Cũng may, sự trọng sạch của hai người tạm thời giữ được!
Tạm thời Đại Ma vương không có ý định mưa móc quân ân, sáu người liền yên ổn ở ma địa này tu luyện chăm sóc con nít, ăn uống vui đùa.
Cha tiện nghi Hoa Hoa, và cữu cũu ruột Thời Lưu tranh nhau chăm sóc cho đứa bé, sử dụng đủ loại cách, cũng không đổi được một cái liếc mắt của nhóc con lạnh lùng này.
Mà Linh Tu chỉ cần đứng ở chỗ đó, nhóc con sẽ chủ động gọi cha.
Sau chuyện này, Linh Tu trực tiếp thắng lên tận tầng khí quyển.
Có thể nói là đứng đầu chuỗi thức ăn.
Chuyện này làm cho Hoa Hoa và Thời Lưu ghen tị đến mức nhất trí đối ngoại, luôn chạy đến chỗ Đại Ma vương than phiền mấy tiếng.
Thời Oánh cảm thấy buồn cười.
Lâu ngày nàng ấy tò mò trong lòng, đặt công việc sang một bên, núp trong bóng tối, len lén quan sát nhóc con Thời Ngộ tiếp xúc với mọi người.
Nhóm cá mặn chăm sóc cho nhóc con, chính là ở vườn hoa tìm một nơi có ánh mặt trời không tệ, lấy hai cái ghế nằm cùng với một cái giường nhỏ có trải thảm động vật mềm ra.
Ở chính giữa bày mấy đống đồ ăn, sau đó ba người nằm xuống, trừ cánh tay ra, những bộ phận thân thể còn lại đều không nhúc nhích.
Nhóc con nằm lên giường nhỏ mềm mại đặc biệt làm cho mình, bên cạnh tay vịn treo một cái túi bện rất lớn, đều là đồ ăn vặt Linh Tu làm, thuận lợi để cho tay nhỏ của nhóc con có thể lấy được.
Thỉnh thoảng Ngu Tri Dao còn đút cho nhóc con mấy miếng.
Nhóc con đáng yêu không ồn ào không làm khó, yên tĩnh phơi nắng với bọn họ.
Nhóc con tuổi còn nhỏ, vốn dĩ dễ mệt mỏi, sau khi ăn uống no đủ, bình thường ngủ một giấc là có thể ngủ cả buổi chiều.
Giống như hai con cá mặn lớn mang theo một con cá mặn nhỏ.
Hình ảnh yên tĩnh tốt lành như vậy, làm cho Thời Oánh hơi co rút khóe miệng.
Đến lượt nhóm cuồng tu luyện chăm sóc con nít thì hoàn toàn khác nhau.
Thời Việt trực tiếp đơn giản thô bạo dạy cho nhóc con gần hai tuổi bắt đầu tu luyện,Kỷ Phù thì ở trong kính linh thông tìm bạn tốt viết mấy tiểu thuyết có lợi cho phát triển trí thông minh của nhi đồng, hai người vừa dạy nhóc con tu luyện vừa kể chuyện cho nhóc con nghe.
Ví dụ như lúc này Thời Oánh thấy Thời Việt dạy nhóc con điều khiển ma khí, mà Kỷ Phù thì đang kể câu chuyện ba con tiểu Ma long xây nhà. Nhóc con Thời Ngộ lúc thì nghiêng đầu qua nhìn người này lúc thì nghiêng đầu qua nhìn người kia, cái đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng suýt nữa choáng váng té ngã.
Thời Oánh: "..."
Cuối cùng chính là tổ hợp hai cha và một cữu cữu ruột tranh nhau.
Ba người chăm sóc con nít, bình thường là Hoa Hoa cùng với Thời Lưu nhất trí đối ngoại, ý đồ đánh cho Linh Tu rơi xuống từ tầng khí quyển.
Ngựa chế tạo từ đá quý do Thời Lưu cho người làm đã được chở vào trong Ma vương cung, còn có bộ dạng rất giống con ngựa gỗ kia, độ lớn của ngựa đá quý không khác gì cái lương đình bên trong vườn hoa.
Chẳng qua quả thật ngựa đá quý này vô cùng sang trọng, cả người dùng đủ loại kim cương đá quý khảm làm thành. Ở dưới ánh mặt trời, chiếc xạ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Chính là quá mức chói mắt.
Đầu tiên Linh Tu che mắt của nhóc con lại, sau khi nhỏ giọng hỏi nhóc con, lập tức đeo chụp mắt cho bé.
"Làm gì vậy làm gì vậy!" Thời Lưu bất mãn nói: "Có phải ngươi sợ độc sủng của nhóc con bị chúng ta đoạt đi không?"
Hoa Hoa lấy quần áo lấp lánh mình mới làm, ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi đúng là sợ chúng ta cướp đi độc sủng của nhóc con!"
Thời Oánh âm thầm quan sát: "..."
Độc sủng của nhóc con?
Thật là biết nói!
Linh Tu kéo tay nhỏ bé của nhóc con: "Ngựa đá quý này có chút nhức mắt, đối với mắt của Thời Ngộ không tốt, có thể đặt trong chỗ râm mát cho bé chơi."
"Ngươi thì biết cái gì? Cái này gọi là sáng ngời! Lấp lánh!" Thời Lưu rất bất mãn, "Là thứ Ma tộc chúng ta thích nhất."
