương đầu tiên thống nhất Ma tộc, cũng là muốn cho Ma tộc cấp thấp một mảnh đất sinh tồn, có thể thể tu luyện có được thần trí.
Chẳng qua chuyện lớn này không phải mấy năm mấy chục năm là có thể làm được, cho nên trước mắt, Thời Oánh vẫn cưới hoàng phu, giữ lại huyết mạch, giải quyết vấn đề nối dõi.
Đối với người cha ruột thịt của con mình, tâm trạng của Thời Oánh có chút phức tạp.
Vòng tay hắc ma thạch vẫn treo ở cổ tay trái của nàng ấy, cũng không gỡ xuống, cổ tay phải mang đồ trang sức linh ngọc tủy phượng hoàng do Hoa Hoa và Linh Tu tặng.
Một sợi dây đỏ xuyên qua tiểu phượng hoàng, cuối cùng cột thật chặt vào trên cổ tay mảnh khảnh trắng noãn.
Hai tay một đỏ một trắng, ai nhìn thấy cũng không nhịn được nói mưa móc đều dính.
Chăng qua trận mưa này chỉ dính một mình Vân Diễn, chưa có tưới lên trên người của hai vị hoàng phu mới.
Linh Tu và Hoa Hoa làm cha của nhóc con suốt ba năm, với Đại Ma vương chỉ là quan hệ vợ chồng trong sáng đắp chăn nói chuyện phiếm.
Đối với chuyện này, Thời Oánh cùng với hai tỷ muội của mình phân tích một trận, vẫn cảm thấy hai thiếu niên quá nhỏ, tạm thời không ra tay được.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, tình cảm lúc trước thất bại nói cho nàng ấy, Nhân tộc và Yêu tộc, cuối cùng cũng không phải tộc mình.
Cho nên sau khi yêu đương với Vân Diễn, lúc này Thời Oánh lựa chọn trước tiên quan sát kỹ càng.
Hai tỷ muội dồn dập tôn trọng quyết định của Đại Ma vương, ở sau lưng thì yên lặng lau mồ hôi cho hai vị hoàng phu mới.
*