"Không thích." Nhóc con Thời Ngộ nằm lấy tay của Linh Tu, đáng yêu nói: "Ánh mắt đau đau."
Thời Lưu: "..."
Vậy mà sẽ có Ma long không thích lấp lánh? Làm sao có thể?
Nhất định là nhóc con này muốn che chở Linh Tu mới nói như vậy.
Còn không bằng không thích lấp lánh hu hu hu.
Cả người Thời Lưu bị đả kích, giống như mất đi hy vọng sống, sắc mặt đau khổ, hai tay ôm lấy cổ trèo lên con ngựa đá quý kia, hai chân cách mặt đây còn lắc lư.
Mơ hồ có tiêngs khóc nức nở theo gió truyền đến.
Thời Oánh: "..."
Nàng ấy yên lặng đỡ trán, có chút không muốn thừa nhận người đệ đệ ruột này.
Hoa Hoa thấy người trước đã bị dạy dỗ, lúc này hắn ta học được thông minh, sau khi nói chuyện xong với Linh Tu, ôm lấy nhóc con giống như một làn khói chui vào bên trong lương đình.
Hoa Hoa đặt nhóc con xuống, tràn đầy lòng tin lấy chụp mắt xuống, đưa quần áo sáng lấp lánh xinh đẹp cho nhóc con xem.
Bề ngoài của áo có một tầng vảy màu bạc, có chút giống vảy rồng, run một cái, sẽ còn hơi vang lên tiếng vang, sờ lên còn cảm thấy mát lạnh thoải mái.
Nếu có ánh sáng chiếu vào, từng miếng vảy màu bạc giống như có lưu quang thoáng qua, tầm mắt của đứa bé bị áo này hấp dẫn, nhìn không nhúc nhích.
Hoa Hoa vui vẻ: "Nhóc con thích không?"
Nhóc con Thời Ngộ rất thành thật gật đầu.
"Gọi cha, cha tự tay mặc cho ngươi." Hoa Hoa cười hì hì nói.
Nhóc con nhìn hắn ta một cái, sau đó dời mắt, nhìn Linh Tu ở bên cạnh, giọng nói mềm nhũn: "Cha, cha mặc cho Thời Ngộ."
Hoa Hoa: "..."
Thời Oánh núp trong bóng tối, kịp thời che miệng, tránh cho mình bật cười.
Cuối cùng Hoa Hoa nhịn đau nước mắt lưng tròng, để cho Linh Tu mặc áo lấp lánh vào cho Thời Ngộ.
Thời Oánh cười chảy cả nước mắt.
Sau đó Thời Oánh quan sát bọn họ mấy ngày liên tục, cảm thấy "độc sủng của nhóc con" gắn lên người Linh Tu thật sự không có vấn đề gì.
Nhóc con đối với Linh Tu, còn thân thiết hơn cả nàng nữa.
Đại Ma vương có chút ghen tị.
Một đêm nay, còn chưa đến giờ Linh Tu đến kết chuyện, Thời Oánh tựa đầu vào giường, hỏi nhóc con đang ngồi trên giường không ngừng sờ quần áo lấp lánh: "Nhóc con, vì sao con lại thích Linh Tu như vậy?"
"Cha đối xử với con rất tốt." Nhóc con không ngẩng đầu lên: "Đối với Thời Ngộ tốt."
Thời Oánh có chút nghe không hiểu.
Đối với mẹ ruột mỗi đêm ngủ với mình, nhóc con còn nguyện ý nói nhiều thêm mấy câu, bé nói: "Cha gọi con là Thời Ngộ, cha sẽ hỏi con có nguyện ý hay không, cha sẽ tôn trọng sở thích của con, sẽ sẽ không miễn cưỡng con."
Thằng nhóc này nói một chuỗi giống như đại bác bắn ra, cũng không chờ Thời Oánh hỏi lại, đã ôm đồ lấp lánh yên tĩnh nằm xuống.
Thời Oánh như có điều suy nghĩ.
Mới vừa rồi nhóc con nói chính xác từ tôn trọng, miễn cưỡng, làm cho nàng ấy cảm thấy có chút buồn cười.
Chẳn qua suy nghĩ một chút, trong lòng nàng ấy cũng thoáng hiểu được vì sao nhóc con lại thân thiết với Linh Tu.
Người khác đều xem bé là một đứa trẻ, làm chuyện đều vì tốt cho bé, mà không phải trưng cầu ý kiến của bé.
Linh Tu đối xử tốt với bé, giống như người cha đối xử tốt với con mình.
mặc dù nhóc con thông minh quá sớm, nhưng Đại Ma vương cảm thấy nhóc con nói rất thú vị.
Bỏ ra, nhận được.
Một đứa bé gần như lạnh lùng, cũng dành chút cảm xúc đám lại Linh Tu thật lòng bỏ ra kia.
Thời Oánh yên lặng suy nghĩ chốc lát.
Mặc dù Linh Tu và Hoa Hoa đều là hoàng phu, nhưng trừ thân phận và địa vị hoàng phu này, cùng với thỉnh thoảng chỉ điểm tu luyện ra, hình như nàng ấy không cho bọn họ cái gì cả.
Trái lại hai vị hoàng phu vẫn luôn hi sinh hết lòng cho nàng ấy và đứa bé.
Hoa Hoa và nhóc con chung sống giống như ca ca và đệ đệ, làm cho Thời Oánh có một loại cảm giác Hoa Hoa là nửa con trai lớn của mình.